Mục lục
[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thu Trì hoa cả mắt, cậu gáng ngượng bò dậy, nhưng ngay lập tức tóc đã bị một bàn tay tóm lấy, đầu một lần nữa bị đập mạnh vào tường.

Lần này Thu Trì đau đến trợn mắt, cậu hét một tiếng rồi gục xuống đất, khung cảnh trước mặt cậu không ngừng xoay tròn, hai bên tai cũng chỉ nghe được một tiếng "ù ù" khó chịu.

Tô Diễm từ trên cao nhìn xuống, lưỡi dao hạ xuống, kề sát ngay bên cổ Thu Trì, lưỡi dao sắc bén lướt nhẹ trên cần cổ trắng nõn của cậu, một đường máu mỏng từ trên cổ chảy xuống. Thu Trì cả người vừa đau vừa choáng, lưỡi dao lạnh lẽo khiến cậu cảm thấy rất tuyệt vọng.

Dù đang trong tình thế như vậy, nhưng Thu Trì vẫn không ngừng lập đi lập lại một điều trong đầu: Không được, không phải bây giờ.

Đôi mắt Tô Diễm mở trừng trừng, trên mặt treo một nụ cười quỷ dị, dường như cảm giác thấy vô cùng thoái mái.

Lúc này Thu Trì cảm thấy thật sự không chịu nổi nữa rồi, cả người vừa thả lỏng ra thì đột nhiên lại loáng thoáng nghe được tiếng của ai đó.

"Này, Hai người đăng kia đang làm cái gì đấy?"

Động tĩnh từ ban nãy gây ra không nhỏ, rất nhanh là đã có người chạy tới.

Thu Trì nghe thấy có tiếng người, cả người lập tức thả lỏng, an tâm nhắm mắt lại.

Phía trên cầu thang lúc này xuất hiện một người đàn ông, trên người tây trang tươm tất, vai rộng eo thon chân dài, gương mặt tuấn tú được pha trộn nét đẹp cổ điển, càng khiến gương mặt đàn ông hài hòa.

Ngạn Từ Dương vốn đang cùng một vị giáo sư thảo luận trên hành lang, giữa chừng nghe được tiếng hét thất thanh của một người phụ nữ. Ngạn Từ Dương vội chạy ra xem thì thấy người phụ nữ trên tay cầm con dao đang kề sát vào cổ một nam sinh, kinh hãi quát lên: "Này!"

Tô Diễm thấy có người tới, gương mặt lập tức tỏ ra hoảng hốt, vội vàng buông dao bỏ chạy.

Ngạn Từ Dương muốn đuổi theo, nhưng tình trạng của nam sinh nằm trên đất nhìn vô cùng nguy kịch, máu trên đầu chảy xuống gần như che lấp cả gương mặt của cậu ta, nhìn vô cùng rợn người.

Lúc này vị giáo sư cũng đuổi theo kịp, thấy cảnh tượng này cũng kinh hãi mà hét một tiếng, Ngạn Từ Dương ngắn đầu hướng vị giáo sư nói lớn: "Mau gọi cứu thương."

"Hả? Đúng đúng, gọi cứu thương." Vị giáo sư bị gọi tỉnh trong cơn hoảng tay chân luống cuống lấy điện thoại ra.

"Này, cậu không sao chứ?" Ngạn Từ Dương biết lúc này hỏi cậu như vậy rất vô nghĩa nhưng anh muốn biết Thu Trì còn tỉnh táo hay không?

Thấy Thu Trì không trả lời, hiểu nhiên là đã ngất, Ngạn Từ Dương thấy nếu tình trạng có vẻ rất tệ, nếu chờ cứu thương tới thì có thể sẽ không cứu kịp mất.

"Anh ơi..." Thu Trì nằm dưới đất, mê mang không ngừng kêu "anh."

Ngạn Từ Dương không biết "anh" trong miệng cậu là ai nhưng anh hiện tại không để cậu như vậy được nữa.

Vừa dứt suy nghĩ ann liền cúi người ôm Thu Trì chạy ra khỏi tòa nhà.

Lúc ra đến cửa thì Ngạn Từ Dương thấy một người đeo kính mặc tây trang đen, đối phương thấy anh thì dừng bước chân, nhìn anh với vẻ đẹp hoảng hốt.

"Phu nhân!"

"Người quen sao?" Ngạn Từ Dương thở hồng hộc nhìn vệ sĩ hỏi, bởi vì gấp rút cho nên không có thời gian để ý đến câu xưng hô kỳ lạ kia, vội nói; "Cậu ấy đang mất rất nhiều máu, mau đưa cậu ấy đến bệnh viện."

Gã vệ sĩ từ cơn kinh hãi tỉnh lại, vội vàng chạy ra xe, đi đến bệnh viện.

Ngạn Từ Dương ôm Thu Trì ngồi ở phía sau, lúc này Thu Trì giữa cơn mê mang khẽ mở mắt ra, mơ hồ thấy mình đang dựa vào một lòng ngực săn chắc liền tưởng là Cố Triều, cậu lập tức dùng toàn bộ sức lực còn xót lại vòng tay ôm lấy Ngạn Từ Dương, nức nở nói: "Anh ơi... Em đau, em đau lắm."

Ngạn Từ Dương bị hành động đột ngột của cậu làm cho hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh anh đã nhẹ giọng nói: "Không đau, không đau. Sắp đến bệnh viện rồi, cậu cố gắng lên." Lúc nói anh thậm chí còn dùng tay vỗ nhẹ lên vai cậu, nhẹ nhàng như đang ôm trong mình một đứa trẻ.

Thu Trì sau khi nói xong câu đó thì không còn làm bất cứ hành động gì nữa, dưới sự trấn an của Ngạn Từ Dương, cậu hoàn toàn đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Sau khi đến bệnh viện, Thu Trì mới rời khỏi vòng tay của Ngạn Từ Dương nằm trên giường, bác sĩ và ý tá nhanh chóng đẩy cậu vào phòng cấp cứu.

Ngạn Từ Dương nhìn ánh đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu, anh khẽ thở một hơi, nói: "Hy vọng là cậu ấy không sao?"

"Tiểu Trì..." Đợi qua một khoảng thời gian ngắn, từ hành lang đột nhiên truyền đến một tiếng gọi, mang theo sự hoảng sợ tột cùng. Ngạn Từ Dương đang ngồi nghỉ trên ghế ngẩn đầu nhìn qua thì thấy một người đàn ông, người nọ tây trang và tóc tai xộc xệch, vừa nhìn là có thể đoán được người này đã chạy cả một đoạn đường để tới đây.

Ngạn Từ Dương lập tức nhận ra Cố Triều, anh có chút kinh ngạc, ban đầu nhìn thấy người vệ sĩ kia, anh chỉ cho rằng nam sinh kia cũng chỉ là cậu ấm của một nhà nào đó, không ngờ lại là người của Cố gia.

Anh đứng lên đang chuẩn bị đi qua bắt chuyện nhưng Cố Triều vậy mà lại như không nhìn thấy anh mà đi nganh qua, thẳng đến chỗ vệ sĩ, giơ tay tát thẳng vào mặt gã một cái.

Ngạn Từ Dương kinh ngạc.

Cố Triều nắm chặt cổ vệ sĩ, khiến gã quằn quại vì khó thở, ánh mắt Cố Triều hung ác, từng hơi thở giống như một chiếc dao, không ngừng cắt bỏ từng lớp bảo vệ, không ngừng đe dọa đến tinh thần của đối phương.

"Tao bảo mày như thế nào?" Giọng Cố Triều đay nghiến, "Nhiệm vụ của mày chỉ có một là bảo vệ em ấy, nếu chỉ có điều đó mày cũng không làm được thì tao đào tạo mày đến ngày hôm nay để làm gì? Thuê mày để làm gì?"

Khí thế Cố Triều quá mức hùng hậu, vệ sĩ dù bị bóp cổ đến sắp tắt thở cũng không dám phản kháng, "Em ấy xảy ra chuyện gì, mày cũng đừng hòng sống. Trên người em ấy có bao nhiêu vết thương, bị thương ở đâu, tao sẽ cho mày bị y như vậy, gấp trăm, gấp vạn lần."

Nói xong Cố Triều ném mạnh vệ sĩ vào tường khiến gã quỳ dưới sàn gạch lạnh như băng không ngừng ho.

"Cố tổng." Phía sau vang lên tiếng gọi của Ngạn Từ Dương.

Cố Triều lúc này mới để ý đến, bên cạnh còn có một người khác.

Hắn liếc mắt nhìn qua, thầm kinh ngạc, gương mặt của người này, nếu nhìn từ một góc độ nào đó thì nhìn rất giống Thu Trì, chỉ là gương mặt này có phần trưởng thành thuần thục hơn.

Ngạn Từ Dương vốn bị một màn vừa rồi dọa sợ, bây giờ lại thấy ánh mắt của Cố Triều, vô thức lùi lại một bước, anh kìm lại bước chân mình, đưa tay ra, tự giới thiệu bản thân: "Tôi là Ngạn Từ Dương, người điều hành HOO, hân hạnh."

Cố Triều đưa tay ra đáp lại, rất nhanh liền thu về, ánh mắt vẫn luôn nhìn đèn báo hiệu trên cửa cấp cứu, hỏi: "Em ấy đã ở trong đó bao lâu rồi."

"Đã hơn nửa tiếng." Ngạn Từ Dương nói.

Cố Triều trong lòng nghiến răng, Ngạn Từ Dương cũng không dong dài, bắt đầu kể lại cho hắn nghe những gì mình nhìn thấy.

"Cố tổng chính là người 'anh' trong miệng của cậu ấy nhỉ?"

"Gì cơ?"

Ngạn Từ Dương khóe môi khẽ cười, khi cười lên lại đặc biệt giống với Thu Trì khiến Cố Triều ngẩn người.

Ngũ quan không hẳn là quá giống, nhưng chỉ cần có nhiều nét tương đồng như vậy thôi cũng khiến người khác cảm thấy khó mà tin trên đời này lại có thể gặp được hai người chẳng có máu mủ gì mà lại có thể nhìn thấy nhiều nét giống nhau như thế.

Đặc biệt là ánh mắt khi cười kia, thật sự quá giống.

Giống thì giống, nhưng sẽ không ai có thể thay thế được Thu Trì trong tâm hắn.

Ngạn Từ Dương điềm đạm nói: "Trên đường đến đây, cậu ấy cứ luôn miệng gọi "anh ơi", khi nhìn thấy Cố tổng, tôi liền đoán là anh.

Cố Triều nghe xong, vẻ mặt càn thêm hốt hoảng, hắn quay người đi đến chỗ phòng cấp cứu, dựa trán vào cánh cửa, muốn đem mọi đau đớn trên người Thu Trì lúc này truyền qua người hắn.

"Xin em đấy Thu Trì, đừng xảy ra chuyện gì." Cố Triều nhắm chặt mắt, vẻ mặt hắn hoảng sợ tột cùng, chỉ trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi đã khiến cả người hắn trở nên tiều tụy đến khó tin, bộ dạng này của hắn trong như có thể ngất bất cứ lúc nào.

Hắn hiện tại đã không còn bộ dạng điềm đạm bình tĩnh thường ngày nữa.

Từ khi còn rất nhỏ, rất nhiều chuyện đã xảy ra với hắn, nhưng hắn vẫn chưa từng một lần cảm thấy sợ hãi, thậm chí là những giây phút gần chết, hắn cũng chỉ đơn thuần nghĩ là ngủ một giấc thật dài, chỉ có điều trong lòng không can tâm chết như vậy mà thôi.

Khi làm mọi việc gì đó, hắn đều sẽ luôn nắm rõ mọi thứ trong tay, kiểm soát mọi việc trong tầm mắt mình, khống chế tất cả cục diện, một kẻ chẳng biết sợ là gì... Nhưng lần này, hắn đã biết rồi, hắn đã nhận thức rõ nổi sợ hãi là cái cảm giác gì.

Sau khi nhận được thông báo Thu Trì đang trong tình trạng nguy kịch, lúc đó trái tim hắn gần như muốn ngừng đập. Cùng ngay trong khoảng khắc ấy, hắn cảm nhận toàn bộ thế giới của mình dường như đã sụp đổ.

Cố Triều đứng tại chỗ như vậy thật lâu, mãi đến khi đèn cấp cứu trên đầu chuyển xanh, hắn mới giật mình lùi ra sau, nhưng ánh mắt luôn nhìn vào bên trong.

Cánh cửa chầm chậm đẩy ra, Thu Trì hai mắt nhắm chặt nằm trên giường, đầu và cổ đều được quấn đầy băng gạc, có vẻ như do mất máu quá nhiều cho nên nhìn cậu có phần xanh xao.

Trái tim Cố Triều thắt lại, lúc này đây giống tâm can của hắn như bị ái đó móc ra, sau đó dùng dao chém mấy trăm nhát, đau đớn đến như muốn nghiên nát hắn, ép hắn đến thống khổ.

"Tiểu Trì, anh đến rồi. Anh ở đây." Cố Triều đi đến bên cạnh, nắm lấy bàn tay cậu, hắn không biết vẻ mặt mình giờ đây chỉ còn lại biểu tình hoảng sợ.

"Anh là gì của bệnh nhân." Bên tai vang lên một giọng nói.

Cố Triều đưa mắt nhìn bác sĩ, nói: "Tôi là bạn trai của em ấy."

Mộc Đường nghe vậy có hơi ngạc nhiên, hắn không phải kỳ thị đồng tính, cũng không phải là chưa thấy qua một đôi đồng tính, nhưng can đảm nói lên mình bạn trai đối phương như vậy thì là lần đầu tiên.

Mộc Đường thấy mình có hơi thất thố, vội vàng kiểm soát lại biểu cảm, nói: "Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch rồi nhưng tôi vẫn phải thông báo cho anh về tình trạng của cậu ấy."

"... Được."

Mộc Đường nhìn Thu Trì nói: "Cậu ấy bị chấn động não, máu cũng mất khá nhiều, chậm trễ một chút nữa thì không thể cứu nổi đâu.Hiện tại tuy đã qua cơn nguy kịch, nhưng do vùng não đã bị thương, có thể sẽ gặp biến chứng, nên để cậu ấy ở lại thêm vài ngày để theo dõi."

"Biến chứng?" Cố Triều hoảng hốt hỏi lại: "Em ấy sẽ gặp biến chứng gì?"

Mộc Đường bị khí thế của hắn làm phải lùi bước, khuyên hắn bình tĩnh một chút rồi nói tiếp: "Chấn động não của cậu ấy không quá nặng, nhưng khi tỉnh dậy sẽ không tránh khỏi cảm giác chóng mặt buồn nôn. Nhưng đó là may mắn, trong tình trạng xấu nhất thì cậu ấy có thể sẽ bị mất trí nhớ ngắn hạn, anh cũng nên chuẩn bị tâm lý một chút."

"Mất, mất trí nhớ..." Cố Triều gần như sụp đổ sau khi nghe.

Mộc Đường tuy không muốn nói ra những với tư cách là một bác sĩ hắn nhất định phải nói cho người nhà bệnh nhân mọi tình hình và nguy cơ bệnh nhân có thể sẽ gặp, để họ có thể chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt.

Nếu bác sĩ biết mà không nói, vậy thì đến lúc đó người nhà biết được còn sẽ sốc hơn hiện tại.

"Dù thế, anh cũng đừng lo." Mộc Đường trấn an, "Đó là trong trường hợp xấu nhất thôi. Nhưng nếu trường hợp đó xảy ra thật thì anh cũng đừng quá lo lắng, mất trí nhớ ngắn hạn chứ không phải mất vĩnh viễn, qua một hai tháng thì trí nhớ sẽ được khôi phục lại thôi."

-----------------

Góc ngoài lề:

Cuối cùng cũng xuất hiện một nhân vật tên ba chữ.

Ngạn Từ Dương: Tôi là độc nhất vô nhị đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK