Nhạc Dao Dao mơ hồ hỏi: "Trộm? Món đồ này thật sự quan trọng như vậy hay sao?"
Rõ ràng là Bối Kỳ đã nói, Mộ Dung Duật đang ở trong biệt thự, hắn muốn cứu nàng ra ngoài. Vì thế cho nên, nàng phải giúp hắn tiến vào bên trong, sau đó bọn họ mới có thể trốn ra ngoài. Vì sao lại trở thành Bối Kỳ trộm mở két sắt của Tần Trạch rồi?
Tần Trạch không hề tin tưởng lời nói của Nhạc Dao Dao, hắn lạnh lùng cười cười: "Rốt cuộc là các người đã nói chuyện gì?"
Nhạc Dao Dao có chút do dự, cuối cùnh nàng ta vẫn nói ra một cách vô cùng rõ ràng: "Bối Kỳ nói rằng Mộ Dung Duật đến cứu tôi, vì thế nàng ta muốn tôi giúp nàng ta làm náo loạn, muốn tôi diễn một vở kịch chuẩn bị tự sát. Đợi đến khi Mộ Dung Duật tiến vào, hắn ta sẽ đem tôi rời khỏi nơi này!"
Hiện tại bây giờ chỉ có thể đổ hết tội lỗi lên đầu Bối Kỳ, chỉ hi vọng Tần Trạch không nghi ngờ chuyện này mà bỏ qua cho nàng.
Dù sao nếu Bối Kỳ chết thì cũng không liên quan đến nàng! Đó là tự làm tự chịu, ai bảo nàng ta xúi giục nàng làm náo loạn mọi chuyện? Rõ ràng là lỗi của Bối Kỳ, không phải lỗi của nàng!
Nghe thấy Nhạc Dao Dao muốn cùng Mộ Dung Duật trốn đi, đôi mắt của Tần Trạch trở nên vô cùng lạnh lẽo, trong lòng hắn có chút điên cuồng.
Tần Trạch cố gắng giữ bình tĩnh, hắn nắm chặt cằm Nhạc Dao Dao: "Cô cho rằng an ninh của cái biệt thự này dùng để trang trí hay sao?"
Nhạc Dao Dao bừng tỉnh, nàng ta có chút rụt rè: "Tôi... Lúc đó tôi quá ngốc, không có nghĩ đến chuyện như vậy"
Thật sự, lúc đó nàng ta cũng không nghĩ đến chuyện này, đến bây giờ nghĩ lại, nàng ta cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc!
Nhạc Dao Dao nghĩ nghĩ một chút, sau đó thấp giọng mà cầu xin: "Tần Trạch, có lẽ hắn và Bối Kỳ chỉ muốn cứu tôi ra ngoài mà thôi. Tôi sẽ ngoan ngoãn mà ở cạnh anh, vì thế cầu xin anh đừng làm hại Mộ Dung Duật!"
Ánh mắt Tần Trạch trở nên âm u, hắn dùng sức bóp chặt cằm Nhạc Dao Dao: "Cô vì nam nhân khác mà cầu xin tôi? Nhạc Dao Dao, cô không biết vị trí của mình là gì hay sao?"
Nhạc Dao Dao đau đớn, gương mặt trắng bệch, nhưng nàng ta vẫn tiếp tục nói: "Tôi có thể đến chỗ của Mộ Dung Duật, sau đó lấy lại những thứ kia, vì vậy anh có thể buông tha cho hắn hay không?"
"Tôi biết lần này anh ấy đã làm một chuyện sai trái, nhưng hi vọng anh có thể bỏ qua cho Mộ Dung Duật..."
Nhạc Dao Dao lộp bộp rơi nước mắt, gương mặt đỏ bừng, ngay ngắn ngồi trên giường mà nhìn Tần Trạch, đôi mắt tràn đầy hi vọng.
Nguyệt Ninh: (﹁﹁)
Tần Trạch cuối cùng cũng không thể chịu được nữa, hắn đẩy mạnh Nhạc Dao Dao xuống giường. Nhưng bởi vì nàng ta ngồi sát đầu giường, cho nên đầu bị đập mạnh, khẽ chấn động một chút.
Nhạc Dao Dao đau đớn kêu gào, đầu của nàng ta bị đập thẳng vào đầu giường, khiến cho nàng ta cảm thấy như muốn chết đi sống lại.
Tần Trạch đè Nhạc Dao Dao xuống, hay tay bóp chặt cổ nàng ta. Mặc kệ Nhạc Dao Dao đang dùng tất cả sức lực mà giãy giụa, hắn vẫn cứ thẳng tay mà dùng sức.
Đến lúc Nhạc Dao Dao dường như sắp chết, Tần Trạch mới chịu buông tay.
Bởi vì thiếu oxi quá lâu, cho nên Nhạc Dao Dao không thể chịu nỗi, nàng ta mệt mỏi mà ngất đi.
Tần Trạch nhìn thấy màn này thì ánh mắt trở nên nhu hòa hơn một chút, hắn cuối xuống khẽ hôn Nhạc Dao Dao, có vẻ như người vừa nảy bóp cổ nàng ta đến mức xém chết không phải là hắn.
Nguyệt Ninh: (﹁﹁)
Tần Trạch nghĩ nghĩ một chút liền quyết định giam giữ Nhạc Dao Dao lại trong phòng, không cho nàng ta hoạt động trong biệt thự như lúc trước nữa.
Hắn nhìn Nhạc Dao Dao đang ngoan ngoãn ngủ trước mặt, trong lòng lại nảy ra một ý nghĩ: Nhốt nàng! Đem nàng giam lại dưới hầm, khiến cho cả đời nàng không thể thoát khỏi nơi đó, cũng không thể thoát khỏi hắn!
Lúc này trong đầu Tần Trạch chỉ nghĩ được những từ này, ngoài ra không còn gì khác cả.
Tần Trạch bế Nhạc Dao Dao lên, sau đó đem nàng ta xuống tầng hầm.
Nơi này là do ông của hắn để lại, khi mẹ của hắn cón sống, dường như bà ấy đã nói rằng nơi này xây lên là để giấu đi những 'Đồ vật quan trọng' của ông. Cũng là nơi để tiến hành 'Giao dịch' nào đó.
Tầng hầm gồm có 5 tầng, càng xuống phía dưới thì bảo mật sẽ càng cao, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Tần Trạch đem Nhạc Dao Dao vào tầng đầu tiên, hắn để nàng ta xuống nền đất, sau đó nhanh chóng rời đi.
Rất nhanh sau đó, một đám người tiến vào, trông bọn họ có vẻ vô cùng bận rộn.
Đám người hầu đem một chiếc giường lớn đến, sau đó nhanh chân rời đi.
Đợi đến khi mọi người rời đi hết, Tần Trạch mới tiến đến ôm Nhạc Dao Dao, sau đó để nàng ta xuống giường. Hắn cẩn thận vuốt ve gương mặt của nàng ta, sau đó từ trong tay lấy ra một sợi dây xích nhỏ.
Danh Sách Chương: