Khoảng thời gian ở bệnh viện là khoảng thời gian an nhàn nhất của cậu từ trước đến nay.
Ở chỗ này cậu ngoài việc ăn, ngủ, học bài, ra thì không còn bất cứ hoạt động nào khác. Thu Trì thầm nghĩ, đây chẳng phải là cuộc sống ăn nằm chờ chết mà nhiều người mong ước đó sao.
May mắn là cậu cũng không còn lên cơn đau đầu giống như lần trước nữa, sức khỏe của cậu dần tốt lên, cũng mập lên không ít.
Những ngày này cuộc sống sinh hoạt của cậu phải nói là an nhàn cực kỳ, ăn ngon ngủ ngon, cực kỳ sung sướng. Thu Trì cả ngày chỉ có ăn học rồi ngủ, căn bản là không có vận động, bên ngoài thời tiết vừa lạnh vừa khô, gió thổi lại lớn, muốn đi dạo cũng không thể đi.
Hơn nữa, với khí hậu lạnh giá như vậy, Thu Trì trong phòng bật điều hòa sưởi ấm, nằm trên giường đấp thêm chăn ấm, càng khiến Thu Trì không muốn nhúc nhích. Dù sao thì cậu cũng theo trường phái ở nhà, nếu không cần thiết vậy cậu nhất định sẽ không nhích dù chỉ là một ngón chân.
Kết quả của việc lười biếng, cộng thêm trong khoảng thời gian dài được Cố Triều vỗ béo, chưa đến mấy ngày, đã nuôi ra một cái bụng mỡ mềm mại.
Thu Trì nằm trên giường chọt chọt bụng mỡ, múi cơ tập mãi không có nổi một cục, thế mà lại dễ dàng nuôi ra được một bụng nước lèo.
Cậu lười biếng nằm trên giường, buông bỏ chấp niệm với cơ bụng sáu múi.
Thời hạn một tuần cũng đến, sau khi kiểm tra lại thêm một lần cuối cùng, xác định cậu đã hoàn toàn bình phục, liền có thể xuất viện.
Thu Trì trong phòng vui vẻ thu dọn đồ đạc, hào hứng ngâm nga bài ca "chú cá vàng"
Cố Triều sau khi làm xong thủ tục xuất viện thì quay lại phòng đón cậu, lúc mở cửa ra liền nghe bài ca "chú cá vàng" đang ở đoạn cao trào. Thu Trì lên nốt cao, hát lệch cả một quãng.
Cố Triều: "..."
Thu Trì là kẻ mù âm nhạc, một câu hát cũng có thể lệch tông hết cả câu, ai nghe vào cũng không nhịn được mà cảm thán, lệch đến không khớp nổi một chữ như vậy cũng thật hiếm có.
Nhưng Thu Trì lại không nhận ra điều này, vẫn hát một cách say mê nhiệt huyết.
Vẻ mặt Cố Triều muốn nói lại thôi, cuối cùng đi đến tàn nhẫn đánh tan nhiệt huyết của cậu, hắn nói: "Bên ngoài rất lạnh, em còn mặc ít như vậy?" Cố Triều giúp hắn đeo khăn quàng, sau đó búng nhẹ lên mũi cậu một cái, coi như chừng phạt, "Không nghe lời."
"Không có mà." Thu Trì theo phản xạ lập tức nheo mắt lại, phản bác, "Em không có không nghe lời, ở trong phòng không có lạnh."
Cố Triều buồn cười, cúi đầu hôn lên má cậu một cái, cầm tay cậu nhét vào túi áo khoác của mình, chậm rãi nói: "Ngoan, bên ngoài rất lạnh, sẽ bị cảm. Em lại muốn uống thuốc sao?"
Nhớ đến một tuần nay, ngày nào cũng phải uống thuốc, Thu Trì sợ đến tái mặt, cậu nhào vào lòng hắn, ở trong lòng hắn dụi qua dụi lại, cuối cùng cậu ngẩn mặt lên, tay bấu vào áo hắn, làm nũng nói: "Bây giờ ấm áp lắm, sẽ không bị cảm đâu mà~"
Ánh mắt to tròn, lông mi dài, biểu cảm đáng yêu đến muốn mạng, Cố Triều dường như có thể nghe được tiếng đứt của sợi dây lý trí của bản thân, bàn tay đặt ở éo cậu khẽ run lên, phía bên dưới đã sớm dựng thành một túp lều nhỏ.
Đã lâu lắm rồi. Cố Triều vừa nghĩ vừa mân mê đôi bàn tay nằm gọn trong túi áo, hắn sắp dục cầu bất mãn rồi.
Nhìn em ấy có vẻ đã hồi phục hoàn toàn, hay là nên làm một lần rồi về đây?
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Cố Triều cật lực đem sợi dây lý trí nối lại, cười cười nói: "Ngoan, đi thôi, về nhà."
Nghe được về nhà, Thu Trì cười đến vui vẻ, đáp "ừ" một tiếng.
Trước khi đi, Cố Triều giúp cậu chỉnh cổ áo lên cao một chút, đồng thời giúp cậu mặc thêm áo khoác, đeo găng tay, trên đầu đội thêm một chiếc mũ len cùng màu. Cả ngửi Thu Trì chỉ trong phút chốc liền giống như một quả bóng, chỉ chừa lại gương mặt nhỏ nhắn giữa một đống đồ giữ nhiệt, nhìn giống như cả người mập mạp, rất đáng yêu. Cố Triều nhịn xuống xúc động muốn nhào qua cắn một miếng lên chiếc má trắng mềm mại kia.
Hắn một lần nữa vất vả nhịn xuống, kéo tay cậu rời đi.
Lúc bước ra khỏi bệnh viện, Thu Trì lúc này mới chân chính cảm nhận được thế nào là lạnh đến thấu xương, dù cậu từ đầu đến chân được bạo kín vẫn cảm nhận rõ mồn một cái lạnh.
Trời rõ ràng lạnh như vậy, Cố Triều bên cạnh chỉ mặc thêm một cái áo khoác, Thu Trì thấy lạnh giùm cho hắn.
"Anh không lạnh sao?" Thu Trì vừa dứt câu đúng lúc hít một hơi khí lạnh, cổ họng như bị mắc nghẹn, cậu bắt đầu không nhịn được mà ho lên.
Làn da cậu vốn rất trắng, ho một cái mặt đỏ thấy rõ, liên tục ho mất tiếng hai mắt đã thấm đẫm hơi nước mà không dừng được.
Cố Triều cau mày, hắn nhích sang bên trái, chắn trước mặt cậu, giúp cậu cản gió, sau đó đỡ cậu vào xe, một tay rảnh rỗi cũng nhẹ nhàng vuốt dọc sóng lưng cậu, giúp cậu thuận khí.
Bên trong xe bật máy sưởi từ sớm, Thu Trì vừa ngồi vào đã cảm thấy cơ thể cũng nóng lên, cơ thể có thể thoải mái thả lỏng.
Cố Triều theo sau cậu vào trong xe, vừa ngồi xuống đã lấy một chia nước khoáng, mở nắp đưa đến trước mặt cậu: "Cục cưng, uống nước."
Thu Trì lập tức há miệng uống một ngụm lớn, Cố Triều ngồi bên cạnh ánh mắt nhìn lên phía trên ra hiệu, người nọ hiểu ý, ấn vào một công tắc trên xe, một màn ngăn màu đen hạ xuống, ngăn cách hai hàng ghế trước và sau.
Lúc này Cố Triều mới chậm rãi nói: "Uống chậm một chút, cẩn thận sặc."
Thu Trì một hơi gần nửa chai nước, uống xong vẫn ho thêm mấy lần nữa mới thôi. Cậu đặt tay lên vị trí của lá phổi, nhẹ nhàng xoa xoa mấy cái, "Tưởng chết luôn rồi chứ?"
"Nói bậy!" Cố Triều nghe vậy cả người có hơi sửng sốt, quát lớn. "Em không có chết. Sau này không được nói như thế nữa, biết chưa?"
Thu Trì khẽ giật mình, muốn quay sang giải thích cho hắn biết mình chỉ nói đùa thôi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của hắn, cậu lại thốt không lên lời, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.
Cố Triều cũng nhận ra bản thân vừa có chút thất thố, vội đưa tay ôm chằm lấy cậu, khẽ nói: "Cục cưng đừng giận, anh xin lỗi."
Thu Trì nhận ra Cố Triều cực kỳ mẫn cảm mỗi khi cậu nói đến bất kỳ cái gì liên quan đến cái chết, dù chỉ là lỡ miệng như ban nãy, hắn cũng đều sẽ trở nên bất an.
"Em không giận." Thu Trì nép vào trong lòng hắn, khẽ hỏi: "Anh có lạnh không? Người em bây giờ ấm lắm nè, em giúp anh sửa ấm."
"Em——"
Hơi thở gần trong gang tấc.
Hơi thở tràn đầy mùi bạc hà tươi mát, là mùi sữa tắm. Thu Trì dùng chung dầu gội và sữa tắm với hắn, mùi bạc hà hắn ngửi đã quen, cũng không có gì đặc biệt, nhưng mùi hương này từ cơ thể Thu Trì tỏa ra lại khiến hắn say mê.
Giống như cậu mang trên người mùi hương của hắn.
Là của hắn.
Hắn đưa tay vuốt ve gáy của cậu, cảm nhận người trong lòng mình là chân thật, hắn cuối cùng cũng thỏa mãn, nghiêm túc nói: "Tiểu Trì, sau này không được nói những câu như vậy nữa, biết không?"
Thu Trì ngoan ngoãn gật đầu, Cố Triều liền nói: "Thật ngoan."
Cố Triều giữ động tác ôm chặt lấy cậu như vậy cho đến khi về đến nhà, cảm xúc nóng ấm truyền qua cơ thể, khiến hắn không lỡ buông tay.
"Tiểu Thất vẫn đang học bài sao?" Thu Trì hơi ngẩn đầu, ở trong lòng ngực hắn lộ ra ánh mắt to tròn.
Ánh mắt Cố Triều lặng lẽ biến hóa, hắn khẽ "ừ" một tiếng, động tác trên tay lại càng thêm siết chặt.
Thu Trì bị hắn siết đau, cậu khẽ cau mày, ngẩn đầu nhìn lên, đối diện với ánh mắt Cố Triều cậu cảm thấy da đầu có chút tê dại, cả người đều bao bọc ấm áp nhưng cậu vẫn rùng mình một cái.
Ánh mắt hắn thâm trầm, đôi mắt đen nhánh như một hố đen, không ngừng hút cậu vào sâu bên trong, khiến cậu có chút khó thở, có chút khó chịu cùng với sợ hãi.
Đột nhiên cậu có cảm giác, hình như cậu từng thấy ánh mắt này rồi, không chỉ một mà rất nhiều lần.
Cơ thể cậu giống như tự động phản xạ mà sinh ra một tia sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn bị cậu kìm lại, cậu kìm chế chính mình không được run rấy. Thu Trì hơi mở miệng, cậu muốn hỏi, nhưng lại chẳng biết hỏi thế nào, cậu không thể miêu tả rõ cảm giác lúc này.
Không, phải nói đúng hơn là có một thứ gì đó vô hình ngăn cản cậu hỏi đến, một linh tính nào đó mách bảo cậu rằng không nên hỏi sâu đến vấn đề này. Bằng không cậu sẽ không chịu đựng được, sẽ không kìm lòng mà muốn thoát khỏi đối phương.
Da đầu Thu Trì căng lên, cảm thấy đầu đau như muốn nức ra, cảm giác này thật kỳ lạ, rõ ràng đang ở trong người yêu nhất nhưng sao cậu lại cảm thấy cơ thể lại lại lạnh lẽo đến lạ.
Cố Triều mắt thấy người trong lòng gương mặt đột nhiên trắng bệch không còn huyết sắc, lập tức hoảng sợ nói: "Em sao vậy cục cưng? Có phải lại đau đầu không?" hắn hướng ánh mắt lên nhìn, cách một tấm màn đen ra lệnh với người lái xe, "Quay xe, quay lại bệnh viện."
"Không..." Thu Trì níu lấy góc áo hắn, cậu cuối cùng không thể kìm nổi cảm giác sợ hãi mà rời khỏi hắn, cậu từ từ ngồi dậy cách hắn nửa cánh tay nói: "Em không sao, chúng ta về nhà đi."
Nói xong cậu cúi đầu xuống, không muốn Cố Triều thấy biểu cảm của cậu bây giờ.
Nhưng chỉ tiếc là Thu Trì quá coi thường khả năng quan sát nhạy bén của hắn, Cố Triều dĩ nhiên đã sớm nhận ra, nhìn ra được là cậu là đang sợ hắn.
Ban nãy rõ ràng còn rất tốt, Thu Trì còn chủ động ôm lấy hắn, bây giờ lại hận không thể cách xa hắn.
Thu Trì dĩ nhiên cũng cảm thấy rất lạ, cảm giác này từ lần đầu gặp Cố Triều đã có, nhưng chỉ là một chút cảm giác mỏng manh, nhiều khi cậu chỉ cho rằng mình quá nhạy cảm hoặc ảo tưởng. Nhưng từ sau khi bị chấn thương đầu, cảm giác này đôi khi biến mất, đôi khi lại xuất hiện một cách rõ rệt.
Thu Trì thầm nghĩ, có phải bản thân bị nhân cách phân liệt rồi hay không?
--------------
Góc ngoài lề:
Cố Triều: Ngươi đã đồng ý với ta.
Chủ Thần: Ta dĩ nhiên sẽ không nuốt lời.
Danh Sách Chương: