Hắn nhìn chiếc Tesla chẳng thể khởi động được, bỗng chợt rất muốn hút một điếu thuốc.
Sự thay đổi xe của Hứa Gia Lạc dường như có gì đó giông giống với quỹ tích cuộc đời hắn.
Lúc ở Mỹ, xe hắn đứng tên là một chiếc Audi Q5. Đó là một chiếc xe gia dụng hoàn hảo, giá tầm trung, bình thường lái đến trường đại học cũng sẽ không khiến người ta phải kinh ngạc. Audi Q5 cũng rất thích hợp khi cả gia đình lái xe ra ngoài đi chơi, nhất là cho một người chồng, người cha đúng mực.
So với những chiếc siêu xe xếp thành hàng trong gara nhà hắn, dường như Hứa Gia Lạc lại giống nước hơn – luôn cố gắng hòa tan trong nhóm vị trí năng lực xã hội của mình.
Trong nhà hắn còn có hai chiếc xe đẹp được đăng ký dưới tên Cận Sở, lúc ra ngoài xã giao cũng chẳng đến nỗi không nở mày nở mặt. Đương nhiên chuyện này chẳng được coi như hưởng thụ xa xỉ gì cả, bản thân Cận Sở cũng không phải là người tham lam.
Nhiều năm qua, Hứa Gia Lạc vẫn luôn cảm ơn điểm này của Cận Sở, cảm ơn Omega ấy đã không ép buộc hắn điều chi. Tiêu chuẩn yêu cầu đối với sinh hoạt của Cận Sở cũng chỉ ở mức thoải mái, chứ không phải xa hoa lãng phí.
Thoạt nhìn điều đó không mang ý nghĩa gì, nhưng trong thực tế có rất nhiều Omega gả vào gia đình như hắn sẽ không cho phép hắn được sống thoải mái đến ngần này.
Lúc ly hôn, hắn đã để lại toàn bộ xe và nhà cho Cận Sở. Sau khi về nước, Hứa Gia Lạc đột ngột nảy ra ý định mua một chiếc Tesla. Giấc mộng này của thẳng A từng khiến Cận Sở khịt mũi coi thường, nhưng mấy người anh em của hắn lại hô hào rất cool.
Mà thực ra cũng chẳng cool cho lắm.
Những cửa hàng có cột sạc điện siêu tốc trong thành phố B khá ít, cộng thêm không quen mấy với việc chú ý lượng điện, thi thoảng Hứa Gia Lạc lại phải nếm mùi cạn điện một lần –
Giống như một phép ẩn dụ nào đó trong cuộc đời của hắn lúc này đây.
Hứa Gia Lạc không bắt xe ngay mà bình tĩnh đứng chờ. Xe của hai người đỗ cạnh nhau, dĩ nhiên sáng nay lúc Phó Tiểu Vũ lái xe tới đã đỗ như vậy.
Quả nhiên chưa đầy năm phút sau, Phó Tiểu Vũ đi từ thang máy ra về phía bên này.
“Hứa Gia Lạc.” Phó Tiểu Vũ cất tiếng chào hắn, đoạn làm như không có chuyện gì nói: “Sao anh vẫn chưa đi?”
“Không đi được.” Hứa Gia Lạc đứng tựa vào cửa xe Tesla, rất bình tĩnh: “Hôm qua cậu không sạc điện giúp tôi à Phó Tiểu Vũ?”
“À, tôi nhớ là tôi…” Phó Tiểu Vũ đi tới cột sạc điện, lại nhìn ổ cắm của Tesla, sau đó lập tức nói: “Có thể là do tôi không cắm chặt rồi.”
Y nói câu này rất nhẹ nhàng và rất nhanh, đoạn mau chóng ngẩng đầu lên: “Là do tôi không cẩn thận, thật sự ngại quá. Hay thế này đi, để tôi tiện đường đưa anh về nhé.”
Lúc này đây, Omega khó có thể che giấu được ánh sáng lấp lánh trong mắt mình. Y cao giọng hơn một chút, hỏi: “Nay là thứ sáu, hay là… Hứa Gia Lạc này, vừa lúc chúng ta cùng ăn bữa tối nha?”
Y lúc thì “Tiện đường”, khi lại “Vừa lúc”, nhưng thế càng chứng tỏ rằng điều này không hề vừa lúc, cũng chẳng tiện đường.
“Phó Tiểu Vũ…”
Hứa Gia Lạc bỗng giơ tay đè lại Omega đang vui sướng mở cửa xe Lamborghini.
“Hả?” Phó Tiểu Vũ quay đầu.
Hôm nay Omega còn ăn mặc lóa mắt hơn cả thứ hai. Bên trong chiếc áo khoác dài màu đen là chiếc sơ mi màu đỏ thắm, phối với cặp khuy măng sét hình hoa hồng màu vàng, hoàn toàn là trang phục hẹn hò.
Điều này đủ để bất cứ một Alpha nào đi cùng với y sẽ cảm thấy hưng phấn hăm hở, ngay cả Hứa Gia Lạc cũng không thể không thừa nhận điểm này.
Cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa vứt bỏ được những hứng thú thấp hèn của một Alpha.
Trong mắt Hứa Gia Lạc dấy lên một tia châm chọc vì sự tự giễu chính bản thân mình, nhưng ngay sau đó đã chuyển thành bất đắc dĩ. Hắn im lặng một chốc rồi thẳng thắn mở miệng nói: “Bây giờ cậu đang lén lút tìm cơ hội hẹn hò với tôi đấy à?”
Câu hỏi này thẳng tuệch đến mức Phó Tiểu Vũ vừa nghe xong bỗng như bị bỏng vì cửa xe. Y giơ tay lên, sau đó nghiêm túc đặt ngay ngắn bên mình.
Đây là tư thế đề phòng vô thức của một học sinh ngoan.
Nhưng khi nhìn về phía Alpha, y mau chóng che giấu nỗi kinh hãi, chuyển thành vẻ mặt sắc sảo luôn có trước đó: “Anh đang nói gì vậy Hứa Gia Lạc?”
Có lẽ chính bản thân y cũng hơi luống cuống nên chưa đợi Hứa Gia Lạc trả lời, Phó Tiểu Vũ đã nhanh chóng giải thích: “Tôi muốn mời anh ăn cơm là bởi vì… Lần phát tình trước đó tôi vẫn chưa nghiêm túc cảm ơn anh chính thức được, chứ không có ý gì khác. Vả lại đưa anh về thật sự vì tiện đường, chúng ta không ở xa nhau cho lắm.”
Nóng lòng giải thích là tối kỵ trong lúc so chiêu.
“Giám đốc Phó à, nếu muốn nói cảm ơn thì trong tuần này cậu mời cơm tôi không ít rồi đấy.” Hứa Gia Lạc nở nụ cười: “Cũng nên cảm ơn đủ rồi chứ nhỉ.”
“…”
“Còn nữa.” Hứa Gia Lạc cúi đầu rút điếu thuốc lá nữ từ trong túi ra, hững hờ nói: “Không sạc điện cho Tesla thật sự là vì cậu bất cẩn à?”
“Đương, đương nhiên.” Phó Tiểu Vũ hơi lắp bắp.
“Thật ư?” Hứa Gia Lạc ngậm điếu thuốc trong miệng chứ không châm lửa, hắn nhìn Phó Tiểu Vũ chằm chằm: “Phó Tiểu Vũ, chỉ cắm phích sạc điện thôi chứ chẳng rườm rà là bao, cậu cũng không phải là người sơ ý đến vậy. Với cả…”
Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Bây giờ là năm rưỡi, hôm nay tôi tan làm sớm là muốn về nhà chơi với Nam Dật, nhưng cậu thì sao? Vì gì lại ra sớm như thế? Hình như cậu chưa từng rời khỏi văn phòng trước bảy giờ rưỡi nhỉ. Cậu biết nhất định tôi bị kẹt ở chỗ này là vì không lái xe được, đúng không?”
“Tôi…”
Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn Hứa Gia Lạc, trong đôi mắt tròn xoe kia đong đầy bối rối.
Một lát sau, y cúi đầu xuống nhẹ giọng nói: “Xin lỗi anh.”
Vậy mà Phó Tiểu Vũ lại cứ thế thừa nhận.
Omega này quá thật thà, thật thà đến độ ngay cả việc nói lá mặt lá trái cũng không làm nổi.
“Chuyện xe đã gây thêm phiền phức cho anh, thật sự xin lỗi.” Phó Tiểu Vũ nói.
Giờ phút này, y không chỉ cảm thấy hổ thẹn vì bị vạch trần tâm tư, mà còn áy náy do nghe thấy Hứa Gia Lạc nói định về với Nam Dật, đến nỗi ngón tay y run lẩy bẩy.
Nhưng dù có lúng túng đến đâu, Phó Tiểu Vũ vẫn duy trì thói quen ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Hứa Gia Lạc nói: “Xin lỗi.”
Xin lỗi, tôi tiếp cận anh, nhưng chẳng hề muốn tạo thành phiền phức cho cuộc sống của anh.
Ngờ đâu, ánh mắt Alpha bất chợt bảng lảng.
Hứa Gia Lạc dừng một chút rồi mới tiếp tục hỏi: “Còn những tin nhắn mời ăn trưa kia, lần nào cậu cũng nói là công việc, nhưng thực ra chúng ta cũng chẳng có nhiều công việc để có thể trò chuyện, đúng không nhỉ?”
Phó Tiểu Vũ giữ im lặng. Một khi y đã thừa nhận một chuyện, thì phủ nhận những chuyện khác cũng đã mất đi ý nghĩa.
Y bỗng nhận ra mình vụng về biết nhường nào. Hóa ra mấy ngày qua, kế hoạch tác chiến mà y dày công xây dựng lại rõ ràng và nực cười đến thế trong mắt Alpha.
Hứa Gia Lạc bỗng thấy tức giận.
Có một giây, dường như hắn đã chia thành hai người.
Một hắn đang vạch trần Phó Tiểu Vũ không hề khách sáo, còn một hắn khác thì lại tiếc hận nghĩ –
Phó Tiểu Vũ, cậu thật sự quá ngốc.
Thích là tình cảm trong lòng, nếu như không có chứng cứ, chỉ mỗi phỏng đoán thôi thì chừng như cậu có thể khinh thường nói cho người kia biết: Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, đồ cuồng tự luyến.
Chỉ cần cậu không thừa nhận thì nào ai có thể bắt bí được cậu.
Sự vụng về của Phó Tiểu Vũ khiến người ta cảm thấy buồn cười, nhưng đồng thời lại đẫm chút xót xa.
Vụng về, là bởi vì một Omega lại dùng cách theo đuổi của Alpha, nên mới khờ ngốc đến nhường ấy.
Y chỉ biết dùng phương pháp ngốc vụng, bởi vì vẫn chưa học được cách mưu lợi trong tình yêu.
“Phó Tiểu Vũ, cậu đang làm gì thế hả?”
Những cảm xúc ngổn ngang như tơ vò khiến giọng Hứa Gia Lạc bỗng chợt phiền não: “Kết thúc một lần phát tình, tất cả đều không thay đổi, chúng ta vẫn là quan hệ đồng nghiệp như cũ. Đây là điều chúng ta đã nói trước đúng không?”
“Đúng thế.”
Sau một hồi trầm mặc, Phó Tiểu Vũ khàn giọng đáp.
Vẻ mặt Hứa Gia Lạc nghiêm khắc, hắn tiếp tục bảo: “Nói thật nhé Phó Tiểu Vũ, cho đến giờ tôi vẫn không rõ tại sao khi đó cậu lại chọn tôi, nhưng tôi hi vọng rằng không phải là vì cậu thích tôi. Bởi vì nếu nói thế, ngày hôm đó ở đại học B tôi sẽ không đồng ý vượt qua kỳ phát tình với cậu. Có điều chuyện qua thì cũng qua rồi, tôi không thích hỏi lại điều gì cả vì hỏi rất phiền phức. Cho nên dù khi đó tại sao cậu lại chọn tôi, thì tất cả cũng đều đã kết thúc.”
“Đương nhiên tôi biết vì quan hệ của Văn Kha và Hàn Giang Khuyết, chúng ta không giống đồng nghiệp bình thường. Nhưng dù có là quan hệ chồng chéo giữa đồng nghiệp và bạn bè đi chăng nữa, thì đó cũng chỉ là một mối quan hệ bình thường mà thôi. Trước khi lên giường chúng ta đã nói rõ những chuyện sau này, vậy thì cả hai bên đều phải tuân thủ, nếu không lời hứa chẳng hề có chút ý nghĩa gì đúng không?”
“…Xin lỗi anh.”
Trong khoảnh khắc đó, Phó Tiểu Vũ thốt nhiên nhận ra rằng, lúc mình đang hào hứng sắp xếp kế hoạch tác chiến, y đã ngu ngốc đến mức hoàn toàn coi nhẹ khả năng Hứa Gia Lạc hoàn toàn nhốt chặt y bên ngoài.
Vốn rằng, Hứa Gia Lạc không muốn có bất cứ quan hệ gì với y.
Hứa Gia Lạc không phải là dự án, cũng chẳng hề dựa vào sắp xếp tỉ mỉ là có thể lấy được thành quả.
Hóa ra y vừa bừng bừng dã tâm bước ra chiến trường thì đã chật vật ngã lộn cổ xuống rãnh.
Lối vào bãi đỗ xe chợt có cơn gió buốt lạnh ùa tới. Omega đứng trân tại chỗ run rẩy, nom thật yếu đuối.
Y lúng túng đến mức chỉ có thể lại xin lỗi một lần nữa.
“Phó Tiểu Vũ.”
Hứa Gia Lạc thấp giọng nói: “Áo sơ mi và quần của cậu vẫn để ở chỗ tôi. Tôi đã ủi phẳng rồi, sáng mai sẽ đưa cho cậu. Từ ngày mai trở đi chúng ta sẽ trở lại như lúc ban đầu, không sao đâu…”
Nói đến đây, hắn hít một luồng khói chưa hề châm, khàn khàn nói: “Mấy ngày nữa cậu sẽ ổn hơn thôi.”
Hứa Gia Lạc nhìn Omega đã cúi đầu nói “Xin lỗi” rất nhiều lần, hắn lặp lại trong lòng lần nữa –
Phó Tiểu Vũ, mấy ngày nữa, cậu sẽ ổn hơn thôi.
______________
Hết chương 38.