Thu Trì ngủ một mạch đến sáng.
Cậu vươn người ngồi dậy, cả người đều vô cùng sảng khoái.
Đúng là đồ của dân tư sản dùng thật tốt.
Thu Trì nhìn đồng hồ treo trên tường, bây giờ là sáu giờ đúng, nếu không phải do thói quen từ đồng hồ sinh học, Thu Trì thật sự muốn ngủ thêm một giấc nữa.
Đúng lúc này cánh cửa đột ngột mở ra, Ân Trung chậm rãi tiến vào, thấy cậu đã tỉnh, ông có chút ngạc nhiên sau đó híp mắt mỉm cười, nói: "Cậu Thu ngủ có ngon khỗng?"
Thu Trì gãi đầu nhìn ông, cười nói: "Tốt lắm ạ, cảm ơn ông, quản gia Ân."
"Nếu cậu muốn cảm ơn, vậy thì nói lời này với Boss." Ân Trung mỉm cười nói: "Dù sao cũng là chúng tôi đột ngột mang cậu tới đây, cậu Thu không cần phải khách sáo."
Thu Trì cười cười, Ân Trung liền đi kéo rèm cửa ra, sáng sớm ánh nắng rất dịu, sửa ấm một phần nào sự lạnh lẽo trong ngôi biệt thự này.
Ông lại nói: "Không nghĩ Cậu Thu lại dậy sớm như thế."
Thu Trì đáp: "Tại cháu đã có thói quen dậy sớm rồi, không bỏ được."
Ân Trung nhìn mái tóc đen đã được cắt ngắn của Thu Trì, lộ ra con mắt tràn đầy sức sống của tuổi trẻ. Khác với dáng vẻ luộm thuộm thiếu sức sống ban đầu, bộ dạng sáng sủa hiện tại của cậu thật sự rất dễ nhìn.
Tuy nhan sắc Thu Trì cũng coi như đẹp, nhưng kiểu nhan sắc của cậu chính là khiến người lớn tuổi nhìn vào liền yêu thích.
Ân Trung đi đến đưa cho Thu Trì một bộ quần áo, nói: "Đây là trang phục Boss cho người chuẩn bị cho cậu Thu, thay xong thì tôi sẽ dẫn cậu đến gặp Boss, Boss đang đợi cậu."
Thu Trì nghe vậy kinh ngạc, hỏi: "Cố tổng muốn gặp cháu?"
Chuyện hôm qua hỏi xong hết rồi còn gì? Mới sáng sớm phải lần nữa giáp mặt nam chính... thật hãi hùng.
Nhưng quản gia Ân Trung chỉ là người thực hiện theo lời Cố Triều, căn bản không thể trả lời câu hỏi của Thu Trì.
Thu Trì nhìn quần áo trên tay, chất liệu đều cực kỳ tốt, giá thì khỏi nói cũng biết, đây là cái giá mà cậu không bao giờ mua nổi dù chỉ là cái quần lót.
Thu Trì cầm run cả tay, cảm giác như cầm vàng ấy.
"Tôi sẽ đợi ở bên ngoài." Ân Trung nói xong liền ra ngoài.
Thu Trì ngồi trên giường thở dài một cái, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm thay đồ.
Hai mươi phút sau, Thu Trì một thân quần áo mới đi ra ngoài, tuy chỉ là áo sơ mi quần bó đen vô cùng đơn giản nhưng Thu Trì vẫn cảm thấy mình đeo một đống tiền.
Quản gia Ân Trung vừa nhìn thấy cậu liền mỉm cười, làm Thu Trì ngại miệng không dám hỏi giá tiền của bộ quần áo này.
Ân Trung hai tay đưa ra sau lứng, nói: "Cậu Thu, Boss đang đợi."
Thu Trì bên ngoài gật đầu, bên trong thở dài não lòng mà đi theo quản gia Ân Trung.
"Cậu Thu hình như rất sợ Boss?"
Ân Trung đột nhiên nói câu này khiến cho Thu Trì có chút chột dạ.
Cậu im lặng một chút rồi đáp: "Có chút chút ạ..."
Ân Trung vẫn hiền hòa mỉm cười với cậu, nói: "Boss từ nhỏ đã không giỏi thể hiện cảm xúc, Cậu Thu sẽ sớm quen thôi."
Còn có thể quen? Tôi không muốn quen đâu!
Nhưng Thu Trì có thể hiểu được những gì mà quản gia Ân Trung nói. Dù sao Cố Triều từ nhỏ đã phải học để sống sót trong thế giới ngầm, vừa trưởng thành đã trở thành người đứng đầu, để đạt được thành tụ như vậy chẳng cần nói cũng biết hắn phải cực khổ rất nhiều.
Cậu còn biết Cố Triều còn mắc bệnh khó ngủ, tuy không hoàn toàn gọi là mất ngủ, nhưng hắn không thể ngủ sâu, dù chỉ một tiếng động nhỏ cũng làm hắn tỉnh giấc, đó là tính cảnh giác cao độ mà hắn bắt buộc phải học từ nhỏ.
Nhưng sau này khi yêu nữ chính rồi, Cố Triều mỗi đêm đều phải ôm cô mới có thể ngủ sâu giấc được.
Cô chính là liều thuốc tốt nhất đối với hắn.
Nhưng tính tiết đó phải đợi Lâm Đặng tốt nghiệp ra trường mới được.
Còn một nhân vật vô danh như cậu, hận không thể tránh xa nam chính, nữ chính.
Thu Trì đi theo Ân Trung đến phòng ăn, mà Cố Triều lúc này đã ngồi ngay ngắn trên bàn ăn. Vừa thấy bóng dáng Thu Trì, Cố Triều ngay lập tức đưa mắt lên nhìn, nói: "Tới rồi thì ngồi xuống, chỗ cũ."
Thu Trì không có khả năng chống lại nam chính, hắn đã nói thì cậu không thể không làm theo.
Lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị diệt vong như thế này, Thu Trì cảm thấy tuổi thọ cũng giảm theo luôn rồi. Đế cai thế giới chết toi này, còn gặp Tiểu Thất, Thu Trì chưa bao giờ thấy mình lỗ như thế này.
Thu Trì vừa ngồi xuống ghế, đồ ăn lập tức được đưa lên, Cố Triều hất nhẹ cầm nói: "Ăn đi, ăn xong đưa cậu về."
Trong lòng Thu Trì có chút giật mình, cậu cứ tưởng Cố Triều đợi mình vì có chuyện cần hỏi, không nghĩ lại đợi cậu chỉ để ăn sáng.
Thu Trì tính theo thói quen đưa nĩa lên miệng ngậm, nhưng nĩa mới chạm đến môi thì đã bị Cố Triều đánh một cái vào tay.
"Đã nói không được ngậm nĩa."
Thu Trì bị đánh một cái liền giật mình hoảng sợ, cậu vô thức đưa tay lên che miệng, chớp mắt nhìn hắn.
"Ăn." Cố Triều nói một tiếng, giọng điệu ra lệnh vô cùng rõ ràng.
Thu Trì từ từ thả tay xuống, lông mày Cố Triều hơi nhíu lại, nói: "Cần tôi nhắc lại lần nữa à?"
"Khô... không cần." Thu Trì xua tay nói: "Cảm ơn Cố tổng."
Cậu cúi đầu một cái sau đó bắt đầu ăn thức ăn được mang ra.
Ngay khi một miệng thịt đầu tiên được bỏ vào miệng, Thu Trì kinh ngạc đến mở to cả mắt, sau đó cả một đường cậu đều tập trung vào đồ ăn trước mặt, tay cầm nĩa hạ xuống nhấc lên nhanh như chớp.
Cố Triều bên cạnh cứ như hóa thành hư không.
Còn Cố Triều một đường vẫn luôn nhìn mái tóc đen nhánh của Thu Trì, sau đó hắn lại đưa mắt nhìn dọc xuống gáy cậu.
Đột nhiên hắn vươn tay ra, chuẩn xác nắm lấy gáy của cậu.
Thu Trì giật mình, niềm vui sướng khi được ăn ngon ngay lập tức biến mất không thấy dấu vết, thay đó là cậu sợ đến mồ hôi cũng không dám đổ ra.
Cố Triều nắm phần gáy bóp nhẹ hai cái, thầm nghĩ, thật sự rất nhỏ, ngay giây phút này mạng cậu đang nằm trong tay hắn, chỉ cần hắn dùng lực nhẹ thôi cũng đủ cho cái cổ xinh đẹp này gãy rồi.
Thu Trì bị Cố Triều bóp mà nhột cả người, muốn cười mà không dám phát ra tiếng.
Một lúc sau, Cố Triều cuối cùng cũng thu tay lại, vẻ mặt như chẳng có chuyện gì, nói: "Ăn tiếp đi."
Thu Trì cảnh giác nhìn hắn, đồ ăn trên bàn tuy vẫn rất ngon nhưng Thu Trì lại chẳng muốn ăn nữa, mới ban nãy cậu còn tưởng Cố Triều muốn bóp cổ mình, nghĩ thế cậu nhịn không được mà được tay lên xoa cổ.
Nghĩ một hồi, ánh mắt Thu Trì vô thức nhìn vào vị trí vết thương trên ngực Cố Triều.
Hôm qua khung cảnh có chút tối, nên cậu không nhìn rõ lắm, nếu nghĩ kỹ lại thì đó rất giống vết đạn bắn, nếu thế hôm qua sau khi vô tình gặp được nữ chính, hắn sau đó bị đánh lén?
Kẻ thù của Cố Triều có rất nhiều, nhưng dám thẳng tay như thế này, chẳng mấy ai.
"Cậu nhìn gì?" Cố Triều đột nhiên lên tiếng.
Thu Trì giật mình cúi đầu, rời đi ánh mắt, suy nghĩ một chút rồi nói: 'Cố tổng, vết thương trên người ngài..."
Cậu còn chưa nói hết thì Cố Triều đã tiếp lời: "Không sao. Nhưng từ giờ cho đến khi vết thương khỏi thì không thể xăm tiếp được nữa."
"Cố tổng nói đúng." Thu Trì ngoài mặt có chút tiếc nuối nhưng trong lòng lại vui như hoa nở: "Vết thương như thế này muốn lành hoàn toàn cũng phải mất cả tháng, từ giờ đến lúc đó tôi không cần phải đến đây rồi."
Nghĩ đến sắp tới không cần phải gặp Cố Triều nữa, Thu Trì có thể vui đến mức muốn cười to thành tiếng.
Há há tạm biệt nam chính.
"..."
Cố Triều im lặng nhìn cậu, bữa ăn cũng rất nhanh trôi qua.
Thu Trì vốn tưởng rằng Cố Triều sẽ lại cho đàn em đưa mình về, nào ngờ lại thấy hắn theo mình đi ra liền giật mình hoảng hốt.
Cố Triều nhìn biểu cảm Thu Trì có chút không vui, nói: "Tôi có việc không thể ra ngoài à?"
"Không không. Thu Trì vội xua tay nói: "Tôi sợ không tiện đường với Cố tổng."
Cố Triều vuốt thẳng áo vest rồi mở cửa xe, nói: "Tiện đường." Sau đó hắn ngồi vào trong xe, dập mạnh cửa một cái.
Tiếng đóng cửa rất mạnh, Thu Trì sợ đến toát mồ hôi, mãi sau không thấy tiếng gì nữa, Thu Trì cố gắng bình tâm lại sau đó mở cửa chui vào trong.
Nếu không lên xe thì không thể về nhà, vậy nên cậu chỉ có thể chịu trận ngồi chung xe với Cố Triều thôi.
Bầu không khí trong xe còn hơn cả máy lạnh, vừa ngồi xuống liền lạnh cóng cả người, Thu Trì mỉm cười trong lòng run cầm cập ngồi sát vào phía cửa.
Nam chính lại không vui rồi. Tai sao vậy chứ?
Thu Trì lén đưa mắt nhìn qua, Cố Triều dáng người ta ngồi thẳng lưng, mắt nhìn về phía trước, Thu Trì nhìn qua góc nghiêng của hắn cảm thấy hắn thật sự rất đẹp trai, nhìn bổ mắt vô cùng.
Thu Trì nhịn không được mà lén lút nhìn nhiều một chút, nhưng cậu nhìn rất cẩn thận, chắc chắn nam chính sẽ không phát hiện đâu.
Mà Thu Trì không biết chiếc kính đằng trước chẳng biết từ bao giờ đã quay về hướng cậu, cho nên toàn bộ hành động và ánh mắt của cậu đều bị Cố Triều nhìn không sót một cái gì.
Cố Triều nhìn gương mặt ngốc nghếch của ai đó qua kính đằng trước: "..."
Nhìn ánh mắt yêu thích kia Cố tổng tâm tình không hiểu sao lại ngay lập tức tốt lên.
Khi xe vừa chạy đến gần khu nhà của cậu, Thu Trì nhanh chóng kêu xe dừng lại, sau đó cậu nhìn Cố Triều vội nói tạm biệt rồi lập tức xuống xe, chân vừa chạm đất liền chạy mất dạng, nhanh hơn cả chó.
Cố Triều: "..."
Thu Trì chạy về một đoạn xa, chắc chắn không còn thấy bóng xe của Cố Triều nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
Tốt rồi, từ giờ ít nhất trong một tháng, cậu sẽ không phải gặp nam chính nữa.
Thu Trì sung sướng nghĩ, sau đó tung tăng chạy về nhà, mà lúc này trước cửa nhà cậu có hai người đứng đợi khiến Thu Trì có chút sửng sốt.
Danh Sách Chương: