Sáu năm sau.
Chiều ba mươi tết, tuyết vừa ngừng rơi, trời đông ấm áp đến lạ.
Một chiếc Bentley màu đen đang đi trên con đường cao tốc đến Cẩm Thành. Xung quanh yên tĩnh, mà trong xe lại ồn ào nhốn nháo.
“Bố ơi, thầy nói hai năm tới học sinh trong lớp bọn con sẽ bắt đầu phân hóa. Đương nhiên con không lo lắng đâu, bởi vì con cảm thấy nhất định là Alpha. Sau khi phân hóa thành Alpha, con có thể đường đường chính chính theo đuổi đàn anh Omega ở lớp bên cạnh. Nhưng dạo gần đây soi gương con cứ thấy…”
“Meo meo meo…”
“Papa, con muốn ăn kẹo!”
“Reng reng…”
“Bố, bố cảm thấy con có đẹp trai không?”
“Papa! Con muốn ăn kẹo, muốn ăn kẹo!”
“Reng…”
“Papa papa papa papa!”
Hứa Nam Dật mười hai tuổi bỗng trở nên lắm lời vì rầu rĩ với nhan sắc của mình;
Hứa Tri Phi bốn tuổi vì không được ăn kẹo mà biến thành một cái máy lặp lại cao độ chói tai;
Hạ An và Bé Mập nằm trong hai chiếc ba lô mèo cũng đang sốt ruột kêu meo meo.
Giữa những âm thanh ấy, còn kèm theo cả tiếng chuông điện thoại của Hứa Gia Lạc – là Phó Cảnh gọi tới.
Giờ phút này đây, trong chiếc Bentley hỗn loạn như xảy ra một vụ nổ vũ trụ cấp độ lớn.
Phó Tiểu Vũ ngồi bên cạnh ghế lái đau khổ nhắm mắt lại.
Hủy diệt đi.
Mấy hôm trước y bận rộn vô cùng, nhưng ngay cả việc làm thêm hai ngày hai đêm để chuẩn bị cho Tình cuối ra mắt thị trường cũng không khó giải quyết bằng tất cả những việc trước mắt này.
Trước khi sinh con, niềm tin cuộc đời của Phó Tiểu Vũ là đối mặt trực tiếp với khó khăn, vĩnh viễn không trốn tránh. Thế mà từ sau khi mở ra cuộc sống làm cha, y mới ghi lòng tạc dạ rằng, có những khó khăn mà y không thể chỉ dựa vào dũng cảm là có thể đối mặt.
Ví dụ như bây giờ.
Lại ví dụ như ba năm trước khi y đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy bé Tri Phi cầm chiếc bánh đường trong tay trây trét khắp người, mặt và cả giường. Nhóc chơi đến quên trời quên đất, lại còn ngốc nghếch không ngừng cười khanh khách với cha mình.
Ngày đó, kẻ vĩnh viễn không trốn tránh như Phó Tiểu Vũ đã chọn cách yên lặng đóng cửa phòng lại gọi điện thoại cầu cứu Hứa Gia Lạc đang đi mua đồ ăn.
Đúng vậy, những năm qua, Phó Tiểu Vũ là gã khổng lồ bất bại trên thương trường, cũng là Muggle* luống cuống chẳng biết làm gì trong việc chăm con.
*Muggle là một từ được dùng trong bộ truyện Harry Potter của J. K. Rowling, dùng để chỉ người không có khả năng sử dụng pháp thuật và không được sinh ra trong thế giới phù thủy.
Việc nuôi con khiến cho niềm tin cuộc đời cứng nhắc ban đầu của y đã trở nên giảo hoạt như một phần tử đầu cơ –
Đối mặt khó khăn, thi thoảng trốn tránh;
Trốn tránh không được, còn có chồng yêu.
Phó Tiểu Vũ đỡ trán, đưa mắt nhìn về phía Hứa Gia Lạc đang lái xe.
Vẻ mặt của Alpha vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Bảo bối, vừa nãy có phải con đã đồng ý với papa rồi không?”
Hứa Gia Lạc nhìn Hứa Tri Phi đang ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu, cố ý ép giọng trầm thấp một chút: “Trước khi lên xe là một viên kẹo, chỉ cần trên đường con chịu ngoan ngoãn, không khóc không la hét ồn ào thì sau khi xuống xe ba sẽ cho con thêm một viên. Nói cho papa nghe, bây giờ con có thể ngoan ngoãn không?”
Bé con Hứa Tri Phi bĩu bĩu môi, ban đầu còn muốn khóc nữa, nhưng vì kẹo ngọt, nhóc đành chịu nhục nuốt nước mắt lại: “Có thể ạ.”
“Bảo bối ngoan quá.”
Hứa Gia Lạc gật nhẹ đầu, đoạn vừa gọi điện thoại lại cho Phó Cảnh vừa nhanh chóng nói với Hứa Nam Dật: “Đương nhiên là con rất đẹp trai rồi.”
Hiển nhiên là hắn đã rất quen thuộc với tình cảnh hỗn loạn, hoàn toàn có thể bình tĩnh sắp xếp và giải quyết lần lượt từng vấn đề.
Trong lúc nói chuyện, Phó Cảnh cũng bắt máy.
“A lô, bố ạ?”
Hứa Gia Lạc bật loa ngoài, vừa lái xe vừa nói: “Hai người đến Nhật Bản rồi ạ? Trên đường thuận lợi cả chứ?”
“Vâng, Bé Mập ngoan lắm, bố cứ yên tâm. Con và Tiểu Vũ đang trên đường về nhà, với cả con đang lái xe, lát nữa đến nơi sẽ gọi cho bố.”
