Hôm nay thiên cung tổ chức tiệc mừng sinh thần mẫu hậu Mặc Diễm, hắn không thể không đến được.
- A Dư, ta đi một chút rồi về, ngươi phải đợi ta đó, không được ngủ trước...có được không ~
Lạc Dư cắn một miếng đào gật đầu,
- Biết rồi đi đi, đi đi.
Mặc Diễm cười mãn nguyện rời đi.
Trong yến tiệc,
- Mẫu hậu, nhi thần muốn thành thân.
Động tác trên tay mọi người dừng lại, hoàng hậu mắt sáng lên cười vui vẻ,
- Không biết tiểu thư nhà nào lại có thể lọt vào mắt xanh của con, nói, mẫu hậu sẽ làm chủ cho con.
Mặc Diễm sắc mặt không đổi:
- Hai người cũng biết người đó, không phải hai người đã xóa hết những gì liên quan đến Lạc Dư.
- Cái gì?
Sắc mặt hoàng thượng hoàng hậu biến đổi, mặt hoàng thượng đanh lại:
- Không được, một tên nam nhân mà thôi, thái tử, còn có rất nhiều các tiên nữ đang đợi con, chuyện này là không thể nào.
Mặc Diễm cười lạnh,
- Con không không cần biết, người con muốn lấy chỉ có một người, người con muốn Thiên Trường địa cửu cũng chỉ có một người.
- Con...
Nói xong Mặc Diễm liền đứng dậy không quay đầu rời đi, A Dư của hắn đang đợi hắn về cùng đi ngủ a.
Mặc Diễm bật cười nhìn người đang bò lăn bò xoài chơi với con thỏ tiên.
- A Dư, càng nhìn ngươi càng giống thỏ a, ta thấy con thỏ này còn chẳng đáng yêu bằng ngươi.
Mặc Diễm nằm xuống bên cạnh chọc chọc má Lạc Dư,
- Tránh ra, ngươi không thấy ta đang bận hả.
Lạc Dư Mặc Diễm ra lầm bầm, thỏ con nhỏ, đáng yêu ghê.
Mặc Diễm đen mặt, hắn hừ lạnh một tay xách tai con thỏ lên quăng ra ngoài, một tay lại đè Lạc Dư xuống không cho cử động.
- A Dư, ngươi lại không để ý đến ta,
Mặc Diễm cởi thắt lưng, A Dư dám không quan tâm đến hắn, phải phạt thật nặng.
- Ngươi lại lên cơn, cút đi.
Lạc Dư bò dậy muốn chạy, Mặc Diễm từ đằng sau bắt lấy eo cậu kéo về phía cây gậy thẳng đứng,
- A Dư, ngươi chốn thoát được sao.
- Không...ta không muốn, ta không muốn liệt giường...huhu... Á..
Mặc Diễm thẳng tay lột hết quần áo trên người cậu rồi một đường thẳng tắp tiến vào,
"Ưm hức"
"Hừ"
Mặc Diễm hôn khắp người Lạc Dư,
- A Dư, ngoan, đừng khóc.
- A...đừng động, Mặc,...Ưm a ~
Mặc Diễm điên cuồng từng nhát đều đem cây gậy của mình tiến vào nơi sâu nhất, những âm thanh mị hoặc không ngừng vang lên khiến tên thị vệ đứng ngoài cửa mặt đỏ đến mang tai, hắn ta lẩm bẩm,
- Âm thanh còn dễ nghe hơn cả nữ nhân, thảo nào thái tử lại thích như vậy.
"ẦM"
Một tia sáng từ bên trong phóng ra đánh bay tên thị vệ ra hàng ngàn dặm, ánh mắt Mặc Diễm có chút lạnh, dám nghe trộm, đáng chết.
10 ngày sau,
- Mặc Diễm, con vì một thằng nam nhân mà đối đầu với mẫu hậu sao.
Mặc Diễm nhàn nhạt,
- Con không dám.
- Con...được,được lắm.
Hoàng hậu tức giận, ánh mắt bà ấy đột nhiên ló lên một luồng sát khí,
- Mặc Diễm, ta giao cho con nhiệm vụ, chỉ cần con hoàn thành thì ta sẽ đồng ý chuyện giữa con và tên Lạc Dư đó.
- Người đã nói thì đừng nuốt lời, cũng đừng giở trò sau lưng con.
- Hừ, con nghĩ ta là ai.
Mặc Diễm không trả lời, nhiệm vụ này hắn nhất định sẽ hoàn thành.
...
- A Dư, chúng ta sắp được ở bên nhau rồi, đợi ta làm nhiệm vụ trở về sẽ lấy ngươi.
Lạc Dư chớp mắt hôn chụt một cái vào má hắn,
- Đi sớm về sớm.
Mặc Diễm dụi đầu vào hõm vai Lạc Dư, dịu dàng nói:
- Được.
Mặc Diễm đi không được bao lâu thì lại vó người đến tìm Lạc Dư, đây là, hoàng hậu nương nương.
Lạc Dư cũng không thắc mắc tại sao bà ta lại có thể phá được kết giới mà không kinh động đến bất kì ai, tu vi ngàn năm của Mặc Diễm sao có thể bằng tu vi mấy vạn năm của bà ta được chứ.
- Hoàng hậu nương nương không biết đến tìm Lạc Dư có chuyện gì.
Lạc Dư biết nhưng vẫn hỏi, hoàng hậu nhìn cậu hừ môt tiếng,
- Ngươi chính là kẻ khiến thái tử trầm mê.
Lạc Dư vuốt ve con thỏ ngọc, cười nói:
Ừm, tên đó suốt ngày bám lấy cậu, trầm mê, cậu cũng chẳng biết.
- Ha, vậy chết đi.
Hoàng hậu phóng linh lực đánh về phía Lạc Dư, hai người đánh bất phân thắng bại.
- Cái gì.
Hoàng hậu mở to mắt tràn đầy kinh ngạc, sao có thể chứ, một phàm nhân sao lại mạnh như vậy.
- Các ngươi còn không lên.
Mấy lão giả đằng sau dù bất ngờ nhưng vẫn không một chút do dự xông lên, hoàng hậu đời tiếp theo không thể là nam nhân được.
- Chết đi.
Lạc Dư vừa đánh vừa lùi lại, bọn chúng đông quá,
Mấy canh giờ qua đi, Lạc Dư thở dốc bị mấy người hoàng hậu dồn đến bên cạnh Diệt Thần đài,
Hắc vân lĩnh, cách thiên cung hơn một triệu dặm,
Mặc Diễm đứng trong vũng máu cả người tàn tạ, nhiệm vụ của hắn là phải mang đầu yêu vương trở về, đột nhiên,
'Hự'
Ánh mắt Mặc Diễm biến đổi, hắn là người giúp Lạc Dư tạo chân thân, hai người có một mối liên kết nhất định nào đó,
- A Dư xảy ra chuyện rồi.
Mặc Diễm loạng choạng chạy đi, A Dư, phải đợi ta.
Diệt thần đài,
- Lạc Dư, nếu ngươi biết điều thì ngoan ngoãn nhảy xuống đi.
Lạc Dư cười lạnh,
- Xin lỗi, ta không có ngoan như ngươi tưởng.
- Hừ, Chết.
"Ầm"
"PHỤTTT "
Lạc Dư phun ra một ngụm máu, cơ thể bị mấy người hợp lực đánh xuống Diệt thần đài, ngay cả thân thể bất diệt của thần rơi xuống đây cũng không sống được chứ đừng nói người đang bị trọng thương như Lạc Dư.
- KHÔNGGGGG...
- KHÔNGGGGG..
Hai tiếng hét đồng thời vang lên, Mặc Diễm vừa mới chạy về, tẩm cung không thấy bóng dáng Lạc Dư, hắn hốt hoảng chạy theo dấu vết đánh nhau.
Mặc Diễm nhảy xuống diệt thần đài, sống cùng sống chết cùng chết, hai người đã hứa với nhau rồi.
Hoàng hậu hét lớn chạy tới muốn ngăn cản Mặc Diễm nhưng đã muộn rồi, hai người đều rơi xuống diệt thần đài.