Nghe thấy câu nói ấy, Nhạc Dao Dao nhìn Tần Trạch: "Tần Trạch, đó chính là mẹ ruột của tôi! Vì sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy?"
Tần Trạch khẽ nhếch môi: "Nhẫn tâm?Lúc ấy bà ta cướp đi mạng sống của mẹ tôi, tại sao lại không nhớ đến chữ 'Nhẫn tâm' này?"
Nhạc Dao Dao mím môi, không hề nói chuyện. Hắn nói đúng, nếu bà ấy không hại chết Tần mẫu, thì nàng đâu cần phải khổ như bây giờ?
Nhưng đó chính là mẹ ruột của nàng, vì thế nàng cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng. Hi vọng một ngày nào đó, hắn sẽ nhận ra rằng nàng vô cùng yêu hắn mà yêu thương nàng hơn một chút.
Tần Trạch nhìn thấy vậy, liền cảm thấy bản thân đối xử với nàng ấy hơi quá đáng, vì thế hắn nhẹ nhàng tiến lên, giữ chặt phần gáy của Nhạc Dao Dao mà hôn xuống.
Nói rằng là hôn, nhưng thật ra là giống cắn hơn. Điên cuồng mà gặm cắn, hắn không hề có một chút nhẹ nhàng nào cả.
Nhạc Dao Dao bị cắn đau, nàng cố gắng hết sức giãy dụa, nhưng càng giãy thì càng bị hắn gìm chặt, cuối cùng chỉ có thể im lặng thuận theo hắn.
Nguyệt Ninh: (﹁﹁) Ha ha
Nhìn xem hai người bọn họ ngược tâm ngược thân, Nguyệt Ninh cảm giác bản thân nhức hết cả trứng, khóe miệng giật giật.
Cho dù bản thân bị đối xử như thế, cuối cùng nàng ta vẫn tha thứ cho Tần Trạch. Quả thật là tình yêu vĩ đại!
Nhạc Dao Dao hô hấp khó khăn, nàng ta thở hổn hển. Nhưng rất may, Tần Trạch đã buông ra nàng.
Nhạc Dao Dao mềm nhũn cả người, tựa vào trong ngực Tần Trạch mà thở gấp.
Nàng đau khổ, nước mặt lã chã rơi, khiến cho người khác cảm thấy muốn chà đạp bởi vì gương mặt kia vô cùng thuần tịnh, nhu nhược.
Nhạc Dao Dao yếu ớt nói:"Vì sao lại đối xử với ta như vậy?"
Tần Trạch cười, hắn thấp giọng khẽ nói, thanh âm mập mờ động lòng người: "Tôi đối xử với em như thế nào? Giống như hôm qua em nằm ở dưới nỉ non cầu xin tôi cho em?"
Khuôn mặt Nhạc Dao Dao đỏ bừng: "Đó là anh ép tôi, không phải tôi muốn. Tôi hận anh, vô cùng ghét anh!"
Tần Trạch sắc mặt tĩnh mịch, hắn lành lạnh cười, "Hận tôi? Thật tốt, tôi có đôi khi cũng rất hận, vậy chúng ta liền cùng nhau hận đi."
Nói xong Tần Trạch ôm Nhạc Dao Dao lên, sau đó nhanh chân đi lên lầu.
Nhạc Dao Dao sợ hãi, nàng vùng vẫy cơ thể: "Tần Trạch, anh muốn làm gì? Thả tôi ra"
Tần Trạch cúi đầu nhìn thoáng qua Nhạc Dao Dao, ánh mắt của hắn tràn đầy mang theo dục vọng, "Ngoan, tôi sẽ thả em trên giường"
Nguyệt Ninh ngồi trên giường xem: "..." Mắt không thấy, tai cũng không nghe.
Mỗi ngày đều bị cưỡng ép phải lăn ga gường, nga, rõ ràng là có bệnh!
Nga, một lần lăn giường là mấy tiếng, quả là nam chính nha! Làm như vậy thật sự không có bệnh gì đó khó nói hay sao? Không hư thận sao?
Lát sau, khuôn mặt Nhạc Dao Dao tràn đầy nước mắt, đáng thương hề hề mà ngồi ở mép giường.
Nàng ta khóc nức nở, tỏ vẻ thiên hạ đều phụ lòng nàng.
Nguyệt Ninh: (﹁﹁) Nhìn nhiều sẽ quen, ta ổn.
Nhạc Dao Dao khóc một lúc lâu, đột nhiên điện thoại vang lên, nàng nhanh chóng cầm lấy điện thoại, im lặng nghe máy.
Một giọng nam trầm thấp vang lên từ điện thoại: "Tiểu Nhạc, là ta đây"
Nhạc Dao Dao vui vẻ, nàng ta tựa hồ như đã quên hết chuyện vừa rồi, giọng nói ngọt ngào vang lên: "A Duật! Là anh sao?"
Mộ Dung Duật đáp, âm thanh trầm thấp động lòng người: "Ừm, là tôi. Tôi chỉ muốn nói...Tôi nhớ em rồi"
Nhạc Dao Dao nghe được câu nói kia, nườc mắt nàng ta lại rơi trong vô thức, nàng ta khẽ lau lau nước mắt sau đó mới nói: "Vâng, tôi cũng thế"
Đã rất lâu không ai nói như thế với nàng ta, Tần Trạch đã không còn như trước kia, hắn đã thay đổi rồi. Hiện tại nàng bị hắn nhốt ở đây, thật sự rất đau khổ.
Mộ Dung Duật đột nhiên nhớ đến một nam nhân nào đó kéo tay Nhạc Dao Dao ra khỏi bệnh viện. Hắn đã cho người điều tra, hiện tại đã có được tất cả thông tin.
Mộ Dung Duật khẽ cười, hắn nói với Nhạc Dao Dao: "Dạo gần đây em sống có tốt không? Tôi đã ra ngoài, nếu có thể tôi rất muốn cùng em dùng bữa tối"
Nhạc Dao Dao ánh mắt bi thương, nàng ta khẽ nói: "Tôi...Tôi sống rất tốt"
Mộ Dung Duật cười, hắn tiếp tục nói: "Nghe nói bữa tối dưới ánh nến rất lãng mạn, ta vẫn luôn muốn thử một lần, nhưng có vẻ không được rồi"
"Nhưng không sao, quan trọng là em, giọng của em có chút không ổn. Có phải là em đang bệnh hay không? Giọng nói của em, có chút giống như...Đang khóc!"
Nhạc Dao Dao nghe được câu này nàng ta lập tức bật khóc nức nở, không hề che giấu chút nào.
Mộ Dung Duật im lặng, dường như hắn đã đoán ra được. Đợi một lát, sau đó hắn hỏi: "Em ổn chứ? Có chuyện gì hay sao? Có thể nói ra, tôi giúp em giải quyết"
Nhạc Dao Dao lau lau nước mắt, nàng ta giọng nói nghẹn ngào: "A Duật, cứu tôi! Mau mau cứu tôi, tôi không muốn ở chỗ này!"
Danh Sách Chương: