Thu Trì bị giọng nói bất ngờ cất lên làm cho giật mình, cậu quay đầu lại nhìn thì phát hiện Cố Triều đang tiến vào.
Cố Triều đi đến bên cạnh Thu Trì, từ trên cao nhìn xuống nói với Tiểu Thất: "Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn đòi ngủ với ba nhỏ của con?"
Tiểu Thất không chịu thua, đứng thẳng, hai tay chống hông nói: "Con không hỏi ba, con đang hỏi thân ái!"
"Nhãi con." Cố Triều dùng một ngón tay dí lên trán nó: "Thân ái không phải từ cho con gọi, bọn ta là người giám hộ hợp pháp của con, mau gọi ba nhỏ."
Tiểu Thất tránh né khỏi bàn tay ác ma của Cố Triều, nói lớn: "Không thích, thân ái chính là thân ái."
Thu Trì: "..." Cuộc cãi vã ấu trĩ gì đây?
Đột nhiên trở thành người vạn nhân mê, phải làm sao đây?
"Đừng cãi nhau nữa." Thu Trì nghe một hồi thì cảm thấy đau đầu. "Con bé thích gọi thế nào thì để nói gọi như vậy đi, anh cũng đừng ép nó nữa."
Tiểu Thất nghe vậy liền ôm lấy Thu Trì, "Thân ái tốt nhất." ở một góc độ Thu Trì không thể nhìn thấy, lập tức nhìn Cố Triều với vẻ mặt khiêu khích.
Gân xanh trên trán Cố Triều cũng muốn nổi lên, ánh mắt đen lạnh đạm âm trầm, ánh nhìn khiến người khác không ghét mà run.
Tiểu Thất khẽ run lên, càng nép vào lòng Thu Trì sâu hơn.
Thu Trì ngạc nhiên, vẻ mặt này của Cố Triều cậu rất lâu rồi mới được thấy, bởi vì Cố Triều làm đủ dáng vẻ trước mặt cậu, khiến cậu xém tý thì quên, người này chính kẻ nắm giữ cục diện lớn nhất thế giới ngầm.
Điều khiển cậu phải ngạc nhiên chính là cậu đối với vẻ mặt này không còn thấy sợ nữa, ngược lại còn thấy hình như hắn đang ghen.
Những vẻ mặt đó, như Tiểu Thất nói, Cố Triều chỉ tỏ vẻ như này như kia, lưu manh biến thái trước mặt cậu thôi.
Thu Trì cong khóe môi, cảm thấy Cố Triều cũng có vẻ đáng yêu ghê.
Cố Triều còn đang suy nghĩ xem có nên tống Tiểu Thất đi du học nước ngoài hay không thì đột nhiên lại thấy Thu Trì mỉm cười, gương mặt hắn nhờ vậy mà dịu đi, khẽ nói: "Em cười gì?"
Thu Trì cười nói: "Em yêu anh chết đi được."
Cố Triều đột nhiên được tỏ tình lập tức hơi kinh ngạc, sau đó liền bật cười, "Bé ngoan, anh cũng yêu em, cơm nấu xong rồi, xuống ăn thôi."
Dừng một chút hắn nói tiếp: "Anh rất hẹp hòi, cũng rất ích kỷ, cho nên không chấp nhận cho Tiểu Thất ngủ chung đâu.
Thu Trì cũng biết tính hắn rất kiên quyết, đành từ chối Tiểu Thất.
"Ứ ừ." Tiểu Thất bíu môi, khẽ lắc lư cơ thể, vẻ mặt đáng thương nói: "Vậy muốn nghe thân ái kể chuyện cổ tích khi ngủ, có được không?"
Nếu kể chuyện cổ tích thì dĩ nhiên là được, Thu Trì lập tức đồng ý. Nhưng tối đó người đến kể chuyện cổ tích cho Tiểu Thất nghe lại là Cố Triều.
Không có Thu Trì làm bình phong, lá gan Tiểu Thất nhỏ đi không ít, dưới ánh mắt lạnh đãm Cố Triều giọng nói lạnh như băng tuyền ở dưới địa ngục, đêm đó Tiểu Thất nằm mơ liên tiếp mấy ác mộng.
Cố Triều hài lòng đóng sách lại, hắn quay trở về phòng thì phát hiện Thu Trì không có ở đó nữa. Vẻ mặt hắn thoáng kinh ngạc sau đó quay người đi đến phòng vẽ.
Lúc Cố Triều đi đến cửa phòng vẽ đã mở hé một chút, quả nhiên là Thu Trì đanh ngồi ờ trong đó.
Cậu đang ngồi trước khung tranh, trên tai cài một cây viết chì, cả người thả lỏng trên ghế, vẻ mặt cậu nghiêm túc suy ngẫm nhưng trong mắt người khác lại có bộ dạng thất thần.
