• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám

Tác giả: Mặc Tây Kha

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 27: Kết Quả

Du Tiệm Ly, người luôn không muốn lộ diện trước công chúng, đã xuất hiện công khai trong tình huống này.

Mọi người chỉ cảm thấy rằng, trong quán rượu vào buổi tối bỗng xuất hiện một tia sáng rực rỡ, ánh sáng tinh khôi ấy tụ lại quanh người Du Tiệm Ly, khiến hắn trông càng thêm hoàn mỹ.

Như ánh trăng bạc trong trẻo, như cây thông xanh cô độc khiến người ta không dám đến gần.

Dù dáng người gầy gò nhưng ánh mắt kiên định.

Mọi người chỉ có thể thốt lên: Không ngạc nhiên.

Không ngạc nhiên khi hắn lại gây ra bao nhiêu sóng gió, không ngạc nhiên khi Hồ Tam công tử dám làm những việc trái với luân thường đạo lý.

Lục Hoài Cảnh trước đó còn đang lo lắng nhưng khi thấy cảnh tượng này thì lập tức hiểu ra, bèn đứng khoanh tay tựa như mượn thế hổ, rõ ràng là muốn giúp Minh Tri Ngôn tăng thêm khí thế.

Kỷ Nghiễn Bạch cũng đứng dậy, đứng ở một khoảng cách không gần không xa, lặng lẽ nhìn về phía bọn họ nhưng ngay cả khi hắn đứng đó, vẫn khiến người ta không thể bỏ qua.

Thất hoàng tử ở trong phòng không di chuyển nhưng cũng đang chú ý đến động tĩnh bên ngoài.

Lâm Thính ngồi ngay ngắn trên ghế, không định tham gia vào chuyện này nhưng cũng đang quan sát từng hành động xung quanh.

Sau khi tiếp nhận lễ nghi của mọi người, Thái tử cười nói: “Không cần câu nệ thế, hôm nay ta chỉ đến để cùng bạn bè uống rượu, tình cờ gặp phải chuyện này nên cũng tò mò muốn nghe xem rốt cuộc là chuyện gì.”

Hồ Y Lan được người bên cạnh đỡ mới đứng vững, chỉ mong hành lễ xong có thể quỳ mãi không dậy.

Hắn vô thức khịt mũi, khóe mắt cũng đỏ lên, mắt đầy tia máu, đôi môi run rẩy nhưng ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không thể thốt ra.

“Đừng sợ!” Thái tử còn trấn an hắn: “Ngươi chỉ trả lời mỗi Tri Ngôn thôi, ta chỉ nghe qua mà thôi.”

Nói rồi Thái tử nhường chỗ, tạo nên cảnh đối đầu giữa Minh Tri Ngôn và Du Tiệm Ly với Hồ Y Lan.

Dù Thái tử nói vậy nhưng Hồ Y Lan cũng biết mình không thể tùy tiện nói.

Minh Tri Ngôn nhìn thấy Hồ Y Lan ấp úng, không thể kìm nén cơn giận, chính vì con người đáng ghét này mà Du Tiệm Ly mới phải chịu khổ như thế.

Những năm qua, mọi đau khổ Du Tiệm Ly phải chịu đều là vì hắn!

Minh Tri Ngôn hỏi: “Hồ huynh, chúng ta cũng từng kết giao, A Ly cũng coi ngươi là bạn, ngươi hãm hại hắn như thế có phải quá tàn nhẫn không?”

“Ta không muốn hại hắn!” Hồ Y Lan cuối cùng cũng nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Giọng Minh Tri Ngôn càng thêm trầm xuống: “Ngươi còn dám nói như vậy?”

“Ta, ta chỉ… Ta không có…” Hồ Y Lan như muốn tìm lấy cọng rơm cứu mạng, quay sang hỏi Du Tiệm Ly: “Du Tiệm Ly, ngươi sẽ không trách ta đúng không? Ngươi biết ta có nỗi khổ riêng, ta không cố ý mà…”

“Ta trách ngươi.” Giọng nói của Du Tiệm Ly vang lên rõ ràng, đơn giản nhưng đầy sức mạnh: “Thậm chí còn cảm thấy ngươi thật đáng ghê tởm.”

Không ai ngờ rằng chỉ với một câu nói của Du Tiệm Ly, Hồ Y Lan đã sụp đổ hoàn toàn, không thể đứng vững nữa.

Trong những ngày Du Tiệm Ly bị đuổi khỏi kinh thành, Hồ Y Lan luôn tự mình ảo tưởng.

Hắn luôn nghĩ rằng, Du Tiệm Ly là một người tốt bụng, chắc chắn sẽ hiểu hắn. Du Tiệm Ly biết tấm lòng của hắn, sau khi hắn kiên quyết từ hôn cũng đã chấp nhận tấm chân tình của hắn.

Vì vậy, những việc xảy ra sau đó cũng sẽ không trách hắn, hiểu rằng hắn bị ép buộc, cảm thông cho sự bất lực của hắn.

Khi biết Du Tiệm Ly quay lại kinh thành, hắn từng nghĩ đến việc đi tìm hắn nhưng lại sợ rằng việc mình xuất hiện sẽ gây thêm rắc rối cho Du Tiệm Ly.

Nhưng hắn vẫn tin rằng trong lòng Du Tiệm Ly có mình, nếu không tại sao đến bây giờ hắn vẫn chưa kết hôn?

Nhưng chờ mãi, Du Tiệm Ly cũng không đến tìm hắn, hắn dần dần nhận ra sự thật.

Hôm nay, khi gặp lại Du Tiệm Ly, nhận thấy ánh mắt lạnh lùng và căm ghét của hắn khi nhìn mình, cuối cùng hắn cũng tỉnh ngộ.

Chính hắn đã hại Du Tiệm Ly, hại hắn mất hết tương lai, danh dự bị chà đạp, bị mọi người khinh bỉ.

Còn hắn thì sao?

Chọn làm con rùa rút đầu, không dám đứng ra nói sự thật, còn không muốn thừa nhận rằng mọi thứ chỉ là tự hắn đa tình.

Hắn cảm thấy rằng trong thời gian qua, hắn đã phát điên.

Trong đầu hắn chỉ toàn là hình ảnh của Du Tiệm Ly nhưng khi thật sự thấy hắn, hắn lại cảm thấy xa lạ.

Ngay cả hắn cũng nhận ra mâu thuẫn của mình, yêu hắn nhưng lại hại hắn.

Nhìn thấy Hồ Y Lan mất hồn mất vía, Minh Tri Ngôn không buông tha hắn, mà hỏi tiếp: “Ta hỏi ngươi, ngày hôm đó A Ly đến phủ của ngươi là để bàn việc tu sửa vườn đúng không?”

Hồ Y Lan biết hắn không thể nói dối, nếu không mọi chuyện sẽ càng tệ hơn, hắn chỉ có thể thừa nhận: “Đúng.”

“Sau khi A Ly rời đi, ngươi đã làm một số việc kỳ quái là vì sao?”

“Ta… ta thích hắn nhưng hắn từ chối ta, ta chỉ có thể dùng hạ sách nàyđể hắn phải ở bên ta.”

Xung quanh ồn ào.

Thì ra thật sự là vu oan.

Và đúng là có sở thích long dương.

Minh Tri Ngôn nghe đến đây, hít một hơi sâu, nắm chặt đôi tay, cố gắng kìm nén cơn giận mà hỏi tiếp: “Vậy là ngươi vu oan cho hắn phải không?”

“Không thể gọi là vu oan, ta chỉ làm một vài việc, còn những điều khác đều do người khác truyền tai nhau.” Cơ thể Hồ Y Lan lảo đảo, tuyệt vọng nhìn quanh rồi tiếp tục: “Hắn có vẻ ngoài ưa nhìn, lại có tài năng nên có rất nhiều người muốn hủy hoại hắn. Những lời thêm mắm dặm muối không phải do ta nói, mà là do những kẻ ghen tị với hắn truyền ra. Tất nhiên, những việc ta làm cũng là lợi dụng suy nghĩ ghen tị đó của bọn họ.”

Hồ Y Lan dù gì cũng từng là học trò tài năng của Quốc Tử Giám, sau khi quyết tâm nói ra, lời lẽ cũng trở nên mạch lạc hơn nhiều. Tuy nhiên, trong những lời nói của hắn có hàm ý, khiến một số người trong đám đông cũng cảm thấy như mình bị công kích.

“Nhưng cha của ngươi lại nói là do hắn cố ý quyến rũ ngươi?” Minh Tri Ngôn hỏi tiếp.

“Cha ta không biết chi tiết, trong mắt ông thì chuyện là như vậy, dù sao nhà họ Du đã sa sút, làm sao có thể là ta chủ động theo đuổi được? Sau khi ta từ hôn, cha đã trừng phạt ta nghiêm khắc, khiến ta phải nằm trên giường một thời gian dài, đến khi có thể nói chuyện được thì Du Tiệm Ly đã rời khỏi Quốc Tử Giám rồi.”

“Nhưng sau khi A Ly rời khỏi Quốc Tử Giám, ngươi vẫn không đứng ra chứng minh cho hắn.”

Hồ Y Lan im lặng một lúc, cuối cùng thừa nhận: "Là ta yếu đuối, ta nghĩ rằng mọi chuyện đã là sự thật nên đã từ bỏ không đấu tranh nữa.”

“Đó là tình cảm của ngươi sao?” Minh Tri Ngôn nghe thấy vậy cười nhạt: “Vì giữ đại cục, ngươi đã bỏ rơi người vô tội nhất ư?”

“Vốn dĩ đó là tình cảm không thể công khai...”

“Tình cảm không phân biệt cao thấp, chỉ là tình cảm của ngươi không thể công khai.” Minh Tri Ngôn phủ nhận hắn.

“Ta thừa nhận, ta hành xử hèn hạ, ta đê tiện vô liêm sỉ nhưng vào lúc từ hôn, ta thật sự... rất kiên quyết.” Hồ Y Lan nói xong, cuối cùng lấy hết can đảm nhìn lại Du Tiệm Ly.

Đáng tiếc là Du Tiệm Ly lại tránh ánh mắt của hắn một cách ghê tởm, không muốn nhìn hắn thêm nữa.

“Có ích gì chứ, ngươi đã hại hắn rồi!” Minh Tri Ngôn nhắc lại điều này.

Hồ Y Lan càng thêm tuyệt vọng, thân thể lảo đảo, cũng không ai đến đỡ hắn.

Hắn không còn trả lời được gì nữa.

Thái tử vẫn im lặng lắng nghe, lúc này mới nói: “Ồ, vậy thì chuyện đã rõ ràng, năm đó Du Tiệm Ly quả thực bị vu oan, rời khỏi Quốc Tử Giám cũng là vì bị ép buộc.

“Hồ Tam công tử sau khi bị trách phạt đã không nói gì.khiến lệnh tôn hiểu lầm, suýt nữa hủy hoại tiền đồ của một tài tử.

Nói cho cùng, chính Hồ Tam công tử là người lòng dạ xấu xa, vu oan cho bạn học, thật đáng phẫn nộ…”

Hồ Y Lan nghe lời của Thái tử, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Sau khi Du Tiệm Ly rời khỏi kinh thành, hắn cứ giống như một hồn ma, mất hết tài năng, cả người suy sụp đến cùng cực.

Giờ đây, phong thái trước kia đã tan biến, chỉ còn thân thể gầy trơ xương.

Đứng ở giữa đại sảnh tầng một, hắn trông như một bộ xương khô mặc một bộ y phục rộng thùng thình, khiến người khác nhìn vào cũng thấy có phần đáng sợ.

Cuối cùng thì cũng là tự mình hại mình.

Thái tử thấy Minh Tri Ngôn không nói gì nữa, bèn nói: “Vậy đi, Hồ Tam công tử quả thực có lỗi, người có hành vi như thế này chúng ta không thể trọng dụng, ta ban cho ngươi cả đời không được làm quan. Cha ngươi vì những lời lẽ của mình mà hại người ta hai năm, phạt ông ta hai năm bổng lộc, không quá đáng chứ?”

Hồ Y Lan lại quỳ xuống hành lễ: “Tạ ơn Thái tử ban ân.”

Thái tử nhìn về phía Du Tiệm Ly, nói: “Du Tiệm Ly vốn là học trò của Thái học, nay lại vào Tứ Môn Học, nghe nói lần thi tháng trước cũng rất xuất sắc, ngươi cũng nên quay về vị trí ban đầu của mình đi. Ta sẽ bù đắp cho ngươi bằng cách cho ngươi quay lại Thái học, ban tặng bút mực giấy nghiên cùng với quyền đọc và mượn sách trên tầng thượng của Tàng Thư Các.”

Du Tiệm Ly đã chuẩn bị hành lễ tạ ơn nhưng lại nghe Lục Hoài Cảnh chen vào: “Chỉ vậy thôi à?”

Thái tử nhìn hắn cười hỏi: “Ngươi có ý kiến gì sao?”

Lục Hoài Cảnh bĩu môi, nói: “Hai năm bổng lộc không đáng là gì, trong khi Du Tiệm Ly đã phải trải qua bao nhiêu khổ sở trong hai năm qua! Để lão Hồ đến tận nhà bồi tội rồi tặng chút lễ vật tạ lỗi cũng không quá đáng chứ?”

“Ừ, không quá đáng.”

“Lão Hồ đã làm mất hai năm của người ta, nếu không phải tự hắn có chí thì e rằng đã không thể vực dậy được. Vậy thì tất cả con cháu nhà họ Hồ trong hai năm này không được học hành, không được thi cử, không được làm quan, không được kết hôn.”

Đến đây thì có hơi nặng tay rồi.

Bị cấm thi cử làm quan hai năm, e rằng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ sau này. Các cô gái trong nhà cũng khó mà gả đi, hoặc phải gả thấp.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì cách hành xử của gia đình này cũng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ, hôn nhân của con cái, hai năm cũng không phải quá lâu.

Thái tử gật đầu: “Được, chuyện này ta sẽ nói với phụ hoàng.”

Lục Hoài Cảnh chợt không nghĩ ra gì thêm, bèn quay sang nhìn Minh Tri Ngôn.

Minh Tri Ngôn cùng Du Tiệm Ly cúi đầu hành lễ: “Tạ ơn Thái tử ban ân.”

“Ôi chao!” Lục Hoài Cảnh sốt ruột giậm chân: “Yêu cầu thêm chút nữa đi chứ!”

Lục Hoài Thanh kéo hắn đi, nhỏ giọng nói: “Bọn họ mới là người thông minh, để Thái tử giúp xử lý chuyện này, nếu còn đòi hỏi quá đáng thì đã hơi quá rồi đấy.”

“Nhưng ta vẫn chưa nguôi giận mà!”

Lục Hoài Thanh không nói gì thêm, vỗ nhẹ vào tay em trai rồi quay lại bên cạnh Thái tử.

Sau chuyện ồn ào này, Thái tử cũng không còn hứng thú bàn luận về bóng ngựa với bọn họ nữa, hắn không quay lại Phong Trúc, mà tạm biệt mọi người.

Khi đi qua Kỷ Nghiễn Bạch, hắn mới nói: “Cảm ơn ngươi, nhờ ngươi ta mới được xem một vở kịch hay.”

Kỷ Nghiễn Bạch dường như không hiểu: “Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn thôi.”

Thái tử không nói thêm gì, dẫn người rời đi.

Sau đó, Đỗ Quý Tuấn lết ra ngoài như chuột chạy, không ai quan tâm đến Hồ Y Lan.

Hồ Y Lan trong những lời giễu cợt, chỉ trỏ của mọi người lặng lẽ rời đi, khi đến cửa còn ngoái đầu lại một lần nữa nhưng chỉ thấy bóng lưng của Du Tiệm Ly mà thôi.

Thêm một cái liếc mắt cũng không muốn dành cho hắn.

Còn chưa kịp hoàn hồn, đã có người ném một quả trứng vào hắn, khiến hắn choáng váng đầu óc. Hắn sững sờ quay đầu lại nhưng chỉ thấy càng nhiều thứ bẩn thỉu hơn bị ném về phía mình. Cuối cùng, hắn chỉ có thể cố gắng rời đi thật nhanh nhưng vẫn bị người ta chửi rủa vài câu, hoặc xô đẩy hắn vài cái. Thật sự là nhục nhã đến cùng cực.

Bữa tiệc đầu tiên của đội bóng ngựa không được suôn sẻ. Mọi người đều không còn hứng thú ăn uống, Kỷ Nghiễn Bạch ăn vài miếng rồi rời đi, Minh Tri Ngôn nói nhỏ vài câu với Du Tiệm Ly rồi cũng quay lại Quốc Tử Giám. Những người khác cũng giải tán, Lục Hoài Cảnh thấy không vui, chỉ cử xe ngựa đưa họ về rồi tự mình trở về phủ.

Khi về đến phủ, việc đầu tiên hắn làm là hỏi anh trai đã về chưa, biết anh trai cũng vừa vào phủ, hắn bèn lao thẳng vào viện của anh trai.

Lục Hoài Thanh nhìn thấy hắn cũng không ngạc nhiên, vừa chỉnh trang y phục vừa hỏi: “Bên các ngươi thế nào?”

“Thế nào nữa, vô vị mà tan rã thôi.”

“Cũng là điều bình thường.”

“Đệ chỉ không hiểu, tại sao chuyện này lại kết thúc mơ hồ như vậy, thật không hả giận!”

Lục Hoài Thanh bảo nha hoàn dâng trà rồi ngồi xuống ghế, từ tốn nói: “Chuyện này hôm nay chỉ có thể như vậy thôi.”

“Sao lại thế?”

“Sự việc xảy ra bất ngờ, Minh Tri Ngôn cũng ứng phó tại chỗ, trước đó không có sự chuẩn bị nào, Thái tử chịu giúp hắn đã là rất khó rồi. Ngươi thử nghĩ xem, trong mắt Thái tử, việc bị vu oan này chỉ là chuyện nhỏ nhặt, hắn đã sẵn lòng kiên nhẫn giúp giải quyết, nếu sau đó họ không đồng ý với kết quả xử lý của Thái tử, có phải là không biết điều không?”

Lục Hoài Cảnh suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Có vẻ là vậy…”

Lục Hoài Thanh tiếp tục nói: “Thái tử sẵn sàng phạt bổng lộc của Hữu Thị Lang hai năm đã là không nể mặt ông ta rồi, Minh Tri Ngôn và Du Tiệm Ly cũng không quan trọng đến mức Thái tử phải hoàn toàn đối đầu với Hữu Thị Lang.”

Lục Hoài Cảnh ngẫm nghĩ rồi thở dài: “Đúng vậy, họ chỉ là những giám sinh xuất thân từ gia đình sa sút thôi.”

Lục Hoài Thanh gật đầu: “Nếu Thái tử thực sự xử lý quá mạnh tay, Hữu Thị Lang không dám trả thù Thái tử nhưng chẳng lẽ lại không dám xử lý hai giám sinh sao? Sau đó, e rằng họ sẽ không có ngày yên ổn. Những gì Thái tử có thể cho chỉ là thể diện tạm thời, cái quan trọng thật sự thì phải tự mình giành lấy. Rõ ràng, điều mà Minh Tri Ngôn và Du Tiệm Ly muốn bây giờ chỉ là chứng minh sự trong sạch của Du Tiệm Ly, những bước tiếp theo chỉ có thể đạt được khi sau này họ đều thăng quan tiến chức, Thái tử chỉ có thể giúp họ đến vậy thôi.”

Lục Hoài Thanh biết Lục Hoài Cảnh là người thế nào, chỉ khi giải thích rõ ràng, Lục Hoài Cảnh mới hiểu được. Sau khi nghe xong, dù trong lòng Lục Hoài Cảnh có hơi không phục nhưng cũng không còn thắc mắc gì nữa.

Lục Hoài Thanh uống trà rồi đột nhiên mỉm cười: “Đệ dạo này lại có vẻ thân thiết với Minh Tri Ngôn nhỉ?”

“Không phải đâu, đệ vẫn thấy hắn không thuận mắt, chỉ là đệ cảm thấy Du Tiệm Ly cũng không tệ.”

“Ồ… Vậy Du Tiệm Ly có quan hệ tốt với Kỷ Nghiễn Bạch không?”

Dù Lục Hoài Cảnh có chậm chạp đến đâu cũng nhận ra điều gì đó không đúng, bèn hỏi: “Sao lại hỏi vậy?”

“Chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”

“Câu hỏi của huynh chưa bao giờ là thuận miệng cả.” Lục Hoài Cảnh bực bội lườm Lục Hoài Thanh một cái: “Bọn họ không có giao tình gì cả, Kỷ Nghiễn Bạch chỉ cần nói vài câu là có thể làm Du Tiệm Ly sợ chết khiếp, bọn họ có thể có quan hệ gì chứ?”

Lục Hoài Thanh quan sát sắc mặt của Lục Hoài Cảnh, thấy hắn không có vẻ gì là che giấu, chắc chắn rằng hắn đang nói thật.

Vậy có lẽ hắn và Thái tử đã nghĩ quá nhiều rồi?

Lục Hoài Cảnh vẫn còn một thắc mắc: “Hôm nay các ngươi thực sự trùng hợp đến tửu lâu khi nghe nói ta gây chuyện sao?”

“Không phải, thực ra là Thái tử gửi thiệp cho Kỷ Nghiễn Bạch, Kỷ Nghiễn Bạch hai ngày sau mới từ chối, nói là sẽ đi đến tửu lâu này, chúng ta mới đến. Chỉ là không may gặp phải chuyện đệ gây chuyện thôi.”

“Đệ cũng không cố ý gây chuyện, chỉ là Đỗ Quý Tuấn thật sự rất đáng ghét.”

Lục Hoài Thanh tùy tiện gật đầu rồi hỏi: “Kỷ Nghiễn Bạch có biết đệ không hợp với Đỗ Quý Tuấn không?”

“Đỗ Quý Tuấn ở ngay sát bên đường, bọn đệ rảnh rỗi lại chửi nhau vài câu, cả Quốc Tử Giám có ai là không biết đâu?”

“Ồ…”

“Huynh lại đang dò hỏi đệ ư?”

“Không.”

“Tốt nhất là không.”

“Ừ.”

Lục Hoài Cảnh đứng lên, có vẻ như chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn nói một câu: “Chuyện bóng ngựa đệ nhất định không nói cho huynh đâu.”

“Chẳng lẽ là binh pháp bày trận?”

Lục Hoài Cảnh kinh ngạc: “Ai nói cho huynh biết?!”

“Vậy là đúng rồi?”

Lục Hoài Cảnh cuối cùng nhận ra mình lại bị lừa, tức giận đến mức đập vỡ tách trà trong phòng Lục Hoài Thanh để xả giận rồi chạy ra khỏi phòng, sợ rằng ở lại thêm chút nữa sẽ tiết lộ thêm bí mật gì.

Lục Hoài Thanh cũng không trách móc, chỉ dặn người dọn dẹp, sau đó ngồi xuống bàn trầm tư.

Xe ngựa của Lục Hoài Cảnh chỉ đưa Du Tiệm Ly và Minh Tri Ngôn đến cổng Quốc Tử Giám rồi quay lại Quốc Tử Giám mới phát hiện Kỷ Nghiễn Bạch không đi cùng, có lẽ đã về phủ Quốc công rồi.

Minh Tri Ngôn đưa Du Tiệm Ly trở về phòng riêng, trên đường đi Du Tiệm Ly nói với Minh Tri Ngôn: “Hôm nay cảm ơn ngươi.”

Minh Tri Ngôn lại lắc đầu: “Cũng là do ta tự ý hành động, tuy rằng nhìn như giúp ngươi giành lại trong sạch nhưng cũng đã đẩy ngươi ra trước mặt mọi người. Ngươi vốn không thích lộ diện, hôm nay lại phải phơi bày vết thương trước ánh mắt của bao người.”

Du Tiệm Ly lại cảm thấy không sao cả: “Con người không thể muốn cả hai, ta muốn chứng minh sự trong sạch, lại muốn giữ mình an toàn, thế thì làm sao được? Hôm nay đã là thời điểm tốt, kết quả tốt rồi, ta rất vui.”

“Ngươi có cảm thấy... mọi chuyện hôm nay quá thuận lợi không?”

Du Tiệm Ly im lặng một lúc rồi khẽ cười: “Ừ, giống như có ai đó cố tình giúp đỡ vậy.”

Ban đầu hắn nghĩ đó là sự sắp đặt của Lâm Thính nhằm mục đích tiếp cận Lục Hoài Cảnh. Nhưng sau đó mọi chuyện lại như nhắm thẳng vào hắn, tin tức được truyền đi ngay lập tức ở nơi đông người nhất. Thái tử có mặt ở đó, tạo nên áp lực buộc Hồ Y Lan phải thỏa hiệp. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, mọi chuyện thuận lợi như thể có ai đó cố tình hỗ trợ, thậm chí cả Thái tử cũng bị tính toán vào bên trong.

Minh Tri Ngôn chưa kịp nghĩ thông suốt thì đã bị Du Tiệm Ly ngắt lời: “Nhưng cũng là do ngươi thông minh, biết nắm bắt thời cơ. Hơn nữa, vì ta mà thay đổi quyết định của mình, ta thậm chí còn cảm thấy... có lỗi với ngươi.”

Minh Tri Ngôn dừng lại dưới ánh trăng sáng, hắn đứng giữa những hàng cây như thể ánh trăng đã khoác lên hắn một chiếc áo choàng dài. Hắn luôn đứng thẳng, không một chút lơ là nhưng hôm nay lại như trút bỏ được gì đó. Thanh niên thường rất ít khi cười, giờ đây lại mỉm cười thoải mái: “Chuyện này đối với ngươi là nỗi lòng, đối với ta cũng chẳng khác gì. Kết quả này khiến ta cảm thấy những gì ta kiên trì trước đây đều đáng giá, rất hả hê, rất vui.”

“Nhưng mà…”

Minh Tri Ngôn ngắt lời hắn: “Không có nhưng gì cả, người khác chỉ thấy vẻ ngoài rạng rỡ của ta, chỉ có ngươi là cố gắng xoa dịu vết thương của ta. Vì những khoảnh khắc được chữa lành này, ta làm gì cũng đáng.”

Nói xong, Minh Tri Ngôn vỗ vai hắn: “Tối nay cả hai chúng ta đều có thể ngủ ngon, ngươi nghỉ sớm đi, ta về đây.”

“Được.”

Du Tiệm Ly nhìn theo bóng Minh Tri Ngôn rời đi rồi một mình trở về phòng. Hắn ngồi trong phòng yên tĩnh, ngơ ngác, những việc hắn kiên trì bấy lâu nay đã kết thúc trong ngày hôm nay, hắn vừa thanh thản vừa mờ mịt. Hắn lặng lẽ hồi tưởng lại mọi chuyện hôm nay. Một lát sau, hắn đứng dậy đi đến bàn và cầm cuốn sách hắn đang viết dở lên cất hết vào góc sâu nhất của tủ, quyết định không đụng đến những thứ này nữa.

Không thể vì mấy lượng bạc mà đánh mất lương tâm của mình, dù sao… người ta thật sự đã luôn giúp hắn.

Sau này hắn còn phải cố gắng phục hưng nhà họ Du, đón người nhà trở về kinh thành nên không thể lơ là, chỉ có thể suy nghĩ cách kiếm tiền khác thôi.

Giống như một điều gì đó đã kết thúc nhưng thực ra chỉ vừa mới bắt đầu. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK