• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám

Tác giả: Mặc Tây Kha

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 78: Thám phủ

Đôi khi, Du Tiệm Ly không khỏi cảm thán, Lục Hoài Cảnh quả nhiên là một người giỏi sắp xếp công việc.

Chưa đến ba ngày, Lục Hoài Cảnh đã gửi thiệp mời đến tất cả mọi người và nhận được đầy đủ phản hồi.

Vào ngày nghỉ thứ tư, Du Tiệm Ly lại gặp mặt mọi người.

Lục Hoài Cảnh làm việc rất chu đáo, có lẽ nhờ nhà họ Lục thường tổ chức tiệc tùng, tai nghe mắt thấy mà Lục Hoài Cảnh cũng hiểu rõ về nhân tình thế thái.

Đến thời gian hẹn, Du Tiệm Ly vừa bước ra khỏi cổng viện thì thấy xe ngựa của nhà họ Lục đã chờ sẵn, người đánh xe vẫn là người quen thuộc.

Du Tiệm Ly đến địa điểm hẹn và bước xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn thấy xe ngựa của Lục Hoài Cảnh đang đi vòng quanh phủ. Khi thấy Du Tiệm Ly đến, hắn mới dám xuống xe.

Vừa xuống xe, Lục Hoài Cảnh bèn trách móc: "Ta đã phái người đi đón ngươi từ sớm, sao giờ ngươi mới đến?"

"Xe ngựa vừa đến, ta đã lập tức đi ngay rồi."

"Sau này đừng ở xa như vậy nữa!"

"Đây là lỗi của ta sao?" Du Tiệm Ly cũng muốn mua một ngôi nhà ở vị trí tốt hơn nhưng chúng đều quá đắt, hắn không thể gánh nổi.

Hai người đứng trước cửa chờ một lúc, thì thấy Phùng Quang Tây cưỡi ngựa đến trước phủ.

Thấy hai người họ, Phùng Quang Tây lập tức xuống ngựa, giao ngựa cho người hầu nhà họ Lục, sau đó bước nhanh đến, mặt ngươi vẫn tỏ vẻ khinh đời, dường như vẫn không hòa hợp với họ nhưng hễ có yêu cầu là hắn đều đồng ý.

"Các ngươi dám mời ta đến, không sợ ta thu phục yêu nghiệt này trước à?!" Phùng Quang Tây chỉ vào Du Tiệm Ly, nói với giọng ngạo mạn, như thể quên mất mình từng bị dọa sợ đến mức bỏ chạy.

“Ngươi cứ thử xem." Du Tiệm Ly lạnh lùng đáp lại.

"..." Phùng Quang Tây không thể trả lời, sau khi đến gần họ, hắn cũng cảm thấy ngượng ngùng vì không bắt kịp câu chuyện, bèn cứng nhắc chuyển đề tài: “Ta đã mang không ít bùa chú và cờ trấn hồn đến."

Lục Hoài Cảnh tỏ ra rất tò mò về những thứ này, thật sự đi theo xem và không quên nhắc nhở: “Ngươi hãy cầm chắc dụng cụ, đừng để chạy lung tung mà lạc đoàn."

“Ngươi sợ chúng ta không bảo vệ được ngươi rồi ngươi bị dọa sợ chạy khắp nơi và cuối cùng bị bỏ lại một mình chứ gì?"

"Hừ..." Lục Hoài Cảnh lạnh lùng cười rồi đổi giọng: “Cũng gần như vậy."

Khi cần nhượng bộ thì không cần tỏ ra cứng rắn.

Chẳng bao lâu sau, một cỗ xe ngựa khác đến, Lữ Quân Kỳ và Hàn Ngộ bước xuống từ xe ngựa.

Lữ Quân Kỳ nhìn thấy Du Tiệm Ly, rất vui vẻ, chạy đến: "Du Tiệm Ly, thấy hắn còn sống thật sự rất vui!"

"À... Cảm ơn." Du Tiệm Ly nhất thời không nghĩ ra câu trả lời tốt hơn, vì Lữ Quân Kỳ thực sự rất vui.

Hàn Ngộ bước theo sau, không quen biết ai trong số họ nên chỉ gật đầu chào rồi nhìn về phía Phùng Quang Tây.

Phùng Quang Tây cũng đang quan sát hắn, cả hai đều nhận ra nhau.

Dù đều là nhân tài của các học viện khác nhau, biết rõ về sự giỏi giang của đối phương, nghe danh và việc làm của đối phương nhưng chưa từng giao lưu.

Cả hai đều không ngờ rằng họ lại gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy.

Lục Hoài Cảnh không biết hai người này, Du Tiệm Ly bèn giới thiệu: "Đây là Lữ Quân Kỳ và Hàn Ngộ của Ty Thiên Đài."

Ánh mắt của Lục Hoài Cảnh lướt qua khuôn mặt của Hàn Ngộ, gật đầu, có lẽ thấy Hàn Ngộ khá đẹp nhưng vì đã quen với những người có diện mạo xuất chúng nên cũng không để ý nhiều.

Du Tiệm Ly tiếp tục giới thiệu: "Đây là Phùng Quang Tây của Sùng Huyền học và Lục Hoài Cảnh của Quốc Tử Giám."

Phùng Quang Tây tỏ ra kiêu ngạo, nói: "Chúng ta đều là đại diện của ba học viện, chỉ tiếc là Quốc Tử Giám lại có Lục Hoài Cảnh, có hơi phá hỏng phong cảnh."

Lục Hoài Cảnh "tặc" một tiếng rồi thần bí nói: "Người đại diện tiêu biểu của Quốc Tử Giám còn được ta mời đến."

Lục Hoài Cảnh "chậc" một tiếng, sau đó mỉm cười bí ẩn: "Chúng ta còn có người đại diện xứng đáng hơn của Quốc Tử Giám mà ta đã gọi đến đây."

Lục Hoài Cảnh còn đang ẩn ý, thì đã có hai nhóm người khác tới.

Một chiếc xe ngựa, ngoài ra còn có Kỷ Nghiễn Bạch và Đàm Hồi cưỡi ngựa đến.

Phùng Quang Tây nhìn qua, dùng cằm ra hiệu về phía xe ngựa: “Minh Tri Ngôn cũng bị ngươi gọi đến sao? Không phải ngươi đã vào Hàn Lâm Viện rồi sao?”

Lục Hoài Cảnh tỏ ra đắc ý: “Vì vậy ta mới chọn ngày nghỉ của hắn để đến.”

Khi thấy Minh Tri Ngôn đến, Du Tiệm Ly rất vui mừng, vì đã lâu rồi hắn chưa gặp lại Minh Tri Ngôn.

Hắn không nhận ra rằng Minh Tri Ngôn và Kỷ Nghiễn Bạch đến cùng lúc, mà chỉ nở nụ cười nhìn về phía xe ngựa của Minh Tri Ngôn. Khi xe ngựa dừng lại, hắn vội vàng bước tới chờ Minh Tri Ngôn xuống xe.

Kỷ Nghiễn Bạch dừng ngựa ở bên cạnh, cúi mắt nhìn về phía này, môi mím chặt thành một đường thẳng nhưng che giấu sự không vui của mình rất tốt.

Du Tiệm Ly thấy Minh Tri Ngôn vén màn xe bước xuống, bèn hỏi: “Tri Ngôn, dạo này mọi việc vẫn thuận lợi chứ?”

Minh Tri Ngôn nhẹ giọng đáp: “Vẫn ổn.”

Đàm Hồi xuống ngựa ở bên cạnh, đột nhiên thở dài: “công tử của chúng ta sợ Du công tử sợ hãi nên đã gấp rút đến đây.”

Du Tiệm Ly mau chóng bị thu hút sự chú ý, bèn quay sang hỏi Kỷ Nghiễn Bạch: “Cưỡi ngựa có lạnh không?”

Kỷ Nghiễn Bạch chưa kịp trả lời, Phùng Quang Tây bên cạnh đã trả lời trước: “Hơi lạnh đầu gối, Lục Hoài Cảnh, chút nữa ngươi đưa ta một đôi bảo vệ đầu gối.”

“Xì…” Lục Hoài Cảnh có vẻ không muốn lắm nhưng nghĩ rằng hắn đến để giúp mình nên miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi, được rồi.”

Phùng Quang Tây hài lòng, lại hỏi Kỷ Nghiễn Bạch: “Kỷ tiểu tướng quân thúc ngựa gấp rút mà còn không đến sớm bằng ta sao? Chẳng phải quân doanh phải rèn luyện kỵ thuật tốt lắm à?”

Kỷ Nghiễn Bạch trả lời bình tĩnh: “Ồ, trên đường ta gặp kẻ xấu ức hiếp người, tiện tay xử lý rồi giao cho Kinh Triệu Doãn mới đến đây.”

“Ồ!” Phùng Quang Tây vỗ tay mỉa mai: “Hoan hô Kỷ tiểu tướng quân của chúng ta, hành hiệp trượng nghĩa, không hổ danh là đệ nhất con rể ở kinh thành.”

Lục Hoài Cảnh nghe thấy thì rùng mình: “Con rể là danh xưng đáng sợ gì vậy?”

Phùng Quang Tây cũng lắc đầu theo: “Không biết, chỉ nghe người ta nói, nói rằng hắn là con đại bàng bị mắc kẹt ở kinh thành.”

Lục Hoài Cảnh vẫn tỏ vẻ khinh thường: “Đại bàng? Đại bàng to thế trông kinh lắm.”

“Đại bàng! Con chim ưng!”

Kỷ Nghiễn Bạch hơi nhíu mày, không hiểu những tin đồn này từ đâu ra.

Hắn nghĩ mình nên cho người điều tra một chút.

Du Tiệm Ly cảm thấy chột dạ, ngẩng đầu nhìn lên trời, lúc viết thì không thấy có vấn đề gì, bây giờ nghe người khác nói ra, lại cảm thấy toàn thân nổi da gà, như quân cấm vệ xếp thành hàng ngăn nắp, giơ vũ khí lên hò hét.

Thật là xấu hổ...

Lục Hoài Cảnh không nói gì thêm, mời mọi người vào nhà trò chuyện.

Trên đường đi, Du Tiệm Ly lần nữa giới thiệu mọi người.

Lúc này hắn mới nhận ra rằng tất cả những người này đều quen biết hắn và tất cả bọn họ đều tụ tập ở đây vì hắn.

Cảm giác này thật kỳ diệu.

Ngôi nhà mà nhà họ Lục cho thuê không phải là ngôi nhà bình thường, khi bước vào, đã cảm thấy đây tuyệt đối không phải là nơi mà gia đình bình thường có thể thuê được.

Nói rằng đây là dinh thự của một quan chức cũng không ngoa.

Phần lớn là các thương nhân giàu có từ phương Nam đến kinh thành làm ăn, tạm thời thuê làm nơi trú chân.

Khuôn viên được chăm sóc rất kỹ lưỡng, đi qua hành lang dài có mái che, có thể thấy các loại cây được trồng rất tinh tế.

Có những cây thông xanh quanh năm, hoa mai nở vào mùa đông, hoa đào thơm ngát vào mùa xuân và cây phong lá vàng rực vào mùa thu.

Trong sân có những hòn non bộ được bố trí xen kẽ, dòng nước chưa hoàn toàn đóng băng vẫn có thể nghe thấy tiếng róc rách.

Phùng Quang Tây bước vào, vừa liếc mắt đã nhìn phong thủy: “Đã mời người xem phong thủy chưa? Ta thấy rất tinh tế, không có vấn đề gì.”

Du Tiệm Ly gật đầu theo: “Việc xây dựng nhà cửa, lựa chọn vị trí và thiết kế vườn tược đều rất tốt.”

Lữ Quân Kỳ nhìn quanh: “Tầm nhìn thoáng đãng, không bị che ánh sáng, không thấy có gì bất ổn.”

Hàn Ngộ im lặng, rõ ràng là đã đồng ý với nhận định của những người khác.

Lục Hoài Cảnh dẫn họ vào chính đường, mọi người an tọa xong, Lục Hoài Cảnh mới nói: “Ta thấy căn nhà này để trống hai tháng, vẫn chưa có người thuê nên đã tìm hiểu, mới biết những lời đồn về căn nhà này.

“Nói rằng hồn ma của nha hoàn kia vẫn chưa tan, đêm đến thường nghe thấy tiếng khóc của nữ nhân, những người thuê nhà sau khi hỏi thăm quanh đây đều không dám thuê nữa.”

Minh Tri Ngôn rõ ràng không tin vào chuyện ma quỷ, bèn hỏi: “Có phải là hàng xóm bịa đặt không?”

Lục Hoài Cảnh lắc đầu: “Thật ra không phải, hàng xóm là người quen, hai nhà chúng ta xưa nay quan hệ tốt, sẽ không lừa gạt chúng ta như vậy. Thậm chí họ còn rất sợ, đã dọn đi một thời gian rồi.”

Du Tiệm Ly lại hỏi: “Còn có chuyện gì khác xảy ra không? Có ai đã nghe thấy hoặc nhìn thấy gì không?”

Lục Hoài Cảnh trả lời: “Ban đầu là người đánh canh đi qua ngoài sân nghe thấy tiếng khóc của nữ nhân, sau đó hỏi thăm mọi người xung quanh xem có chuyện gì xảy ra ở đây không, mới biết rằng sân đã được dọn sạch, chỉ có người chăm sóc thỉnh thoảng ghé qua, ban đêm không thể ở lại, làm hắn sợ đến mức không dám đến gần căn nhà này.

“Sau đó là con mèo của nhà hàng xóm bị lạc, người hầu leo tường qua đây để bắt mèo, nghe thấy tiếng động lạ, thấy một bóng dáng chạy vụt qua, hắn chỉ thấy được vạt áo, sợ đến nỗi ôm mèo chạy thục mạng.”

Hàn Ngộ cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: “Bóng dáng đó có bóng không?”

Lục Hoài Cảnh rõ ràng đã từng hỏi câu này, biết được câu trả lời: “Nói là trời tối không chú ý, hơn nữa nhìn thấy vội vàng, không để ý.”

Phùng Quang Tây bĩu môi: “Mèo chạy đến đây không sao, người khác chỉ nghe thấy tiếng hoặc nhìn thấy bóng mờ, không xảy ra chuyện tà ma gì, cũng không có ai bị chết oan.”

Lục Hoài Cảnh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Phải."

Phùng Quang Tây đứng dậy một cách dứt khoát: "Ta đi xem giếng, nếu không có gì bất ngờ, dán lá bùa lên miệng giếng là có thể kiểm soát được."

Nhưng Lục Hoài Cảnh vẫn còn rất lo lắng, hắn cảm thấy Phùng Quang Tây nói quá nhẹ nhàng: "Vậy sau này nếu lá bùa rơi, nữ quỷ đó có giải thoát được phong ấn rồi hại người trở lại không? Có thể làm một nghi lễ để trực tiếp trừ khử cô ta không?"

"Cô ấy đã chết oan uổng lắm rồi, ngươi còn muốn trừ khử cô ấy sao? Chỉ cần xử lý gã nam nhân đã bắt nạt cô ấy, hóa giải oán khí của cô ấy là có thể giải quyết được, hà tất phải khiến cô ấy hồn phi phách tán?"

Lục Hoài Cảnh bị nói đến cứng họng.

Hắn chỉ là sợ những chuyện này, muốn giải quyết nhưng lại không nghĩ nhiều.

Phùng Quang Tây cũng không quan tâm, đeo lên vai chiếc túi vải rách nát của mình, đứng dậy với dáng vẻ ngông nghênh, nói: "Ta đi xem trong nhà có âm khí gì không, tiện thể kiểm tra cái giếng xem có vấn đề gì không."

Hàn Ngộ do dự một lúc rồi trao đổi ánh mắt với Lữ Quân Kỳ, sau đó nói: "Phùng huynh, chúng ta muốn đi theo để học hỏi, chúng ta cùng đi."

"Muốn học hỏi gì chứ? Ngươi giỏi thế nào ta biết rõ, đi cùng để trò chuyện thôi." Phùng Quang Tây cũng không từ chối, Hàn Ngộ và Lữ Quân Kỳ lập tức theo ra ngoài.

Ba người có đạo hạnh đều đã đi, Lục Hoài Cảnh có phần sợ hãi, bèn chạy tới bên cạnh Du Tiệm Ly: "Ta không dám đi theo."

Du Tiệm Ly an ủi: "Ba người bọn họ chắc chắn có thể giải quyết được."

Nhưng Lục Hoài Cảnh vẫn rất lo lắng, hỏi: "Nếu nữ quỷ đó tránh được bọn họ rồi đến tấn công chúng ta thì sao?"

"Đừng lo, Kỷ Nghiễn Bạch đang ở đây mà."

"Kỷ Nghiễn Bạch ghê gớm đến đâu thì cũng chỉ là một con quỷ thôi!"

Du Tiệm Ly nhìn về phía Kỷ Nghiễn Bạch rồi lại nhìn sang Minh Tri Ngôn.

Một người là Kỷ Nghiễn Bạch, kẻ khó giết nhất trong truyện, một người là Minh Tri Ngôn, kẻ có hào quang của nhân vật chính, người kia là nam thứ có đất diễn chưa xong, dường như chẳng ai trong số họ gặp nguy hiểm cả.

Người duy nhất có thể gặp nguy hiểm chỉ là chính hắn.

"Yên tâm đi, không sao đâu." Du Tiệm Ly lần nữa an ủi.

"Phiền phức quá! Trong nhà ta lại xảy ra mấy chuyện quái gở thế này, chỉ là mở cửa hàng may quần áo thôi mà cũng không yên ổn!"

"Đúng là có vài thương gia giàu có…" Du Tiệm Ly nói nửa chừng, dừng lại, những thương gia giàu có này sẵn sàng bỏ cả đống tiền để mua đêm với hoa khôi, chẳng qua là để lấy lòng quan chức, sau đó được quan chức quan tâm, họ càng làm càn hơn.

Lúc này, họ đều nghe thấy một tiếng nổ lớn "keng".

Lục Hoài Cảnh vốn đã căng thẳng, sợ đến mức hét lên.

Du Tiệm Ly chưa kịp hoàn hồn, đã cảm thấy có hai lực kéo mình, nhìn kỹ thì thấy Minh Tri Ngôn và Kỷ Nghiễn Bạch cùng kéo hắn về phía họ, rõ ràng là muốn bảo vệ hắn.

Lục Hoài Cảnh đáng thương nhìn ba người họ, giọng run rẩy hỏi: "Các người có thể bảo vệ luôn cả ta được không?" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK