Nhạc Dao Dao nhìn chằm chằm Tần Trạch đứng trước mặt, sau đó nhợt nhạt cười lạnh: "Ha, thực không ngờ Tần tổng lại đến thăm Tống Thanh Thanh, người mà mình ghét cay ghét đắng, hơn nữa còn có mối thù giết mẹ nha!"
Tần Trạch nhíu mày, có chút phẫn nộ: "Nhạc Dao Dao, cô muốn phát điên chuyện gì?"
Nhạc Dao Dao khẽ liếc mắt một cái, sau đó cười lạnh mà nói: "Tôi chẳng qua là không muốn để bà ấy nhìn thấy gương mặt anh, tôi sợ bà ấy không thể yên giấc!"
Nàng thực sự không muốn thấy mặt hắn, đặc biệt là tình huống hiện tại. Cũng bởi vì, nếu khôbg có hắn mọi chuyện sẽ không diễn ra như vậy, mẹ cũa nàng cũng không phải chết!
Đôi mắt Nhạc Dao Dao lạnh lùng, nàng ta trực tiếp nhìn thẳng vào mặt Tần Trạch.
Sau khi Tần Trạch nghe xong câu nói kia của Nhạc Dao Dao, hắn liền cười lạnh một cái: "Ha, bà ta làm những việc tán tận lương tâm thì làm sao có thể yên giấc? Tôi chẳng qua đến xem thử bà ta chết như thế nào, yên giấc hay không thì liên quan gì đến tôi?!"
Tần Trạch cảm thấy việc Tống Thanh Thanh chết mhư vậy vẫn và quá nhẹ nhàng, hắn vẫn muốn bà ta chịu thêm chút đau khổ, nhưng đáng tiếc hiện tại bà ta đã chết. Hắn, vẫn chưa nguôi giận trong lòng, mối thù năm xưa hắn vẫn còn cảm thấy khó chịu.
Nhạc Dao Dao nghe xong, nàng ta lập tức phẫn nộ: "Tần Trạch, anh đừng có quá đáng!"
Tần Trạch nhìn Nhạc Dao Dao một hồi, sau đó hắn mới nhàn nhạt nói: "Tôi quá đáng?! Cô không nhìn lại bản thân mình đi? Nhạc Dao Dao, từ trước đén giờ cô lừa dối tôi bao nhiêu lần, tôi bỏ qua bao nhiêu lần?"
Nhạc Dao Dao cau mày, nàng ta khó chịu mà nói: "Cho dù tôi nói rằng bản thân bị hại chắc anh cũng không tin đâu nhỉ? Nhưng, nếu tôi cùng nam nhân khác ngủ thì đã sao? Ngoại tình thì đã sao? Tất cả đều là do anh, nếu lúc ấy anh quan tâm tôi hơn một chút thì sẽ không có chuyện như hiện tại!"
Tần Trạch nghe xong thì gân xanh trên trán đã bắt đầu nổi lên, hắn thực tức giận. Nhạc Dao Dao rõ ràng là người sai, nhưng nàng ta lại đổ lỗi cho hắn!
Nàng ta ngoại tình, nàng ta hại hắn công ty sụp đổ, nàng ta lừa dối hắn! Thế nhưng, lại đổ lỗi cho hắn! Tần Trạch cảm thấy lúc trước quá ngu xuẩn, đầu óc khi ấy chắc chắn có vấn đề, vì thế mới đem lòng yêu Nhạc Dao Dao!
Hiện tại, hắn chỉ muốn đem nàng ta bóp chết, sau đó vứt nàng ta và Tống Thanh Thanh chôn cùng nhau dưới biển!
Tần Trạch nghiến răng nghiến lợi, hắn nhìn Nhạc Dao Dao với ánh mắt đầy sát khí.
Nhạc Dao Dao nhếch môi, cười lạnh một cái rồi nói: "Tại bệnh viện có camera, anh dám đánh tôi sao? Tốt nhất là đừng làm ra những hành động ấy, nếu không tôi liền mời luật sư!"
Nhạc Dao Dao nhìn thẳng vào mắt Tần Trạch, sau đó tiếp tục nói: "Tần Trạch, hiện tại tôi chính thức vứt bỏ anh! Chúc anh cả đời sống không yên ổn, sớm ngày gặp quả báo!"
Tiếp đó, nàng ta tiêu sái mà xoay lưng rời đi.
Tần Trạch nghiến răng nghiến lợi mà gào lên: "Nhạc Dao Dao, cô đứng lại đó cho tôi!"
Nhạc Dao Dao nghe thấy tiếng Tần Trạch hét từ phía nhau, nhưng nàng ta vẫn thong thả bước đi.
Hiện tại, nàng cần thiết làm tốt chuyện chôn cất cho mẹ, tiếp đó mới có thể an tâm mà chơi chết Tần Trạch.
Nhạc Dao Dao rời khỏi bệnh viện, bắt đầu chuẩn bị đem Tống Thanh Thanh an táng.
Bên kia, Tần Trạch đang vô cùng tức giận Nhạc Dao Dao thế nhưng lại không thể làm gì, vì thế hắn liền ra tay với Tống Thanh Thanh.
Hiện tại Tống Thanh Thanh đã chết, vì thế hắn chỉ còn cách đem thân xác bà ta vứt cho chó hoang, mèo hoang ăn cho đỡ tức giận mà thôi.
Tần Trạch lạnh mặt, hắn ra lệnh cho đám người kia đem xác Tống Thanh Thanh vứt cho đám chó hoang trong hầm.
Đó là nơi đám người trong giới hắc đạo thường xuyên lui tới, bọn họ nuôi dưỡng chó một cách tàn bạo. Cho ăn bằng thịt sống, hơn nữa có khi là thịt người, thường xuyên đem chúng bỏ đói,...
Có lẽ vì thế, đám chó hoang kia tựa dã thú. Chỉ cần bọn chúng nhìn thấy có người tiến vào, hoặc vật thể bất động thì lập tức lao đến cắn xé.
Lần này cũng không ngoại lệ, thân thể Tống Thanh Thanh rất nhanh đều bị ăn sạch. Hơn nữa, khi vứt bà ta vào thì đám người kia còn quay camera lại, bởi lẽ đây là lệnh của Tần Trạch.
Bên kia, đợi đến khi Nhạc Dao Dao mua những món đồ cần thiết xong, nàng ta đến bệnh viện để nhận xác Tống Thanh Thanh thì mới biết thân thể kia đã có người mang đi từ vài tiếng trước.
Nhạc Dao Dao lập tức biết được chuyện này là do Tần Trạch làm, bởi vì ngoài hắn ra thì sẽ không có ai có thể làm được chuyện này.
Nhạc Dao Dao ngồi thụp xuống sàn, nàng ta khóc nức nở một hồi lâu.
Kiếp trước nàng đã sai lầm, đã không thể bảo vệ Tống Thanh Thanh, khi ấy nàng không biết Tần Trạch lén lút ra tay với bà ấy, vì thế cũng không thể làm gì.
Tuy rằng lúc trước nàng đã từng đổ lỗi cho bà ấy về chuyện buôn bán thận, nàng chỉ muốn Tống Thanh Thanh giúp mình vào tù ngồi một hồi, đợi sau khi mọi chuyện giải quyết thì nàng sẽ nhờ Tần Trạch đem Tống Thanh Thanh thả ra.
Nhưng nàng thật không ngờ, bản thân cũng vào tù. Hơn nữa, sau khi ra tù thì nàng cùng Tần Trạch ân oán thật lâu, vì thế cũng quên mất chuyện cứu Tống Thanh Thanh.
Tiếp đó lại sảy ra rất nhiều chuyện, hơn nữa nàng cũng không nghe tin của bà ấy tại trại giam, vì thế nàng nghĩ rằng bà ấy sống thực tốt.
Nhạc Dao Dao càng nghĩ, càng thương tâm. Tiếp đó, nàng ngồi khóc thật lâu, tựa như tận thế sắp đến rồi.
Bên này, Nguyệt Ninh: "..."
Sau chuyện lần này, Nguyệt Ninh cảm thấy cho dù Nhạc Dao Dao có trọng sinh hay không, nàng ta vẫn như vậy. Vẫn không hối cãi, cũng không lương tâm.
Việc Tống Thanh Thanh vào tù rõ ràng là có liên quan đến nàng ta, nếu Nhạc Dao Dao không nghĩ ra chuyện bán nội tạng kia thì Tống Thanh Thanh làm sao bị vạ lây? Hơn nữa, cũng sẽ không có màn ngược luyến tình thâm đầy nhức trứng kia.
Nhạc Dao Dao cho rằng chỉ cần đem Tống Thanh Thanh vào tù thay thì sẽ giải quyết được vấn đề? Sau khi xong việc, nàng ta liền có thể cứu người? Ha hả?!
Rõ ràng là không có não a! Tần Trạch chán ghét Tống Thanh Thanh vì mối thú giết mẹ, thì làm sao hắn có thể ra tay cứu giúp bà ta?!
Hơn thế nữa, trong lúc Nhạc Dao Dao cùng Tần Trạch ngược luyến tình thâm thì sao lại không nhớ đến Tống Thanh Thanh? Chẳng lẽ đợi đến khi bà ấy chết, nàng ta mới chịu nhớ ra... Giống như hiện tại?!
Nguyệt Ninh cười lạnh một cái, nàng cảm thấy Nhạc Dao Dao rõ ràng là có bệnh!
Người ta thường nói, nếu muốn thì sẽ tìm cách, không muốn thì sẽ tìm lý do. Trong trướng hợp này, Nhạc Dao Dao chính là tìm lý do để che giấu, vốn dĩ nàng ta không hề muốn cứu mẹ của mình!
Hiện tại cho dù nàng ta có khóc đến hỏng mắt thì Tống Thanh Thanh vẫn không thể nào sống lại, nàng ta chỉ khóc để giảm bớt áy náy trong tình huống hiện tại mà thôi.
Nguyệt Ninh liếc mắt nhìn Nhạc Dao Dao đang khóc thảm thương kia một cái, sau đó nàng liền đem màn hình hệ thống tắt đi.
Danh Sách Chương: