- A Dư, chúng ta... có thể nói chuyện riêng được không.
Lạc Dư ở đầu bên kia nhấp nhấp môi, cậu liếc mắt nhìn sang Vân Duật, hắn hiểu ý nói lại.
- Doãn Phong, cậu lấy điện thoại ra tôi gọi cho cậu.
Mắt Doãn Phong bừng sáng vội vàng gật đầu, chạy đi lấy điên thoại.
- Được, em nói lời phải giữ lời đó.
Nhan Mặc cầm điện thoại đi vào một căn phòng đóng cửa lại suy sụp dựa vào cánh cửa nghèn nghẹn nói:
- A Dư.
- Không được khóc, khóc là em không chơi với anh trai nữa đâu nha.
Lạc Dư vừa nghịch cát vừa nói, Nhan Mặc xụ mặt khụt khịt nói:
- Anh xin lỗi.
- Xì.
Lạc Dư bật cười, Nhan Mặc đang khóc kìa.
- Em về với anh đi ~ được không.
Nhan Mặc làm nũng, hắn sợ chọc người nào đó giận, lỡ A Dư chạy mất thì hắn phải làm sao.
- Khụ.
Lạc Dư mím môi nhịn cười.
- Cái này cũng không phải là không thể, chỉ có điều...
- Có điều gì?
- Căn hầm đó...
- Đập rồi.
- Vậy mấy cái trò tình th* gì gì đó nữa.
- Sau này chỉ cần em không thích thì anh sẽ không bắt ép.
- Ồ, vậy còn mấy đồ vật linh tinh trong căn hầm đó thì sao, cái ghế đó...
- Anh đốt hết rồi.
Lạc Dư gãi đầu, cậu cũng không biết là còn thiếu gì không.
"Mèo mướp thúi, còn cái gì nữa không?"
- / Nhốt, nhốt nữa./
- A, đúng rồi, anh không được nhốt em ở trong nhà.
- ... Được.
- Không được cấm này cấm kia.
- Được, chỉ cần em chịu trở về thì cái gì anh cũng đồng ý hết, nếu không thì cả đời này anh không được gặp em nữa.
- Rất tốt.
Lạc Dư vui vẻ cong cong mắt cười, như vậy mới ngoan nha, cậu không thích người có tính cách bạo lực đâu.
- Vậy... em ở đâu, để anh đi đón.
- Không cần, chơi chán em tự về, bye.
- Khoan đã.
Tút tút tút
Nhan Mặc ủy khuất nhìn chằm chằm cái điện thoại, hức, A Dư ~.
- Vân Duật, cậu xong chưa vậy, ăn thôi.
Vân Duật đang dạy dỗ Doãn Phong nghe thấy vậy liền hô lên.
- Tới ngay đây.
Nơi hai người trốn là một hòn đảo tư nhân, mèo mướp thúi giúp hai người thiết kế một tấm phòng hộ, người bên ngoài dù bằng biện pháp gì cũng không phát hiện ra sự tồn tại của hòn đảo này.
Nó có thể ngăn cản vệ tinh tra xét, chính vì vậy mà thế lực của hai nhà Doãn - Nhan có lớn đến mức có thể dùng được cả vệ tinh nên ngoài vũ trụ thì cũng không tìm được hai người Lạc Dư.
- Ở đây chán quá, mai chúng ta về nước đi.
- Cậu bị tên nhóc Doãn Phong kia dụ dỗ rồi?
- Không có.
- Mới hôm qua cậu mới nói sẽ không tha thứ cho Doãn Phong, không trở về mà.
- Cậu nghe nhầm rồi.
Mèo mướp thúi ngồi bên cạnh nhìn hai người ta đến ngươi đi cãi vã, nó ngáp một cái nhìn chằm chằm con cá đang nướng, thèm quá đi.
Đến lúc thức ăn chín, nó nhìn hai người ăn ủy khuất cúi đầu, nó cũng muốn.
"Ăn không?"
Lạc Dư nhân lúc Vân Duật đang mải ăn đưa con cá trong tay cho nó, 250 lắc đầu.
- / Không cần đâu/
"Sao vậy?"
- / Cậu biết tôi không phải là thực thể rồi mà, ăn không được./
Xiên cá nướng trên tay Lạc Dư khựng lại giữa không trung, cậu bất đắc dĩ sờ sờ đầu nó.
"Vào không gian đi, đừng nhìn."
- / Ồ, vậy tôi vào trong đây./
"..."
Một tháng sau hai người mới chịu trở về, hai tên kia giữ đúng lời hứa, cái gì hai người không thích liền vứt đi.
- A Dư, anh nhịn đói hơn một tháng rồi ~ em cho anh "ăn" đi được không, cái đó sắp nghẹn hỏng rồi.
Nhan Mặc vân vê ngón tay thỉnh thoảng liếc nhìn sắc mặt của Lạc Dư một cái.
- Thức ăn trong tủ rất nhiều qua đó lấy ra làm mà ăn.
Lạc Dư thản nhiên nói, Nhan Mặc không chịu.
- A Dư ~ em rõ ràng biết anh đang nói đến cái gì mà, anh muốn "ăn" em cơ.
Bàn tay cầm quả táo run rẩy, Lạc Dư tức giận gầm lên.
- Đừng hòng, anh không quên là một tháng trước anh làm ra cái gì đó chứ, bảy ngày không xuống được giường, bên Vân Duật cũng không có đến nỗi như thế đâu.
Nhan Mặc bĩu môi, tròng mắt xẹt qua tia khinh thường, tên Doãn Phong đó nhỏ con như vậy đương nhiên không làm được như hắn rồi.
- Cầm lấy, ăn.
Lạc Dư ném cho hắn quả táo mình mới gặm được một miếng.
- ... A Dư, anh không muốn ăn cái này.
Nhan Mặc cúi đầu nhìn cái bụng phình ra của mình khổ sở nói, sáu múi của hắn bị Lạc Dư nuôi thành một múi rồi còn đâu, hức, hắn không muốn có bụng mỡ.
*Bộp bộp*
Lạc Dư vui vẻ vỗ vỗ bụng hắn, cười đến không thấy mặt trời.
- Ừm, mít chín rồi nha, sờ thích ghê.
Nhan Mặc trừng mắt nhưng không dám đánh cái tay hư hỏng của cậu ra chỉ dám kéo kéo áo cậu.
- Mai anh muốn đi tập gym.
- Không được.
Lạc Dư lập tức phản đối, cái bụng mỡ này khó khăn lắm cậu mới nuôi được, không muốn mất nó đâu.
Lạc Dư âm thầm cười, cậu không nói là mình cố tình đâu, ai kêu Nhan Mặc có cách tập múi mà không chịu chỉ cậu chứ, hừ, nếu đã vậy thì hắn cũng phải có bụng mỡ, như thế mới công bằng cho cả hai bên.
Không lâu sau Doãn Phong cùng Vân Duật liền tới báo tin vui.
- Chúng tôi sắp kết hôn hai người các cậu có thể làm phù rể...
Nhan Mặc sị mặt, hắn không để bọn họ nói xong đã ngắt lời.
- Không dâu rể gì hết, biến.
Hắn đuổi hai người kia ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại chạy đến bên Lạc Dư làm nũng.
- Vợ ơii, anh cũng muốn kết hôn.
- Không được.
Lạc Dư phản đối, Nhan Mặc bất mãn, không cho hắn ăn thịt thì thôi đi, giờ kết hôn cũng không muốn, có phải A Dư hết yêu hắn rồi không.
Nhưng hắn chưa kịp chất vấn thì đã bị câu nói tiếp theo của cậu làm vui sướng đến nở hoa.
- Phải hỏi dượng với mẹ trước.
- Hai người bọn họ nhất định sẽ đồng ý, anh đi chuẩn bị, ngày mai cưới luôn.
- ....
Cùng lúc này âm thanh lạnh băng vang lên bên tai.
- / Nhiệm vụ hoàn thành./