Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 109: Làm đồ đệ
Du Tiệm Ly muốn gọi chuyến xuất chinh này là chuyến công tác. Lần này rõ ràng không lộn xộn như lần trước. Họ xuất phát vào tháng sáu, thời gian khá nóng bức nhưng khi đến phía Bắc, trời vừa mưa vài ngày, thời tiết không quá oi bức mà lại là nhiệt độ dễ chịu nhất.
Du Tiệm Ly và Lữ Quân Kỳ chia nhau hành động, những ngày đầu giúp tìm vị trí đóng quân và bố trí quân doanh, quả thực khá mệt mỏi. Sau đó, Du Tiệm Ly không cần làm gì nữa.
Quân đội sắp xếp cho hắn một khu nhà an toàn, hắn được ở một mình trong phòng chính, còn có một tiểu viện nhỏ, có thể để đủ loại vũ khí trong sân, rất tiện lợi. Ngay cả khi mang vũ khí nặng về nghiên cứu, cũng không ai tố cáo họ.
Hắn không có thị nữ hầu hạ nhưng được sắp xếp hai lính nhỏ để sai bảo tùy ý.
Sau vài ngày ở đây, Du Tiệm Ly chợt nhận ra mình chỉ đổi chỗ làm việc mà thôi, lại còn ở nơi xa, không cần lên triều sớm.
Có lẽ vì cuộc sống ở đây có phần nhàn nhã, hắn thậm chí không cần phải thức dậy đúng giờ mỗi ngày.
Hắn có thể ngủ bất cứ khi nào muốn, mỗi ngày tự nhiên tỉnh, gọi một tiếng, lính nhỏ sẽ chuẩn bị cơm nước cho hắn.
Ban đầu, đồ ăn không ngon lắm nhưng sau đó cũng dần ra dáng.
Khi cải tiến vũ khí, hắn sẽ dạy cho hai lính nhỏ, để họ có thể giúp đỡ sau này, cũng làm tăng sự tích cực của họ.
Đối với hắn, nơi này chẳng khác gì có một căn nhà riêng, có người lo liệu sinh hoạt hàng ngày, thời gian sống tự do, nội dung công việc còn là thứ hắn thích làm nhất.
Hắn cảm thấy vô cùng hài lòng.
Có khi Lữ Quân Kỳ sẽ gọi hắn cùng đi nghe quân sư giảng về binh pháp.
Lúc đầu, hắn cảm thấy không thích hợp, nhưng Lữ Quân Kỳ lại khuyên nhủ: “Bây giờ nhắc đến tiểu quân sư, mọi người đều không nghĩ đến ta. Ngươi cũng nên học hỏi, biết đâu sau này sẽ có lúc cần dùng đến. Nhưng theo thứ tự, ta vẫn là sư huynh của ngươi, còn ngươi là sư đệ của ta.”
“Quân sư chưa từng nói là nhận ta làm đồ đệ, đừng có mà luận lung tung, ta đơn phương tình nguyện thì không tốt.”
“Sư phụ chỉ là dạo này bận rộn, có lẽ vài ngày nữa sẽ tìm ngươi nói chuyện riêng, dù sao việc nhận đệ tử cũng cần có chút nghi thức chính thức. ngươi làm sư đệ của ta đi, học cùng ta, đôi khi những gì sư phụ dạy mà lần đầu ta chưa hiểu, còn có thể hỏi ngươi.”
Du Tiệm Ly chẳng thèm để ý, cảm thấy Lữ Quân Kỳ đang nghĩ nhiều quá.
Không ngờ rằng vài ngày sau, sau khi Quốc Công gia và quân sư giành được chiến thắng lớn trong trận đầu tiên, việc đầu tiên quân sư làm khi trở về doanh trại là tìm đến Du Tiệm Ly và nhắc đến chuyện nhận đệ tử.
Quân sư vẫn giữ vẻ từ bi như thường ngày, hỏi rất lịch sự: “Trước đây ta thực sự đã nghĩ đến việc nhận ngươi làm đồ đệ, nhưng tiếc là lúc đó tình trạng sức khỏe của ngươi khiến ta lo lắng rằng ngươi không phù hợp để theo quân, nên mới từ bỏ ý định. Nay nhắc lại, ta không biết ngươi có cảm thấy khó chịu không?”
Du Tiệm Ly kinh ngạc đến mức không biết phải nói gì, liên tục đáp: “Đương nhiên là không có gì khó chịu, chỉ là ta sợ rằng mình không thể học tốt, phụ lòng tin tưởng của sư phụ.”
“Không đâu, ngươi thông minh hơn ta rất nhiều so với khi ta còn trẻ. Khi đó, ta cũng không chắc mình có thể dùng một bản tấu chương để khiến hoàng thượng thay đổi ý định.”
“Lúc đó chỉ là bị dồn vào đường cùng, đánh liều một phen thôi.”
“Nhưng điều đó cũng cần phải có tài trí mà người khác không thể có.”
Du Tiệm Ly không khách sáo thêm nữa, lập tức hành lễ: “Đồ đệ bái kiến sư phụ.”
Quân sư mỉm cười, nói: “Ta có một món quà cho con, coi như là lễ vật nhận đệ tử.”
Vừa nói, ông vừa đưa cho Du Tiệm Ly một chiếc hộp nhỏ.
Du Tiệm Ly mở ra, phát hiện bên trong là những quyển sổ ghi chép kinh nghiệm của quân sư đã ghi chép lại qua nhiều năm, hắn không khỏi ngạc nhiên.
“Ta đã tặng Lữ Quân Kỳ một Binh Bộ thư, bộ đó Kỷ Nghiễn Bạch cũng có, nghe nói con đã xem qua rồi. Suy đi nghĩ lại, ta thấy bộ này phù hợp với con hơn.”
“Cảm ơn sư phụ!” Du Tiệm Ly cảm kích nói.
Quốc Công gia cũng là một người cao to, vạm vỡ, khi gặp Du Tiệm Ly, ông cười lớn: “Trước đây ta đã nghe nói về ngươi, dáng người trông giống như cọng hành nhỏ chưa trưởng thành, nhưng lại rất giỏi nhỉ.”
Nói rồi, ông vỗ vai Du Tiệm Ly: “Sau này phải cố gắng hơn nữa.”
Hai cái vỗ vai suýt chút nữa khiến Du Tiệm Ly ngã lăn, may mà hắn cố gắng đứng vững.
Kỷ Nghiễn Bạch luôn đứng cạnh quan sát, ban đầu không để ý, nhưng khi thấy Quốc Công gia vỗ vai Du Tiệm Ly, hắn lập tức thấy lo lắng, vội vàng đứng lên.
Kết quả là Quốc Công gia chẳng thèm để ý đến hắn.
“Hôm nay trại chúng ta có nướng cả con cừu, ta sẽ lấy thêm thịt sườn và đùi cừu cho ngươi, ăn nhiều vào để khỏe mạnh hơn. Ở đây gió xuân thu lớn lắm, cẩn thận kẻo bị thổi bay đi mất.” Quốc Công gia nói.
“Ta ăn không nhiều.”
“Ăn nhiều lên! Nam nhi sao có thể gầy yếu như ngươi chứ?!” Quốc Công gia dường như đã quen với việc ra lệnh trên chiến trường, lúc này nói ra câu này cũng đầy khí thế, khiến Du Tiệm Ly chỉ có thể gật đầu.
Quốc Công gia không nán lại lâu, tháo giáp ra, cười lớn rồi đi ra ngoài uống rượu cùng các tướng lĩnh khác.
Quân sư muốn giữ Du Tiệm Ly và Lữ Quân Kỳ lại để nói chuyện, Kỷ Nghiễn Bạch cũng không tiện ở lại trong doanh trại, đành phải ra ngoài.
Khi Du Tiệm Ly bước ra khỏi doanh trại, các binh sĩ bên ngoài đã say bí tỉ, ngã nghiêng tứ phía.
Một tên lính vẫn theo sát Du Tiệm Ly ngay lập tức mang đến một khay thức ăn và nói: “Quốc Công gia cố ý để phần cho ngài.”
Trên khay là phần thịt cừu, với cả sườn và một chiếc đùi cừu to, kèm theo hai bầu rượu.
Lữ Quân Kỳ cũng được đối đãi như vậy, hắn bắt đầu ăn và nói với Du Tiệm Ly: “Thật ngon!”
Du Tiệm Ly đành ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm lên ăn theo, nhìn Quốc Công gia sau khi uống say lại muốn đấu quyền cước với Kỷ Nghiễn Bạch, hai cha con lúc này đang đánh nhau không ngừng.
Kỷ Nghiễn Bạch nhường Quốc Công gia, để ông thắng, nhưng Quốc Công gia lại mắng hắn học nghệ không tinh.
Kỷ Nghiễn Bạch không còn cách nào khác, đến lượt thứ hai hắn dùng hết sức thật, Quốc Công gia uống quá nhiều, bị con trai đánh bại nhưng vẫn mắng hắn.
Rõ ràng Kỷ Nghiễn Bạch rất tức giận, nhưng khi thấy cảnh này, Du Tiệm Ly không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Kỷ Nghiễn Bạch nhìn hắn không vui, cuối cùng cũng không tiếp tục đấu với cha mình nữa.
Sau khi Du Tiệm Ly ở lại trong quân doanh hai tháng, hắn bắt đầu viết thư về kinh thành, kể về tình hình của mình.
hắn đã trở thành đệ tử thứ hai của quân sư, mọi người trong quân doanh đều rất quan tâm hắn, hắn còn có chỗ ở riêng và có lính luân phiên canh gác, rất an toàn.
Ngày tháng trong quân doanh của hắn còn thoải mái hơn ở kinh thành, ít nhất không có quá nhiều mưu mô tính toán.
Chỉ có điều thỉnh thoảng hắn lại nhớ đến gia đình và bạn bè ở kinh thành.
Thậm chí hắn còn có thời gian rảnh để viết một cuốn truyện mới, và nhờ người đưa thư gửi cho Liêu Tùng.
Trong thư gửi cho Liêu Tùng, hắn dặn dò, tiền bạc kiếm được hãy gửi về nhà giúp hắn.
Nhân vật trong cuốn truyện mới khác hẳn với những tác phẩm trước, không biết liệu có bán được hay không.
Người ở kinh thành cũng thường xuyên viết thư cho hắn.
Vào tháng thứ tư khi Du Tiệm Ly ở trong quân doanh, Lục Hoài Cảnh viết thư nói rằng anh trai hắn đã thành thân, hôn lễ rất long trọng, có thể xem là lễ cưới hoành tráng nhất ở kinh thành.
Lâm Thính cũng đã có chức quan, đúng là ở Hàn Lâm Viện, làm chức tu soạn.
Ở cuối bức thư, Lục Hoài Cảnh còn nhắc đến một chuyện, rằng hắn cảm thấy Thi Hoài Kỳ chăm sóc nhà họ Du có chút quá mức, dù cho Du Tri Uẩn là bạn thân của Thi Tân Nhiễm cũng không nên như vậy.
Du Tiệm Ly cảm thấy rất băn khoăn khi nhìn thấy điều này.
Những gia tộc quyền quý này luôn coi trọng chuyện môn đăng hộ đối. Trước đây, khi Lục Hoài Cảnh đề cập đến việc này, cũng đã bị Du Tiệm Ly từ chối không chút do dự.
Gia cảnh của Thi Hoài Kỳ còn mạnh mẽ hơn nhiều, không hề môn đăng hộ đối với nhà họ Du, chẳng lẽ lại có tình ý với Du Tri Uẩn?
Hơn nữa, hai người này dường như cũng không có nhiều cơ hội gặp gỡ...
Nhất là, Du Tri Uẩn thường xuyên viết thư cho hắn, kể về tình hình ở nhà, về việc học hành và kinh doanh cửa hàng của cô.
Cô viết rất chi tiết, dường như mọi thứ đều ổn định, hoàn toàn không đề cập đến Thi Hoài Kỳ.
Du Tiệm Ly càng thêm chắc chắn rằng không có chuyện gì khác xảy ra, có lẽ là Lục Hoài Cảnh đã lo lắng quá mức.
Vào tháng thứ bảy khi Du Tiệm Ly rời khỏi kinh thành, Minh Tri Ngôn viết thư báo tin mừng cho hắn.
Thái tử đã thực hiện lời hứa với Minh Tri Ngôn, bổ nhiệm hắn làm Tả Tham Nghị của Thông Chính Ty.
Điều này cũng trùng khớp với diễn biến trong cốt truyện ban đầu.
Nhìn thấy kinh thành dường như vẫn yên bình, Du Tiệm Ly cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Hắn cẩn thận cất bức thư đi, đang định đứng dậy thì Kỷ Nghiễn Bạch đã mau chóng bước vào, mang theo cả luồng khí lạnh.
Du Tiệm Ly không khỏi ngạc nhiên: "Sao ngươi về sớm vậy?"
"Vẫn chưa hết tháng Giêng, Hung Nô luôn trốn tránh không ra mặt. Ta chỉ cần lượn qua một vòng để chúng nghĩ rằng ta vẫn đang ở đó rồi chúng sẽ không dám làm càn. Ta về để dưỡng sức."
Hiện giờ Du Tiệm Ly đã quen với việc mặc áo giáp, hắn mau chóng giúp Kỷ Nghiễn Bạch cởi giáp ra: "Ta sẽ gọi người mang nước đến, ngươi rửa ráy cho thoải mái."
"Được."
Kỷ Nghiễn Bạch đi tắm, còn Du Tiệm Ly thì chuẩn bị chăn đệm cho cả hai người.
Trong phòng, lò than vẫn đang cháy, cách bày trí trong phòng được Du Tiệm Ly nghiên cứu kỹ lưỡng, giữ cho nhiệt độ luôn ở mức phù hợp mà không gây khói.
Trên cửa sổ còn dán hình hoa do chính tay Du Tiệm Ly cắt, gần một tháng rồi mà vẫn chưa bị gió thổi bay.
Không lâu sau, Kỷ Nghiễn Bạch bước ra chỉ khoác khăn tắm, đến bên Du Tiệm Ly từ phía sau ôm lấy hắn, cả hai cùng ngã xuống chăn đệm.
Du Tiệm Ly trong lòng hắn giãy giụa: "Tóc ngươi còn ướt, không được vào chăn."
"Ta muốn xem ngươi dạo này có béo lên không..."
Âm thanh lạo xạo vang lên...
Kỷ Nghiễn Bạch chỉ dừng lại khi bị Du Tiệm Ly đập nhẹ lên tay.
Du Tiệm Ly xoay người, nằm ngửa trong chăn, giơ tay giúp Kỷ Nghiễn Bạch lau tóc.
Kỷ Nghiễn Bạch chống tay hai bên người Du Tiệm Ly, cúi xuống hôn lên môi hắn. Du Tiệm Ly chỉ ngưng tay lau tóc một chút rồi tiếp tục chậm rãi lau.
Những nụ hôn dịu dàng như mưa rơi nhưng Du Tiệm Ly vẫn ngoan cường cầm chặt khăn tắm.
Kỷ Nghiễn Bạch ôm Du Tiệm Ly dậy, đưa hắn vào phòng sau để tắm rửa.
Du Tiệm Ly dựa vào lòng Kỷ Nghiễn Bạch, để hắn giúp mình tắm rửa.
Hiện giờ hắn đã mạnh mẽ hơn nhiều, ít nhất sau khi tắm xong hắn có thể hồi phục mau chóng, khi Kỷ Nghiễn Bạch đỡ hắn ra khỏi thùng tắm, hắn bèn lao vào lòng Kỷ Nghiễn Bạch, tiến tới hôn lên môi hắn: "Bạch Bạch của ta giỏi quá, dạo này không cần ta dạy nữa rồi."
"Chỉ giỏi mỗi việc này thôi sao?" Kỷ Nghiễn Bạch hỏi hắn.
Du Tiệm Ly suy nghĩ một chút rồi ghé sát nói nhỏ: "Chuyện gì cũng giỏi."
"Ừ." Kỷ Nghiễn Bạch không chần chừ bế Du Tiệm Ly vẫn chưa lau khô trở về phòng ngủ.
Du Tiệm Ly đành chấp nhận rằng Kỷ Nghiễn Bạch không chịu nổi lời khen.
Lần đầu tiên, hắn cẩn thận từng chút một, tránh để chăn đệm bị ướt nhưng cuối cùng chăn đệm vẫn ướt sũng.
Nhưng hắn phát hiện ra một điều tốt, dạo này hắn có thể chịu được hai lần, chỉ là ngày hôm sau sẽ ngủ đến chiều mới dậy.
Khi Du Tiệm Ly dậy vào ngày hôm sau, Kỷ Nghiễn Bạch đã trở lại tiền tuyến.
Hắn khoác áo choàng đứng trong sân gió lộng một lúc, nhìn bông hoa trên cửa sổ bị gió thổi bay lên một góc, đang lắc lư mau chóng.
Chẳng bao lâu sau, đôi tai hắn đã bị lạnh đến mức đau đớn.
Không biết lần này chiến tranh sẽ kéo dài bao lâu, năm nay lại không thể cùng gia đình dán hoa cửa sổ rồi.