Nam Dật khoanh tay lại chờ đến khi Hứa Gia Lạc cúp máy mới tiếp tục nói: “Nhưng mà bố thật sự không thấy mắt con nhỏ quá sao ạ?”
“Đấy không gọi là nhỏ, là hẹp dài, là đôi mắt hẹp dài.” Hứa Gia Lạc hừ một tiếng, nhấn mạnh: “Ai nói hẹp dài thì không đẹp trai? Đó chính là gen ưu tú di truyền từ bố của con đấy.”
Hứa Tri Phi ngồi bên cạnh cắn ngón tay nhìn Nam Dật. Chẳng biết bị cái gì chọc cười, nhóc bỗng cười khanh khách kéo tay Nam Dật: “Anh ơi bế nào.”
Nam Dật bị Tri Phi kéo lại, trên mặt lộ ra nụ cười khó nén. Cậu bé bế Tri Phi lên, nhẹ nói: “Nào, để anh bế cái.”
Hứa Nam Dật bế rất khéo, chỉ một lát sau nhóc Tri Phi đã thoải mái bắt đầu ngáp, hình như cũng quên luôn chuyện kẹo.
Hứa Tri Phi, dù mới gần bốn tuổi, nhưng đã có thể nhìn ra được những đường nét xinh xắn vô cùng. Nhóc có khuôn mặt trắng như tuyết, đôi môi chúm chím hồng hào. Ngũ quan của Hứa Tri Phi khá giống một chú mèo, mũi miệng nhỏ xinh, nhưng đôi mắt lại cực kỳ xinh đẹp và to tròn long lanh. Đôi ngươi màu nâu nhạt kia lại càng từ một khuôn đúc ra với người cha Omega của nhóc.
Nam Dật nhìn Tri Phi một cái, lại nhìn nhìn Phó Tiểu Vũ rồi tới Hứa Gia Lạc đang lái xe, cuối cùng chỉ đành thở một hơi thật dài –
Còn mình, mắt hơi nhỏ, mũi cũng không xuất sắc lắm, vóc dáng cũng không quá cao.
Trên con đường theo đuổi tình yêu hẳn sẽ hơi gập ghềnh.
Những nỗi ưu tư này của Nam Dật người lớn chẳng thể nào hiểu được, có lẽ một ngày nào đó Hứa Tri Phi cũng sẽ chẳng hiểu.
Nghĩ đến đây, Hứa Nam Dật mười hai tuổi cảm thấy một thứ cảm xúc gọi là phiền muộn.
Cuối cùng trong xe cũng yên tĩnh lại, hai con mèo cũng dần dần không kêu nữa. Phó Tiểu Vũ nhìn Hứa Gia Lạc một cái, kết hôn hơn năm năm, y vẫn thường xuyên cảm thấy Alpha này rất thần kỳ.
Hứa Gia Lạc –
Khắc tinh của người già, trẻ con và động vật họ mèo.
….
Lúc đến Cẩm Thành, Hứa Gia Lạc đỗ xe lại, sau đó mở cốp xe xách thùng nguyên liệu nấu nướng tươi rói đã chuẩn bị từ trước ra,
Hứa Lãng đã đứng đón từ sớm.
“Ông nội ơi!” Tri Phi bi bô gọi, đoạn chạy về phía Hứa Lãng.
Hứa Lãng cười tít mắt, vội vàng cúi xuống: “Nào Tri Phi, để ông xem. Có phải lại nặng thêm rồi đúng không?”
Ông bế Hứa Tri Phi lên, tay kia xoa xoa đầu Hứa Nam Dật: “Nam Dật cũng cao hơn rồi này.”
Cứ thế, Hứa Lãng hai tay dắt hai đứa cháu đi vào nhà, lại còn nhẹ nhàng nói với Phó Tiểu Vũ: “Con đừng để mình bị lạnh. Nghe Lạc Lạc nói dạo này con bận lắm hả, nhưng tuyệt đối đừng quá mệt vì công việc đấy. Cha vừa pha ấm hồng trà, không thêm sữa thêm đường gì, nhân lúc còn ấm con mau uống đi.”
“Con cảm ơn ạ.” Phó Tiểu Vũ khẽ mỉm cười một cái, đáp lời: “Con không sao, mấy hôm ăn tết cũng có thể nghỉ ngơi một chút.”
Sau khi Mộ Dung Tịnh Nhã từ chức vẫn luôn ở cùng Hứa Lãng trong căn nhà sân vườn hai tầng ở Cẩm Thành. Hứa Lãng tự mình quản lý việc trang trí và nuôi trồng ở nơi đây. Vì đang là mùa đông nên cả chó lẫn mèo đều không thích ở trong sân, ngay cả mấy con rùa nuôi trong hồ ở sân sau đều đã được chuyển hết vào phòng. Thế nên sân vườn lúc này trống trải hơn nhiều, tuyết đọng được quét sang hai bên, chỉ chừa lại con đường nhỏ rải đá.
Lúc xuân hạ ghé tới, chốn này rực rỡ sắc hoa cỏ rất đẹp. Mộ Dung Tịnh Nhã thích ăn nho, thế nên Hứa Lãng còn tự tay dựng một giàn nho, cả hai trải qua cuộc sống thoải mái nhàn nhã giống như Đào Uyên Minh.
*Đào Uyên Minh (hay Đào Tiềm) là một nhà thơ nổi tiếng thời Đông Tấn. Nhìn cảnh quan lại tham ô thối nát, Đào Uyên Minh thấy mình không thể làm gì được để cứu vãn tình thế, nên vào năm Bính Ngọ 406, Đào Uyên Minh đã bỏ quan về quê ở ẩn, tự mình cày cấy lấy mà ăn. Vua Tấn An Đế cho mời Đào Uyên Minh ra giữ chức Trước Thư Lang, nhưng ông nhất định không nhận.
Đặc biệt là sau khi từ bỏ quan về ở ẩn, Đào Uyên Minh bắt đầu dồn sức vào việc sáng tác thơ văn, ông coi đây cũng là một thú vui trong những năm tháng sống cho đến cuối đời. Căn nhà của Đào Uyên Minh chỉ là mấy gian nhà nhỏ, cây cối bao quanh gian nhà, ở một nơi yên tĩnh, ở cõi người mà không có trống ngựa xe ồn ào.
Ngay từ lần đầu tiên đến đây, Phó Tiểu Vũ đã cảm thấy rất thoải mái dễ chịu.
Y thích chốn này.
Chỉ có điều Hứa Lãng trải qua cuộc sống như vậy là điều có thể lý giải, nhưng nghĩ đến việc không ngờ một Omega luôn nghiêm túc cứng nhắc, coi trọng thể diện lại cũng ở chỗ này, Phó Tiểu Vũ luôn cảm thấy kỳ lạ.
Hứa Lãng dặn Phó Tiểu Vũ mấy câu xong mới chợt nhớ mình còn có một đứa con trai đang xách đồ ở sau xe, lúc này mới vội vàng nói thêm một câu: “Con chuyển đồ xong cũng nhanh vào nhà đi.”
“… Biết rồi.”
Hứa Gia Lạc cảm nhận sâu sắc một điều, địa vị của mình ở chỗ Hứa Lãng đã tụt dốc rất nhiều.
Sau khi kết hôn với Phó Tiểu Vũ, thứ tự của hắn đã lùi về sau một bậc. Tới lúc Tri Phi ra đời, khá lắm, lại tụt một bậc nữa, bây giờ hắn đã chính thức trở thành kẻ địa vị thấp nhất trong gia đình.
Không những phải chuyển đồ ăn mà còn phải xách hai cái túi mèo, Hứa Gia Lạc đi hai ba lần, cuối cùng mới được vào nhà.
Nhà của Hứa Lãng quang đãng sáng sủa, thoáng mát dễ chịu. Trên sàn có trải thảm dày, đồ dùng trong nhà đều bằng gỗ trắc. Thật ra trang trí trong nhà không thể nói là xa hoa, nhưng lại vô cùng ấm áp.
Vừa được thả ra khỏi túi, Hạ An và Bé Mập như nổi điên. Hai chú mèo phi thẳng ra ngoài, cộng thêm cơ thể to lớn của Hạ An, đã khiến một mèo hai chó vốn đang nằm sấp thư giãn trong phòng khách giật nảy mình. Mèo chó chạy tán loạn khắp nơi, lông bay đầy nhà, Tri Phi chạy đuổi theo mèo, Nam Dật lại đang chơi với chó, khiến tình cảnh lập tức lộn xộn.
Trong cảnh rối loạn đó, một Omega cao lớn vẫn bình thản ngồi trên chiếc ghế đặt trước cửa sổ, chăm chú đọc tờ báo kinh tế trong tay. Chỉ khi Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ vào nhà, người đó mới ngẩng đầu lên nói: “Về rồi à.”
Mộ Dung Tịnh Nhã đã hơn năm mươi, nhưng dung mạo vẫn không thay đổi gì so với sáu năm trước, vẫn rất tuấn tú nghiêm nghị.
Mái tóc đen nhánh của ông ta không vương một sợi hoa râm, đôi mắt phượng uy nghiêm, giống như mãi mãi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh và lạnh nhạt như thế, khiến người ta rất khó lại gần.
Đương nhiên Hứa Gia Lạc cũng lười thân thiết, chỉ gật nhẹ đầu coi như đáp lời.
Có điều với Hứa Tri Phi, những chuyện xa cách người ngàn dặm như thế vốn như không tồn tại. Cậu nhóc mặc chiếc áo lông trắng, nom như một cục bông mềm mại đáng yêu, sau đó hớn hở chạy đến bên chân Mộ Dung Tịnh Nhã giang hai tay ra: “Ông Mộ Dung ơi, bế nào.”
Nên biết rằng sau khi sinh ra, từ đơn đầu tiên bé học được chính là papa, từ thứ hai chính là bế.
Từ đó về sau, papa ơi bế, anh ơi bế đã trở thành kiểu câu cố định mà bé thích nói nhất. Hễ là người bé quen biết, ngay sau đó Tri Phi sẽ kêu “Bế bế” với người đó.
“Khụ.”
Mộ Dung Tịnh Nhã đối mặt với đôi mắt tròn xoe trong veo của cậu nhóc bèn vội vàng thả tờ báo xuống bế Tri Phi đặt lên đầu gối. Chỉ là ông ta không quen bế trẻ con, nên lúc dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tri Phi chính bản thân ông ta cũng thấy gượng gạo. Sau đó ông ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Phó Tiểu Vũ: “IPO tiến triển thế nào rồi? Dự tính mấy tháng là có thể lên được?”
* IPO (hay Initial Public Offering), mang nghĩa gốc là “Phát hành lần đầu ra công chúng”. Thuật ngữ này được dùng để chỉ một công ty lần đầu tiên huy động vốn rộng rãi từ công chúng thông qua việc lần đầu phát hành cổ phiếu và đưa lên sàn chứng khoán.