Cố Triều thả nhẹ bước chân đi đến bên cạnh hắn, từ lúc hắn kể chuyện cổ tích cho Tiểu Thất nghe, thời gian bọn vẻn cũng chỉ hai mươi phút, hắn không biết Thu Trì đã ngồi đây từ lúc nào, nhưng nhìn tấm giấy vuông vức được cài trên khung vẫn trắng tinh tươm, chứng tỏ Thu Trì vẫn chưa hạ xuống một nét nào.
Thu Trì đối với mỹ thuật có thiên phú rất cao, thường rất nhanh là đã có ý tưởng trong đầu, cậu hiếm khi nào không tìm được cảm xúc khi vẽ tranh, cho nên khi nhìn thấy cậu vẫn chưa vẽ gì, Cố Triều có hơi nhíu mày.
Cố Triều không chế biểu cảm rất tốt, dù thế nào cũng chẳng mấy khi biểu lộ cảm xúc gì quá lố, chỉ là đứng trước Thu Trì hắn phải biểu hiện ra một chút, như vậy mới không khiến cậu cảm thấy hắn quá xa cách, quá cứng nhắc.
"Làm sao vậy?" Cố Triều cúi đầu ghé và tai cậu trầm thấp nói: "Không có ý tưởng?"
Giọng nói trầm thấp từ tính khiến vành tai Thu Trì chấn động, cậu đưa tay lên che lấp cái tai bị ửng đỏ, khẽ quay đầu nhìn Cố Triều.
Vẻ mặt Cố Triều dịu dàng, khóe môi hơi cong, bàn tay to lớn đặt ở trên đầu Thu Trì, nhẹ nhàng xoa, hai người gần đến mức có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của đối phương. Hắn hỏi lại cậu hỏi ban nãy: "Làm sao vậy? Không có ý tưởng sao?"
"Ừm." Nhìn vẻ đẹp siêu thực ở khoảng cách gần như vậy, Thu Trì có hơi đỏ mặt, tuy nhìn gương mặt này không biết bao nhiêu lần, nhưng Thu Trì thấy Cố Triều càng nhìn nhiều thì lại cảm thấy càng đẹp.
"Đột nhiên không biết nên vẽ cái gì?"
Nguồn cảm hứng của họa sĩ là tuy nhiều người thường nói là đến bất chợt, nhưng thật ra phải rèn giũa và luyện tập mỗi ngày.
Thu Trì cũng tự nhận hôm nay chẳng có cảm hứng gì, ánh mắt hơi rũ xuống, Cố Triều không muốn để cậu lo nghĩ nhiều, xoa nhẹ đầu cậu nói: "Không sao, coi như để bản thân nghỉ ngơi một ngày, đừng khiến mình căng thẳng."
Thu Trì gật đầu. Hắn lại hỏi: "Chúng ta về phòng nhé? Hay em muốn ngồi thêm một lát."
"Về phòng đi." Thu Trì nói: "Dù sao cũng không vẽ được."
Sau khi quay về phòng, lúc nằm trong lòng Cố Triều cậu vẫn có chút khó ngủ.
Sau khi nói ra, người ta rõ ràng sẽ thấy nhẹ lòng, sao đến cậu lại đột nhiên bị mất ngủ vậy nhỉ?
Cố Triều đã nói mọi chuyện cứ để hắn lo, cũng nói sẽ không có vấn đề gì rồi, cậu cũng chẳng còn phiền lòng nào mà? Sao đột nhiên lại không ngủ được chứ?
Đột nhiên trên lưng được vỗ về mấy cái, bên tai cũng nghe được một giọng nói trầm thấp, "Sao vậy? Em không ngủ sao?"
Cố Triều bình thường sẽ luôn giữ một chút tính tảo kể cả khi đang ngủ, chỉ một chút động tĩnh cũng có thể khiến hắn hoàn toàn tỉnh giấc. Bây giờ có ôm Thu Trì trong lòng, tinh thần thả lỏng khiến hắn rất dễ vào giấc, nhưng thói quen cũ vẫn không bỏ.
Thu Trì không trả lời ngay lập tức, một lát sau nói: "Em có hơi khó ngủ."
Cố Triều khẽ vuốt ve sóng lưng Thu Trì, hạ môi hôn lên mái tóc cậu, bởi vì mới tỉnh cho nên âm giọng có hơi khàn, "Đừng lo lắng, anh Triều của em ở đây, sẽ không có chuyện gì?"
Thu Trì muốn nói cậu không lo lắng nhưng không hiểu sao lại nói không ra lời, ngược lại cảm thấy rất an lòng, cậu khẽ ừm một tiếng rồi nép mình vào lòng hắn, nhắm mắt lại.
Một đêm an giấc.
Thu Trì tuy rằng nói không lo lắng gì nhưng sâu trong lòng cậu vẫn còn lo lắng, phần thưởng cuối cùng vẫn còn, nhưng cậu lo nếu như bản thân không phản ứng kịp thì làm sao đây? Cậu không thể nhanh hơn đạn được, cậu cũng có thể biết được khi nào sát thủ bắn mà lao ra, có phải thánh nhân đâu, cũng không thể nào đột nhiên có Sharingan được, mặc dù cậu cũng muốn có lắm.
Lo lắng trong lòng thật ra nhiều hơn cậu tưởng, nhưng khoảng thời gian tiếp theo Thu Trì muốn lo lắng cũng không có sức nữa.
Thi giữa kỳ sắp đến rồi, ngành mỹ thuật tuy không khó như những ngành khác nhưng học vẫn nhiều, thi cử vẫn rất nặng, năm cuối càng đặc biệt nặng nề, bởi vì tổng môn cần thi của mỹ thuật là mười ba môn.
Thu Trì đời trước đã trải qua thi năm cuối một lần, dĩ nhiên biết khoảng thời gian này mệt mỏi thế nào. Kiếp này học lại vẫn cảm thấy giống như sống trong địa ngục.
Khoảng thời gian này Thu Trì học rất nhiều, bảy ngày hầu như cả bảy ngày đều có tiết, có hôm còn phải học đến mười giờ.
Đi học đúng là rất vui, nhưng đến lúc thi cử đúng là sống không bằng chết.
Bởi vì gần thi cho nên thời gian học mới nhiều như vậy, Lâm Đặng cũng phải tạm nghỉ việc ở Lạc Thủy để tập trung ôn thi. Thu Trì nhận ra cô gầy đi, vẻ mặt cũng không còn tươi tắn giống như lúc trước.
Thu Trì hỏi han bảo cô đừng quá sức, sau đó cũng không nói gì nữa, bởi vì chính bản thân cậu còn lo không xong.
Điều khiến cậu càng không vui nhất là nội dung thi của kiếp trước và kiếp này không giống nhau, hoàn toàn chẳng có lợi thế gì. Trời đúng là không dễ chiều lòng cậu mà.
Trong mười ba môn, môn cậu lo lắng nhất là tiếng anh, tiếng anh cậu không đến nổi nhưng vẫn gặp rất nhiều trở ngại khi học, kiếp trước cậu đã phải ôn tập đến quên ngủ mới có thể qua môn, giữ lại thành tích lấy học bổng.
Vào khoảng thời gian này, cậu không rảnh rỗi chút nào, hôm nào cũng ngồi học bài đến mười hai giờ, có thời gian rảnh thì cậu cũng chẳng để trống luyện vẽ năng khiếu hoặc học thêm tiếng anh. Nếu Cố Triều không vào thúc giục có khi cậu sẽ thật sự thức đến sáng chỉ để nhồi tất cả đống từ vựng vào đầu.
Cố Triều thấy cậu chăm chỉ học tập dĩ nhiên là vui vẻ, nhưng nhiều hơn hết vẫn là đau lòng, Cố Triều tuy dạo này cũng tăng ca nhiều, công việc hắn so với Thu Trì còn nhiều hơn, nhưng dù mệt cách mấy hắn vẫn sẽ đều đặn ở nhà trước bữa tối, cùng cậu ăn cơm, đến giờ giục cậu nghỉ ngơi.
Lúc này hắn lại càng mong cậu mong chóng tốt nghiệp.
Thi giữa kỳ là tháng mười một, cuối kỳ là giữa tháng mười hai.
Thu Trì đánh dấu ngày thi lên lịch, sau đó kinh ngạc phát hiện ngày thi cuối cùng của cậu trùng với ngày sinh nhật của Cố Triều.
Thứ hai sẽ học thực hành vẽ trang trí, buổi chiều luyện tập vẽ năng khiếu, từ thứ ba đến thứ sáu chính là thi giữa kỳ, thứ bảy cậu có một buổi thực hành ờ bảo tàng mỹ thuật, chủ nhật cũng có hai tiết. Mà tối Thứ sáu chính là sinh nhật của Cố Triều.
Còn cách hai tuần nữa là thi rồi, Thu Trì vẫn đang trong quá trình học tập nặng nề, cảm thán dù là ngành nào thì năm cuối thật sự rất vất vả. Cậu lấy viết đỏ khoanh tròn thứ sáu, sau đó quay lại bàn tiếp học tiếng anh.
Đang ghi chú từ vựng vào tập, đột nhiên điện thoại lại đổ chuông, Thu Trì không nhìn đã lập tức bắt máy, cậu chưa kịp nói alo thì đầu giây bên kia đã nói trước: "Tiểu Trì, có thời gian không?"
Danh Sách Chương: