Nụ hôn của Cố Triều vô cùng nhẹ nhàng, Thu Trì trong lòng tất nhiên là tin tưởng hắn, chỉ là nguyên do nằm ở cậu mà thôi.
Thật sự, yêu đương với nam chính tiểu thuyết là bước ngoặt lớn nhất mà cậu không ngờ đến. Nhưng nó đã xuất hiện rồi, cậu còn có thể làm gì nữa đây?
Để có quyết tâm đến bên cạnh hắn, cậu đã loại bỏ không biết bao nhiêu ý niệm tội lỗi trong lòng mình. Nhưng nói là một truyện mà làm lại là một chuyện.
Cố Triều đã nói cậu là người sẽ ràng buộc hắn cả đời, là điểm yếu duy nhất của hắn. Nhưng Thu Trì lại cảm thấy ngược lại hoàn toàn, người bị ràng buộc là cậu mới đúng. Nếu một ngày tình cảm này đứt đoạn, Cố Triều có đau khổ hay không thì cậu không biết nhưng cậu chắc chắn sẽ sống vô cùng thống khổ.
Cho nên mới nói là ai ràng buộc ai đây? Người bị ràng buộc rõ ràng là cậu.
Hơn nữa, không chỉ riêng việc này mà còn một vấn đề nữa khiến Thu Trì cảm thấy tội lỗi.
Trong nguyên tác, về sau Cố Triều và Lâm Đặng có một người con trai, giờ đây vì cậu mà đứa trẻ đó đã không còn cơ hội ra đời nữa. Thu Trì dù cho bây giờ có đắm chìm trong cảm giác được yêu thương cũng không thể nào xóa bỏ đi cảm giác tội lỗi đó được.
Cậu không chỉ tước đoạt đi một sinh mạng mà còn cướp đi của Cố Triều một người con trai, cướp đi một người nối nghiệp của Cố gia.
Cậu có thể làm gì đây? Cậu lại chẳng sinh cho hắn một đứa con.
Chủ thần đã nói thiết lập của thế giới này sẽ bị phá bỏ, cho nên có thể nói đứa trẻ đó đã hoàn toàn mất đi cơ hội được sinh ra.
Vậy nếu không bị phá bỏ mà cậu vẫn cùng Cố Triều ở bên nhau thì làm sao? Đứa trẻ đã được thiết lập để tồn tại, vây thì cho dù Cố Triều không có tình cảm với Lâm Đặng đi chăng nữa thì bánh răng của thế giới này vẫn sẽ tiếp tục xoay chuyển, một sự cố đột ngột xảy ra khiến hai người phát sinh quan hệ chăng?
Thu Trì càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, biết bản thân là đang tự ngược chính mình, nhưng cậu không kìm lại được.
"Nghĩ cái gì đó?" Cố Triều đột nhiên lên tiếng phá vỡ dòng suy nghĩ càng diễn ra theo lối tiêu cực của cậu.
Thu Trì hơi sửng sốt nhìn hắn, lắc đầu nói: "Không có gì?"
Cố Triều dĩ nhiên là không tin, nhưng hắn không ép hỏi cậu, hắn ôm chặt lấy cậu, há miệng cắn lên vai cậu một cái.
"Á!" Thu Trì khẽ kêu một tiếng, cậu kinh hãi nhìn hắn.
Cố Triều nhíu mày, ban nãy hắn không điều chỉnh lực, kết quả làm đau Thu Trì, hắn cúi đầu hôn lên vết cắn ban nãy, nói: "Xin lỗi."
"Đau." Thu Trì thốt ra một tiếng, khuôn mặt nghệch ra, nam chính rảnh rỗi dữ vậy sao? "Anh cắn em làm gì?"
"Ai bảo em cứ suy nghĩ linh tinh." Hắn đưa tay bóp má cậu, nói: "Không cho phép nghĩ đến nữa nghe chưa?"
Thu Trì cong mày bíu môi, "Nhưng bộ não cứ nghĩ mãi thì làm sao giờ?"
Nói đến đây, Cố Triều đột nhiên nở một nụ cười thâm ý. Thu Trì còn chưa kịp hiểu nụ cười này của hắn là có ý gì thì đột nhiên cả người bị đè xuống giường.
Hắn đột nhiên khàn giọng nói: "Cục cưng, nếu đã không ngủ được vậy chi bằng chúng ta làm chuyện khác đi."
Thu Trì sợ hãi nắm chặt áo, bản năng của loài động vật ăn cỏ cho cậu biết có nguy hiểm, "Chuyện khác? Là chuyện gì?"
"Bé cưng." Cố Triều âu yếm xoa xoa chiếc cổ trắng nõn của cậu, "Chính là cái chuyện mà chỉ hai người lớn chúng ta được phép làm ấy."
Thu Trì: "..."
"Em, em hiện tại buồn ngủ rồi." Thu Trì rời ánh mắt đi chỗ khác, "Mình đi ngủ đi nhé."
"Muộn rồi cưng à." Cố Triều liếm môi, hắn lấy điện thoại coi giờ sau đó nói: "Bây giờ đã hơn ba giờ rồi, chúng ta làm một hiệp rồi đi ngủ nhé?"
Thu Trì lắc đầu, "Em muốn đi ngủ ngay bây giờ."
"Ngoan." Cố Triều thấp giọng dụ dỗ, "Lát nữa rồi ngủ."
Khuôn mặt của Cố Triều thật sự là điểm sát thương chí mạng, Thu Trì thật sự không từ chối nổi, mà cậu có lần nào từ chối hắn được đâu.
"Có thể hoàn thành trong năm phút được sao?" Nếu thật sự làm, thì sáng mai, đừng nói là bò, ngay cả lết cậu cũng không lết nổi mất.
Mà chẳng phải ban đầu đang nói chuyện khác sao? Sao chỉ trong nháy mắt đã nhảy sang chủ đề cấm trẻ nhỏ dưới mười tám tuổi như vậy nhỉ?
"Bé cưng. Cục cưng." Cố Triều mút mạnh lên cổ cậu, để lại một dấu đỏ nổi bật, "Nếu hạnh phúc nửa đời sau của em chỉ có thể năm phút vậy chẳng phải em bị chịu thòi sao?"
Thu Trì nghe mà phát ngượng giùm, ai đó làm ơn đem Cố Triều băng sơn trả về đi, cảm ơn!
"Không biết xấu hổ..." Thu Trì ôm mặt, im lặng nửa ngày cuối chỉ nói ra được bốn chữ còn bé hơn muỗi kêu.
Cố Triều đem tay cậu gỡ ra, thích thú chiêm ngưỡng vẻ ngại ngùng của cậu, cảm thấy cậu quá mức đáng yêu, khiến hắn chỉ một phát ăn sạch cậu.
"Em cũng không có phủ nhận." Cố Triều đem cánh tay Thu Trì di chuyển xuống dưới, chạm vào vật cứng bên dưới, đáng thương nói: "Em khiến nó trở nên vậy rồi, em không thấy mình nên chịu trách nhiệm chút sao?"
Thu Trì đỏ mặt không biết giấu vào đâu: "..." Vậy thành ra là lỗi của tui hở?
Vật dưới lòng bàn tay vừa cứng vừa to, cách đến một lớp vải vẫn cảm nhận rõ ràng, Thu Trì muốn rụt tay lại nhưng lại bị Cố Triều giữ chặt.
"Buông tay em ra." Thu Trì cảm thán, hai chữ xấu hổ bị người này gạch ra khỏi từ điển rồi sao? Hay là trong từ điển của hắn vốn không có vậy?
"Một lần thôi." Cố Triều dụi mặt vào cổ cậu, đáng thương nói: "Tiểu Trì à, chỉ một lần thôi."
Gương mặt của Cố Triều trước giờ đối với Thu Trì, nhìn hắn vẻ mặt khó chịu nhẫn nhịn mà thật sự tự hỏi: Lỗi mình thật sao?
Cố —gian thương— Triều tiếp tục đáng thương nói: "Một lần thôi được không? Em lỡ tâm nhìn anh khó chịu như vậy ư?"
Thu Trì im lặng đấu tranh nội tâm, cuối cùng lý trí thất bại, nhưng cậu vẫn không muốn làm cho nên đành yêu cầu: "Eo của em vẫn còn ê ẩm lắm... hay là, em dùng tay giúp anh nhé."
Cố Triều xoa xoa eo của cậu, trên gương mặt tỏ vẻ thất vọng nói: "Cũng được."
Không phải cũng được mà là phải được! Thu Trì thầm nói, vì bảo vệ xương hông không bị gãy đánh phải kiên quyết cự tuyệt yêu cầu, nhưng trong lòng lại có chút xíu gì đó tội lỗi.
Thu Trì bíu môi lấy tay chọt mấy múi cơ bụng của hắn, thầm nghĩ Cố Triều tập tành cỡ nào để có được cái thân thể này vậy? Cơ thể hắn càng ngày càng rắn chắc, còn cậu mỗi ngày ba bữa đầy đủ, bắt đầu có mỡ bụng rồi.
Ghen tị quá.
Cố Triều nấm lấy bàn tay đang táy máy của cậu, hỏi: "Cục cưng, đừng cọ ra lửa nữa, giúp anh đi."
Thu Trì cảm thán nói: "Sao anh khỏe vậy? Anh 32 tuổi thật à?" Sao cậu cứ cảm thấy mình mới là người 32 tuổi.
Cố Triều nhướng mày, "Em chê anh già?" hắn giữ chặt cậu dưới thân, nói: "Tính tha cho em rồi."
Thu Trì bất ngờ, còn chưa kịp nói gì thì Cố Triều lại nói: "Không được rồi, anh phải chứng minh cho em biết anh không có già."
Thu Trì: "! !" Bước này em đi sai rồi, em đi lại được không?
Cố Triều dường như đọc được suy nghĩ trong đầu cậu, cười tà nói: "Không được đâu."
Thu Trì: "..." Tư bản xấu xa! Cậu muốn làm một cuộc cách mạng! Lật đổ chính quyền! !
Dù nơi thế nào, Thu Trì cũng không tránh thoát nổi, nhưng Cố Triều cũng không thật sự cho vào, hắn biết eo Thu Trì vẫn còn nhức, dĩ nhiên không đành lòng cho vào thật, cuối cùng chỉ ma sát giữa hai chân cậu.
Thu Trì cảm thán, làm kiểu này vẫn mệt chết đi được.
Không biết khi nào mới có thể kết thúc, Thu Trì đến cuối cùng cũng không hiểu vì sao, chỉ mới vừa nãy còn phiền lòng đủ thứ, lại đột nhiên trở thành như vậy?
Kiểu này mai cậu sao có thể đến trường đây?
Cuối cùng dưới áp bức của tư sản, Thu Trì đã nổi dậy, cậu tức giận cắn mạnh lên vai Cố Triều một cái, sau đó bất tỉnh nhân sự.
Cố Triều đang làm giữa chừng thì giật cả mình, hắn ngơ ngác nhìn trên bả vai mình xuất hiện một dấu răng rồi lại nhìn người con trai đang ngủ say dưới thân, rồi lại nhìn tình trạng của bản thân hiện tại, cuối cùng bất lực cười một tiếng. Hắn lấy khăn giấy giúp cậu sạch sẽ sau đó một mình vào nhà tắm xả nước lạnh.
Thu Trì uể oải ngủ thật say, nhưng lần này cậu đã không còn mơ thấy giấc mơ đó nữa, bên cạnh còn có một mùi hương quen thuộc khiến cậu yên tâm chìm vào mộng đẹp.
Cho đến khi Thu Trì tỉnh lại đã là giữ trưa hôm sau.
Thu Trì khó chịu xoay người, miệng kêu mấy tiếng rầm rì, lười biếng đưa tay dụi mắt một cái, rồi chậm rãi mở mắt ra.
"Tỉnh rồi?" Cố Triều đáng ngồi tựa lưng vào thành giường, nửa thân trên để trần, trên đùi đặt một chiếc laptop, vừa thấy Thu Trì mở mắt liền đặt laptop sang một bên, hỏi: "Có đói không?"
"Đói." Thu Trì khàn khàn giọng nói: "Mấy giờ rồi?"
Cố Triều đáp: "Hơn một giờ trưa rồi."
Thu Trì nghe xong liền bửng tỉnh, cậu ngồi bật dậy, nói: "Trễ học rồi!"
"Anh đã gọi đến trường xin nghỉ học hôm này cho em rồi." Cố Triều đưa kéo cậu ôm vào lòng, "Cũng gọi cho Tề Kiệt bảo hôm nay em cũng không đi làm rồi." Nói rồi hắn hôn nhẹ lên mái tóc cậu, "Em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi."
Thu Trì ngửa đầu ra sau nhìn hắn, hỏi: "Vậy sao anh không đi làm?"
Cố Triều nói: "Anh nói rồi còn gì. Về sau khi em ngủ dậy nhất định đều sẽ thấy anh."
Dừng một chút, hắn lại tiếp: "Hôm qua em còn nằm mơ thấy anh biến mất không phải sao? Anh sẽ không đi đâu hết."
Cố Triều là vì mình.
Thu Trì cảm động nhưng so với sự cảm động này Thu Trì không muốn mình làm ảnh hưởng đến công việc của hắn, "Lần sau anh không cần chờ em thức dậy đâu."
Cố Triều không trả lời, thành thục đổi chủ đề: "Cục cưng muốn ăn gì?"
Nhắc đến đồ ăn, hai mắt Thu Trì sáng lên, nói: "Mỳ chua ngọt."
Cố Triều nghe vậy nhíu mày, nói: "Ăn mỳ nhiều không tốt, anh đã nhờ chú Ân nấu cháo cho em rồi, ăn lót dạ, tối đưa em đi ăn ngon."
Thu Trì: "..." Anh đã nấu sẵn rồi còn hỏi tôi muốn ăn gì làm gì chứ? Đúng là tức chết mà.
Thu Trì phồng má giận dữ nhìn hắn, Cố Triều bật cười, không biết xấu hổ còn đưa tay lên chọt mấy cái.
"Hừ!" Thu Trì hờn dỗi quay mặt đi, không thèm nhìn hắn.
Cố Triều vội vàng nhận sai, nói: "Ngoan, tối dẫn em đi ăn ngon."
"Ăn gì ngon?" Cậu nói nhưng vẫn không quay đầu nhìn hắn.
"Lẩu cá cay được không?" Cố Triều để ý Thu Trì có khẩu vị khá nặng, thích ăn mấy thứ có vị cay đậm, càng cay càng thích ăn. Nhưng bởi vì ăn quá nhiều cay cũng không tốt cho cơ thể cho nên hắn phải luôn phiên đổi món để bảo đảm sức khỏe của cậu.
Quả nhiên sau khi đến lẩu cá cay, Thu Trì liền quay lại nhìn, nói: "Thật không? Thất hứa sẽ trở thành thái giám."
"Thật." Cố Triều buồn cười vì cách thề thốt này của cậu, "Lừa em sẽ trở thành thái giám."
Vì lẩu cá cay, tạm tha thứ. Thu Trì hài lòng gật đầu, sau đó đợt nhớ ra một chuyện liền hỏi: "Tiểu Thất sao rồi? Con bé đâu rồi anh?"
"Em đừng lo." Cố Triều nói: "Con bé vừa ăn cơm xong, hiện tại đang ngủ trưa."
Thu Trì nhìn biểu cảm của anh, thầm lo lắng có phải Cố Triều có phải không thích Tiểu Thất không? Hôm qua hắn còn vì việc Tiểu Thất mà tức giận.
Cậu hỏi: "Anh có phải không thích con bé không?"
Cố Triều dường như thấy được lo lắng trong mắt cậu, hắn xoa nhẹ mái tóc cậu, rồi lấy laptop đưa qua cho cậu xem, "Em xem đi."
Trên màn hình là văn bản của thủ tục nhận nuôi của viện mồ côi, Thu Trì kinh ngạc, Cố Triều thấp giọng nói: "Anh đã liên lạc với bên cô nhi viện rồi, tầm sáng mai là giấy tờ nhận nuôi sẽ được đưa đến đây."
Thu Trì vẫn chưa thể thoát khỏi kinh ngạc, "Anh thật sự nhận nuôi con bé?"
"Ừ." Cố Triều nói: "Chẳng phải em muốn nhận nuôi Tiểu Thất sao? Tên đầy đủ của con bé còn là Cố Tiểu Thất, xem như cũng có duyên Cố gia. Anh không ghét con bé, nếu anh thật sự ghét, thì không cần chờ em xuống, anh đã cho người sớm đem đi rồi."
Thu Trì vẫn chưa hết kinh ngạc, "Em cứ nghĩ là anh ghét bỏ con bé."
"Sao em lại nghĩ thế?"
"Hôm qua, anh chẳng phải rất tức giận ư?"
"Vì em ôm con bé." Cố Triều nói: "Em đột nhiên vùng khỏi tay anh, chạy ra ôm lấy nó, anh dĩ nhiên giận."
Nghĩ lại hắn vẫn không vui, chỉ có hắn mới được ôm Thu Trì, con gái nuôi cũng không thể tranh với hắn.
Thu Trì cạn lời, "Anh sao có thể ghen với một đứa trẻ?"
"Sao lại không thể?" Cố Triều hỏi ngược lại, hắn hừ giọng, ôm chặt Thu Trì nói: "Tóm lại anh không phép em ôm ai ngoài anh."
Thu Trì cạn lời vì độ bá đạo này. Trong lòng cậu vẫn còn tương đối bất ngờ vì Cố Triều lại chấp nhận nhận nuôi Tiểu Thất.
Liệu có phải mọi chuyện đều được Chủ Thần lên kế hoạch hết rồi không? Bù đắp cho Cố Triều một đứa trẻ, nối nghiệp Cố gia.
Cho nên mới cố ý để tên con bé là Cố Tiểu Thất sao?
--------------------
Góc ngoài lề:
Cố Triều: Ai cũng không thể tranh sủng với ta, con gái cũng không thể!
Thu Trì: Quý ngài 32 tuổi, xin hãy trưởng thành một chút đi. Biệt danh anh nhiều lắm rồi đấy, có biết không?
Danh Sách Chương: