Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 30: Tư Thiên Đài
Lần này, Quốc Tử Giám cử đi Tư Thiên Đài tổng cộng mười giám sinh.
Có lẽ vì Tư Thiên Đài yêu cầu học sinh từ mười sáu tuổi trở lên và học sinh cũ từ mười tám tuổi trở lên nên các giám sinh được cử đi đều lớn tuổi hơn một chút, khiến Du Tiệm Ly không còn quá nổi bật.
Tư Thiên Đài là một nơi có quy mô không lớn, học sinh không nhiều nhưng cơ hội việc làm sau khi tốt nghiệp lại rất ổn định và chức phẩm không hề thấp.
Không giống như Quốc Tử Giám, sau này có thể về quê nếu học mà không thành đạt.
Có thể thi vào Tư Thiên Đài, tương lai việc làm gần như đã được xác định. Học sinh thiên văn chỉ cần đạt yêu cầu sẽ được bổ nhiệm vào chức quan Thiên Văn Giám ngoại lục phẩm, sau đó nếu kiên trì, có thể thi vào quan chính.
Có thể từ quan lục phẩm hạ, trở thành quan ngũ phẩm thượng. Nếu mạng thật sự đủ cứng, sống lâu, còn có thể trở thành quan tam phẩm chính của Tư Thiên Giám, sau đó còn có thể thừa kế chức vụ.
Nhược điểm cũng rất rõ ràng, họ không thể chuyển ngành, tương lai họ và con cháu họ chỉ có thể thuộc về một bộ phận này.
Sáng ngày đầu tiên tại Tư Thiên Đài là một buổi tham quan thông thường, do các học sinh cũ xuất sắc của Tư Thiên Đài giới thiệu về kiến trúc, thiết bị và kể một số điều tổng quát, những thứ mà sách vở đã nói đến.
Nội dung buổi chiều cũng không kém phần nhàm chán, mười giám sinh ngồi nghiêm túc trong phòng học, nghe Bốc tiến sĩ kể về những câu chuyện thú vị của Tư Thiên Đài, cũng như những đóng góp của các vị Tư Thiên Giám qua các triều đại.
Đúng là Tư Thiên Đài thần bí nhất, thật sự chẳng dạy điều gì hữu ích, toàn nói những chuyện vô nghĩa.
Du Tiệm Ly trước khi đến còn rất mong chờ nhưng cuối cùng chỉ cảm thấy thất vọng.
Buổi tối, họ được sắp xếp ăn tối tại Tư Thiên Đài, đây là lần đầu tiên gặp gỡ các học sinh của Tư Thiên Đài.
Mười giám sinh Quốc Tử Giám ngồi nghiêm chỉnh ở một góc gần cửa sổ để ăn cơm.
Món ăn ở đây không nhiều nhưng rất tinh tế, cũng rất tỉ mỉ, thậm chí có phần trang nhã.
Các học sinh Tư Thiên Đài không khác mấy so với các giám sinh Quốc Tử Giám, chỉ có điều tuổi tác trung bình lớn hơn và cũng chín chắn hơn.
Cũng vì học sinh ở đây không có áp lực việc làm, không có nhiều sự ganh đua, bầu không khí cũng thoải mái hơn, không có những nhóm nhỏ đấu đá nhau, mọi người có thể tất nhiên giao tiếp.
Điều này khiến Du Tiệm Ly có chút mong muốn.
Thời gian hắn học tại Quốc Tử Giám không lâu nhưng cũng bị bầu không khí ở đó làm cho căng thẳng, học sinh ganh đua, so sánh mọi mặt, ít nhiều khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
Điều này khiến hắn bắt đầu suy nghĩ về việc gia nhập Binh Bộ.
Binh Bộ không có nhiều mưu mô, phần lớn là huấn luyện, nếu hắn được sắp xếp vào Binh Bộ, có lẽ sẽ là một chức vụ tại kinh thành.
Hắn chỉ cần đưa ra một số bản thiết kế, làm một số nghiên cứu và phát triển là được.
Hiện tại, các công trình xây dựng ở kinh thành bị tham nhũng nghiêm trọng, các phe phái đấu đá lẫn nhau, nếu hắn tham gia, không chừng cũng sẽ bị cuốn vào nhiều tranh chấp.
Khi hắn đang suy nghĩ, đột nhiên có người đến trước bàn họ, công khai xem tướng mặt Du Tiệm Ly, thẳng thắn nói: "Ta thấy vị công tử tuấn tú này có khí chất bất phàm, sao không để ta xem tướng cho ngươi?"
Du Tiệm Ly thấy có người chủ động nói chuyện với mình cũng không từ chối, mỉm cười hỏi: "Vậy ta thấy thế nào?"
Hóa ra người ở Tư Thiên Đài cũng biết việc này? hắn còn tưởng chỉ có ở Sùng Huyền Học viện mới nghiên cứu về việc này.
"Mũi nhỏ, tai mỏng, có phải ngươi không tự tin lắm không? Ngươi có lẽ thích chơi bời, hoặc dễ thu hút đào hoa, người thương thầm ngươi không đếm xuể."
"Điều này..." Du Tiệm Ly mặc dù không muốn thừa nhận nhưng hắn thực sự rất thu hút đào hoa và nhiều hơn là loại đào hoa xấu như Hồ Y Lan.
Người đó tiếp tục nói: "Râu của ngươi rất thưa, dễ gặp cảnh gia đình suy tàn, vận số cũng lên xuống thất thường, thay đổi liên tục."
Những người bên cạnh Du Tiệm Ly cũng lắng nghe, họ tất nhiên cũng biết về chuyện của Du Tiệm Ly, nghe đến đây không khỏi cảm thán: "Ồ, khá chuẩn đấy chứ."
Người đó tỏ ra rất đắc ý, đưa tay ra nói: "Có thể cho ta xem tay của ngươi không?"
Du Tiệm Ly đưa tay trái ra, người đó cúi xuống xem ngón tay của hắn: "Tay ngươi mềm mại, chứng tỏ ngươi rất cố chấp, cũng dễ xảy ra mâu thuẫn với người xung quanh, hoặc bị người khác chèn ép."
Nói rồi tiếp tục xem tướng tay của hắn, càng xem càng cau ngươi, ngẩng đầu lên lén quan sát sắc mặt của Du Tiệm Ly.
Du Tiệm Ly cũng bị vẻ mặt của hắn làm cho tò mò, bèn hỏi: "Sao vậy?"
"À... để ta đi hỏi sư huynh của ta."
Người đó nói rồi đứng lên, mau chóng bước về phía khác, trong lúc chạy còn gọi một tiếng: "Sư huynh!"
Tiếng nói của hắn bỗng chốc vang lên, thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh.
Hắn nói nhỏ với người đang ngồi ăn bên cạnh, sau đó cả hai cùng bước đến chỗ của Du Tiệm Ly.
Lần này, người thanh niên giúp Du Tiệm Ly xem tướng đứng sang một bên, còn người mà hắn vừa mời đến thì ngồi xuống đối diện Du Tiệm Ly, nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay của Du Tiệm Ly để xem tướng tay.
Người này quan sát kỹ tay của Du Tiệm Ly, sau đó lại nhìn mặt hắn rồi hỏi: "Có thể cho ta biết năm sinh bát tự của ngươi được không?"
Hiển nhiên là sau khi xem tướng tay, hắn đã thấy điều gì đó không tốt, khó mà nói ra được nên mới hỏi thêm giờ sinh để phân tích toàn diện.
Điểm đặc biệt của những kiến thức này chính là mọi thứ, từ tướng mặt, tướng tay cho đến giờ sinh bát tự, tử vi đẩu số đều nhất quán cao độ. Cuộc đời của mỗi người, số phận, giàu sang hay không, nhân duyên quý nhân, dường như đã được định sẵn từ lúc sinh ra.
Du Tiệm Ly tỏ ra bình thản, trực tiếp hỏi: "Tướng tay cho thấy ta mệnh ngắn, đúng không?"
Bị hỏi như vậy, hai người họ liếc nhìn nhau, dường như có hơi do dự, cuối cùng vẫn gật đầu.
Ngược lại, Du Tiệm Ly lại trấn an họ: "Không sao, ta luôn yếu đuối và bệnh tật, có thể sống thêm vài ngày đã là điều may mắn, chuyện này không có gì khó chấp nhận."
"Chỉ là..." Thanh niên trước đó lại cúi xuống nhìn kỹ hơn: “Có lẽ năm nay... ngươi phải cẩn thận đấy!"
Chắc hẳn từ đường sinh mệnh trên tướng tay, họ ước tính rằng Du Tiệm Ly không còn nhiều thời gian.
Nhưng điều họ không biết là Du Tiệm Ly lẽ ra đã qua đời từ lâu, những ngày sống thêm của hắn hiện tại đã là ngoài dự kiến.
Lúc này, hắn càng không dám tiết lộ giờ sinh bát tự của mình cho họ, nếu không, khi họ thấy một người đã hết dương thọ mà vẫn còn, chắc hẳn chuyến đi Tư Thiên Đài này sẽ khiến một đám người đến nghiên cứu hắn.
"Được, ta sẽ chú ý." Du Tiệm Ly trả lời với giọng điệu nhẹ nhàng.
“Ngươi cũng là một người đặc biệt." Thanh niên trước đó nói rồi vỗ vai sư huynh của mình, nói với hắn: "Sư huynh của ta là người thừa kế, các bậc tiền bối trong nhà cũng ở Tư Thiên Đài, hắn chắc chắn có thể giúp ngươi cải mệnh."
Sư huynh vội vàng ngắt lời: "Không, ta không thể."
"..." Thanh niên thấy sư huynh mình như vậy thì có hơi sốt ruột: “Huynh hãy khích lệ hắn đi chứ!"
"Không thể lừa dối hắn, kỳ vọng càng cao thì thất vọng càng lớn."
"Haiz." Thanh niên thở dài rồi ngồi xuống, ra hiệu cho Du Tiệm Ly: “Ngươi cứ ăn đi, nếu chưa đủ thì gọi thêm món."
Du Tiệm Ly có hơi bối rối, không biết phải đối đáp thế nào, chỉ có thể mỉm cười đáp: "Cảm ơn."
Sự an ủi khó đối mặt nhất chính là khi nghe những lời này từ người hiểu về huyền học và thầy thuốc.
"Ta tên là Lữ Quân Kỳ, sư huynh ta tên là Hàn Ngộ. Xem như trong thời gian cuối cùng của ngươi, ngươi đã gặp chúng ta." Lữ Quân Kỳ nhìn Du Tiệm Ly, ánh mắt đầy tiếc nuối. Một người đẹp trai như vậy, sao còn trẻ mà đã phải ra đi rồi?
Ngay cả vài giám sinh khác của Quốc Tử Giám cũng cảm thấy thương hại cho Du Tiệm Ly.
Vừa mới trở về kinh thành, rửa sạch oan khuất không lâu đã phải ra đi thế này sao?
Trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn kiên trì học tập tại Quốc Tử Giám, thậm chí còn đạt được thành tích không tồi, thật đáng khâm phục.
"Vô cùng vinh hạnh." Du Tiệm Ly dường như không bị ảnh hưởng, tiếp tục ăn cơm, không vội vàng, thậm chí không có bất kỳ biến động cảm xúc nào.
Lữ Quân Kỳ tính cách cởi mở, trông có vẻ nhỏ tuổi hơn, chắc mới vào Tư Thiên Đài không lâu, khi thấy các giám sinh từ Quốc Tử Giám đến bèn muốn thể hiện một chút.
Không ngờ lần đầu tiên lại xem tướng tay của một người đoản mệnh.
Hắn đột nhiên chống cằm cảm thán: "Đôi khi cảm thấy việc này thật tàn nhẫn, rõ ràng đã thấy trước nhưng lại không thể làm gì."
Hàn Ngộ là một thanh niên có vẻ ngoài điềm tĩnh, trông khoảng mười chín tuổi, khí chất trầm ổn, ít nói, thậm chí có hơi rụt rè, không dám nhìn thẳng vào người khác.
Nhưng nhìn vào sự tôn trọng mà Lữ Quân Kỳ dành cho hắn, có thể đoán hắn rất có tài năng.
Hàn Ngộ còn có một đặc điểm nổi bật, đó là làn da trắng như sứ, nam nhân nhưng lại có tướng mạo nữ tính, thậm chí có nét giống Quan Âm, nhất là có một nốt ruồi đỏ giữa chân ngươi.
Du Tiệm Ly trò chuyện với họ, làm chậm bữa ăn, tốc độ ăn uống chậm hơn các giám sinh khác.
Mấy người kia đã quay về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn hắn ở lại tiếp tục ăn cơm.
Lữ Quân Kỳ chưa rời đi ngay, mà hỏi hắn: “Ngươi thích gì? Ngươi đến Tư Thiên Đài như vậy, thực ra cũng không dạy cho ngươi được gì nhiều đâu."
"Ta cứ tưởng sẽ học được vài điều chứ." Du Tiệm Ly không khỏi có hơi thất vọng.
"Sẽ dạy ngươi vài điều cơ bản, như là xem thời tiết, nói cho ngươi biết mưa trước sấm sau chắc chắn mưa lớn, sấm trước mưa sau chỉ mưa nhỏ, mưa nhỏ đầu tiên thì không có mưa lớn, mưa nhỏ sau đó thì không có trời nắng, kiểu như vậy.
"Vài ngày tới sẽ dẫn ngươi đi xem sao trời, nói cho ngươi biết ngôi sao nào tên gì, xuất hiện có ý nghĩa gì nhưng sẽ không nói cho ngươi biết việc kết hợp các ngôi sao có ý nghĩa gì và cũng không nói hết cho ngươi về từng ngôi sao."
Du Tiệm Ly càng lúc càng lộ rõ vẻ thất vọng: "Lại có chuyện như vậy sao?"
"Đúng vậy, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, làm sao có thể học được những gì chúng ta mất sáu năm để hoàn thành, chỉ có thể dạy ngươi vài điều cơ bản."
Du Tiệm Ly không có cảm xúc gì khi biết mình mệnh ngắn nhưng lúc này lại có hơi tiếc nuối: "Chỉ cần học được điều gì đó mà ta chưa biết trước đây là ta đã hài lòng rồi."
Lữ Quân Kỳ nghĩ đến số phận của hắn, cảm thấy tiếc nuối, đột nhiên gật đầu ra hiệu cho Du Tiệm Ly: "Ăn xong thì đi theo ta."
Du Tiệm Ly có một khoảnh khắc đấu tranh nội tâm nhưng sức hấp dẫn lớn hơn, hắn biết Lữ Quân Kỳ đang ngầm ám chỉ điều gì, cuối cùng vẫn gật đầu.
Dù biết rằng làm như vậy là vi phạm quy tắc nhưng sự tò mò vẫn thôi thúc hắn hành động như vậy.
"Không ổn đâu?" Hàn Ngộ rất lo lắng, dường như chưa bao giờ làm điều gì vi phạm quy tắc.
Nhưng khi Lữ Quân Kỳ bảo hắn đi, hắn vẫn không đi, mà cứ theo sau Lữ Quân Kỳ.
Ra khỏi nhà ăn, Lữ Quân Kỳ nói chuyện càng không kiêng dè: “Hắn sắp chết rồi, cũng nên để hắn chết mà không còn nuối tiếc gì, đúng không? Trước khi chết, hắn muốn học một chút về thiên tượng, có vấn đề gì sao? Không có chứ?"
"Nhưng… nhiều thứ không thể tiết lộ."
"Những thứ mà cả hai chúng ta đều biết, đâu có gì gọi là thiên cơ? Những điều mà tổ tiên ngươi không nói ra, mới thật sự là điều không thể tiết lộ!"
Hàn Ngộ không thể thuyết phục được Lữ Quân Kỳ, chỉ có thể cùng họ lén vào đài quan sát trời.
Nhìn thấy Hàn Ngộ sợ hãi, hắn chính là người mở cửa giúp vào trong bóng tối, cũng là người dẫn đường.
Lữ Quân Kỳ bắt đầu nói chuyện với Du Tiệm Ly: "Đề thi đầu vào của chúng ta, câu hỏi đầu tiên là phép tính dựa trên lịch Tuyên Minh, yêu cầu tính toán ngày mồng một của tháng nào đó."
Du Tiệm Ly mau chóng trả lời: "Cái này ta biết một chút, đưa vào năm cần tính, nhân với tỷ lệ tháng, giống như tỷ lệ năm, để được số tháng tích lũy. Nếu không đầy tháng thì là năm nhuận. Nhân số tích lũy tháng với ngày thực, nếu đầy tháng thì là ngày mồng một, không đầy thì là dư mồng một. Loại bỏ số tích lũy ngày, nếu còn dư thì là ngày, đó chính là ngày mồng một của năm cần tính."
Lữ Quân Kỳ dừng chân trên cầu thang, khá ngạc nhiên rồi nói ra vài ngày.
Du Tiệm Ly tính toán rất nhanh và mau chóng đưa ra câu trả lời.
Hàn Ngộ, người đang dẫn đường, cũng tính nhẩm và sau khi Du Tiệm Ly trả lời, hắn nói: “Hắn tính đúng rồi."
“Ngươi tính toán khá tốt đấy!" Lữ Quân Kỳ rất vui mừng: “Quốc Tử Giám không phải đều là một đám người chỉ biết học văn thôi sao?"
"Ừm." Trước khi xuyên sách, hắn giỏi các môn tự nhiên và cũng thích nghiên cứu thiên văn địa lý, thêm vào đó là việc đọc các sách về Kỳ Môn Độn Giáp nên hắn nắm được một số quy luật về phép tính này và hiểu được sự khác biệt giữa năm nhuận và năm không nhuận.
Lữ Quân Kỳ thốt lên: "Tại sao ngươi không thi vào Tư Thiên Đài?!"
"Cha ta làm việc ở Công Bộ, ta cũng thích làm thủ công, còn kiến thức về thiên tượng chỉ là sở thích thôi."
"Ta còn không tính nhanh bằng ngươi, ngươi gần như sánh ngang với Hàn Ngộ rồi, ngươi là thiên tài trời phú, là người giỏi nhất trong số rất nhiều người mà ta đã gặp!"
Dù trong bóng tối, Du Tiệm Ly vẫn nhận ra tai của Hàn Ngộ đang đỏ lên, như thể muốn nở ra một bông hoa rực rỡ trên cầu thang tĩnh lặng.
Thế giới này đúng là một cuốn tiểu thuyết tình yêu đầy rẫy những người đồng tính.