Mộ Dung Tịnh Nhã không hay nói chuyện với con trai mình, nhưng mỗi lần gặp Phó Tiểu Vũ lại thường trò chuyện.
Hứa Gia Lạc không có hứng thú gì nhiều với những cuộc Money Talk này, hắn dẫn hai con chó cỏ nhỏ mà Hứa Lãng nuôi đi tới phòng bếp xem Hứa Lãng nấu ăn.
“Rất thuận lợi.” Phó Tiểu Vũ vừa bóc quýt vừa bình tĩnh nói: “Ước chừng mất ba tháng. Con không hài lòng với giá trị đánh giá trước đó nên hơi chậm một chút, nhưng giờ đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi.”
“Ừm, trước đó nói là tám trăm triệu, đúng là đánh giá thấp quá.” Mộ Dung Tịnh Nhã ngẩng đầu lên, mặc dù giọng điệu vẫn rất bình thản, nhưng trong mắt lại xẹt qua một tia đồng ý –
Dù ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng ông ta vẫn tương đối hài lòng với người con dâu này.
Bởi vì về nhà ăn tết nên Phó Tiểu Vũ ăn mặc rất đơn giản và khiêm tốn hơn so với lúc bình thường đến công ty. Cả người y không đeo trang sức gì, chỉ có chiếc nhẫn đính viên kim cương xanh lớn trên ngón áp út kia là rất nổi bật.
Năm nay Phó Tiểu Vũ đã ba mươi ba tuổi*. Nhưng ông trời vẫn rất thiên vị y, dù đã lớn tuổi hơn, lại sinh một đứa con, thì dung mạo vẫn không thay đổi nhiều. Vóc dáng y vẫn thon thả cao ráo, làn da trắng nõn bóng loáng, ngay cả móng tay lẫn sợi tóc cũng căng bóng.
*Chỗ này mình nghĩ là bug của tác giả, bởi vì trước đó nói Phó Tiểu Vũ hai lăm tuổi, giờ sáu năm sau đáng lẽ phải là ba mốt.
Đôi mắt mèo của y dù vẫn tròn xoe như cũ, nhưng sau khi sinh nở, màu mắt lại sâu thẳm hơn một chút, gọng nói cũng trầm thấp từ tính hơn. Khi ngồi nói chuyện, y rất trầm tĩnh ung dung, tựa như một chú sư tử ngồi ngày ngắn, khí thế hoàn toàn không kém Mộ Dung Tịnh Nhã hồi son trẻ là bao.
Màu da của Phó Tiểu Vũ rất thích hợp với mùa đông, trong ánh sáng trời tuyết chiếu qua cửa sổ trông càng xinh đẹp hơn.
Nếu như nói y càng ngày càng tốt đẹp hơn, thì chi bằng nói so với lúc trẻ, giờ này sắc đẹp và sự nghiệp của Phó Tiểu Vũ cùng đạt đến đỉnh cao.
Đúng lúc này, Hứa Gia Lạc ôm Bé Mập quay ra từ phòng bếp.
“Con mèo tham ăn này.” Hắn vừa xoa đầu Bé Mập vừa thấp giọng nói: “Đừng bao giờ để nó trong phòng bếp nữa, ăn hết đồ ăn rồi.”
Bé Mập kêu meo meo, bất mãn cào cánh tay Hứa Gia Lạc.
Phó Tiểu Vũ quay đầu lại khẽ mỉm cười một cái, điềm nhiên đút múi quýt đã lột xong vào miệng Hứa Gia Lạc: “Ăn quýt đi anh.”
Viên kim cương xanh kia càng tôn lên ngón tay thon dài trắng ngần của Omega.
Được đút quýt bởi bàn tay xinh xắn cỡ này, Hứa Gia Lạc thỏa mãn híp mắt lại: “Ngọt, thêm một múi đi.”
“Ừm.” Phó Tiểu Vũ không nói chuyện, nhưng nhanh chóng cúi đầu bóc thêm một múi.
“Cha anh đã bắt đầu nấu ăn chưa?”
Đột nhiên Mộ Dung Tịnh Nhã hỏi một câu.
“Nấu rồi.”
“Vậy…” Mặc dù vẫn bình tĩnh, nhưng Mộ Dung Tịnh Nhã lại nhanh chóng đặt Tri Phi xuống rồi đứng dậy nói: “Vậy để tôi đi xem coi có những món gì.”
Ông ta nói đi xem một chút, có điều khi Hứa Gia Lạc quay đầu lại nhìn qua hàng lang, cách cánh cửa kính trong bếp, Mộ Dung Tịnh Nhã đứng sau lưng Hứa Lãng đeo tạp dề cho Alpha.
Chậc.
Hứa Gia Lạc nhếch môi không nói gì, hắn quay sang hỏi Phó Tiểu Vũ: “Giờ chúng mình gọi điện cho bố nhé?”
“Gọi đi.”
Sau khi kết hôn, Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Lạc thực hành chế độ ăn tết thay phiên rất công bằng. Năm ngoái hai người đón giao thừa ở chỗ Phó Cảnh, năm nay lại ở nhà Hứa Lãng. Cũng vì thế, Hứa Gia Lạc đã sớm thu xếp cho Phó Cảnh và Đường Ninh tới Tokyo đón năm mới, để tránh làm Phó Cảnh thất vọng.
Cuộc gọi video vừa được kết nối, Tri Phi đã vọt đến trước.
“Ông ngoại ông ngoại ơi!” Hứa Tri Phi suýt nữa là dí sát miệng lên màn hình điện thoại: “Cháu nhớ ông quá! Ông ơi thơm thơm đi!”
