• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám

Tác giả: Mặc Tây Kha

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 86: Hộp quà

Trước Tết, Du Tiệm Ly đã sắp xếp người để thay đổi tổng thể bố cục của khu vườn nhà Kỷ Nghiễn Bạch. Những thợ thủ công đều do phủ Quốc công tìm, làm việc rất cẩn thận và không có sự gian dối.

Nguyên liệu do Du Tiệm Ly lập danh sách, người của phủ Quốc công chịu trách nhiệm mua sắm. Du Tiệm Ly không đích thân đi chọn lựa nhưng những thứ mua về đều hoàn toàn phù hợp với ý của hắn. Nếu người của Công Bộ có thể làm việc như vậy, công việc của cha hắn sẽ tiến triển rất thuận lợi.

Trong thời gian giám sát công việc tại phủ Quốc công, điều khiến Du Tiệm Ly khó chịu nhất là Kỷ Nghiễn Bạch luôn kéo hắn vào thư phòng. Trong khi các thợ thủ công đang bận rộn trong sân, Hoàng Khải và những người khác luôn canh chừng, Đàm Hồi còn thỉnh thoảng vào kiểm tra bếp than hoặc mang trà nước vào.

Dưới tình huống này, Kỷ Nghiễn Bạch vẫn không yên phận. Trong mắt Du Tiệm Ly, Kỷ Nghiễn Bạch hoàn toàn hành động theo bản năng. Trước kia trên chiến trường, nhờ vào bản năng mà hắn đã vượt qua hàng loạt khó khăn và trở thành một thiếu tướng lừng danh. Giờ đây ở phủ, hắn lại dựa vào bản năng để giữ chặt Du Tiệm Ly hết lần này đến lần khác, trở thành một tên lưu manh không hơn không kém.

Lại thêm một nụ hôn mãnh liệt đến mức có hơi say mê. Trong thư phòng, lò than cháy, thỉnh thoảng phát ra những tiếng "lách tách", than trong lò rơi xuống. Thư phòng yên tĩnh, có lẽ vì quá trống trải nên càng thêm lạnh lẽo. Nhưng trong bối cảnh như vậy, trốn trong lòng Kỷ Nghiễn Bạch lại không thấy lạnh.

Du Tiệm Ly cuối cùng cũng tìm được cơ hội đẩy Kỷ Nghiễn Bạch ra một chút, quay mặt đi và nói: "Ta đến phủ để giúp sửa chữa, quả thật rất mệt, gia chủ không cần thiết phải tiếp đón nhiệt tình như vậy, ta có hơi không chịu nổi."

Kỷ Nghiễn Bạch rõ ràng chưa thấy đủ, ôm hắn vào lòng mình, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn: "Gia chủ lễ nghĩa, làm sao có thể lơ là khách quý?"

Du Tiệm Ly không đồng ý, đẩy Kỷ Nghiễn Bạch ra và tự mình đứng dậy: "Để ta xem mấy ngày nay ngươi luyện chữ thế nào rồi ta sẽ quyết định giao bài tập gì tiếp theo cho ngươi."

Kỷ Nghiễn Bạch đành phải thả hắn ra, lấy những chữ mình đã luyện trong thời gian qua. Chữ của Kỷ Nghiễn Bạch ngày càng ngay ngắn hơn, ít nhất thì từng nét chữ đều có thể đọc được, chữ cũng không còn lớn đến mức khoa trương như trước.

Du Tiệm Ly nhìn rất hài lòng, tiếp tục nói: "Sau này ta sẽ dạy ngươi Tam Tự Kinh nhé? Giờ học thứ khác thì hơi khó nhưng Tam Tự Kinh chắc là ngươi có thể học được."

Kỷ Nghiễn Bạch đi theo sau, vừa định đưa tay kéo hắn thì Du Tiệm Ly đã khéo léo tránh sang một bên, tiến đến trước giá sách: "Thư phòng này của ngươi đúng là phí phạm, cả giá sách chỉ có vài cuốn sách."

Hắn vừa nói vừa lấy xuống một cuốn và mở ra xem: "Sách binh pháp, ngươi hiểu được không?"

"Xem sơ đồ bố trận thì có thể hiểu đại khái."

"Người khác đọc binh pháp là để hiểu kỹ thuật, ngươi thì toàn dựa vào kinh nghiệm thực chiến để hiểu kỹ thuật của họ."

"Chẳng phải cũng giống nhau sao?"

Du Tiệm Ly cầm sách trong tay: "Ta sẽ mang về xem, mấy cuốn sách này trông cũng khá tốt."

"Tất nhiên rồi, đều là do quân sư tặng cho ta."

"Quân sư mà còn tặng ngươi những cuốn sách nhiều chữ thế này sao?"

"Ừ, trước khi ta đến Quốc Tử Giám, ông ấy đã tặng ta. Ông ấy nghĩ rằng ta có thể mau chóng học được nhiều thứ."

"Cũng xem như là đặt kỳ vọng lớn." Du Tiệm Ly cười khẽ: “Đáng tiếc kết quả lại không như họ mong muốn."

Kỷ Nghiễn Bạch lại tiến đến trước giá sách, dùng một tay chống lên khiến Du Tiệm Ly không thể rời đi. Du Tiệm Ly ôm sách trong tay, dường như không có ý định trốn tránh nhưng khi Kỷ Nghiễn Bạch cúi xuống chuẩn bị hôn hắn thì bên ngoài truyền đến tiếng thông báo: "Công tử, có người từ viện của thiếu phu nhân đến."

Hai người ngay lập tức tách ra.

Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng họ vẫn không nghĩ rằng mọi người sẽ biết quan hệ của họ nhanh như vậy. Khi có người khác đến, họ vẫn cần che giấu một chút.

Kỷ Nghiễn Bạch mau chóng quay trở lại bàn, cầm lấy bút lông và tiếp tục viết chữ. Du Tiệm Ly đứng trước giá sách, lật xem cuốn sách binh pháp trong tay.

"Vào đi." Kỷ Nghiễn Bạch đáp.

Đàm Hồi mau chóng đẩy cửa bước vào, phía sau hắn là một nữ tỳ, trên tay còn xách hai chiếc hộp nhỏ. Lần trước trong tiệc sinh nhật, cô ấy cũng là người mang đồ đến viện nên Du Tiệm Ly cũng nhận ra.

Cô ấy mỉm cười hành lễ với hai người, sau đó nói: "Thiếu phu nhân của chúng ta sợ Du công tử rời đi mà không kịp nên đã vội vàng dặn nô tỳ mang đồ đến. Chiếc hộp này là của thiếu phu nhân và nhị thiếu phu nhân, chiếc hộp này là của phu nhân chuẩn bị."

Du Tiệm Ly rất bất ngờ: "Thật sự đều chuẩn bị quà cho ta sao?"

Bình thường ở các phủ khác, nếu một gia đình gửi một hộp quà thì đã được coi là lễ nghi hàng đầu rồi. Nhưng phủ Quốc công lại không phải vậy, mỗi người lại tặng hắn một hộp riêng?

"Phủ Quốc công của chúng ta có thể không sống tinh tế như những phủ khác nhưng về lễ nghi thì không hề kém. Thiếu phu nhân của chúng ta sợ công tử trẻ không hiểu chuyện mà lơ là nên đã dành nhiều tâm sức. Còn phu nhân chuẩn bị gì thì nô tỳ không biết nhưng chắc chắn sẽ không tệ."

Cô ấy nói xong, quay đầu lại dặn Đàm Hồi: "Hộp quà có hơi nặng, lát nữa ngươi nhớ giúp Du công tử mang ra xe ngựa, hôm nay gió lớn, đừng để lạnh tay."

"Tất nhiên rồi." Đàm Hồi cung kính trả lời.

Nữ tỳ cười rất tươi, cũng không nán lại lâu, nói với những người trong phòng: "Nô tỳ đã mang đồ đến rồi, xin phép đi trước."

Nói xong, cô còn kéo Đàm Hồi cùng rời khỏi thư phòng, đồng thời dặn dò: "Dạo này viện của các ngươi bận rộn, nếu có gì không hiểu thì nhớ đến hỏi ta, đừng để như lần trước, lãng phí mất một hộp hương liệu thượng hạng."

"Được, được." Đàm Hồi đáp lại rồi quay lại đóng cửa thư phòng.

Du Tiệm Ly đặt cuốn sách xuống và nói: "Cô gái này trông thật dễ thương."

"Tuy tuổi còn nhỏ nhưng cô ấy là nữ tỳ hạng nhất trong phủ, chính cô ấy đã chăm sóc cho Vũ Sàn và Vũ Lan từ bé. Tẩu tẩu ta rất yêu quý cô ấy và cô ấy không cần phải tuân theo nhiều quy tắc trong phủ, rất tự do."

"Ừm, bầu không khí ở phủ Quốc công rất tốt, còn nhà họ Lục mới là nơi đấu đá." Du Tiệm Ly nói xong, mới nhớ ra và hỏi: “À, ngươi đã gửi quà cho Lục Hoài Cảnh và họ chưa?"

"Có gửi rồi." Kỷ Nghiễn Bạch đáp lại qua loa, chắc hẳn là do các chị dâu của hắn giúp làm thay.

Lúc này, Du Tiệm Ly lấy từ trong tay áo ra một miếng ngọc bội và nói: "Miếng ngọc bội này do ta tự tay khắc. Kỹ năng khắc của ta vẫn chưa thành thạo, kỹ thuật không bằng các thợ lành nghề nhưng hoa văn là do ta cẩn thận thiết kế. Nếu không tiện đeo, hắn có thể gắn vào thắt lưng, cũng khá đẹp."

Hắn nói rồi đưa miếng ngọc bội cho Kỷ Nghiễn Bạch: "Quà tết của ngươi đây."

Kỷ Nghiễn Bạch đưa tay nhận và nhìn qua. Chất lượng ngọc không phải loại cao cấp nhất nhưng trong khả năng của Du Tiệm Ly, đây đã là loại tốt nhất mà hắn có thể mua được.

Kỷ Nghiễn Bạch không hiểu ý nghĩa của hoa văn, chỉ thấy nó rất tinh xảo, ngón cái xoa nhẹ qua có thể cảm nhận được sự mịn màng của bề mặt, rất thích hợp để cầm chơi: "Ta rất thích."

"Thích là tốt rồi." Du Tiệm Ly thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười rạng rỡ.

Cuối cùng, Kỷ Nghiễn Bạch có thể kéo hắn trở lại vòng tay mình rồi ôm chặt hắn, dịu dàng hôn hắn.

Hắn giơ tay lên, ôm lấy vai Kỷ Nghiễn Bạch, nhẹ nhàng đáp lại.

Mãi lâu sau, Kỷ Nghiễn Bạch mới lưu luyến tạm dừng, cầm lấy dái tai của Du Tiệm Ly, nghiêm túc hỏi: "Chỉ vậy thôi sao? Sao ta vẫn cảm thấy chưa đủ."

Du Tiệm Ly rõ ràng không dám thừa nhận có gì khác.

May mắn là Kỷ Nghiễn Bạch không hiểu về những thứ này, nếu chỉ dừng lại ở những nụ hôn thì cơ thể hắn vẫn có thể chịu đựng được.

Những thứ khác... có lẽ sẽ lấy mạng hắn mất.

Vì vậy, hắn chắc chắn trả lời: "Ừ, chỉ có vậy thôi."

Kỷ Nghiễn Bạch không dễ bị lừa, truy hỏi: "Có phải ngươi không muốn dạy ta những thứ khác không?"

"Không phải!"

Kỷ Nghiễn Bạch không hỏi thêm nữa.

Khi Đàm Hồi tiễn Du Tiệm Ly rời khỏi phủ, hắn đặc biệt nhắc đến chuyện trong viện: "Nhị thiếu phu nhân cũng đã đến viện của chúng ta xem qua, dường như rất thích thiết kế của ngài và muốn nhờ ngài sửa sang lại khu vườn ở nhà mẫu thân của cô ấy. Chỗ đó không cần ngài phải giám sát, chỉ cần vẽ bản thiết kế và lập danh sách nguyên vật liệu là được. Cô ấy nói có thể trả bạc cho ngài."

Du Tiệm Ly khá bất ngờ, mau chóng nói: "Không cần, đó chỉ là việc tiện tay thôi."

"Ngài vẫn nên nhận lấy một ít bạc, nếu không sau này nhị thiếu phu nhân gửi tặng lễ vật cảm ơn, có lẽ sẽ có giá trị cao hơn số bạc ngài nhận. Nhà ngài hiện cũng cần bạc, thà nhận trực tiếp còn hơn."

Du Tiệm Ly có hơi do dự, Đàm Hồi đã xách đồ tiễn hắn đến cửa.

Du Tiệm Ly lên xe ngựa, đợi một lúc mà Đàm Hồi vẫn chưa mang hộp quà lên, hắn vén rèm xe nhìn ra ngoài, thấy bên cạnh xe ngựa có thêm một chiếc xe chở hàng nhỏ, Đàm Hồi đang đặt các hộp quà lên xe chở hàng.

So với những thùng hàng lớn trên xe chở hàng, hai hộp quà này trông nhỏ bé và tinh xảo vô cùng.

"Đây là…" Du Tiệm Ly chỉ vào chiếc xe chở hàng và hỏi.

"Ồ, đây là hộp quà mà công tử chuẩn bị cho ngài."

"Đây là… hộp quà?"

"Vâng." Đàm Hồi trả lời rồi nói tiếp: "Vũ Lan, lái xe đi."

Du Tiệm Ly còn chưa kịp quay lại xe, Vũ Lan đã vui vẻ nói: "Công tử ngồi vững nhé!"

Nói xong bèn lái xe rời đi, Du Tiệm Ly đành phải quay lại xe và ngồi yên.

Chiếc xe chở hàng có người lái “rầm rập" theo sau xe ngựa của Du Tiệm Ly, trên đường đi thu hút không ít ánh mắt tò mò, nhiều người tự hỏi, nhà ai mà mua nhiều hàng hóa như vậy?

Xe chở hàng đến nhà trước Du Tiệm Ly, không biết có phải do Vũ Lan cố ý hay không.

Khi họ đến nhà, xe chở hàng đang dỡ hàng, Vũ Sàn trong sân đã mở toang cổng, chưa đầy một lúc đã chuyển hết đồ vào.

Du Tiệm Ly không còn cách nào khác, dù sao nhà hắn cũng đã được Kỷ Nghiễn Bạch sắp xếp người làm việc, hắn chỉ có thể đi theo vào trong viện.

Xe chở hàng cũng rời đi rất nhanh, như thể sợ rằng Du Tiệm Ly sẽ từ chối nhận số quà này.

Du Tiệm Ly thấy người giao hàng đã rời đi, mới cẩn thận bước ra, nhìn đống hộp cao như núi hỏi: "Ca ca, huynh đặt làm đồ nội thất gì à? Thật ra muội thấy đồ nội thất bên ngoài làm không đẹp, không bằng những gì huyng và cha làm."

"Không phải, đây là hộp quà từ phủ Quốc công gửi đến."

"Họ gửi đến nửa con bò sao?"

"Không biết nữa…"

Hắn bắt đầu mở hộp quà của hai chị dâu.

Lớp trên cùng là những cuốn sách quý hiếm, đều là tác phẩm của các nhà danh tiếng, không ngạc nhiên khi họ đã tốn không ít công sức, vì những cuốn sách này rất khó tìm, chắc hẳn phải nhờ vả nhiều người mới có được.

Lớp bên dưới là văn phòng tứ bảo mới tinh, cũng được chế tác bởi những nghệ nhân danh tiếng, trên đó còn khắc tên người tặng và chữ viết của hắn.

Xem ra, hai chị dâu này đều chuẩn bị riêng quà cho hắn, chứ không phải gửi chung một loại.

Trong hộp quà của phu nhân Quốc công, lại có rất nhiều nguyên liệu đá và các nguyên liệu khác.

Có lẽ vì biết Du Tiệm Ly thích làm đồ thủ công nên bà mới mua những thứ này để tặng cho hắn.

Du Tiệm Ly đã dạo qua chợ nhiều lần, còn đi xem cửa hàng của quận chúa Thanh Từ nên biết giá của những nguyên liệu này. Khi cộng lại, có lẽ chúng còn đắt hơn cả miếng ngọc hộ tâm trước đó.

Điều quan trọng nhất không phải là giá trị, mà là phu nhân Quốc công không coi việc hắn làm những thứ này là vô bổ, mà lại ủng hộ và tôn trọng tay nghề của hắn. Đây là một sự công nhận và khích lệ thầm lặng.

Khi nhìn vào những gì Kỷ Nghiễn Bạch chuẩn bị, nó lại càng đơn giản và thẳng thắn hơn.

Trong thùng còn có thật nửa con bò, được đặt riêng trong một cái thùng.

Cái thùng khác thì có cả một con cừu và thịt heo cũng được đặt trong một thùng nhỏ.

Trong một cái thùng lớn khác, chia thành nhiều thùng nhỏ, mở ra là các loại vải vóc, hương liệu, lò hương và các vật phẩm khác.

Trong những thùng nhỏ khác đa phần là các loại thảo dược bổ dưỡng, được sắp xếp ngăn nắp, kèm theo cả tên gọi và công thức.

Điều khiến nhà họ Du kinh ngạc nhất là, trong hộp ở giữa, có một mảnh san hô đỏ cao gần đến bắp chân.

Thứ này... giá trị không thể đong đếm được, đúng không?

Du Tiệm Linh nhìn thấy những món đồ này thì há hốc mồm, buột miệng hỏi: "Kỷ tiểu tướng quân có phải đã để ý đến tỷ tỷ rồi nên mang sính lễ đến không?"

Mức độ quý giá của những món quà này, nói là sính lễ thì cũng hợp lý.

"Đừng nói bậy!" Du Tri Uẩn thấp giọng trách mắng một câu rồi nhìn sang anh trai mình, trong mắt hiện rõ sự xót xa.

Cô nghi ngờ rằng anh trai mình đã bị Kỷ Nghiễn Bạch chiếm lấy!

Dù cô đã sớm đoán ra một vài điều nhưng khi nghĩ đến việc anh trai mình bị con gấu đen lớn Kỷ Nghiễn Bạch lấn lướt, cô vẫn cảm thấy có hơi khó chịu trong lòng.

"Chả trách mà chạy nhanh thế..." Du Tiệm Ly nhìn san hô đỏ ngẩn ngơ một hồi lâu rồi thở dài.

Dù có bán hắn đi, cũng không bằng một miếng san hô đỏ này.

Quốc công gia cả đời thanh liêm chính trực, chắc hẳn khó có thể tưởng tượng con trai mình lại gửi tặng thứ này trong dịp Tết, có tính là đã vét sạch tài sản nhà họ Kỷ không nhỉ?

*

Du Tiệm Ly chủ động gửi thiệp mời đến Lục Hoài Cảnh và tất nhiên Lục Hoài Cảnh không từ chối, đến sớm hơn giờ hẹn.

Dù biết Kỷ Nghiễn Bạch và Minh Tri Ngôn sẽ đến, khi thực sự thấy họ, hắn vẫn không thể kiềm chế được mà châm chọc: "Minh Tri Ngôn, nghe nói nơi ngươi ở gió lùa tứ phía, ngươi có vượt qua được mùa đông này không? Có muốn đến ở nhà ta một thời gian không? Ta biết nhà Du Tiệm Ly nhỏ thế nào, chẳng có phòng nào cho ngươi ở đâu."

Minh Tri Ngôn không động lòng, đáp: "Chính vì sợ không qua nổi mùa đông này nên ta mới nghĩ đến việc rủ hắn cùng chơi mã điếu."

Lục Hoài Cảnh rất đắc ý, lắc vai nói: "Vô ích thôi, lần này ta đã gọi ca ca ta đến rồi!"

Minh Tri Ngôn gật đầu, giọng đáp lại không hề có hơi biến động: "Ồ, vậy ta sợ quá."

"Cứ cứng miệng đi!" Lục Hoài Cảnh tiếp tục khiêu khích.

Lúc này mọi người đã đến đông đủ, Lục Hoài Cảnh chạy khắp lầu tìm người cùng chơi nhưng nghe nói những người ngồi cùng bàn là ai, chẳng ai dám đến gần.

Thật ra, Hạ Sở cũng không muốn tham gia, cuối cùng cũng bị Thi Hoài Kỳ động viên: “Ngươi chơi đi, thắng thì là của ngươi, thua ta chia một nửa, chúng ta không thể để Sùng Văn Quán thua Quốc Tử Giám được."

"Được thôi." Hạ Sở trả lời với giọng nặng nề.

Lục Hoài Thanh, Hạ Sở, Minh Tri Ngôn ngồi xuống, người thứ tư dù sao cũng không tìm được.

Thi Hoài Kỳ đứng bên cạnh nói: "Du Tiệm Ly, ngươi còn do dự gì nữa? Đúng lúc Sùng Văn Quán có hai người, các người Quốc Tử Giám cũng có hai người, lên nào!"

Du Tiệm Ly rất bối rối: "Tiền thắng lần trước ta đã dùng để mua hàng Tết, giờ trong tay không còn bao nhiêu..."

Thi Hoài Kỳ hất cằm, ra hiệu về phía Kỷ Nghiễn Bạch: "Chẳng phải Kỷ Nghiễn Bạch đang ở đây sao? Dù gì cũng là Tiểu quốc cữu, chịu được thua, thua thì tính cho hắn."

Lục Hoài Cảnh cũng nhớ ra điều gì đó, nói: "Đúng vậy, ta nghe nói quà của Kỷ Nghiễn Bạch tặng ngươi phải dùng xe tải để chở, còn ta chỉ được một hộp nhỏ, nhìn là biết do tẩu tẩu hắn chuẩn bị, chẳng phải phong cách của hắn. Hắn tặng ngươi những gì thế?"

Du Tiệm Ly chắc chắn không thể nói hết ra, chỉ có thể đáp: "Nửa con bò, một con cừu, thêm thịt heo, còn có nhiều loại thảo dược."

Lục Hoài Cảnh nghe xong cười lớn: "Bảo sao phải dùng xe tải chở, hắn sợ ngươi chết đói à? Nào là thịt cá lớn, nào là thảo dược để bồi bổ."

Thi Hoài Kỳ cũng thêm vào: "Đừng nói, quà của Kỷ Nghiễn Bạch rất thực tế, trà trong phủ ta bây giờ chất thành núi rồi, nấu hai quả trứng trà có thể bỏ cả cân trà vào, đến mức trà cũng trở thành nạn."

Lục Hoài Cảnh gật đầu: "Hương liệu trong phủ ta đủ để hun ta thành thịt xông khói."

Du Tiệm Ly vẫn còn chút do dự, Kỷ Nghiễn Bạch lại đẩy một cái vào lưng hắn, nói: "Cứ lên đi."

"Ta có lẽ thật sự không thể thắng họ." Du Tiệm Ly không dám chắc nhưng biết rằng không thể thắng Minh Tri Ngôn, bởi Minh Tri Ngôn là nam chính trong truyện sảng văn, không thể nào thua được.

"Không sao, không có gì to tát cả." Kỷ Nghiễn Bạch an ủi.

"Bắt đầu nhanh đi!" Lục Hoài Cảnh thích nhất là những lúc huyên náo như thế này, ngồi bên cạnh chờ mong màn trình diễn của bọn họ.

Thi Hoài Kỳ nhân lúc chưa bắt đầu, đã chạy quanh lầu sắp xếp thức ăn, chưa đầy một lúc đã lo liệu xong mọi thứ.

Điều khiến Du Tiệm Ly bất ngờ là Minh Tri Ngôn không phải ngay từ đầu đã thắng lớn, còn để cho Lục Hoài Thanh và mình thắng một lần.

Bề ngoài Minh Tri Ngôn không có biểu hiện gì khác thường nhưng thực ra trong lòng lại không yên tĩnh.

Hắn đã để ý đến những cử chỉ nhỏ giữa Kỷ Nghiễn Bạch và Du Tiệm Ly. Hắn vẫn nhớ khi ở nhà mình, mỗi khi hắn định đỡ Du Tiệm Ly, Du Tiệm Ly đều tránh né. Nhưng lúc nãy, khi Kỷ Nghiễn Bạch giơ tay đẩy lưng Du Tiệm Ly, hành động đó quá đỗi tự nhiên, thân mật đến mức không giống lần đầu làm vậy. Du Tiệm Ly cũng không có biểu hiện phản đối, mà lại còn ngồi xuống một cách tự nhiên.

Tiến triển giữa hai người này lại thuận lợi hơn hắn tưởng...

Nỗi buồn trong lòng hắn khó mà kìm nén. Tình đơn phương luôn là một con đường không lối về, dù mùa đông lạnh giá phủ kín, lòng vẫn luôn mong ước ánh nắng ấm áp. Du Tiệm Ly là người đã khiến hắn rung động khi còn trẻ, nóng bỏng như giữa mùa hè, tỏa sáng như những vì sao.

Nhưng hắn biết sẽ không có kết quả, cánh đồng hoang không thể bốc cháy này định sẵn sẽ không thể đợi đến cơn mưa mong chờ. Minh Tri Ngôn luôn lý trí nhưng vào lúc này cũng có hơi mất tự chủ.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy việc hít thở trở nên đau đớn, mí mắt cũng nặng nề, sự mệt mỏi từ sâu trong lòng khiến hắn trông thật uể oải.

Du Tiệm Ly khẽ hỏi: "Tri Ngôn, ngươi không khỏe à?"

"Không sao." Minh Tri Ngôn trả lời.

Lúc này có vài vị khách khác đến, nghe nói họ ở đây cũng bèn bước vào căn phòng này.

Chỉ có Hạ Sở là người duy nhất đang thua, khi thấy Thất hoàng tử đến thì lập tức phấn chấn hẳn lên: "Nhanh lên, ngươi chơi đi, ta không muốn chơi với bọn họ nữa."

Thất hoàng tử đưa mắt nhìn mọi người, dừng lại ở Minh Tri Ngôn lâu hơn một chút, sau đó cười nói: “Ngươi giao đống hỗn độn này cho ta? Ta chịu không nổi đâu."

"Không thể để bên chúng ta cứ thua mãi được, nếu thua thì chúng ta ba người chia nhau, thế nào?"

"Được thôi." Thất hoàng tử ngồi xuống, Minh Tri Ngôn kỳ diệu lấy lại tinh thần.

Du Tiệm Ly không biết tâm trạng của Minh Tri Ngôn thay đổi thế nào, chỉ lén nhìn bầu không khí giữa hai người, không biết họ đã phát triển đến đâu.

Lúc này, tâm trạng của Minh Tri Ngôn đối với Thất hoàng tử vẫn còn rất phức tạp. Thầm ngưỡng mộ nhưng vẫn khó chịu vì những hành động có phần phóng túng của Thất hoàng tử, hai người vẫn như mọi khi vừa yêu vừa ghét.

Khi Thất hoàng tử đến, Minh Tri Ngôn không còn thời gian để buồn nữa, hắn muốn làm cho Thất hoàng tử không thể cười được.

Du Tiệm Ly lại nhìn sang Lục Hoài Cảnh, trong lòng tự hỏi nam phụ này sẽ nghĩ gì về tình huống này.

Nhưng lại thấy Lục Hoài Cảnh vẫn tiếp tục kêu la: “Ngươi đến cũng vô ích! hắn chắc chắn sẽ thắng."

Vậy là hôm nay nhân vật nam phụ vẫn chưa động lòng với nam chính, như một kẻ hồn nhiên vui vẻ.

Hai nhân vật chính đều đã xuất hiện, Du Tiệm Ly, vai ánh trăng trắng ngần này cũng không thể làm gì hơn.

Hắn chỉ có thể quay đầu lại, khẽ hỏi Kỷ Nghiễn Bạch: “Ngươi mang theo bao nhiêu ngân lượng?"

"Hai tờ ngân phiếu, không đủ thì để Đàm Hồi về lấy."

"Được thôi, ta sẽ cố không thua nhiều hơn hai tờ này."

"Được."

Kỷ Nghiễn Bạch lấy ra hai tờ ngân phiếu.

Du Tiệm Ly nghĩ rằng đó là hai tờ mệnh giá một trăm lượng nhưng khi lấy ra lại là tờ mệnh giá năm trăm lượng.

Hắn nhìn mệnh giá, ngây ra một lúc rồi nói: "Không cần phải nhiều thế này đâu."

Lục Hoài Cảnh liếc mắt một cái rồi cười lớn: "Kỷ Nghiễn Bạch, ngươi có phải mang hết tiền lì xì ra đây rồi không?"

Thi Hoài Kỳ cũng hùa theo trêu chọc: "Có phải mang hết của cải cưới vợ ra đây không? Mau mang về đi, dùng vậy không được đâu." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK