Hắn thản nhiên đứng giữa Phó Tiểu Vũ và Cận Sở, sau đó nhỏ giọng nói với Nam Dật: “Cục cưng à, chú Văn Kha đến rồi kìa.”
Câu nói này nghe rất bình thường, thế nhưng lại là một chiêu vô cùng có tác dụng hấp dẫn lực chú ý của Nam Dật.
Phải biết rằng mấy năm qua mỗi lần Hứa Gia Lạc đưa Nam Dật về gặp Văn Kha, cậu nhóc này có thể dính chặt lấy Văn Kha cả ngày. Mặc dù Omega ấy chưa từng sinh nở, nhưng hình như bẩm sinh đã có sức hấp dẫn mãnh liệt với trẻ con.
Quả nhiên sau khi nghe thấy bố mình nói thế, Nam Dật ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một cái, sau đó định vị được ngay Văn Kha đang ở cách đó không xa với nhân viên phục vụ.
“Chú Văn ơi!” Nam Dật nhào vào vòng tay dang rộng của Văn Kha.
Văn Kha nhìn thấy Nam Dật thì cong cong khóe mắt đầy dịu dàng, sau đó ôm chặt lấy bé con.
“Mấy ngày không gặp, cục cưng Nam Dật có nhớ chú không nào?”
“Nhớ ạ!” Nam Dật lập tức ngẩng đầu lên.
Hứa Gia Lạc định nhân dịp nói vội vài câu với Phó Tiểu Vũ, vì từ sáng đến giờ vẫn không tìm được cơ hội nào. Nhưng đúng lúc này trong phòng chờ bỗng vang lên tiếng loa phát thanh thông báo đăng ký.
“Đi thôi giám đốc Phó.”
Ôn Hoài Hiên kéo một chiếc vali LV nhỏ nom rất tinh xảo. Mùi pheromone hệ rượu quen thuộc trên thân Alpha này phả tới, hắn nói với Phó Tiểu Vũ một cách rất tự nhiên.
Phó Tiểu Vũ cũng không khách sáo, y cứ thế đi về phía cửa máy bay với Ôn Hoài Hiên và cả Vương Tiểu Sơn.
Đệt.
Hứa Gia Lạc phụt một búng máu trong lòng, vốn còn định vô thức muốn nắm lấy bàn tay bé xinh của Nam Dật, ai ngờ lại nắm hụt phải khoảng không.
Nam Dật đã sớm ném hắn ở đằng sau, cậu nhóc phấn khởi nắm tay Văn Kha đi tới cửa lên máy bay, con gấu nhỏ trên chiếc cặp sau lưng tung tăng theo nhịp bước.
Hứa Gia Lạc và Cận Sở liếc nhau một cái, cuối cùng chẳng ai nói gì, chỉ lặng im bước đi.
Văn Kha và Hàn Giang Khuyết bao nguyên một chiếc máy bay, nhưng vì là cỡ nhỏ nên phía trước chỉ có chừng tám vị trí công việc. Hai Alpha cao to là anh cả và anh hai nhà họ Hàn đã ngồi ở chỗ đó, những người khác cũng tự nhiên ngồi hết cả ở phía sau.
Mặc dù là máy bay bao riêng, nhưng lúc cất cánh ai nấy đều thắt dây an toàn nghiêm túc ngồi ở chỗ của mình. Mãi đến khi bắt đầu bay ngang, mọi người mới ồn ào mở dây an toàn ra.
Văn Kha và Hàn Giang Khuyết ngồi ở hai ghế ngồi cạnh hành lang ở hàng thứ nhất. Hai người vốn định nhân lúc ngồi máy bay cho dễ nói chuyện một chút, ai ngờ vừa mở dây an toàn Nam Dật đã leo xuống khỏi ghế ngồi cạnh Hứa Gia Lạc, sau đó giang hai tay ra với Văn Kha.
“Chú Văn ơi.” Hứa Nam Dật nhìn Văn Kha với đôi mắt sáng lấp lánh.
“Được rồi, để chú Văn ôm cháu đi máy bay nào.”
Mặc dù vẻ mặt Văn Kha nhuốm chút rã rời, nhưng vừa nhìn thấy Nam Dật anh vẫn dịu dàng bế cậu nhóc ngồi lên đùi mình: “Nào Nam Dật, đây là… Alpha của chú Văn, chú ấy tên là Hàn Giang Khuyết.”
Bé Nam Dật ngẩng đầu lên, khi thấy Alpha cao lớn ngồi bên cạnh Văn Kha bé không chào hỏi ngay, mà vô cùng nghiêm túc dò xét từ trên xuống dưới một lần. Cuối cùng Nam Dật mới gật đầu nhẹ, thận trọng nói: “Cháu chào chú Hàn ạ.”
Hứa Gia Lạc ngồi cạnh đó cảm thấy mừng thầm, hắn là người hiểu rõ cậu con trai nhà mình nhất.
Mặc dù nhóc nhà hắn còn chưa phân hóa, nhưng thái độ với Alpha và Omega lại phân biệt rõ ràng. Xét về tướng mạo, Hàn công chúa không thể chê ở chỗ nào, nhưng lại chẳng có gì ưu đãi ở chỗ Nam Dật. Ánh mắt quan sát từ trên xuống dưới vừa rồi của cậu nhóc rõ ràng là đang dò xét –
Dò xét xem chú Hàn có đủ tư cách làm Alpha của chú Văn hay không.
“Chú Văn ơi.” Hứa Nam Dật quay đầu lại nói: “Daddy nói chú vừa sinh đôi đúng không ạ?”
“Đúng thế.” Văn Kha cười: “Hai đứa em còn nhỏ, về sau chờ lớn rồi chú Văn dẫn cháu và các em cùng đi ra ngoài chơi được không nào?”
“Được ạ.” Hứa Nam Dật gật đầu nghiêm túc ôm chặt cổ Văn Kha: “Sinh hai cục cưng mệt mỏi lắm phải không chú?”
“Cực khổ lắm chứ.” Nói đoạn bé tiến tới nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên thái dương Văn Kha như người lớn, sau đó lại nhìn về phía Hàn Giang Khuyết: “Chú Hàn à, chú phải đối xử thật tốt với chú Văn đấy nha!”
Nụ hôn này, và cả lời dặn dò nghiêm túc sau đó của cậu nhóc không chỉ khiến Văn Kha nhất thời không kịp phản ứng, mà ngay cả Hàn Giang Khuyết ngồi bên cạnh cũng hơi sửng sốt.
“Cảm ơn Nam Dật nhé!” Văn Kha ôm cậu nhóc càng chặt hơn nữa.
Hàn Giang Khuyết cũng khẽ mỉm cười, mặc dù hắn vẫn hoàn toàn không để ý đến Hứa Gia Lạc, nhưng ánh mắt nhìn Hứa Nam Dật lại rất dịu dàng. Hắn lấy tay chạm nhẹ vào đầu cậu bé, rồi thấp giọng đáp lại một câu cũng rất chân thành: “Chú biết rồi, Nam Dật à.”
Hứa Gia Lạc đột nhiên cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc hứa hẹn với con trai mình của Hàn Giang Khuyết khá là đáng yêu. Nhưng nói thật lúc này hắn chỉ dành ba phần sức đặt trên người Nam Dật và Văn Kha, còn bảy phần kia –
Nói cũng khá là xấu hổ, hắn dành luôn cả bảy phần để vểnh tai hóng động tĩnh bên kia rồi.
Ôn Hoài Hiên, Phó Tiểu Vũ và Vương Tiểu Sơn ngồi ở phía sau Văn Kha và Hàn Giang Khuyết. Khoảng cách này nói xa thì cũng không hẳn, mà nói gần cũng không đúng. Nếu như cố gắng cẩn thận lắng tai thì đúng là hắn có thể nghe được ba người họ đang nói chuyện gì.
“Thực ra lần trước ở thành phố Hồ Chí Minh tôi vốn định dẫn cậu đi chơi mấy ngày, tôi rành Việt Nam lắm. Có điều nào ngờ cậu lại bị sốt xuất huyết, thật sự là không đúng lúc.”
“Không sao đâu.” Giọng Phó Tiểu Vũ khá nhỏ: “Sau này… Còn nhiều cơ hội mà.”
Phó Tiểu Vũ nói còn nhiều cơ hội gì cơ?
Hứa Gia Lạc càng không nghe rõ thì càng sốt ruột. Lúc thì hắn cảm thấy Phó Tiểu Vũ hình như đang nói “Còn nhiều cơ hội đến Việt Nam”, lúc thì lại thấy hình như y nói “Còn nhiều cơ hội đi chơi”.
Hai từ mấu chốt Việt Nam cộng thêm Ôn Hoài Hiên quả thực có thể hắn đau tim đương lúc xuân xanh.
Nói thật, thực lực tán Omega của Ôn Hoài Hiên khiến Hứa Gia Lạc cảm thấy nếu đấu đơn thì hồi cấp ba hắn đã có thể đấm một cú gục ba người.
Nhưng hết lần này đến lần khác, là Alpha này đã tạo thành ám ảnh lớn nhất cho hắn từ trước đến nay.
Cuối cùng Hứa Gia Lạc không nhịn được nữa, hắn quay đầu nhìn về phía hàng ghế Phó Tiểu Vũ đang ngồi, vừa lúc đối mắt với Vương Tiểu Sơn.
“Tìm chủ đề khác nói đi.”
Hứa Gia Lạc dùng ánh mắt ra ám hiệu.
Ban đầu Vương Tiểu Sơn có đôi chút chán chường buồn bực, suýt nữa là ngoác miệng ngáp một cái. Nhưng vừa nhìn Hứa Gia Lạc, dường như cậu ta lập tức lĩnh hội được điều gì đó ngay. Cậu ta bỗng quay đầu lại đề nghị: “Sếp ơi, hay là chúng ta chơi đấu địa chủ đi? Chuyến bay này chắc phải còn mấy tiếng nữa mới đến nơi, nói chuyện hoài cũng chán lắm.”
Đấu địa chủ?
Mẹ kiếp, đấu địa chủ á?
Cậu lại dám đề nghị loại trò chơi chỉ có ba người chơi được này à?
Hứa Gia Lạc lại nuốt thêm ngụm máu vào ngực, suýt chút nữa là trợn mắt liếc Vương Tiểu Sơn vốn luôn nhanh nhạy tinh ý đáng yêu rồi.
“Được.”
Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên một cái, vừa hay thấy Hứa Gia Lạc ngoảnh đầu lại nhìn về phía bên này. Đôi mắt mèo tròn kia cũng không có ý né tránh, y còn nhìn Hứa Gia Lạc nói: “Đúng lúc lâu lắm rồi không chơi.”
“Anh Hứa, anh có bài poker không?” Vương Tiểu Sơn hỏi.
“Không có.” Hứa Gia Lạc nhanh chóng trả lời.
“Ồ.” Vương Tiểu Sơn cũng không nhụt chí, cậu ta quay đầu lại nhìn về phía Hồ Hạ ngồi đằng sau Hứa Gia Lạc: “Hồ Hạ, anh có mang đi không?”
“Cái gì cơ?” Hồ Hạ vốn đang lơ mơ, sau đó đẩy mũ rơm lên để lộ đôi mắt mờ mịt: “Bài poker hả? Có, có chứ…”
Hồ Hạ còn chưa nói dứt lời đã biến thành đối tượng bị Hứa Gia Lạc lườm.
Nên biết rằng nếu muốn lườm vị trí ghế đằng sau mình, cần phải thò người ra, lại xoay cổ một góc rộng về phía sau.
Hồ Hạ ngơ ngác vì hành động phải lườm cho bằng được dù có phiền phức đến mức nào của Hứa Gia Lạc, cậu ta cầm bộ bài ngớ người trong chốc lát.
“Đưa cho tôi đi.” Phó Tiểu Vũ ngồi ở dãy bên kia duỗi tay ra cầm lấy bộ bài từ tay Hồ Hạ.
Hứa Gia Lạc tiện tay cầm một tờ quảng cáo nhãn hàng trên máy bay. Thoạt nhìn hắn đang xem, nhưng thực ra lại như đang ngồi bàn chông, còn phía sau đã vui vẻ bắt đầu chơi đấu địa chủ.
Trên máy bay không dễ uống rượu quá chén, thế nên Vương Tiểu Sơn đặt ra luật dán giấy nhớ lên mặt. Thế nhưng lúc đánh bài vẫn là phong cách quen thuộc, vẫn là một Phó Tiểu Vũ dù có ra bài tệ đến đâu cũng phải bướng bỉnh gọi địa chủ.
Mỗi lần Hứa Gia Lạc nghe thấy đằng sau truyền đến âm thanh gọi địa chủ sẽ không nhịn được mà quay đầu lại, rồi lại thấy trên khuôn mặt trắng nõn của Phó Tiểu Vũ lại bị dán thêm một tờ giấy màu vàng.
Hắn biết rõ hơn bất cứ ai, rằng Omega này có dáng người cao gầy, nhưng khuôn mặt lại rất nhỏ. Trước đây hắn chỉ cần dùng một bàn tay là có thể ôm lấy hơn nửa khuôn mặt, nên bây giờ giấy vàng dán nhiều như thế đến mức tim hắn phải thót lên thót xuống.
Hứa Gia Lạc liếc nhìn sang một cái, thấy Nam Dật còn đang say giấc nồng trong lòng Văn Kha mới yên tâm. Kế đó hắn nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy da mặt cũng dày hơn, bèn đứng dậy đi đến bên cạnh Vương Tiểu Sơn, hỏi thẳng: “Tiểu Sơn, để anh đánh vài ván nhé.”
Bình thường Vương Tiểu Sơn rất khiêm tốn, nhưng đánh bài lại rất lợi hại. Lúc này trên khuôn mặt cậu ta vẫn sạch sẽ, chẳng có lấy một mẩu giấy nào cả.
Cậu thư ký nhỏ đang không định rời ván, thế nhưng khi ngẩng đầu nhìn mặt Hứa Gia Lạc mới bỗng bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: “Vậy anh thay em một lúc nhé anh Hứa, em đi uống chút gì đó rồi nghỉ ngơi đây ạ.”
Hứa Gia Lạc ngồi xuống, Phó Tiểu Vũ chợt ngồi thẳng hơn một chút rồi gỡ từng mẩu giấy trên mặt xuống: “Vậy chơi tiếp đi.”
“Được thôi.” Mặc dù Ôn Hoài Hiên không được vui vẻ cho lắm, có điều hắn cũng không nhiều lời thêm và sau đó tự giác xào lại bộ bài trên bàn.
“Thực ra những quốc gia vùng Đông Nam Á này rất thích hợp để đi nghỉ mát, quanh năm đều là mùa hè, lúc đến mua quần áo đi chơi rất tiện.”
Động tác xào bài của Ôn Hoài Hiên rất nhanh nhẹn, hắn vừa xào vừa nói, vì ít nhiều gì cũng không muốn để Hứa Gia Lạc mở miệng. Hắn chủ động nói những chuyện khác với Phó Tiểu Vũ: “Nhắc đến chuyện này, bình thường toàn thấy cậu hay mặc sơ mi âu phục rất chỉn chu nghiêm túc. Đây là lần đầu tiên gặp cậu Phó ăn mặc thoải mái thế này, không ngờ lại hợp với cậu đến vậy. Trông đẹp lắm.”
Chuyện ăn mặc như thế này là chủ để mà chỉ những người khá thân mới có thể trò chuyện –
Nhưng Hứa Gia Lạc lại phối hợp với Ôn Hoài Hiên, hắn mở miệng nói: “Quả đúng là thế. Đi biển phải mặc kiểu đó, thoải mái một chút, trẻ trâu một chút, nên áo sơ mi hoa là thích hợp nhất.”
Thậm chí hắn còn cố ý giảo hoạt chờ Ôn Hoài Hiên trả lời.
Ôn Hoài Hiên khen thêm một câu là hắn sẽ đắc ý híp mắt càng nhỏ hơn, bởi vì mỗi câu khen của Ôn Hoài Hiên chính là đang khen khiếu thẩm mỹ của hắn.
Nhưng đúng lúc này, Phó Tiểu Vũ ngồi lâu nên vươn vai một cái, cũng lơ đãng duỗi chân về phía trước.
Trong nháy mắt đó, Hứa Gia Lạc chỉ cảm thấy mắt cá chân của Phó Tiểu Vũ nhẹ nhàng cọ qua mắt cá chân mình. Cảm xúc lành lạnh khi chiếc lắc chân vàng dừng trên da dù chỉ ngắn ngủi thôi, mà lại quyến rũ đến độ gần như khiến người ta phải tưởng tượng lan man.
Chạm nhau chưa đầy một giây, mà lại tựa một cơn hoan tình.
Gần như Hứa Gia Lạc phải ngồi ngay ngắn lại.
Rõ ràng đã ngồi nghiêm chỉnh, nhưng trong đầu hắn lại ngập tràn hình ảnh mắt cá chân thon thả trắng ngần của Omega, và cả hình ảnh chiếc lắc vàng nằm trên phần xương lồi ra.
Đương nhiên Phó Tiểu Vũ cũng cảm nhận được sự đụng chạm trong nháy mắt kia.
Y nhìn về phía Hứa Gia Lạc, chỉ một giây thôi, sau đó làm như không có chuyện gì mà dời ánh mắt.
“Mau đánh bài đi.” Phó Tiểu Vũ bỗng nói.
“À đúng, đánh, đánh bài.”
Trong khoảnh khắc đó, Hứa Gia Lạc hoàn toàn quên hết giảo hoạt bẩm sinh của mình, chỉ còn lại bao vụng về xấu hổ.
___________
Hết chương 108.