“Nào để ông ngoại ngắm kỹ chút nào, ấy chà, mặt nhỏ lại tròn rồi. Tốt lắm, mấy hôm nữa đến chỗ ông ngoại nhé, để ông làm bánh dày đường đỏ cho cháu, ngọt nhất.”
Trong điện thoại, Phó Cảnh cười đến độ sắp ngoác miệng.
Phó Tiểu Vũ đang ôm Hứa Tri Phi, khi nghe thấy chữ “Tròn”, ánh mắt y đã hơi nghiêm trọng. Đến lúc nghe thấy thêm chữ “Ngọt”, lông mày y nhíu chặt.
Nhắc đến chuyện cưng chiều thì Hứa Gia Lạc và Hứa Lãng hoàn toàn không có chỗ xếp hạng, Phó Cảnh mới là nhân vật cần đề phòng nghiêm ngặt số một trong lòng Phó Tiểu Vũ.
Hứa Tri Phi rất ham ăn, Phó Cảnh lại có năng lực nuôi cho bất cứ sinh vật nào trở nên tròn quay, trong đó bao gồm cả Hứa Tri Phi, Bé Mập, thậm chí là cả Phó Tiểu Vũ hồi còn bé.
Hai cái này hợp lại với nhau chính là tai nạn, Phó Tiểu Vũ không thể lơ là cảnh giác.
“Bố.” Hứa Gia Lạc phát hiện vẻ mặt Phó Tiểu Vũ thay đổi, vội vàng đổi chủ đề: “Bố với dì đi chơi sao rồi, có vui không ạ?”
“Vui lắm.” Mặt Phó Cảnh hồng hào, nom rất dồi dào sức sống: “Tiểu Hứa, con thu xếp mọi chuyện ổn lắm. Mấy hôm nay con sao rồi? Bé Mập có ngoan không? Nghe nói nhiệt độ thành phố B lại xuống thấp, con với Tiểu Vũ nhớ chú ý giữ ấm nhé. Mùng bảy mấy đứa đến Thuận Thành, con có muốn ăn gì không? Còn nữa…”
Phó Cảnh bắt đầu nói dông dài, Phó Tiểu Vũ dần mất tập trung. Có điều cũng không quan trọng lắm, vì Phó Cảnh chỉ nói chuyện với Hứa Gia Lạc, không để ý xem Phó Tiểu Vũ có nghe hay không.
Mấy năm qua, vì công việc Phó Tiểu Vũ rất bận rộn, nên Phó Cảnh đã quen với việc có chuyện gì cũng chỉ gọi điện tìm Hứa Gia Lạc. Cách quan tâm tỉ mỉ đến hơi nghẹt thở cũng dần đồng bộ, từ chỉ căn dặn “Tiểu Vũ” đến trở thành “Con với Tiểu Vũ”.
Nếu như nói tình cảm yêu thích của Hứa Lãng dành cho y là kiểu ôn hòa hiền hậu của Alpha bậc trên dành cho Omega bậc dưới, thì tình cảm của Phó Cảnh dành cho Hứa Gia Lạc lại giống như mẹ vợ càng nhìn con rể càng thấy mến.
Dù sao thì, trong mắt Phó Cảnh lúc này, Tiểu Hứa ba mươi sáu tuổi chính là hai chữ Hoàn mỹ rõ rành rành.
Cú điện thoại này kéo dài đến nửa tiếng. Vất vả lắm Hứa Gia Lạc mới cúp máy được, Phó Tiểu Vũ không nhịn được mà ngáp một cái, Tri Phi cũng đã chạy ra sân chơi với chó cùng Nam Dật rồi.
“Thế rốt cuộc cha em có gì muốn nói với em không? Hay chỉ nói với anh thôi.”
Phó Tiểu Vũ nừa nằm trên sô pha liếc nhìn Hứa Gia Lạc, cố ý hỏi.
“Nói chứ.” Hứa Gia Lạc liếc nhìn xung quanh một chút. Thấy cả hai cậu con trai đều không ở đây, ngay cả chó mèo cũng đi mất, chỉ còn mình Hạ An tuổi cao đang lười biếng nằm sấp nghỉ ngơi, hắn mới kéo Omega vào lòng, nhẹ nhàng đáp: “Cha em dặn dò, bảo em phải tuân thủ phẩm hạnh Omega nghiêm ngặt, đối xử thật tốt với chồng. Cho nên dù có bận rộn công việc đến mức nào cũng không được quên hôn anh.”
Phó Tiểu Vũ cười tít mắt. Dù bình thường có chín chắn đến nhường nào, thì thực ra y vẫn còn là Omega sẽ bị chọc cười bởi những lời nói hươu nói vượn của Hứa Gia Lạc.
Y ôm chầm lấy cổ Hứa Gia Lạc, hai người hôn nhau đắm đuối trên sô pha, mãi đến khi đằng sau truyền đến một tiếng đằng hắng nhẹ nhàng.
Mộ Dung Tịnh Nhã đứng đằng sau, hơi lúng túng mở miệng: “Chuẩn bị ăn cơm thôi.”
….
Nếu như Hứa Gia Lạc được coi là giỏi nấu ăn, thì Hứa Lãng – người có thâm niên nấu nướng nhiều hơn Hứa Gia Lạc ba mươi năm có thể coi như đầu bếp bậc thầy.
Còn chưa tới phòng ăn, mùi thơm ngào ngạt đã bay ra.
Nam Dật và Tri Phi đã chạy tới từ sớm hò reo vui sướng. Theo sát hai đứa nhóc là hai con chó và ba con mèo, sau cùng mới là Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ.
Trên chiếc bàn tròn lớn đầy ắp món ăn, có cánh gà coca rất được trẻ con yêu thích, cá quế chiên sốt chua ngọt, thịt ướp mắm chiên. Ngoài ra còn có cả sò biển tươi đặc biệt chuẩn bị cho Phó Tiểu Vũ, càng cua ngâm rượu Thiệu Hưng, tôm hùm chưng sốt tỏi. Rau củ và salad không nhiều, nhưng có rất nhiều loại được bày một cách tinh xảo trên món ăn, giữa bàn có đặt một nồi canh gà mái hầm nấm tre.
Khi nấu ăn, Hứa Lãng không quá chú trọng món Trung hay món Tây, kiểu nấu nào cũng có. Vì tài nghệ khéo léo, thế nên những món ông nấu ra đều đầy đủ màu sắc lẫn mùi vị.
Thời điểm ăn cơm chính là lúc cậu nhóc Hứa Tri Phi kích động nhất, mặt mũi đỏ bừng, cũng là lúc Hứa Gia Lạc bận đến sứt đầu mẻ trán, huống chi tất cả trên bàn đều là hải sản.
Về cơ bản, Hứa Tri Phi gần như mô phỏng dung mạo của Phó Tiểu Vũ một cách hoàn mỹ, nhưng tính cách thì vừa hay làm nũng vừa thèm ăn.
Hứa Gia Lạc không thể không nghi ngờ, bây giờ Phó Tiểu Vũ nhìn gầy gò và nghiêm túc là thế, nhưng nói không chừng hồi bé cũng giống hệt Hứa Tri Phi.
Hứa Tri Phi ngồi trên ghế quá thấp nên không thể không rướn cổ lên mới có thể ló khuôn mặt bụ bẫm của mình ra khỏi bàn: “Papa papa, con muốn ăn cá! Ba ơi!”
Nhóc gọi Hứa Gia Lạc là papa, gọi Phó Tiểu Vũ là ba, nhưng tiếng ba phía sau không phải vì muốn ăn, mà đang giận Hứa Gia Lạc đang bóc càng cua cho Phó Tiểu Vũ chứ không rút xương cá cho nhóc.
Phó Tiểu Vũ lườm cậu con trai của mình không hề khách sáo, cũng không có ý nhường Hứa Gia Lạc.
So với Hứa Gia Lạc, tính tự giác làm cha của Phó Tiểu Vũ rõ ràng là kém hơn một chút.
Dù có là cục cưng do mình sinh, y vẫn có khuynh hướng theo cách giáo dục nghiêm ngặt hơn chút, mặt khác vẫn duy trì tính cách bá đạo của một con mèo lớn với Alpha của mình.
Trước mặt ông bố cứng rắn của mình, khí thế của Hứa Tri Phi xìu đi, chỉ đành bĩu bĩu môi tủi thân nhìn Hứa Gia Lạc bằng đôi mắt to tròn.
“Bố.” Nam Dật ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ chật vật khi bị kẹp giữa vợ và con của bố mình hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được mà len lén mỉm cười: “Để con gỡ xương cho em vậy.”
“Cục cưng ngoan của bố.” Hứa Gia Lạc nhẹ nhàng thở hắt ra.
Nam Dật nháy nháy mắt với Hứa Gia Lạc, ý là: Con hiểu bố mà.
Sau khi ăn cơm tối, ngoài trời đã tối thui, tuyết rơi không biết từ bao giờ.
Hứa Lãng bật chương trình cuối năm trên ti vi giống như bao năm qua, Nam Dật và Tri Phi đã ăn uống no nê thì dẫn hai con chó chạy ra sân đắp người tuyết và bắn pháo hoa. Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ rửa bát trong bếp, hai người định rửa xong sẽ đi ra chơi với hai đứa bé. Nhưng mới rửa xong Phó Tiểu Vũ đã ngáp dài mấy cái, người ủ rũ.
Hứa Gia Lạc lấy khăn lau tay sạch sẽ, thấp giọng nói: “Mấy ngày liền em ngủ không ngon rồi, mau vào phòng chợp mắt một chút đi.”
“Nhưng mà…” Phó Tiểu Vũ hơi chần chừ, không phải là y cảm thấy ngủ trong nhà Hứa Lãng không ngon, mà chẳng qua là nghĩ bình thường mình bận rộn công việc thì thôi đi, nhưng ngay cả ba mươi tết cũng không bầu bạn với người nhà, hơi xấu hổ.
“Đi đi em.” Hứa Gia Lạc xoa xoa mặt y, đoạn hôn lên mi một cái: “Trước mười hai giờ anh sẽ gọi em, chúng ta cùng đón giao thừa với nhau.”
“Được.” Rốt cuộc Phó Tiểu Vũ cũng gật đầu nhẹ.
Chờ khi Phó Tiểu Vũ vào phòng ngủ, Hứa Gia Lạc cũng ra sân.
Nam Dật cầm tay Tri Phi, tay kia thì vung vẩy que pháo hoa. Tri Phi vui vẻ lắc lắc tay anh trai: “Anh ơi thêm một cái, thêm một cái nữa đi!”
Trong sắc trắng mênh mang của tuyết, ánh sáng rạng rỡ của pháo hoa xé tan màn đêm, chiếu ngời vẻ mặt vui sướng của hai đứa bé một cao một thấp, hai con chó nhỏ cũng nhảy nhót ở đằng sau.
Hình ảnh ấy đẹp khôn cùng, tựa như trong một bộ phim.
Hứa Gia Lạc bình tĩnh đứng sau ngắm nhìn, mãi đến khi giọng Hứa Lãng vang lên sau lưng hắn: “Lạc Lạc.”
“Cha.”
Hắn và Hứa Lãng đứng dưới hiên nhìn một chốc, sau đó Hứa Lãng mới mở miệng: “Con đi dạy ở đại học B thế nào?”
“Tốt lắm ạ.” Hứa Gia Lạc đáp: “Lúc vừa đổi hoàn cảnh đúng là có chút gì đó chưa thích nghi được, nhưng bắt đầu từ năm ngoái con thấy mọi thứ đã đi vào quỹ đạo, bây giờ đã ổn hết rồi.”
Hứa Lãng trầm tư một lúc, cuối cùng mới thấp giọng thở dài: “Nhưng ít nhiều gì cũng hơi tiêng tiếc…”
Đương nhiên Hứa Gia Lạc biết Hứa Lãng đang nói cái gì.
Khoảng thời gian Phó Tiểu Vũ có bầu, hắn cũng vừa lúc hoàn thành việc học tiến sĩ của mình.
Ba năm trước, hắn tốt nghiệp đại học M của Mỹ, ban đầu nhận được cơ hội ở lại trường dạy học. Nhưng sau đó, vì công việc của Phó Tiểu Vũ chủ yếu cần hoạt động ở trong nước và khu vực Đông Nam Á, cuối cùng Hứa Gia Lạc vẫn lựa chọn trở lại thành phố B dạy học ở đó.
Dù mọi chuyện trong cuộc sống đều rất ổn, nhưng xét theo góc độ học thuật đúng là vẫn hơi đáng tiếc, trước đó thầy hướng dẫn của Hứa Gia Lạc còn rất tiếc nuối.
Hứa Lãng rất quan tâm và yêu thương Phó Tiểu Vũ, nhưng chung quy Hứa Gia Lạc vẫn là con trai mình, ông cũng thấy tiếc tiền đồ của hắn.
Đương nhiên Hứa Gia Lạc hiểu được cảm xúc của cha, hắn mở miệng nói: “Cha à, thật ra con thấy bình thường thôi.”
Hắn nhìn hai đứa nhỏ đang chạy trong tuyết, thấp giọng tiếp câu: “Cha có còn nhớ không, lúc Tiểu Vũ sinh con ấy…”
Nói đến đây, Hứa Gia Lạc khó khăn dừng lại một chút.
Qua lâu đến thế, hắn vẫn còn nhớ rất rõ khi mình đi chăm Phó Tiểu Vũ sinh, nhìn bảo bối của mình đau đến bật khóc, đến cuối cùng tiếng khóc còn trở nên yếu ớt vô cùng. Mà trong phòng sinh, hắn chỉ có thể chật vật chảy nước mắt nắm chặt tay Phó Tiểu Vũ.
“Cha biết mà.” Hứa Lãng vỗ vỗ bả vai hắn.
“Đúng thế, chúng ta đều biết làm Omega rất khổ, nhưng dù là biết hay có đau lòng đi chăng nữa thì từ đầu đến cuối, Alpha cũng không có cách nào sinh nở thay cho Omega, đúng không?”
Hứa Gia Lạc thì thào: “Chỉ cần không thể thay thế, thì sẽ không tồn tại đồng cảm gì hết. Cha, thật ra suy nghĩ của con rất đơn giản, sinh đẻ là năng lực mà ông trời ban cho Omega. Nhưng nếu như yêu người ấy thì không nên để năng lực này biến thành một thứ trừng phạt của phận làm mẹ. Tiểu Vũ yêu công việc của mình, cũng có đủ năng lực xuất sắc để làm tốt nhất. Con không thể sinh đẻ thay em ấy, thì ít nhất cũng phải bảo vệ được. Dù là sau khi sinh, em ấy cũng có thể sống tự do và chói sáng như trước.”
“Huống chi…”
Hứa Gia Lạc quay đầu lại nhẹ mỉm cười với Hứa Lãng: “Cha hiểu rõ con nhất mà. Bẩm sinh con đã thích gia đình, thích con cái, càng yêu Omega của con. Con chỉ hi sinh một chút thôi, nhưng vẫn lựa chọn cuộc đời mà con muốn, đúng không?”
“Lạc Lạc….”
Hứa Lãng đẩy kính mắt, đôi mắt hẹp dài đằng sau mắt kính hơi lấp lóe. Ông thở một hơi thật dài, cuối cùng đặt tay lên vai con trai mình, chậm rãi nói: “Chỉ cần con và Tiểu Vũ vui là được.”
….
Trong phòng tắt đèn tối thui, Hứa Gia Lạc sờ soạng xốc chăn lên chui vào rồi ôm Omega thơm ngát vào lòng mình.
“Ưm…” Phó Tiểu Vũ dùng giọng mũi rên một tiếng, còn chưa mở mắt đã quay người lại ôm lấy Hứa Gia Lạc trước.
“Còn lười à bảo bối?” Trong phòng chỉ có hai người họ, Hứa Gia Lạc cũng xưng hô càn rỡ hơn chút. Hắn ôm lấy vòng eo thon thả của người đẹp, đoạn cắn lên mặt Phó Tiểu Vũ: “11:30 rồi kìa.”
“Sao mà nhanh thế.” Phó Tiểu Vũ lầm bầm một tiếng. Y chậm rãi mở mắt ra, mơ mơ màng màng ủn vào ngực Hứa Gia Lạc.
Ánh trăng len qua cửa sổ rải vào phòng. Hạ An và Bé Mập đang nằm dưới chân Phó Tiểu Vũ. Lúc này Hạ An đang đè lên người Bé Mập liếm láp lông bụng của nó.
Phó Tiểu Vũ nhìn một lúc rồi nhịn không được mà mở miệng nói: “Hạ An thích Bé Mập nhỉ, liếm ướt lông của nó luôn rồi kìa. Mà Bé Mập cũng không chịu đáp lại chút nào cả.”
“Em không hiểu mèo tí nào cả Phó Tiểu Vũ ạ.” Hứa Gia Lạc thấp giọng cười, kiên nhẫn giải thích: “Hạ An liếm Bé Mập là vì giữa hai chúng nó, địa vị của Hạ An cao hơn một chút. Mèo có địa vị cao liếm con thấp hơn, và cũng không thể có qua có lại tùy tiện được.”
“Ồ?” Phó Tiểu Vũ bỗng xoay người lại, đôi mắt sáng lấp lánh. Y lật người đè Hứa Gia Lạc dưới người mình, bàn tay đeo chiếc nhẫn kim cương xanh vòng lấy cổ Hứa Gia Lạc, đầu ngón tay đặt lên gáy Alpha.
Không cần nhìn, chỉ cần sờ cái hình xăm kia cũng đủ khiến y hưng phấn.
“Hứa Gia Lạc, vậy…” Y thấp giọng nói: “Ngày nào em cũng phải liếm ướt toàn thân anh mới được.”
“Shhh….”
Hư quá.
Hư đốn hư đốn quá rồi.
Giờ mèo đã triệt để hư hỏng rồi.
Hứa Gia Lạc hít vào một hơi, vội vàng cong eo giấu phản ứng của thằng em, đoạn nghiến chặt răng nói: “Đừng quậy nào.”
Phó Tiểu Vũ cười ngọt ngào và giảo hoạt, y vòng quanh cổ Hứa Gia Lạc, hôn lên mặt hắn liên tục.
“Hứa Gia Lạc này.” Y ngẩng đầu lên nói: “Chúng ta để Tri Phi cho cha trông hai hôm, được không anh?”
Trong đôi mắt tròn của Phó Tiểu Vũ vừa nghiêm túc vừa ngây thơ, hoàn toàn không có áy này gì. Rõ ràng y là Omega đầy đủ tinh thần trách nhiệm nhất, cũng tuyệt đối không phải là ông bố không làm tròn bổn phận gì cả. Nhưng một khi liên quan đến chuyện này, y hoàn toàn bộc lộ tính cách tùy hứng không quan tâm của loài mèo.
“…Được.”
Ban đầu Hứa Gia Lạc còn bất đắc dĩ trả lời, nhưng sau khi nói chữ “Được”, hắn lại nheo nheo mắt rồi tiến gần đến bên tai Omega, khàn giọng thì thầm: “Anh yêu em, bé mèo đực à. Mẹ kiếp, muốn trải qua cuộc sống chồng chồng một cách kịch liệt vào hai ngày tới quá.”
…..
11 giờ 59 phút.
Mộ Dung Tịnh Nhã tựa vào ngực Hứa Lãng, Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Lạc thì cầm tay Nam Dật và Tri Phi, cả ba con mèo hai con chó cũng tụ tập hết trong sân.
Bài hát “Đêm nay khó quên” truyền tới từ đằng xa.
Mười, chín, tám, bảy.
“Ba, hai…”
Tri Phi hoàn toàn không biết mình sắp bị hai ông bố nhà mình đặt xuống vì nguyên nhân xấu hổ, nhóc hưng phấn nhảy nhảy trong tuyết, lớn tiếng hô đếm ngược.
“Một!”
“Chúc mừng năm mới!”
Theo tiếng hô của mọi người, xa xa truyền tới tiếng pháo râm ran, đốm pháo thắp sáng bầu trời đen như mực.
Trong tiếng ồn ào khắp nơi, Hứa Gia Lạc lặng lẽ nắm chặt ngón tay Phó Tiểu Vũ. Mà Omega thì quay đầu lại nhìn Hứa Gia Lạc, trong mắt như được thắp sáng dưới pháo hoa lấp lánh.
Hoa tuyết trắng xóa rơi vào tóc, trên vai họ, thiêng liêng và mỹ lệ.
Một năm mới đến rồi.
Hứa Gia Lạc biết, họ còn rất nhiều năm ở tương lai nữa.
Mười năm sau, có lẽ Nam Dật đã kết hôn. Hai mươi năm sau, có lẽ ngay cả Tri Phi đang bốc tuyết cũng có con của mình.
Nhưng hai người họ vẫn ở bên nhau.
Nhìn con cái lớn lên, nhìn nhau chầm chậm già đi, nhìn nếp nhăn dần dần hằn lên khóe mắt.
Cuộc đời ngắn ngủi dường bao, dưới bầu trời mênh mông bát ngát, sinh mệnh sao mà bé nhỏ.
Nhưng chỉ khi bầu bạn bên nhau, dòng thời gian trôi về trước như nước sông chảy xiết mới có ý nghĩa.
Rốt cuộc, điểm cuối cuộc đời không còn là vùng hoang dã.
Yêu, là bản năng tốt đẹp nhất mà con người có được.
Trên thế giới này, chỉ có tình yêu mới có thể chiến thắng hư vô, cũng chỉ có tình yêu mới có thể tồn tại vĩnh hằng trước thời gian.
___________
Chính văn hoàn.