Thu Trì tăng tốc chân, dù cảm thấy người nằm trên giường bệnh thật đáng thương nhưng dù gì cũng là chuyện của nhà người ta, cậu không nên xen vào thì tốt hơn.
Thu Trì xuống dưới tìm xin một ít thuốc sát trùng và bông gòn, sau khi lấy xong Thu Trì đột nhiên lại nhớ ra gì đó liền đổi hướng xuống căn tin ở bệnh viện, sau đó mới trở lại trong tháng máy.
Một lần nữa đi ngang qua dãy hành lang kia, lúc Thu Trì từ thang máy bước ra thì thấy vị bác sĩ và ba nữ y tá kia đang đẩy chiếc giường cấp cứu ra khỏi phòng.
Người đàn ông áo đen kia cùng người phụ nữ trung niên theo ba nữ y tá đẩy giường cấp cứu đưa người bệnh trở phòng, chỉ có người đàn ông còn lại đang cùng vị bác sĩ trẻ kia trao đổi.
Không biết vị bác sĩ kia nói gì nhưng vẻ mặt người đàn ông đó không được tốt lắm, xem ra tình hình người bệnh không mấy khả quan.
Thu Trì từ từ đi đến gần, lúc lướt qua hai người kia, Thu Trì đột nhiên chú ý đến bảng tên đeo trước ngực của vị bác sĩ trẻ kia.
Mộc Đường.
Thu Trì bất tri bất giác lẩm bẩm hai tiếng, tự động ghi nhớ cái tên này.
Sau khi đi qua hai người bọn họ, Thu Trì cầm túi thuốc quay lại chỗ Lâm Đặng.
Cô đã không còn khóc nữa, nhưng gương mặt vẫn thất thần, viền mắt đã sưng đỏ, chỉ trong hơn một giờ ngắn ngủi mà cô đã tiều tụy đến không thể nhìn ra được vẻ thanh thuần thường ngày.
Dù không có người thân, nhưng Thu Trì vẫn hiểu được nổi đau mà cô lúc này phải chịu, nếu cậu có một người thân, nếu người đó cũng rơi vào tình trạng giống như bà Lâm, có khi cậu so với Lâm Đặng còn thảm hơn, cậu không mạnh mẽ như nữ chính trong tiểu thuyết, cậu sẽ gục ngã mất.
"Cậu chờ lâu không?" Thu Trì đi đến bên cạnh cô, sau đó quỳ gối xuống đỡ lấy bàn chân cô, nói: "Nếu dì sau khi tỉnh lại thấy cậu bị thương như vậy sẽ đau lòng lắm đấy, cậu cũng không muốn dì nhìn thấy những vết thương trên chân cậu đúng không."
Hành động của Thu Trì khiến cô sững sờ, hốc mắt lại bắt đầu ướt át, nhưng lần này cô kìm lại được, nói: "Thu Trì, cảm ơn cậu."
Thu Trì vừa bôi thuốc sát trùng vừa nói: "Bạn bè với nhau, cậu đừng khách sáo."
Động tác trên tay Thu Trì cực kỳ nhẹ nhàng, một phần lực cũng không dám dùng, ánh mắt chú tâm lúc này của cậu giống như cậu đang nghiêm túc vẽ một bức tranh vậy.
"Thu Trì." Lâm Đặng nói: "Cậu có biết khi cậu nghiêm túc làm một việc gì đó, gương mặt của cậu liền trở nên rất dịu dàng không?"
"Sao cơ?"
Thu Trì đổi sang chân bên kia, nghe cô vậy liền ngẩn đầu lên, cô lại nói tiếp: "Người yêu cậu sau này nhất định sẽ là người hạnh phúc nhất."
"Nghèo như tớ, nuôi chính mình còn không xong, sao dám lo cho ai chứ?" Thu Trì nói, động tác trên tay lại càng thêm dịu dàng: "Tớ lại nghĩ người yêu của Lâm Đặng mới là người may mắn nhất."
Có thể yêu một người cô gái như Lâm Đặng, Thu Trì cảm thấy Cố Triều thật sự rất may mắn, có thể là may mắn tích góp nửa đời này của hắn.
Sau khi Thu Trì xử lí xong vết thương, liền lấy đôi dép y tế cậu vừa mua xỏ vào chân cô, xong xuôi cậu mới đứng lên, nói: "Hiện tại tốt hơn nhiều rồi."
"Cảm ơn cậu."
"Đừng khách sáo."
Thu Trì ngồi lại vị trí bên cạnh cô, cùng cô đợi.
Không biết qua bao nhiêu thời gian, cuối cùng một vị bác sĩ và một nam y tá từ trong phòng của bà Lâm đi ra. Lâm Đặng thấy bác sĩ liền lập tức đứng lên, cô chạy tới trước mặt vị bác sĩ nọ nói: "Bác sĩ Hà, mẹ cháu thế nào rồi."
Vị bác sĩ trước mặt tên là Hà Cường, là bác sĩ phụ trách cho bà Lâm từ khi bà ấy nằm viện đến giờ.
Lão nói: "Hiện tại mẹ cháu đã tạm ổn rồi."
Hai người nghe vậy cũng thở nhẹ một hơi, nhưng lão lại nói tiếp: "Nhưng cháu vẫn nên tiến hành phẫu thuật cho bà ấy cành sớm càng tốt, nếu lần sau còn tái phát đột ngột như vậy, thì kết quả có thể sẽ không may mắn như lần này đâu."
Lâm Đặng nghe đến đây liền tái mặt, ánh mắt lỗ rõ vẻ buồn bã, cô cúi đầu, đáp: "Cháu biết rồi, cháu sẽ cố gắng hết sức."
Hà Cường gật đầu, lại nói: "Cháu nên cho bà ấy phẫu thuật càng nhanh càng tốt, nếu duy trì quá lâu thì càng khó hồi phục, tốt nhất là trong tháng này."
Từ giờ đến hết tháng này chỉ còn một tuần, thì ra thời gian quá gấp rút, cho nên nữ chính mới cùng đường đi bán lần đầu của mình, kết quả là lên giường với nam chính.
Hà Cường dặn dò thêm mấy câu rồi mới rời đi, Hà Cường đã đi được một lúc nhưng Lâm Đặng vẫn đứng yên tại chỗ.
Hiện tại Thu Trì có thể nhìn ra, đôi vai nhỏ bé đang phải gánh vác bao nhiêu thứ.
Thấy cô như vậy, Thu Trì lo lắng, liền đi đến ôm lấy vai cô nói: "Chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết, cậu đừng lo lắng."
Lâm Đặng đưa lòng bàn tay áp lên mu bàn tay cậu, nghiêng nửa mặt nhìn cậu nói: "Tớ khi nào sao cậu đừng lo."
"Hiện tại tớ tiết kiệm được một khoảng kha khá, tuy không đủ nhưng cũng đỡ được một phần." Tuy biết sau khi ngủ với Cố Triều rồi, số tiền này sẽ được giải quyết nhưng mà hiện tại thấy cô như vậy, cậu nhịn không được mà muốn giúp, dù chỉ là một phần nhỏ mà thôi."
Lâm Đặng sau khi nghe xong liền kinh ngạc, cô quay người đối diện với cậu nói: "Không cần, số tiền đó cậu phải làm thêm vất vả mới kiếm được..."
"Không sao." Thu Trì chen lời cô: "Tiền thì sau này thì có thể kiếm lại được, nhưng hiện tại sức khỏe của dì Lâm quan trọng hơn."
Nói xong cậu rút ví tiền trong túi quần ra, lấy ra một tấm thẻ đưa nhét vào tay Lâm Đặng.
"Không cần đâu mà."
Lâm Đặng rút ray ra, nhưng lại bị Thu Trì giữ chặt lại, cậu nhét thẻ vào lòng bàn tay cô, nói: "Tớ đâu cho cậu không, đây là cho cậu mượn, sau này đi làm, có tiền rồi trả dần lại cho tớ."
Lâm Đặng sững sờ nhìn tấm thẻ trong tay mình, ánh mắt trong phút chốc liền trở nên ướt át.Thu Trì lại thấy cô chuẩn bị khóc liền giật mình, vừa hé miệng ra an ủi cô thì đột nhiên lại bị Lâm Đặng lao vào ôm chặt lấy.
Giọng Lâm Đặng có chút nghẹn ngào, nhưng cô cố kìm lại, cố gắng để bản thân không khóc: "Thu Trì, cảm ơn cậu."
Thu Trì bị dọa cho một phen hồn vía xém tý nữa là bay mất, hai tay giơ lên cao theo bản năng.
Đù má! Tư thế này... thật sự không dám động!
Nếu lỡ lưu lại hành động ám muội nào, sau này Cố Triều có thể chặt hai cái cánh tay này của cậu.
May mắn là Lâm Đặng không ôm cậu quá lâu, chỉ mấy giây sau đó đã buông cậu ra.
Thu Trì thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Cậu có vào xem dì thế nào không?"
Lâm Đặng lắc đầu nói: "Mỗi lần điều trị xong, mẹ đều ngủ rất say, tớ không nên vào làm phiền giấc ngủ của mẹ, huống hồ hiện tại tớ mà vào nhìn mẹ, có thể tớ sẽ lại khóc mất."
Thu Trì có thể hiểu được nỗi đau của cô, cậu dìu cô ngồi xuống ghế ban nãy, nói: "Vậy cậu ngồi đây nghỉ ngơi một lát đi."
Lâm Đặng nghe lời cậu ngồi xuống, sau khi ngồi xuống ghế rồi cô lại nắm lấy tay áo của Thu Trì, nói: "Cậu ngồi cùng tớ có được không, hiện tại tớ không muốn ở một mình."
Thu Trì vốn có ý định sẽ ngồi cùng cô cho nên gật đầu, để Lâm Đặng ở lại một mình thì cô vẫn sẽ ổn thôi, nhưng cậu lại không an tâm, hơn nữa làm thế thì nhẫn tâm quá.
Thu Trì cởi áo khoác ngoài của mình ra, rồi ngồi xuống bên cạnh cô giống như lúc đầu.
Hai người không ai nói một lời nào, dù bầu không khí có chút im lặng nhưng lại không có cảm giác khó chịu.
Thu Trì ngồi một lúc thì bắt đầu mơ màng muốn ngủ, đến lúc không trụ nổi nữa thì một sức nặng đè lên vai trái của cậu khiến cậu giật mình phải mở to mắt.
Ngó đầu nhìn qua thì thấy Lâm Đặng đang dựa đầu vào vai cậu ngủ rất say, cậu thấy vậy liền lấy chiếc áo khoác của mình đắp lên cho cô rồi sau đó cũng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Thu Trì đúng giờ tỉnh dậy, nhưng ánh mắt vẫn còn lờ đờ, do hôm qua ngủ quá trễ cho nên mới không thể tỉnh táo như bình thường được.
Nhìn qua Lâm Đặng vẫn đang dựa vào vai cậu ngủ ngon lành, khóe mắt bên dưới cô đỏ rát, hôm qua khóc nhiều như vậy chắc chắn là rất mệt, Thu Trì không muốn đánh thức cô liền ngồi yên một chỗ không nhúc nhích.
Nhưng mà, vai trái của cậu mất cảm giác luôn rồi.
Thu Trì còn chưa kịp sầu não thì điện thoại đỗ chuông, cậu giật mình vội vàng muốn thu nhỏ âm lượng nhưng lại ấn nhầm nút tắt máy.
Màn hình điện thoại sáng lên, hiện ra một cuộc gọi nhỡ từ một người: Nam Chính.
Thu Trì giật thót người, còn chưa kịp hồi thần thì một tin nhắn đã được gửi đến.
Nam Chính: "Đang ở đâu?"
Thu Trì nhìn câu hỏi này thì đắn đo một chút, có nên nói cho nam chính biết cậu đang ở bệnh viện với nữ chính không?
Nếu nam chính đến nhìn thấy nữ chính ngủ dựa vào vai cậu chắc sẽ nổi điên lên mất, nhưng nếu nói dối mà bị phát hiện ra thì lại càng chết.
Không biết có phải do cậu chưa trả lời hay không mà Cố Triều lại nhắn gửi đến một câu nữa.
Nam Chính: "Tiểu Trì, anh biết em có đọc tin nhắn, mau trả lời!!!"
Úi, dấu chấm than nhiều quá.
Cậu cảm thấy bản thân bị ảo giác rồi, nếu không thì sao chỉ là môt dòng tin nhắn thôi mà sao cậu lại cảm thấy áp bức quá vậy nè?
Tình hình thế này nếu còn không trả lời nữa thì chẳng cần phải nghĩ xem có nên nói dối hay thì cậu cũng bị đem ra pháp trường cả thôi.
Thu Trì thấy tin nhắn thứ hai thì vội vàng trả lời lại: "Tội ở bệnh viện."
Cậu vừa mới gửi đi, không tới nửa giây sau đã có phản hồi.
Thu Trì: "..." Nhanh quá rồi đấy, cái tốc độ gõ bàn phím thần thánh gì thế này.
Nam Chính: "Tại sao lại ở bệnh viện? Em bị làm sao? Em ở bệnh viện nào mau gửi qua đây."
Thu Trì: "Tôi không..."
Cậu còn chưa viết xong thì lại nhận được một tin khác.
Nam Chính: "Tiểu Trì, gửi địa chỉ qua đây, anh không muốn nói lần ba với em đâu."
Anh là con sâu đi guốc trong bụng tôi đấy à? Còn nữa, tay anh là cái máy ấy à? Bấm gì mà nhanh thế?
Thu Trì mắng một tiếng, sau đó xóa đi hai chữ vừa bấm xong kia, đổi thành địa chỉ bệnh viện gửi đi.
Gửi đi xong Thu Trì không thấy tin nhắn lại nữa, nam chính tính đến đây thật à?
Mệt thật đấy.
Thu Trì dùng cánh tay phải đưa lên xoa hai mắt, từ suốt tối qua tư thế này của cậu vẫn không hề thay đổi, Thu Trì thấy sau khi nữ chính tỉnh lại có thể chặt ra đóng gói đem đi với tiêu đề: "Cánh Tay Đã Được Nữ Chính Dựa Ngủ Qua" rồi. Không thì "Cánh Tay Dính Hào Quang Của Nữ Chính" cũng được.
Thu Trì duy trì tư thế đó thêm một lúc, suy nghĩ lung tung một hồi cũng mơ mơ màng màng lại muốn ngủ thì đột nhiên lại nghe một giọng nói vô cùng khủng bố.
"Thu Trì!"
Thu Trì nhìn qua thì thấy Cố Triều mặt đen như nhọ nồi đi về phía mình.
Mà bên cạnh Lâm Đặng dường như cũng nghe thấy tiếng động mà tỉnh dậy.
Ngay lúc Thu Trì đang hoảng nhất thì khung hình hệ thống đột nhiên xuất hiện, thông báo nhiệm vụ cho cậu.
[Hệ thống thông báo: Nhiệm vụ tình tiết chính bắt đầu.
Chi tiết: Trong khoảng thời gian nhất định phải làm cho nam chính giúp nữ chính trả tiền viện phí.
Thời gian: 7 ngày.
Thất bại: Điện giật cấp độ 3 trong vòng 1 phút.
Thành công thưởng: Bảo hộ kim thân (tác dụng chỉ 1 lần duy nhất)
Xin hãy tiếp tục cố gắng]
Sao cứ phải giao nhiệm vụ cho tao vào những lúc thế này thế hả?
Góc ngoài lề:
Cố Triều: Em dám hồng hạch xuất tường? Phải phạt!
Thu Trì: Không phải, anh nghe giải thích đã... A~~~
Danh Sách Chương: