Hai ngày sau, khi triệu chứng sốt xuất huyết thuyên giảm, Phó Tiểu Vũ mới bay về nước.
Sức khỏe y đã khôi phục khá ổn, chỉ là tinh thần vẫn cảm thấy uể oải rã rời.
Trong chuyến bay ngắn ngủi, y thiếp một giấc chập chờn, còn có giấc mộng rất vội vàng.
Trong mơ, y quay về tuổi thiếu niên. Hình như hôm đó đang là buổi thi, những người khác ai nấy đều đã làm xong và đang cười nói rộn rã rời khỏi phòng thi. Chỉ còn lại mình y ngồi lẻ loi trong phòng đối diện với bài thi, đầu nhễ nhại mồ hôi.
Điều kỳ quái là, mỗi một câu hỏi trong đề kia y chẳng biết tí gì cả.
Phó Tiểu Vũ sốt ruột đến độ cả người đẫm mồ hôi lạnh, nhưng dường như vĩnh viễn bị giam trong phòng thi.
Đối với một người từ nhỏ đến lớn luôn muốn đạt max điểm như y mà nói, đây có lẽ là tình cảnh đáng sợ nhất.
Giấc mơ này khiến Phó Tiểu Vũ bừng tỉnh khỏi cơn mơ ngay lập tức.
“Phó Tiểu Vũ, cậu không sao chứ?” Ôn Hoài Hiên ngồi bên cạnh nhẹ nhàng hỏi.
“Không sao đâu, chỉ là… mơ một giấc mơ mà thôi.” Phó Tiểu Vũ ngơ ngác ngẩng đầu lên. Có lẽ vì đột nhiên tính giấc, nên trong miệng y hơi khô chát.
“Uống ly trà sữa nóng đi.” Ôn Hoài Hiên tự chọn một ly trà sữa cho Phó Tiểu Vũ.
Phó Tiểu Vũ không tiện từ chối, nhưng cũng chỉ nhẹ nhấp hai hớp nhỏ rồi đặt sang bên cạnh, sau đó quay đầu sang trò chuyện vài câu với Vương Tiểu Sơn.
Ôn Hoài Hiên đã thay đổi vé để bay về nước cùng Phó Tiểu Vũ, và thực ra hành động này ít nhiều cũng khiến y cảm thấy xấu hổ. Chỉ là trong tình huống này, y thật sự không còn dư tâm trí đâu để suy nghĩ phải lấy cách ở chung thích hợp nào với Ôn Hoài Hiên nữa.
Sau khi xuống máy bay, lái xe nhà họ Ôn đã đợi sẵn bên ngoài với một chiếc Bentley. Ôn Hoài Hiên lịch lãm đi tới mở cửa xe, hắn vốn định đưa Phó Tiểu Vũ và Vương Tiểu Sơn về nhà. Ai ngờ Omega ấy lại không có ý định về nhà ngay mà muốn tới công ty mở một cuộc họp ngắn.
Ôn Hoài Hiên thật sự không nhịn được mà nói một câu: “Giám đốc Phó à, cậu vừa khỏi ốm, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều thêm một chút đi. Một Omega trẻ trung xinh đẹp như cậu phải trân trọng bản thân mình hơn chứ, không cần liều mạng làm việc như thế.”
Phó Tiểu Vũ không đáp lời ngay, chỉ cầm túi yên lặng nhìn Ôn Hoài Hiên một lúc, bầu không khí dần trở nên lúng túng.
“Không sao đâu.” Cuối cùng y khẽ mỉm cười một cái rồi bình tĩnh nói: “Chỉ là tới công ty mở một cuộc họp rất ngắn gọn mà thôi, họp xong tôi sẽ trở về nghỉ ngơi. Ôn tiên sinh này, mấy hôm nay thật sự rất cảm ơn vì anh đã chăm sóc.”
“Được, để tôi đưa hai người qua.” Ôn Hoài Hiên hết cách rồi, đành phải bảo tài xế lái xe đến công ty Phó Tiểu Vũ rồi mới rời đi.
Kỳ thực Phó Tiểu Vũ có ấn tượng không xấu với Ôn Hoài Hiên, nhất là khoảng thời gian này người ta đã giúp đỡ và quan tâm nhiều, đương nhiên y sẽ không có cách nào xem nhẹ thiện ý như vậy.
Chỉ là khi ở chung với Ôn Hoài Hiên, những khoảnh khắc lúng túng như thế này vẫn còn rất nhiều.
Không thể nói là rất không thoải mái, vì xét lại, Ôn Hoài Hiên là một phú nhị đại sức sống rạng ngời vô tư, chưa từng nếm trải bất cứ khổ cực gì. Mặc dù hắn cũng từng đi du học ở nước ngoài, có điều vẫn còn chút tư duy của thẳng A, luôn vô thức cảm thấy Omega có thể yếu đuối hơn một chút.
Hắn thích tập thể hình cũng như các môn thể thao mạo hiểm xa hoa, luôn ăn uống lành mạnh, sẽ chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè với những status tích cực, ví dụ như: Hưởng thụ từng giây từng phút của cuộc đời, hạnh phúc là tất cả.
Miêu tả như vậy khiến Phó Tiểu Vũ cũng khẽ giật mình, y cũng đã từng có những điểm tương tự với Ôn Hoài Hiên.
Thể thao, ăn uống, thậm chí là những để tâm với cuộc sống tươi đẹp.
Chỉ là Phó Tiểu Vũ của hiện tại dường như đã lặng lẽ có rất nhiều khác biệt với chính y của một năm trước.
Có đôi khi nói chuyện một câu nào đó với Ôn Hoài Hiên, y sẽ bỗng thẩy tẻ nhạt vô vị.
Đó là nỗi cô quạnh thi thoảng tứa ra từ trái tim.
Phó Tiểu Vũ lắc đầu, không suy nghĩ tiếp nữa.
Chẳng hiểu sau y cảm thấy mình đã lên dây cót rồi, những ngày nằm nghỉ cũng vẫn nghĩ đến công việc, muốn luôn luôn làm việc. Bởi vì, nếu không làm việc, đấu óc sẽ trống rỗng, sẽ… Nghĩ đến một vài thứ khác.
Y không muốn như vậy.
“Chỗ này còn phải thay đổi, hàng thứ ba, thứ năm. Còn nữa…”
Người trong công ty lúc này không nhiều, Vương Tiểu Sơn đang trình cho Phó Tiểu Vũ xem ppt cuộc họp mà mình đã sửa xong, còn Phó Tiểu Vũ thì im lặng click chuột.
Đúng lúc này, DingTalk của Vương Tiểu Sơn bỗng lóe lên một cái. Phó Tiểu Vũ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nhất thời quên béng đây là máy tính của cậu trợ lý, bèn vô thức nhấn mở tin nhắn.
Hứa Gia Lạc: Hai người đã về nước rồi hả?
Phó Tiểu Vũ nhất thời sửng sốt.
“Á á!”
Vương Tiểu Sơn sợ đến độ suýt nữa nhảy dựng dậy khỏi chỗ ngồi. Cậu ta hoảng loạn bối rối đến độ nổi cáu không đúng lúc, và rất hiếm thấy: “Sếp, đây là máy tính của em!”’
Sau khi nổi cơn xong, Vương Tiểu Sơn lại lần nữa quay trở lại làm cậu trợ lý nhát như thỏ đế trước mặt sếp Phó, lí nhí nói: “Em…”
Phó Tiểu Vũ thẳng thừng tắt khung chat.
Thực ra có một giây, y thậm chí đã muốn kéo lên trên một chút để xem xem đến cùng Hứa Gia Lạc đã nói cái gì với Vương Tiểu Sơn, nhưng mà câu nói của Vương Tiểu Sơn đã ngăn y lại.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, y không phải là kiểu người sẽ bỏ qua riêng tư của cấp dưới để tùy tiện lục xem lịch sử trò chuyện.
Phó Tiểu Vũ mặt không đổi sắc, y về phòng làm việc của mình.
Mấy phút sau, vẫn là Vương Tiểu Sơn mặt mũi xám xịt gõ cửa bước vào: “Sếp ơi…”
“Em thật sự không hề nói gì thêm với anh Hứa, à không giám đốc Hứa hết. Chỉ là hai hôm ở Việt Nam, anh ấy có hỏi em rằng anh có phát sốt lại không, lúc nào về nước. Trừ mấy câu đó ra thì chẳng có gì nữa, thật đấy ạ…”
Cậu trợ lý đáng thương đưa di động tới: “Không tin thì anh xem đi ạ.”
Ban đầu Phó Tiểu Vũ từ chối cho ý kiến, chỉ xụ mặt gõ mấy chữ linh tinh trên máy tính của mình thật nhanh. Nhưng cuối cùng y vẫn không nhịn được mà nhận lấy điện thoại.
Vương Tiểu Sơn không hề nói dối, độ dài cuộc trò chuyện của cậu ta với Hứa Gia Lạc thật sự có thể gọi là trò chuyện “Một chút”, đến mức Phó Tiểu Vũ chỉ bất cẩn lướt lên hai lần là có thể tới luôn một tháng trước.
Hứa Gia Lạc: Đồng chí Tiểu Sơn, hỏi cậu một chuyện nhé.
Hứa Gia Lạc: Phó Tiểu Vũ có từng nói với cậu là mình thích xe màu gì và hãng gì không? Không phải xe thể thao, mà xe có thể đi lại thoải mái một chút ấy.
Vương Tiểu Sơn: Anh Hứa đã bắt đầu chuẩn bị quà sinh nhật đúng không! Đương nhiên là em có biết chút đỉnh rồi, tối nay sẽ gọi điện thoại nói cho anh. Nhưng đã dò la chỗ em phải trả tiền cà phê với phí bịt miệng đấy nhớ.
Hứa Gia Lạc: Không thành vấn đề. Xong việc tôi sẽ dẫn cậu và Tiểu Vũ cùng tới ăn tiệc bên bờ biển.
Vương Tiểu Sơn:
À đúng rồi, dự trù chi phí là bao nhiêu hả anh?
Hứa Gia Lạc: Không giới hạn nhé. À phải, ăn cắp cái ảnh kia của cậu
Rõ ràng chỉ là chuyện của một tháng trước thôi, ấy mà giờ nhìn lại bỗng cảm thấy xót xa cho những gì đã xa xôi.
Phó Tiểu Vũ dừng ngón tay lại hai giây. Vương Tiểu Sơn đứng bên cạnh căng thẳng hẳn lên, nhưng Phó Tiểu Vũ lại bình tĩnh nhanh chóng lướt xuống.
Trò chuyện giữa Vương Tiểu Sơn và Hứa Gia Lạc thật sự không nhiều, cơ bản có thể lướt tới ngay đoạn sau khi hai người họ chia tay nhau…
Là cái đêm mà y đột nhiên phát sốt kia.
Kỳ thực trước đó Phó Tiểu Vũ chỉ mới nghe Vương Tiểu Sơn nói qua loa, rằng Hứa Gia Lạc đã phát hiện y có gì đó không đúng bằng việc thấy y không trả lời DingTalk. Mặc dù chính y cũng có mấy cuộc gọi nhỡ trên DingTalk, nhưng cũng không khoa trương đến thế.
Buổi tối hôm đó, chỉ trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, đã có hai mươi mấy cuộc gọi, tin nhắn liên tục gởi tới, trừ năm tiếng ngồi trên máy bay thì gần như không hề gián đoạn. Lúc ngón tay lướt xuống lịch sử trò chuyện –
Lần đầu tiên Phó Tiểu Vũ trực tiếp nhìn thấy những lo lắng và bất an đêm hôm đó của Alpha.
Trong trí nhớ của y, dường như Hứa Gia Lạc chưa từng hoảng loạn đến vậy.
Chỉ trong vài tiếng đồng hồ y mất ý thức, đã có một tiết mục rất đỗi kinh tâm động phách diễn ra trong app làm việc này.
Trò chuyện phía sau cũng dần ít hơn.
Cái đêm sau khi từ Việt Nam quay về, Hứa Gia Lạc đã từng gửi một tin nhắn cho Vương Tiểu Sơn hỏi Phó Tiểu Vũ còn khó chịu không. Nhưng hôm đó Phó Tiểu Vũ biết cả Vương Tiểu Sơn lẫn mình đều khá mệt mỏi rồi, nên ngủ rất sớm, vì thế mà Vương Tiểu Sơn không trả lời.
