Nghĩ nghĩ, Nguyệt Ninh cảm thấy mình nên làm một cái gì đó. Nàng muốn tạo một chút áp lực cho Nhạc Dao Dao, vì thế liền nhấc điện thoại lên, chậm rãi từ tốn mà gọi cho nàng ta.
Nàng mạo danh lão già biến thái kia, bắt đầu tống tiền Nhạc Dao Dao.
Đợi đến khi nàng ta nghe máy, Nguyệt Ninh liền cười cười, âm thanh có chút hèn mọn: "Nga, đã lâu không gặp, cô có nhớ tôi không a?"
Dạo này Nhạc Dao Dao sống có vẻ tốt, nếu Nguyệt Ninh không tạo cho nàng ta một chút trắc trở thì không phải nàng. Dù sao thì, Nhạc Dao Dao đau khổ, nàng liền vui vẻ.
Nhạc Dao Dao nghe thấy giọng nói kia liền sững người lại, nàng ta nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Rõ ràng tôi đã chuyển tiền cho anh rồi, chuyện này coi như kết thúc. Vì sao lại gọi cho tôi? Anh muốn gì?"
Nàng thật sự không hiểu, vì sao lão già ghê tỡm đáng chết kia lại tìm nàng. Rõ ràng hắn đã nhận được 20 vạn từ nàng, vì cái gì còn muốn liên lạc với nàng?
Nhạc Dao Dao thực sự rất sự hãi, nàng cắn chặt môi. Mọi chuyện vốn dĩ đã kết thúc, hắn lại gọi cho nàng, lần này hắn muốn cái gì?
Nguyệt Ninh nhàn nhạt trả lời: "Tôi chẳng muốn gì cả, chỉ muốn gọi cho cô mà thôi. Nhân tiện, dạo này tôi có chút gấp, cần 10 vạn..."
Nhạc Dao Dao nghe thấy câu nói kia, nàng ta lập tức gào lên: "Tiền, tiền! Tôi không phải cái máy in tiền, tôi không có tiền để đưa cho anh!" Nghĩ nghĩ, Nhạc Dao Dao lại nói thêm: "Nếu có, tôi cũng không đưa! Loại người như anh, thật đáng ghê tởm."
Nhạc Dao Dao thật sự rất hận cái lão già đáng chết này, nàng rất muốn giết lão ta. Nếu lão chết, có phải nàng sẽ không cần đưa tiền, và những bí mật kia sẽ bị chôn vùi mãi mãi?
Nguyệt Ninh cười nhạt, nàng ngọt ngào nói: "Cô nói như vậy tôi cảm thấy rất đau lòng a! Người ta nói, một đêm cùng chung chăn gối, cả đời là vợ chồng..."
"Dù sao thì, chúng ta đã ở cùng nhau trải qua một đêm ân ái... Cô nỡ lòng nào lại nói chuyện lạnh lùng với người chung chăn gối như vậy chứ?"
Nguyệt Ninh thở dài một hơi, sau đó khẽ cảm thán: "Quả nhiên là nữ nhân, mặc quần lên liền nói rằng không quen biết người cũ a ~"
Nhạc Dao Dao tức giận, gương mặt trắng bệch. Nàng ta nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Tôi không phải! Tôi không muốn cùng người ghê tởm như anh làm những chuyện kia, lần đó là anh ép tôi! Loại người như anh, thật đáng ghê tởm, cả đời này tôi chỉ mong sẽ không gặp lại"
Nhạc Dao Dao hận đến nghiến răng, nàng ta nắm chặt điện thoại.
Nguyệt Ninh cảm nhận được sự tức giận kia của Nhạc Dao Dao thông qua màn ảnh, nàng khẽ nhếch môi, sau đó trầm giọng mà nói: "Nhạc Dao Dao, cô nên nhớ rõ rằng hiện tại bản thân đang trong tình huống nào! Tôi gọi cho cô không phải là để nghe những lời thô tục kia, cái tôi muốn chính là kết quả!"
"À, nhân tiện thì tôi nói cho cô biết một tin nhỏ nhé? Tôi vẫn còn giữ video của cô, kèm theo vài tấm nude khá là gợi cảm... Không biết cô có muốn nó về với mình hay không a?"
Nhạc Dao Dao lại chấn kinh một lần nữa, gương mặt càng trở nên trắng hơn trước. Nàng ta lộp bộp rơi nước mắt, sau đó gào lên trong tuyệt vọng: "Anh... Anh là đồ vô liêm sỉ! Lúc trước anh đã nói sẽ đem tất cả ảnh đưa cho tôi, hiện tại liền nói những lời như vậy? Anh có còn là con người hay không?!"
Nguyệt Ninh nhìn thấy hình ảnh đau khổ của Nhạc Dao Dao, nhưng nàng chẳng có chít cảm xúc nào. Thế nhưng, ngoài miệng lại cười lạnh một cái, sau đó nói: "Ha, thay vì nghĩ rằng tôi có phải người hay không thì cô nên chuẩn bị 10 vạn đi. Tôi cho cô 5 ngày, nếu cô không gửi tiền vào tài khoản cho tôi thì cô sẽ nhận lấy hậu quả! Tôi cam đoan, cái hậu quả này sẽ khiến cô mất tất cả!"
Nói xong, nàng lập tức tắt máy, Nguyệt Ninh thật sự lười nói chuyện với Nhạc Dao Dao.
Rốt cuộc thì Nhạc Dao Dao không hề biết bản thân đang trong tình huống như thế nào, vì thế nên mới như vậy?
Tuy rằng Nhạc Dao Dao bị chụp ảnh nude, bị tống tiền... Nhưng nàng ta có nghĩ rằng bản thân chỉ là một cái diễn viên tuyến 18, không có chút chỗ đứng trong giới giải trí hay không?
Cứ cho rằng nàng ta bị tung ảnh nóng khắp mạng xã hội đi, nhưng có lẽ chẳng ai thèm quan tâm đến.
Nghĩ thử xem, thay vì đi nhặt những tấm ảnh nóng của một nữ diễn viên nhỏ nhoi không có chỗ đứng trong giới giải trí thì nên đi moi những tin tức của những diên viên tuyến đầu, làm như vậy không phải sẽ tốt hơn hay sao?
Tung ảnh nóng của một diên viên quèn thì có thể làm được những gì? Cho dù tung lên, có khả năng cao rằng dân chúng cũng không hề biết đến nàng ta.
Nhạc Dao Dao chỉ diễn được một vài vai quần chúng, thậm chí không có lời thoại, không có cơ hội đưa gương mặt đứng gần ống kính, thì làm sao dân chúng có thể biết đến?
Còn nữa, cứ cho rằng nàng ta có cơ hội đọc lời thoại, có cơ hội để mặt được ở sát ống kính đi chăng nữa, thì mọi người cũng chẳng hề nhận ra nàng ta.
Bởi lẽ gương mặt kia đã bị che giấu sau lớp trang điểm, nàng ta là một diễn viên quần chúng, đương nhiên là sẽ không có cơ hội mặc đẹp đứng trước ống kính, dùng tài năng mà thể hiện bản thân!
Thay vào đó, nàng ta sẽ mặt một bộ đồ bẩn thỉu, tóc tai rối bời, gương mặt nhem nhuốc. Sau đó nàng ta sẽ đứng phía xa xa ống kính, yên lặng mà đóng vai quần chúng!
Nguyệt Ninh: "..." Nàng thật sự không hiểu nổi, vì sao nàng ta lại có thể cho rẳn bản thân chính là trung tâm của thế giới?
Danh Sách Chương: