Lạc Dư mệt mỏi nói, từ cái ngày ở nhà Mặc Diễm về, tên này giống như được giải phóng ngày nào, giờ nào, phút nào cũng muốn "ăn" cậu.
- A Dư, chúng ta làm thêm một lần nữa thôi nha.
Mặc Diễm lật người cậu lại đem đại điểu của mình cắm vào,
"A ưm ~"
"hộc "
- Chậm một chút....
Một tháng này hầu như hai người ngày nào cũng làm và làm, nhưng Mặc Diễm càng ngày càng dồi dào sinh lực, âm khí trong cơ thể hắn cực thịnh. Ngược lại là Lạc Dư, cơ thể cậu yếu dần, càng ham ngủ hơn, chỉ cần để cậu ngồi một lúc không để ý là thiếp đi mất.
- A Dư, A Dư,... rất nhanh, chỉ cần đợi một thời gian nữa thôi.
Mặc Diễm hung hăng động thân, trong phòng tràn ngập âm khí mù mịt.
- A Dư, nhận của ta.
"A"
Mặc Diễm b*n vào bên trong Lạc Dư, nhưng thứ đó của hắn là một luồng âm khí, nó trực tiếp truyền vào cơ thể Lạc Dư. Đó chính là lí do tại sao dương khí của cậu bị hút đi một cách chóng mặt.
- A Dư, A Dư của ta.
Mặc Diễm mơn trớn da thịt mềm mại trắng nõn, hắn giống như một chất keo dính, lúc nào cũng dính chặt lấy Lạc Dư đem dương khí của cậu từng chút một rút ra.
"Ư"
Mặc Diễm hôn lên môi Lạc Dư, lại thêm một lượng dương khí nhất định bị hắn hút ra.
- / Làm sao đây, làm sao đây/
250 ở trong không gian lo lắng bay qua bay lại, nó âm thầm cầu nguyện:
- / Độ hảo cảm đã lên đến 95% rồi, kí chủ, cậu cố thêm chút nữa a/
....
Ở một nơi khác,
Khuôn mặt vô cảm của sư phụ Lạc Dư - Cảnh Thiên Vân đột nhiên xuất hiện biến hóa rất nhỏ,
- A Dư xảy ra chuyện rồi.
Cảnh Thiên Vân đứng bật dậy, nhoáng một cái hắn đã xuất hiện trước cửa nhà.
- Âm khí thật nặng.
Cảnh Thiên Vân hừ lạnh, tay hắn làm ra một loạt những động tác khó hiểu,
"Gào"
"Hahaha"
"...."
Bên trong có hàng ngàn những con quỷ đủ mọi hình dạng xông ra, nhà của Cảnh Thiên Vân hắn đã bị Mặc Diễm, con lệ quỷ này đem thành nơi nuôi quỷ rồi.
- Diệt ma.
Cảnh Thiên Vân kết ấn, một lá bùa bốc cháy,
"Ầm"
"Áaaaaa "
"Không"
"Ta không muốn chết"
"soạt"
Tất cả hàng ngàn con đều bị Cảnh Thiên Vân dùng một chiêu giết sạch.
Cảnh Thiên Vân vừa bước vào nhà đã thấy Mặc Diễm ngồi sẵn trên ghế,
- Ông là sư phụ của A Dư.
Khuôn mặt Cảnh Thiên Vân vẫn giữ nguyên một biểu cảm,
- Duyên phận giữa hai người ta chẳng muốn quản, nhưng thứ ma quỷ dơ bẩn nhà ngươi lại muốn đem đồ đệ của ta luyện thành thi quỷ, không đáng để sống.
- Haha...
Mặc Diễm đứng dậy, cơ thể hắn khác hẳn lúc ở bên cạnh Lạc Dư, hốc mắt chảy huyết lệ, trước ngực lõm xuống ào ào chảy máu.
Những linh hồn, đa phần, sẽ giữ lại nguyên bộ dáng lúc chết.
"Gào"
Mặc Diễm xông lên tấn công, hắn phải giải quyết tên sư phụ này nhanh chóng, A Dư của hắn sắp tỉnh rồi a.
- Phục ma thiên phù.
"Oanh"
Một người một quỷ giao đấu, nơi này một tháng trước đã trở thành địa bàn của Mặc Diễm, có âm khí sung túc bổ sung, hắn gần như bất bại.
"Phụttt "
Mùi máu tươi kích thích những con quỷ từ khắp mọi ngóc ngách chạy ra, bọn chúng thèm khát nhìn Cảnh Thiên Vân nhưng kiêng kị Mặc Diễm nên không dám ra tay, máu của tu sĩ rất bổ ích a.
- Ta trở nên mạnh như vậy, ngươi, biết tại sao không.
Cảnh Thiên Vân che ngực không đáp, lúc này đột nhiên,
- Đủ rồi, Mặc Diễm.
Âm khí đều bị điều động xuống phòng khách, dương khí tràn vào bổ sung cho Lạc Dư giúp cậu tỉnh lại,
- Đó là...sư phụ..tôi.
Lạc Dư yếu ớt nói, cậu nhìn bộ dạng của Mặc Diễm quay mặt đi,
"Mèo mướp thúi, đây là Mặc Diễm sao, m* nó, xấu chết đi được"
Tuy thân thể bị Mặc Diễm dày vò đến người không ra người quỷ không ra quỷ nhưng linh hồn của Lạc Dư không bị ảnh hưởng, vẫn còn có thể sinh long hoạt hổ bình thường a.
- Tránh...ra.
Lạc Dư khó khăn phun ra hai chữ, Cảnh Thiên Vân tức giận,
- Kh*n ki*p, ngươi dám hút tinh khí của đồ đệ ta,
Mặc Diễm lạnh lùng,
- Ta chỉ muốn cậu ấy ở bên mình mãi mãi, ta không sai.
Hai người lại xông tới, ta một chiêu ngươi một chiêu, Lạc Dư bất lực,
- Mèo mướp thúi, thân thể này còn sống được bao lâu nữa.
250 trong không gian cũng đang lo sốt vó,
- / Kí chủ, thân xác này chỉ chống đỡ được nhiều nhất là ba ngày nữa, cậu mau nghĩ cách đưa độ hảo cảm lên 100% đi a, chúng ta không thể thất bại được/
Lạc Dư trầm mặc, xem ra thế giới này không thể ở cùng với hắn rồi. Cậu nhìn hai người đang giao đấu như có điều suy nghĩ,
"Phập"
"Oanh"
Lạc Dư chắn giữa hai người, cậu cười khổ, đây là cách duy nhất để giải thoát cho cả hai, người và quỷ,vốn định sẵn không có kết cục tốt.
- KHÔNGGGGG..
- KHÔNGGG...
Lạc Dư nằm trong vòng tay Mặc Diễm nhếch miệng cười,
- Mặc, thế giới sau ngươi đến tìm ta được không.
Mặc Diễm run rẩy,
- Không, A Dư, A Dư, ngươi sẽ không chết, ta nhất định sẽ cứu sống ngươi.
Mặc Diễm muốn bế Lạc Dư lên nhưng bị cậu giữ lại,
- Mặc Diễm, hứa với ta được không, ta, lần nào ta cũng là người tìm ngươi, ta, mệt, mệt lắm.
Cổ họng Mặc Diễm giống như bị thứ gì đó chặn lại, hắn nhắm mắt,
- Được, đợi ta đến tìm ngươi.
- / Ting, nhiệm vụ hoàn thành, phải chăng muốn rời thế giới công lược/
"Đợi ta một chút"
Lạc Dư nhéo nhéo gương mặt lạnh toát, cậu cười híp mắt,
- Mặc, cùng ta rời đi được không.
Mặc Diễm gật đầu, oán khí trên người nhạt dần, chấp niệm của hắn ở thế giới này vốn là Lạc Dư, cậu đi rồi thì hắn còn ở lại làm gì chứ.
Mặc Diễm tan biến, Lạc Dư quay sang nhìn Cảnh Thiên Vân,
- Sư phụ, con...không thể đi theo người nữa rồi, tạm, biệt.
Lạc Dư nhắm mắt,
"Đi thôi, mèo mướp thúi "
- / Rời khỏi thế giới công lược/
- / Cảnh báo, cảnh báo, linh hồn của kí chủ đang bị âm giới hút đi/
Giọng nói lạnh băng vang lên, 250 cuống cuồng,
- / Kí chủ, chúng ta tạm thời chưa rời thế giới này được, cậu...đợi một thời gian...tôi sẽ quay lại đón cậu...../
Tín hiệu giữa Lạc Dư và 250 bị cắt đứt, linh hồn cậu bay giữa không trung bị một lực hút kéo vào trong một vòng xoáy màu xanh rồi biến mất.