Hình như Hứa Gia Lạc trắng đêm không ngủ, đến rạng sáng hôm sau lại gửi một tin: Tiểu Sơn, em ấy còn khó chịu không?
Bốn năm giờ sáng tinh mơ lại lần nữa gửi tới một câu hỏi giống như đúc.
Chỉ cách màn hình, khi nhìn thấy mấy chữ kia, Phó Tiểu Vũ vẫn cảm thấy ngực mình nhức nhối khôn cùng.
Y vội vàng đưa di động cho Vương Tiểu Sơn, đoạn im lặng tiếp tục lạch cạch gõ trên máy tính. Một lát sau y hoàn toàn không nhắc đền Hứa Gia Lạc, chỉ bình tĩnh nói: “Những chỗ tôi cần sửa đã đánh dấu trong đó hết rồi, trước khi họp hãy điều chỉnh lại một chút. Ra ngoài đi.”
Mặc dù Vương Tiểu Sơn nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhưng cậu ta vẫn quan sát Phó Tiểu Vũ thêm một chút rồi mới dè dặt lùi ra ngoài.
Văn Kha và Vương Tĩnh Lâm cũng có mặt trong cuộc họp ngắn vào buổi chiều, duy chỉ mình Hứa Gia Lạc là không tham gia.
Phó Tiểu Vũ cũng không hỏi, y vẫn chủ trì buổi họp xong như thường lệ, sau đó chuẩn bị về nhà. Có điều khi đi qua hành lang, y lờ mờ nghe thấy Văn Kha và Vương Tĩnh Lâm đang bàn xem nên đưa hoa gì cho bên Hứa Gia Lạc.
Y cầm ly cà phê đứng một chốc, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“À, tôi đang định nói với cậu đây Tiểu Vũ.” Trong tay Văn Kha cầm một chiếc áo choàng dài, ra vẻ sẽ đi ngay lập tức: “Cha Omega của Hứa Gia Lạc hôm nay vừa phẫu thuật cắt khối u trong ngực xong.”
Văn Kha dừng một chút, anh liếc nhìn vẻ mặt Phó Tiểu Vũ rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, trước mắt phẫu thuật rất thuận lợi. Có điều tiếp theo cần xét nghiệm xem khối u kia là lành tính hay ác tính, nếu là ác tính thì không ổn lắm. Chờ lát nữa tôi sẽ qua đó thăm, cậu đừng nghĩ quá nhiều. Bên công ty sẽ lấy danh nghĩa hội đồng quản trị để phát người tới tặng đồ thăm hỏi một chút, bày tỏ tấm lòng chu đáo, cứ yên tâm.”
“… Được.”
Phó Tiểu Vũ gật nhẹ đầu rồi cầm ly cà phê quay người đi vào văn phòng. Lúc thu dọn đồ đạc, y bỗng mất tập trung.
Phó Tiểu Vũ dọn dẹp được một nửa thì gọi Vương Tiểu Sơn vào.
“Cậu chuẩn bị chút đồ đi thăm hỏi bệnh nhân đi, sáng mai…”
Nói đến đây, Phó Tiểu Vũ bỗng bực bội nhét Macbook vào túi, lắc đầu nói: “Được rồi, không có chuyện gì đâu, không cần.”
…..
Phó Tiểu Vũ không có ý định suy nghĩ thêm về những chuyên này.
Tối nay Đường Ninh từ Thuận Thành tới, Phó Cảnh nói muốn làm sủi cảo, còn cố ý dặn dò y về sớm một chút.
Chờ đến Phó Tiểu Vũ khi về nhà, Đường Ninh đã tới. Bà đang cùng làm sủi cảo với Phó Cảnh trong phòng bếp, mùi thơm của nhân tôm tươi và rau hẹ truyền tới từ bếp. Mà trong phòng khách, một chú mèo mướp béo ụ đang chạy lộn xộn khắp nơi.
“Là Bé Mập đấy ư?”
Vừa nhìn thấy mèo, Phó Tiểu Vũ lập tức nở nụ cười. Y còn chưa kịp thay đồ đã cúi người ôm mèo vào lòng.
Trước đó y vẫn luôn nhận được ảnh chụp Bé Mập từ Phó Cảnh, nhưng đây lại là lần đầu tiên thấy nó. Vừa ôm mèo, Phó Tiểu Vũ chỉ cảm thấy nó thật nặng, nom thì không lớn bằng Hạ An mà thực tế lại còn trĩu tay hơn cả chú mèo Ragdoll kia.
“Nặng quá.”
Phó Tiểu Vũ cứ thế ôm Bé Mập đi vào phòng bếp.
“Đều do cha con đó, cứ gắng sức cho ăn.” Trên tay Đường Ninh còn dính bột mì, bả ngẩng đầu lên nhìn Phó Tiểu Vũ từ trên xuống dưới một lần, rồi nhẹ nói: “Nghe cha con nói con bị ốm ở Việt Nam hả?”
“Không sao đâu ạ.” Phó Tiểu Vũ đáp: “Chỉ bị cảm vặt thôi.”
Y không nói chuyện mình bị sốt xuất huyết cho Phó Cảnh.
“Con xem con kìa, quần áo còn chưa thay đã ôm mèo rồi.” Phó Cảnh lại không làm sủi cảo, trên tay rất sạch sẽ. Ông ta kéo Phó Tiểu Vũ qua rồi vỗ hai cái lên người y: “Quần áo này đắt cỡ nào mà để dính lông nhiều như vậy. Đừng phá hoại chứ.”
Phó Cảnh vừa quở trách vừa hơi không kìm nén được lửa giận: “Sao con lại gầy rồi, có phải lại không ăn uống đàng hoàng ở Việt Nam không hả? Sao con cứ…”
“A Cảnh à, ở nước ngoài không ăn được cũng là bình thường mà.”
Đường Ninh vội vàng nói ngay: “Để tố nay Tiểu Vũ ăn nhiều một chút.”
Thế là Phó Cảnh lại ỉu xìu, ông ta lầm bầm một câu rồi chạy sang bên cạnh đưa cho Phó Tiểu Vũ một quả lê: “Ăn lê trước đi, để cha với dì gói xong vỉ sủi cảo này sẽ hấp luôn.”
Gần đây ông ta vẫn luôn như thế, thi thoảng lại nổi giận, nhưng vừa nói xong đã tự mình ủ rũ.
Thực ra không chỉ là vì ông ta sợ thời gian trước tâm trạng Phó Tiểu Vũ không được tốt, mà kể từ sau khi Phó Tiểu Vũ nói muốn cắt đứt quan hệ với mình, Phó Cảnh đã len lén sợ rồi.
Khi hai cha con họ đoạn tuyệt không liên lạc, Phó Cảnh đã từng lén lau nước mắt không biết bao lần, nhưng ngại mặt mũi nên không chịu làm hòa
Mãi đến khi Hứa Gia Lạc gửi tin nhắn đó cho Đường Ninh, rốt cuộc ông ta mới không thèm để ý đến mặt mũi nữa mà chạy đến thành phố B. Dù để chữa lành mối quan hệ, Phó Cảnh cũng đột nhiên không còn những suy nghĩ giống như trước đó nữa.
Qua nhiều năm như vậy, mãi đến khi Phó Tiểu Vũ thẳng thừng phản kháng và cắt đứt quan hệ, dường như ông ta mới bất chợt nhận ra – Con mình đã lớn rồi.
Ông ta đã quản không được, cũng không nên quản như thế nữa.
“Dì ơi, dì và Bé Mập sẽ ở bao lâu ạ?”
Phó Tiểu Vũ thả Bé Mập xuống, đoạn rửa tay rồi vừa ăn lê vừa hỏi.
“Ở một tuần chăng?” Đường Ninh thành thạo gói một cái sủi cảo, cười nói: “Đến lúc đó xem cha con có tiếp tục bầu bạn với con không hay là trở về với dì. Đương nhiên hết thảy vẫn phải xem con trước, không quấy rầy đến con là được.”
Mặc dù đang cười, nhưng lúc hỏi Đường Ninh vẫn rất dè dặt.
“Hai người cứ quyết định đi, không phiền đâu ạ.”
Phó Tiểu Vũ nói nhỏ. Trong lòng y bỗng trào lên nỗi xót xa không nói thành lời, đoạn bổ sung thêm một câu: “Ở thêm mấy ngày cũng không hề hấn gì đâu.”
Căn nhà ở Quân Nhã rất hiếm khi có bầu không khí gia đình như thế này.
Sủi cảo đã hấp chín, Phó Cảnh đang bày món ăn lạnh, Đường Ninh thì khui hai chai vang đỏ, bát đũa đã bày xong xuôi. Bé Mập giống như cái đuôi của Phó Cảnh, ông ta đi tới đâu nó theo đến đấy, thi thoảng lại ngửa đầu kêu meo meo.
“Cho mày thèm chết đi.” Phó Cảnh bưng một đĩa sủi cảo nóng hổi đặt lên bàn.
Phó Tiểu Vũ ngồi cạnh bàn, mặc dù y vừa rửa tay xong nhưng vẫn nhịn không được mà cúi đầu sờ cái đầu xù lông tròn xoe của Bé Mập.
“Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi.”
“Uống chút rượu đã.” Đường Ninh rót cho Phó Cảnh và mình nửa ly vang, nhưng chỉ cho Phó Tiểu Vũ chút rượu vừa đủ một hai ngụm: “Tiểu Vũ, mấy hôm trước con bị ốm, phải uống ít thôi.”
Phó Tiểu Vũ nhẹ gật đầu, y vừa thờ ơ ăn sủi cảo vừa lấy chân chọc ghẹo Bé Mập.
Đường Ninh và Phó Cảnh thân mật trò chuyện. Phó Cảnh đã uống khá nhiều rượu vang, ông ta ăn được một nửa thì tựa đầu lên vai Đường Ninh.
Đường Ninh xoa xoa đầu Omega của mình, sau đó đứng dậy rót cho ông ta một tách trà nóng.
Phó Tiểu Vũ nhìn một lúc, đoạn yên lặng đặt bát đũa xuống.
Nỗi cô đơn tràn ra từ tim mà lúc vừa xuống máy bay trò chuyện với Ôn Hoài Hiên lại lần nữa thoáng lướt qua.
Có lẽ, là thứ cô độc còn nặng nề hơn cả cô đơn đang phủ vây lấy y.
Thừa dịp Đường Ninh không để ý, y lại uống thêm hai ngụm rượu. Với tửu lượng của mình, chút nhấp môi đó không hề đáng kể, nhưng không biết vì tâm trạng hay là cơ thể mà cả người Phó Tiểu Vũ chợt hơi lâng lâng.
“Để con lấy cho Bé Mập món đồ chơi.”
Phó Tiểu Vũ chợt nhớ ra lần trước Hạ An ở chỗ này của mình, y đã mua không ít đồ chơi mèo. Bởi vì mua khá nhiều, mà bên Hứa Gia Lạc cũng có, thế nên y không đưa toàn bộ cho Hứa Gia Lạc. Lần này vừa hay có thể lấy ra cho Bé Mập chơi.
Khi đi tới phòng chừa đồ, đồ đạc cho mèo chất đầy trong góc, nhìn kỹ thì đúng là không ít.
Cây leo nhiều tầng cho mèo, vòng xoay hình tròn cho mèo, tấm cào móng, còn có mấy con chuột nhỏ chạy bằng điện.
Phó Tiểu Vũ khom người đặt Bé Mập xuống, sau đó lấy ra từng cái từng cái một. Có điều khi lấy mỗi thứ ra, y lại kìm lòng không đậu mà nhớ đến Hạ An.
Y thật sự, thật sự rất nhớ Hạ An.
Hạ An là một chú mèo cực kỳ thích Phó Tiểu Vũ.
Lúc y làm việc, nó sẽ ghé vào cạnh máy tính của y.
Lúc tắm bồn, Hạ An sẽ lo lắng ngồi bên cạnh trông coi, mãi đến khi Hứa Gia Lạc đi tới… Bế Hạ An không thức thời ra ngoài.
Nhớ đến Hạ An là an toàn, nhưng y sợ nếu lại còn tiếp tục nữa, mình sẽ lạc lối sang nỗi nhớ những thứ khác.
Ngay khi định rời khỏi phòng chứa đồ, Phó Tiểu Vũ bỗng nhìn thấy trên sàn nhà còn một thứ gì đó. Y khom người nhặt lên, chỉ thấy đó là một tấm bảng tên mèo bằng nhựa rất nhỏ và không đáng chú ý.
Vật này khá quen, nhưng hình như y không hề chú ý tới.
Dưới ánh đèn, lần đầu tiên Phó Tiểu Vũ cẩn thận xem xét miếng nhựa nhỏ hình tròn kia. Bên trên đó có dán một mảnh giấy nhỏ, có lẽ vì khá lâu rồi nên nét chữ trên đó đã phai mờ, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra ba hàng chữ:
Tên: Hạ An
Người liên hệ: Hứa (Phía sau là một dãy số như số điện thoại)
Ngày tháng: Ngày X tháng tư.
Những con số vì đã loang lổ mà càng khó nhận ra hơn.
Phó Tiểu Vũ mờ mịt lật tấm bảng tên qua, chỉ thấy đằng sau là một logo hình dấu chân mèo màu xanh, trên đó viết tên khách sạn mèo.
Y ngơ ngác nhìn vài giây rồi chợt nhớ đến điều gì đó, bèn nhanh chóng lấy điện thoại ra tìm khách sạn mèo này –
Quả nhiên, đây là một khách sạn cao cấp nổi tiếng dành cho mèo ở khu Bắc thành phố.
Lúc này y cũng mới nhớ ra lai lịch của miếng bảng tên này.
Hồi tháng tư, lúc đang đau lòng khổ sở vì Hàn Giang Khuyết hôn mê, y có về Thuận Thành. Hứa Gia Lạc đã từng vô cùng lo lắng gửi Wechat cho y, nói mình đột nhiên cần tới Việt Nam, nhờ y giúp chăm sóc Hạ An tầm ba bốn ngày.
Sau khi đồng ý, Hứa Gia Lạc cứ thế mang theo ba lô mèo và Hạ An xuất hiện ở Thuận Thành vào ba tiếng sau.
Khi ấy miếng bảng tên này được nhét vào một túi nhỏ bên trong ba lô mèo. Mặc dù y có tùy tiện đảo qua, nhưng vẫn chưa hề chú ý tới.
Mà bây giờ ngẫm lại, có lẽ sau này khi đưa ba lô mèo từ Thuận Thành về thành phố B, lại chuyển tới chuyển lui mấy lần, đến mức miếng bảng tên đó vô tình rơi trong nhà y.
Ngón tay Phó Tiểu Vũ bỗng run rẩy.
Tháng tư, trước khi tới Thuận Thành tìm y, thật ra Hứa Gia Lạc đã làm xong thủ tục gửi nuôi Hạ An rồi.
Đúng thế, mặc dù chuyện có khẩn cấp đến đâu, có lo lắng đến nhường nào, thì sao có thể thật sự không tìm được người chăm mèo hộ chứ?
Cái đêm ở Thuận Thành ấy, y đã xác định tình yêu của mình với Hứa Gia Lạc.
Y vẫn luôn cho rằng hết thảy mọi chuyện đều hoàn toàn do mình chủ động, do mình chinh chiến.
Nhưng thực ra là không phải.
Cho đến bây giờ vẫn không phải là chuyện mèo.
Từ trước đến nay, không phải là Hứa Gia Lạc muốn nhờ y chăm giúp Hạ An.
Mà là, Hứa Gia Lạc chỉ muốn đến gặp y mà thôi.
Rõ ràng cái cớ ấy vụng về đến thế, nhưng vì không có kinh nghiệm nên y lại trì độn không phát hiện ra.
Mũi Phó Tiểu Vũ bỗng cay xè.
Y vẫn luôn không muốn nhớ đến Alpha kia.
Nhưng thực sự, sao y có thể không hoài niệm được cơ chứ.
Y nhớ Hứa Gia Lạc mặc chiếc jacket da màu đen chạy tới Thuận Thành lúc chạng vạng tối, người ấy ngậm điếu thuốc nói y phải sống thật tốt, và y đã từng coi Alpha ấy đẹp trai đến là thế.
Y nhớ lúc mình tỏ tình, rõ ràng Hứa Gia Lạc rất hoảng hốt, nhưng vẫn không kìm nổi ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào y.
Y nhớ lúc yêu nhau, mình bận rộn công việc đến hơn mười một giờ đêm. Thời gian rất eo hẹp, nhưng y lại tham lam, sau đó nũng nịu nói với Hứa Gia Lạc: Em muốn giải nén sex.
Hứa Gia Lạc sẽ túm lấy gáy y, ra vẻ tức giận nói: Coi phục vụ tình dục của anh như công việc giải nén, quá không tôn trọng anh rồi.
Nhưng ngay cả như vậy, Alpha ấy vẫn chui vào chăn rồi kiên nhẫn ve vuốt y không phát tình như vuốt một chú mèo, sau đó đứng lên sờ mặt y, để y chìm vào giấc ngủ.
Thỉnh thoảng y cũng cảm thấy ngại ngùng, thậm chí còn hỏi Hứa Gia Lạc có muốn để y dùng miệng không?
Hứa Gia Lạc sẽ sững sờ một chốc, sau đó mới biếng nhác nhở nụ cười, nói: “Mèo con thì chưa từng phục vụ, hiểu không?”
Nhớ đến việc rõ ràng Alpha kia là người đầu tiên phát hiện ra tình trạng nguy hiểm của y, chạy đến Việt Nam ngay trong đêm, mặt mũi đầy râu ria tua tủa, nhưng lại chỉ đành chán nản quay về nước vào hôm sao. Thậm chí nửa đêm người ấy dè dặt gửi tin nhắn cho Vương Tiểu Sơn muốn hỏi tình hình một chút mà vẫn không nhận được hồi đáp.
Một khi đã mở van ra, toàn bộ ký ức cũng xộc tới.
Mười mấy ngày sau khi chia tay, y mới chợt phát hiện ra –
Tình yêu của Hứa Gia Lạc với y, có lẽ thậm chí còn sớm hơn cả khi y động lòng.
Chỉ có điều cho tới bây giờ, tình yêu ấy lại không phóng khoáng, không ngầu như y tưởng.
Thực ra y không hề hiểu Hứa Gia Lạc, không hiểu được những yếu đuối cho tới nay của Hứa Gia Lạc.
Cho đến giờ phút này, y mới nhận ra từ đầu đến giờ Alpha ấy vẫn luôn cúp đuôi, vẫn luôn cẩn thận dè dặt, vẫn luôn lặng lẽ yêu thương y.
Nhưng mà phát hiện ra thì đã sao?
Cút mẹ nó đi.
Rõ ràng Hứa Gia Lạc yêu y, rõ ràng từ đầu đến giờ người ấy vẫn luôn yêu y, dù đến ngày hôm nay.
Nhưng người ấy vẫn có thể từ bỏ y, cũng từ bỏ chính mình.
Hứa Gia Lạc, đồ khốn nạn, đồ hèn nhát, đổ quỷ ủ rũ cúp đuôi.
Phó Tiểu Vũ chưa từng mắng ai hung dữ đến thế, dù là mắng thầm trong lòng cũng không. Thậm chí y chỉ muốn túm chặt Hứa Gia Lạc đến trước mặt mình rồi đánh thật lực.
Nhưng mà giây phút này khi đứng trong phòng chứa đồ, hai thứ cảm xúc đau lòng và phẫn nộ lại càn quét qua người y như đợt sóng biển dữ dội chưa từng có. Những tình cảm vẫn cố gắng kiềm chế cho đến giờ của y rốt cuộc vẫn không thể kìm nổi.
Nỗi phẫn nộ làm Phó Tiểu Vũ bối rối không biết làm sao, y hung dữ tắt trang web khách sạn mèo trên điện thoại, sau đó vô thức mở Wechat vừa rung lên.
Là Ôn Hoài Hiên.
Ôn Hoài Hiên: Tối nay tôi ăn cơm với người nhà ở Quân Nhã, cậu có bận gì không? Có muốn lái xe đi ngắm cảnh đêm trên núi không? Thực ra, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
___________
Hết chương 95.