Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào đêm khuya, trong bệnh viện rất yên tĩnh, ngay cả phòng khám bình thường rất ồn ào cũng chẳng có bệnh nhân nào.

Hứa Gia Lạc bế Phó Tiểu Vũ vào. Vừa nhìn thấy cặp đôi Alpha quần áo xộc xệch và Omega có mùi rất nồng, y tá không chờ Hứa Gia Lạc mở miệng đã hỏi ngay: “Khoang sinh sản của Omega bị đau hả? Là đến kỳ phát tình à?”

“Đúng, đúng…”

Hứa Gia Lạc thở hổn hển mấy hơi vẫn chưa bình phục nhịp thở được, chỉ đành gật đầu thật mạnh trước.

“Mau đi theo đường này, không cần đăng ký.” Y tá nhanh chóng gõ mấy chữ vào máy tính, sau đó chỉ vào một hành lang ở bên cạnh.

Tình huống như thế này xuất hiện trong đêm quả thực rất nhiều, bên bệnh viện đã sớm có một quy trình cho Omega đang phải chịu đau được khám bệnh với tốc độ nhanh nhất. Bất kể là bác sĩ hay y tá đều ứng phó vô cùng chuyên nghiệp và thành thạo.

Phó Tiểu Vũ cảm thấy đau đớn dữ dội, nên bác sĩ nhanh chóng dùng dụng cụ kiểm tra một chút, sau đó lập tức bảo y tá chuẩn bị tiêm.

“Cậu ấy là Omega cấp A, cô hãy để liều lượng nhiều một chút.” Bác sĩ Alpha nữ dặn dò y tá một câu, sau đó mới cúi đầu an ủi Phó Tiểu Vũ đang nằm trên giường bệnh: “Đây là thuốc tiêm giúp tạm dừng kỳ phát tình, có giảm đau. Sau khi tiêm xong kỳ phát tình của cậu sẽ kết thúc rất nhanh, cũng không còn khó chịu như giờ nữa.”

“… Được.”

Trên chóp mũi Phó Tiểu Vũ còn vương giọt mồ hôi. Lẽ ra y phải cảm thấy yên tâm, nhưng khi nghe thấy câu “Kỳ phát tình sẽ sớm kết thúc” vẫn làm y lập tức cảm thấy hẫng hụt.

Đương nhiên y biết, kỳ phát tình vừa xong thì mình và Hứa Gia Lạc sẽ không có bất cứ lý do nào để ở bên nhau nữa.

Khi chuẩn bị tiêm, bác sĩ vừa xem báo cáo kiểm tra vừa hỏi Hứa Gia Lạc: “Lần phát tình này anh đã thành kết tổng cộng mấy lần?… Này? Anh gì ơi?”

“A!” Hứa Gia Lạc đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm chiếc kim tiêm to đùng trong tay y tá, mãi đến khi bác sĩ bỗng cao giọng mới phản ứng lại: “Năm lần.”

“Hai ngày thành kết năm lần?” Bác sĩ hơi nhíu mày.

Phó Tiểu Vũ nhanh chóng bị tiêm một mũi. Y quay đầu khẽ rên một tiếng, nhưng vì cái tính ương ngạnh của mình nên dù mới đầu còn bất giác nhịn không được, đến khi nữ y tá tiếp tục đẩy kim tiêm vào y đã yên lặng không rên một tiếng.

Omega cấp A này nhẫn nhịn như vậy khiến bác sĩ Alpha nữ kia để tâm thêm một chút. Bác sĩ đọc báo cáo, đoạn nhìn chằm chằm Hứa Gia Lạc: “Đây là lần đầu tiên của Omega, hẳn anh phải biết mình cần kiềm chế chứ?”

Giọng của cô đã đượm phần trách cứ.

“…” Nhất thời Hứa Gia Lạc không phản bác được.

Kỳ thực cũng phải đến khi chạy đến bệnh viện và bị bác sĩ hỏi như thế hắn mới thảng thốt giật mình. Trong chuyện này, nếu như nhìn lại tất cả mọi chi tiết và tổng kết một lần thì –

Câu chuyện là thế này: Hắn là một Alpha biết rõ Phó Tiểu Vũ còn là trai tân trinh trắng, thế mà vẫn tạo kết đến năm lần trong hai ngày.

Không ngờ hắn cũng làm thái quá đến thế sao?

“Không, không phải lỗi của anh ấy đâu. Là tôi, là tôi vẫn luôn yêu cầu.”

Phó Tiểu Vũ vội vàng nói. Mặc dù chuyện như thế này rất khó nói rõ, nhưng đương nhiên y không chịu để Hứa Gia Lạc phải nhận những chỉ trích một cách vô duyên vô cớ như thế.

“Đây là Alpha của cậu đúng không, không cần bảo anh ta trốn tránh trách nhiệm gì hết.” Bác sĩ xác nhận lần nữa với Phó Tiểu Vũ.

“Không phải đâu. Anh ấy… Anh ấy là của tôi.” Phó Tiểu Vũ nhỏ giọng một chút, y lặng lẽ giấu bặt vế Alpha của tôi sau câu nói.

Y vừa được tiêm thuốc xong, cánh tay vẫn còn đau đớn dữ dội. Lúc định mặc quần áo y không nhấc tay lên nổi, chỉ đành chật vật ngồi trên giường.

Hứa Gia Lạc vừa suýt bị răn dạy, lúc này hắn không nói câu gì mà lẳng lặng quay người bắt đầu mặc áo giúp Phó Tiểu Vũ. Hắn rất kiên nhẫn, lúc tròng ống tay áo cho Omega còn vô cùng cẩn thận tránh chỗ bị tiêm.

“Là thế này, cậu Phó à, tình trạng của cậu đúng là khá đặc biệt. Bình thường Omega cấp A đến kỳ phát tình rất chính xác, cũng rất khỏe mạnh. Nhưng lần này cậu không chỉ phát tình sớm mà còn quá dữ dội, quả thật tình huống như thế rất hiếm thấy với Omega cấp A. Tạm thời trong báo cáo kiểm tra không nhìn ra cái gì, thật sự rất kỳ lạ. Vậy đi, lát nữa sau khi tiêm xong cậu sẽ không còn đau, nhưng tôi vẫn muốn để cậu ở lại bệnh viện quan sát thêm một ngày. Tôi sẽ đặt trước một phòng bệnh cho cậu từ trong hệ thống, còn Alpha hãy chuẩn bị một chút đi. Trước hết đưa Omega lên phòng bệnh, sau đó lại đi bổ sung thủ tục nhập viện, không có vấn đề gì chứ?”

“Không sao hết.” Hứa Gia Lạc dừng một chút mới bổ sung: “Bác sĩ, hãy đặt cho chúng tôi phòng tốt nhất, tôi phải ở lại với cậu ấy đêm nay.”

Phó Tiểu Vũ vốn còn buồn bã ỉu xìu tái nhợt mày mặt tựa trong ngực Hứa Gia Lạc, nghe thấy bác sĩ nói chuyện với hắn, y ngẩng phắt đầu lên, trong đôi mắt tròn xoe lấp lánh ánh sáng.

Nữ bác sĩ ngẩng đầu lên khỏi máy tính nhìn hai người họ mấy lần, cuối cùng giọng điệu cũng hòa hoãn lại: “Đi đi. Còn nữa, hãy cho Omega ăn chút gì đó. Tiêm thuốc xong không được để bụng rỗng mà đi ngủ, dạ dày sẽ không thoải mái.”

“Hiểu rồi.” Hứa Gia Lạc vội vàng nhỏ giọng đáp.

Y tá chuẩn bị xe lăn cho họ, trên đường đẩy Phó Tiểu Vũ về phòng bệnh, Hứa Gia Lạc không nói câu gì. Chỉ là khi nhìn thấy siêu thị nhỏ trong bệnh viện sắp đóng cửa, hắn bỗng chạy vội vào gọi cho Phó Tiểu Vũ một ly trà nóng lớn, lại mua thêm một bịch quýt ngọt to.

“Phó Tiểu Vũ, ăn cái này lót dạ trước đi.” Hứa Gia Lạc đặt quýt lên đầu gối Omega, nói: “Lát nữa làm thủ tục xong tôi sẽ mua thêm đồ ngon cho cậu.”

Phó Tiểu Vũ ngoan ngoãn đáp lời. Y cúi đầu bóc vỏ quýt, sau đó quay đầu đưa một quả quýt tới cạnh miệng Hứa Gia Lạc trước.

“Cậu ăn đi.”

Hứa Gia Lạc vừa nhai vừa không yên lòng nói.

Dĩ nhiên là lúc này tâm trạng của y nặng nề không thôi. Hắn yêu đương với nhiều Omega như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên quan hệ đến mức khiến người ta phải nằm viện, thậm chí bác sĩ còn phải trách mắng, cũng chẳng là chuyện gì đáng để tự hào.

“Ừm.”

Phó Tiểu Vũ cúi đầu ăn một múi quýt.

Rất ngọt.

Phó Tiểu Vũ thừa nhận mình kỳ quặc quá đỗi, nhưng cảm giác lúc này thật sự giống như sau một đêm cuồng hoan, ngay lúc lưu luyến bịn rịn chẳng nỡ chia xa thì bất chợt có người đề ra yêu cầu đi tăng hai.

Y lập tức hân hoan mừng rỡ.

Dù là đi tăng hai ở bệnh viện thì sao chứ?

Quả thực đó là một suy nghĩ cực kỳ ấu trĩ, đến độ tự Phó Tiểu Vũ cũng biết nhất định mình phải lén lút giấu cảm xúc này đi mới được.

Qua được một lúc, khoang sinh sản đã không còn đau nữa. Cơ thể trở nên xốp mềm, thậm chí ngay cả quýt ngọt, thứ quả y vốn không thích cũng trở nên không quá tệ.

Tâm trạng của Phó Tiểu Vũ… Trở nên vui vẻ đến nỗi hơi đói.

Muốn cùng Hứa Gia Lạc ăn một bữa khuya ngon thật ngon.

….

Sau khi sắp xếp cho Phó Tiểu Vũ trong phòng bệnh xong, Hứa Gia Lạc chẳng kịp uống hớp trà mà vội vội vàng vàng chạy xuống tầng một.

Hắn vừa quẹt thẻ ở quầy thu ngân và cầm tờ đơn trong tay, còn chưa kịp quay người đã thấy bả vai mình bị ai đó vỗ một cái –

“Hứa Gia Lạc!”

Hắn vừa quay đầu lại, chỉ thấy Văn Kha và Hàn Giang Khuyết đang đứng trước mặt mình.

Đù má nó.

Mặt Hứa Gia Lạc bỗng nong nóng: “Văn Kha? Ông… Hai người sao lại ở đây?”

Trong hai ngày này Văn Kha có gọi cho hắn mấy cú điện thoại, Hàn Giang Khuyết cũng gọi mấy lần cho Phó Tiểu Vũ. Nhưng Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ gần như vẫn luôn ở trên giường, bởi vậy chẳng ai bắt máy. Chỉ là hắn có tìm chút thời gian rảnh để gửi tin nhắn Wechat cho Văn Kha báo tin bình an.

Nửa mất liên lạc hai ngày như thế, kết quả lại chạm mặt nhau trong bệnh viện, thật sự quá xấu hổ.

“Tôi đến truyền nước.” Văn Kha cười chìa mu bàn tay còn dán băng dính cho hắn xem, sau đó lập tức hỏi thăm: “Ấy Hứa Gia Lạc, còn ông sao lại đến bệnh viện? Mấy hôm nay gọi mà ông chẳng bắt máy gì cả, Tiểu Vũ đâu rồi?”

“…” Đầu óc Hứa Gia Lạc nhanh chóng xoay chuyển. Nhưng không đợi hắn kịp nghĩ một đáp án chu toàn, nhân viên ở quầy đã mở miệng nói: “Thủ tục nhập viện đã xong rồi ạ. Omega của anh đang ở phòng 207 đúng không, vậy anh hãy lên đó chăm sóc đi ạ.”

Câu nói này lập tức bị Hàn Giang Khuyết đang đứng cạnh Văn Kha nghe được: “Ai nằm viện thế? Là Tiểu Vũ hả?”

Thực ra Hứa Gia Lạc cũng không thích nói dối, hắn vừa nói “Đúng”, chàng Alpha đã thay đổi nét mặt ngay tắp lự. Hắn giật phắt tờ giấy khám bệnh trong tay Hứa Gia Lạc.

Nguyên nhân nằm viện được ghi trên giấy rất rõ ràng trực tiếp: Quan hệ tình dục quá mức dữ dội trong kỳ phát tình khiến khoang sinh sản bị đau, ở lại viện quan sát một đêm.

“Hứa Gia Lạc!”

Hàn Giang Khuyết ngẩng đầu lên, sắc mặt đã xám ngoét.

“Anh đã làm gì với Phó Tiểu Vũ hả?!” Hắn rống một tiếng thật to, sau đó nhào phắt tới ghì lấy vai Hứa Gia Lạc đè hắn lên tường.

Trong nháy mắt đó, cảm giác đau chỉ là thứ yếu.

Hàn Giang Khuyết cao tầm 1m92, lúc hắn xô Hứa Gia Lạc lên tường thực sự rất mạnh, mạnh đến đáng sợ. Trên người hắn còn mang theo hương vị pheromone hệ rượu mãnh liệt điên cuồng, lực áp chế này gần như khiến người ta rất khó nảy ra ý định phản kháng.

Nhưng Hứa Gia Lạc bùng nổ ngay lập tức.

“Mẹ kiếp cậu có bệnh đúng không Hàn Giang Khuyết?”

Hắn vung tay dộng một cú đấm thật mạnh lên mặt Hàn Giang Khuyết.

Đôi mắt đen láy của Hàn Giang Khuyết trợn tròn ngay tức khắc. Alpha cao to cấp S này đã từng nhận được Thắt lưng vàng trong cuộc thi quyền anh nghiệp dư, là Vua quyền anh chính cống. Có lẽ cả đời này hắn chẳng ngờ được vẫn còn có người dám vung quyền trước mặt mình.

Nhưng Hứa Gia Lạc lại chẳng hề kiêng dè gì cả. Nom thì hắn ôn hòa lười biếng thật đấy, nhưng thực tế một khi đã hung dữ thì cực kỳ đáng sợ.

Sau khi đấm một cú hắn còn chưa đủ hả giận, bèn đạp một phát lên tường lấy đà bật ngược phóng đến Hàn Giang Khuyết. Lực của cú va chạm này quá mạnh, hắn túm lấy cổ áo Hàn Giang Khuyết đẩy hắn lên băng ghế dài bệnh viện.

Hai Alpha trưởng thành đấm đá nhau lộn tùng phèo, đánh từ ghế lăn xuống sàn nhà. Chỉ nghe rầm một tiếng, ngay cả băng ghế bệnh viện cũng bị ngã đổ trên mặt đất.

Mẹ kiếp Hàn Giang Khuyết, đồ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, cậu có tư cách gì chứ.

Trong lòng Hứa Gia Lạc bùng lên ngọn lửa phẫn nộ dữ dội, giống như thùng thuốc nổ bỗng nổ tung.

Hứa Gia Lạc vốn là cậu ấm gia thế xuất sắc, từ nhỏ đến lớn hắn muốn đi ngang chẳng ai dám cản. Hắn cố kiềm chế tính tình của mình chẳng qua là tự hắn muốn giữ thể diện mà đi dọc thôi.

Nhưng mấy ngày qua hắn hết chạy ngược chạy xuôi bỏ công bỏ sức, bỏ của cải bỏ nơi chốn. Với Phó Tiểu Vũ hắn không thể hung dữ được, với bác sĩ hắn không thể không ngoan ngoãn cúi đầu, nhưng Hàn Giang Khuyết, cậu là cái thá gì.

Đúng, Phó Tiểu Vũ cảm thấy cậu đẹp trai, Văn Kha cảm thấy cậu là bảo bối, nhưng mà *** con mẹ phải đánh chết cậu.

Mặc dù đầu óc Hứa Gia Lạc đang hết sức hỗn độn vì lửa giận, nhưng mạch suy nghĩ đánh nhau lại hết sức rõ ràng. Hắn trực tiếp giáng từng cú từng cú lên mặt Hàn Giang Khuyết.

Trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, Hàn Giang Khuyết bị Hứa Gia Lạc đấm hai cú. Hắn siết chặt nắm đấm, nhưng chần chừ một lúc rồi không vung tay, chỉ đành đạp một cú lên đùi Hứa Gia Lạc.

“Phắc.”

Hứa Gia Lạc lùi về sau một chút, tức thì giận dữ mắng một câu, nhưng lập tức lấy sức đá mạnh lên mông Hàn Giang Khuyết.

Hàn Giang Khuyết, thằng ranh con này.

Hứa Gia Lạc không mặc quần lót, lúc này đánh nhau mới cảm thấy bộ phận yếu ớt quan trọng của mình đang khổ không thể tả.

Hàn Giang Khuyết trở tay đánh lại, suýt chút nữa là lột quần áo của Hứa Gia Lạc. Cổ áo len bị kéo trễ xuống, trên xương quai xanh của Hứa Gia Lạc chi chít vết cắn và vết mút. Thấy thế Hàn Giang Khuyết càng thêm tức giận, hắn lập tức đấm lại một cú lên mặt Hứa Gia Lạc, khiến mắt Hứa Gia Lạc vằn đỏ vì căm tức.

Hai Alpha đánh nhau được mấy giây, y tá đứng trong quầy rống to: “Các anh đang làm gì thế? Có muốn tôi báo cảnh sát không hả?”

Lúc này Văn Kha đang đứng bên cạnh kinh ngạc đến ngây người mới kịp phản ứng lại cuống quýt gia nhập cuộc chiến. Anh xông tới nắm chặt cổ áo Hàn Giang Khuyết, đúng lúc đó Hứa Gia Lạc vừa quay đầu lại, kết quả bị Văn Kha đá mạnh một cú lên mũi.

Đờ mờ…

Bên tai Hứa Gia Lạc vang lên tiếng răng rắc của thủy tinh vỡ. Hắn chỉ cảm thấy mũi nhức nhối, mắt cũng cay xè đến mức suýt nữa bật khóc.

Đương nhiên không phải khóc vì đau, mà phản ứng sinh lý lúc mũi bị đạp.

Trước mắt hắn đột nhiên mờ ảo, hắn sờ lên mặt một cái, lúc này mới chợt nhận ra có lẽ vừa rồi kính đã bị Văn Kha đạp văng. Một kẻ cận 5.00 độ như hắn lập tức hoàn toàn mất sức chiến đấu.

Văn Kha…

Hắn không thể không nghi ngờ ông bạn thân của mình đang cố ý.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để cảm thán.

Hứa Gia Lạc xoay người nhanh chóng bật dậy, lúc này Hàn Giang Khuyết cũng đứng lên.

Bởi vì không thấy rõ mọi thứ trước mắt, Hứa Gia Lạc chỉ đành dữ dằn lườm Hàn Giang Khuyết không nói một lời. Hai người họ im lặng giằng co, khá giống hai con thú dữ đang trừng mắt nhìn nhau, có thể xông vào cắn xé bất cứ lúc nào.

Văn Kha vẫn đang lôi kéo Hàn Giang Khuyết, mà cũng có thể là ôm. Hứa Gia Lạc không thấy rõ động tác của hai người họ lắm, chỉ cảm thấy sau khi đi tới Văn Kha lại đẩy hắn về sau một cái.

Văn Kha thật sự quá bất công, Hứa Gia Lạc tức tối nghĩ.

Văn Kha nghiêm túc mở miệng nói: “Hai người còn muốn làm gì nữa hả? Còn em đó Hàn Giang Khuyết, em đừng có lườm, mau lên lầu xem Phó Tiểu Vũ đi.”

Câu nói này rất có sức mạnh, Hàn Giang Khuyết hiển nhiên không còn tâm trạng ở lại chỗ này nữa, hắn nhanh chóng chạy bịch bịch về phía cầu thang.

Hứa Gia Lạc cũng muốn đi lên, nhưng vừa cất bước đã phải ngừng lại vì mắt mờ tịt. Hắn chỉ đành ngồi xổm xuống lần mò dưới đất hồi lâu mới sờ thấy cặp kính đã vỡ nát bươm không còn gì của mình.

“*** con mẹ nó.”

Hứa Gia Lạc vứt toẹt gọng kính vào thùng rác bên cạnh, sau đó hừng hực lửa giận chậm rãi đi theo sau lưng Hàn Giang Khuyết và Văn Kha.

______________

Hết chương 33.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK