Phó Tiểu Vũ đứng bên cạnh khá căng thẳng. Mặc dù không mở miệng, nhưng y đương vểnh tai nghe Hứa Gia Lạc đáp lại.
“Nhảy high quá nên bất cẩn bóp vỡ ly rượu, tứa có tí máu thôi mà.” Hứa Gia Lạc bình tĩnh nói.
Nghe được câu này, Phó Tiểu Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.
Hình như Hàn Giang Khuyết uống hơi nhiều quá, nên khi nghe thấy Hứa Gia Lạc nói chuyện mình bị thương, hắn lại phì cười thành tiếng. Chàng trai thân cao m92, thế mà cứ nằng nặc khom lưng đặt cằm lên bờ vai Văn Kha – người chỉ có m7. Nom cảm giác rất ư khó chịu, nhưng Văn Kha cũng không để ý, anh vừa nói chuyện vừa dịu dàng vuốt ve mặt người yêu.
Cả nhóm họ đều uống rượu không thể nào lái xe, nên đành cùng bắt xe về nhà Văn Kha.
Cũng vì chưa uống đủ, nên sau khi về nhà mấy người họ gọi thêm đồ nướng và bia để nhậu tiếp, vừa ăn vừa chơi đấu địa chủ, ai thua sẽ bị phạt một cốc bia.
Thực ra Phó Tiểu Vũ không quá rành chơi, lại cảm thấy tụ tập với ba người kia hơi hơi mất tự nhiên, nên ban đầu y chỉ tính qua loa chơi một hai ván gì đấy, sau đó sẽ đi, nào ngờ đánh một lúc thôi mà liền một mạch đến hơn một tiếng đồng hồ.
Dù là làm bất cứ chuyện gì Phó Tiểu Vũ đều cực kỳ muốn thắng, nhưng bởi vì không đủ kinh nghiệm, thế nên thua đến nát bét.
Y dành rất ít thời gian cho việc giải trí, lúc còn bé là vì Phó Cảnh luôn canh chừng bắt y phải học, về sau cũng dần dà thành thói quen. Dù khi rời xa gia đình bắt đầu làm việc, cách thả lỏng duy nhất của Phó Tiểu Vũ chính là thi thoảng đến pub nhảy disco.
Không ngờ lần đầu tiên chơi đấu địa chủ lại làm y ham đến thế.
Sau khi tiếp tục thua thêm một ván, Phó Tiểu Vũ dứt khoát chịu phạt uống bia.
Phó Tiểu Vũ uống mấy cốc rồi, uống đến độ mặt nóng hừng hực. Nhưng vì thực sự quá muốn thắng mà dù trong tay đang cầm một lá bài yếu nhớt, y vẫn cứng đầu nói: “Tôi ra địa chủ, chịu gấp đôi.”
“Nè Phó Tiểu Vũ…”
Hứa Gia Lạc ngồi bên cạnh y, bỗng cười mím chi: “Gấp đôi bị phạt hai cốc đấy. Nửa đêm uống nhiều bia như thế cậu không sợ béo hả?”
“….” Phó Tiểu Vũ cầm lá bài, lập tức có cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh.
Văn Kha bật cười thành tiếng.
Ngay lúc này, điện thoại Hứa Gia Lạc bỗng vang lên.
Giờ đang là nửa đêm, cú điện thoại này đương nhiên khá kỳ lạ. Nhưng vừa cúi đầu nhìn thoáng qua, Hứa Gia Lạc không cần suy nghĩ đã lập tức đặt bài xuống rồi ra ban công nghe máy.
Hắn đi mất một lúc rất lâu.
Hàn Giang Khuyết uống khá nhiều, lại uống mấy cốc bia chịu phạt thay Văn Kha, chờ thêm một chốc thì gục xuống.
Thật ra Phó Tiểu Vũ cũng đã uống kha khá, nhưng trong lòng y vẫn còn canh cánh chuyện phải chơi bài thắng để gỡ gạc lại. Phải đánh bài, nhưng tuyệt đối không thể uống bia nữa. Suy nghĩ một lúc, y bỗng nhớ đến hồi trước mình có đưa đến nhà Văn Kha một chai rượu Gin, thế là hỏi: “Văn Kha, chai Gin khi trước tôi mang đến vẫn còn chứ?”
“Còn.” Văn Kha nhẹ gật đầu: “Đang để trong ngăn tủ ở phòng bếp ấy.”
Nói xong anh lại nhìn về phía ban công, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng. Anh đứng dậy nói: “Cậu đi lấy nhé, để tôi đi xem xem Hứa Gia Lạc đang làm gì.”
Trong đầu Phó Tiểu Vũ chỉ còn mỗi chuyện rượu, y đến phòng bếp nhà Văn Kha lục tìm hồi lâu mới thấy chai Gin đó. Nhưng mà Văn Kha và Hứa Gia Lạc vẫn chưa quay lại, y khá chóng mặt, cũng không nghĩ nhiều, bèn ôm chai rượu đến ban công tìm hai người họ.
….
Cửa ban công đang mở, gió đêm ào ạt thổi tới khiến Phó Tiểu Vũ hơi tỉnh táo một chút. Tiếng trò chuyện của Hứa Gia Lạc và Văn Kha truyền đến tai y một cách mơ hồ.
“Cận Sở nói… Em ấy vừa gọi điện cho tôi bảo, mình đã lên giường với huấn luyện viên trượt tuyết kia.”
“Tại sao cậu ta lại nói với ông những chuyện này?” Giọng của Văn Kha rất gay gắt: “Ông là chồng trước của cậu ta cơ mà, chuyện này kỳ lạ quá rồi đấy nhỉ?”
Nhịp tim của Phó Tiểu Vũ bỗng dồn dập hẳn lên.
Kỳ thực y biết mình không nên nghe tiếp, nhưng chẳng hiểu tại sao y lại ôm chai rượu đứng đực ra ở đó không hề cử động.
“Em ấy nói, rõ ràng là người mình thích, nhưng đến khi thực sự ân ái lại không thoải mái, thậm chí còn hơi đau… Cảm thấy không được yêu thương quý trọng…”
Giọng của Hứa Gia Lạc đượm vẻ chán nản trước nay chưa từng có, nghe không rõ lắm vì quá thấp.
Giọng Văn Kha cũng rất nhẹ, nhưng lại rất mạch lạc chậm rãi, dường như đang gặng hỏi vài câu gì đó.
“Không, không phải, không phải do em ấy muốn tra tấn tôi.” Hứa Gia Lạc trả lời: “Là em ấy rất ngây thơ, vô cùng…”
Hắn im lặng một lúc, rồi đột ngột mất khống chế chửi tục một câu: “*** con mẹ nhà nó…”
Và rồi, ngữ điệu của hắn dồn dập hẳn lên: “Ông có biết tôi thương em ấy đến ngần nào không hả Văn Kha. Mấy năm qua sinh hoạt tình dục của chúng tôi không hài hòa, lúc em ấy không phát tình, tôi có ham muốn cũng không nỡ để em ấy khó chịu. Tôi là một thằng Alpha, tôi muốn làm tình, mẹ nó tôi muốn làm tình với Omega của mình đến phát điên lên được ấy. Nhưng mà vì Cận Sở, tôi vẫn cố gắng nhịn cho xong việc. Kết quả thì sao, kết quả một huấn luyện viên chỉ mới quen được hai tuần lại khiến em ấy đau trên giường, tôi…”
“Tôi biết, tôi biết…” Giọng Văn Kha rất nhẹ, anh nói thêm mấy câu an ủi Hứa Gia Lạc.
Phó Tiểu Vũ ngơ ngác lắng nghe, không hề nhúc nhích.
Hẳn mình phải đi.
Nhưng cùng với việc trách móc mình, y lại nghe đến xuất thần –
Hồi cấp hai, trong lớp có bạn Omega phân hóa sớm yêu đương, sau khi tan học trốn trong phòng chứa đồ lén lút hôn hít với người ta.
Phó Tiểu Vũ đã kể chuyện này với Phó Cảnh.
Phó Cảnh bảo, còn đi học thì phải học hành chăm chỉ, không được nghĩ mấy chuyện người lớn. Omega còn nhỏ mà đã yêu sớm như thế đều là đồ đê tiện.
Từ bấy đến giờ, y vẫn luôn nhớ rõ vẻ mặt căm ghét của Phó Cảnh.
Thế là y quy củ lớn lên, thậm chí trong tiềm thức của mình y còn cảm thấy tình dục là vô văn hóa.
Mà đây là lần đầu tiên y nghe thấy Alpha nói một cách trần trụi, gần như là thô tục: “Tôi muốn làm tình, muốn lên giường với Omega của mình.”
Trong một câu nói ngắn ngủi thế thôi mà bao hàm cả một thế giới trưởng thành y chưa từng trải nghiệm, là nhẫn nại, là tình dục, là ghen ghét…. Và cả tình yêu.
Ngón tay Phó Tiểu Vũ siết chai rượu thật chặt, y nghe thấy tiếng bật lửa lạch tạch không ngừng theo sự bực bội của Hứa Gia Lạc. Trong đêm đen, đốm lửa khi thì đột ngột bùng lên, lúc lại lặng im tắt ngỏm.
Hóa ra, thời điểm mà một Alpha khao khát Omega của mình lại nóng bỏng đến thế.
Y không biết, cho tới bây giờ y vẫn không biết, chưa từng có ai nói với y những câu như thế này.
Âm thanh của Văn Kha vang lên đứt quãng: “Hai người đã ly hôn… Không liên quan gì đến ông nữa cả. Hay là ông thật sự định cứ chờ như thế?… Hứa Gia Lạc, ông tỉnh táo lại một chút!”
Nói đến đoạn sau, Văn Kha đột nhiên cao giọng hẳn lên, hiển nhiên là rất sốt ruột.
Bên ngoài bất thình lình vang lên tiếng còi ô tô, Phó Tiểu Vũ không thể không đến gần mấy bước.
Từ khoảng cách này, y đã có thể nhìn thấy bóng lưng của Hứa Gia Lạc và Văn Kha. Cũng vì có thể nhìn thấy rõ ràng người nói chuyện, thế nên cảm giác hổ thẹn do nghe lén lại càng thêm mãnh liệt.
“Vì mang thai cho tôi mà Cận Sở đã phải chịu nhiều khổ cực, lúc sinh thai vị bị lệch, em ấy bị giày vò hai ngày mà vẫn chưa sinh nổi, cuối cùng lúc sinh mổ khoang sinh sản lại băng huyết, suýt nữa là…”
“Văn Kha à, đời này, đời này tôi vĩnh viễn không thể nào quên được tình cảnh đó.”
Trong giọng nói trầm thấp của Hứa Gia Lạc chan chứa đau khổ: “Kỳ thực ông là Omega nên không hiểu được đâu. Cảm giác mà một Alpha nhìn thấy Omega của mình vì sinh nở mà phải chịu đau đớn ấy – Sợ hãi, áy náy, và cả… Tình cảm nữa. Văn Kha à, khi đó trong lòng tôi đã thầm thề, phải đối xử thật tốt với người ấy, cả đời này, tôi phải đối xử thật tốt với em ấy trước sau như một. Cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa quên lời thề khi đó.”
Sau đấy họ còn nói rất nhiều, nhưng Phó Tiểu Vũ đã không nghe rõ nữa.
Trong tiếng gió đêm thét gào, y đứng sững ở đó, trong đầu chỉ còn sót những câu nói kia đang lặp đi lặp lại…
Mãi đến tận khi Hứa Gia Lạc bỗng quay đầu lại nhìn thấy y đang đứng sau cửa.
Ánh mắt họ va phải nhau, mặt Phó Tiểu Vũ nhanh chóng nóng lên. Qua mấy giây sau, y mới vụng về mở miệng: “Tôi, tôi mang chai Gin hôm trước đến, mùi vị không tệ lắm, định hỏi các anh có muốn nếm thử không?”
Hứa Gia Lạc ngây ra một chốc. Trong khoảnh khắc ấy, có lẽ trong mắt hắn nhoáng lên vẻ không vui, nhưng ngay lập tức cười nhẹ, nói: “Được đấy, uống chén nào, tôi thích Gin lắm.”
Hắn che giấu tâm trạng của mình rất nhanh.
Lúc đi ngang người Phó Tiểu Vũ, hắn bình thản nhét chiếc bật lửa vào túi rồi đón lấy chai rượu trong tay y.
“Còn chưa mở ra mà đã biết mùi vị không tệ à?”
Hứa Gia Lạc nói, đoạn điềm nhiên nhìn Phó Tiểu Vũ một cái.
Phó Tiểu Vũ há to miệng, nhưng không nói gì.
…
Bốn người họ lại chơi bài thêm một lúc, nhưng Phó Tiểu Vũ không kìm lòng nổi, cứ phân tâm nhìn vẻ mặt Hứa Gia Lạc. Y không chú ý đến nỗi thua còn thê thảm hơn trước đó, ngơ ngác uống rượu Gin nặng đô gấp mấy lần. Một đêm này, trong bụng y là Whisky, bia và rượu Gin trộn lẫn với nhau, thực sự y quá say rồi, say đến mức ngay cả bài cũng không thấy rõ.
Trần nhà, ánh đèn, dường như mọi thứ đều đang xoay tròn.
Phó Tiểu Vũ cảm giác có người đang dìu mình. Người kia có mùi rất nhẹ, rất nhạt, giống như mùi trên người Văn Kha.
Y níu Văn Kha lại: “Không phải lần trước anh có làm một bát canh đậu hũ cải trắng cho tôi đấy sao?”
“Sau đó tôi cũng muốn thử làm một lần nên có đến siêu thị chọn lựa lâu ơi là lâu. Haizzz, không ngờ được ngay cả cải trắng cũng có rất nhiều loại, nào là cải bắp, cải thìa bok choy, rồi còn cả cải thảo, đau đầu chết đi được. Cuối cùng tôi bèn chọn cải thảo bình thường nhất.”
Phó Tiểu Vũ không nhịn được mà kể lể, y muốn uống canh lần trước Văn Kha làm cho mình. Thực ra sau khi nếm thử ở nhà anh, y có lén lên mạng tìm công thức để về nhà nấu, nhưng quả thực cứ rối mù hết cả lên. Lúc không tỉnh táo, năng lực biểu đạt của y tụt giảm nhanh chóng, cứ dông dài không có trọng điểm, nhưng lại không tự mình kiềm chế được.
“Mà sau đó chọn đậu hũ cũng thế, ban đầu tôi tính mua đậu ngâm, nhưng mà nó dùng để chiên dầu, nên về sau ngẫm lại thì thôi bỏ đi, chọn đậu hũ trắng. Rồi tôi dựa theo công thức trên mạng… Trước tiên hầm lửa nhỏ, kế đó…”
Y đã quên chuyện sau đấy, chỉ rì rầm không rõ cái gì.
Thực ra Phó Tiểu Vũ cũng đói lắm chứ, lúc nãy mấy người họ đang ăn đồ nướng, y chỉ có thể ngồi nhìn.
Buổi tối y chỉ ăn rau củ luộc, súp lơ xanh, cải thảo non, đậu cô ve. Vừa nhắm mắt lại, đâu đâu cũng đều là rau củ.
Bữa khuya của người khác là tôm hùm đất, lẩu, gà rán, mà y thì ngay cả khi ăn rau củ cũng không dám thêm cả sốt sa lát.
Đột nhiên cảm thấy quá ư tủi thân.
Phó Tiểu Vũ hơi ù tai nên không nghe rõ Văn Kha nói gì, chỉ cảm thấy bàn tay đang vuốt ve trán mình của anh rất đỗi dịu dàng.
“Tôi vừa uống nhiều bia lắm đấy.” Phó Tiểu Vũ nghiêm túc kéo Văn Kha đến cạnh mình, khe khẽ nói: “Sẽ bị béo mất.”
Nghĩ đến đây, y lại càng thấy buồn bã hơn.
“Không sao đâu, không sao đâu… Cậu gầy thế này, hẳn phải ăn nhiều thêm một chút.”
Văn Kha vừa dỗ vừa đỡ y dậy, sau đó dìu y chậm rãi đi về trước.
….
Đêm đó xảy ra rất nhiều chuyện, Phó Tiểu Vũ không nhớ rõ nữa. Y say khướt khượt, có vài khoảng thời gian ngắn đầu óc y trống rỗng.
Y không nhớ rõ mình ngủ đã bao lâu, nhưng lúc nửa đêm y có đến phòng vệ sinh trong phòng ngủ chính của mình. Có điều lúc rửa tay, y vặn thế nào cũng không làm vòi nước chảy được.
Chuyện này khắc sâu ấn tượng trong cái đầu vốn như đống hồ dính của y là vì y còn thật sự do dự xem có nên rửa tay hay không.
Cuối cùng, thói quen sạch sẽ từ trước đến nay vẫn chiến thắng cảm giác chếnh choáng. Phó Tiểu Vũ lại rầu rĩ ra khỏi phòng, đến buồng vệ sinh ngoài phòng khách để rửa tay, lúc này mới coi như thở phào nhẹ nhõm.
Trong bóng tối, y mắt nhắm mắt mở dò dẫm đi hồi lâu, khi về đến phòng lập tức ngã đánh phịch xuống giường.
Mùi hương trong căn phòng này rất dễ chịu, nó thoang thoảng khoan khoái như mùi lá bạc hà. Vừa rồi ngủ say quá nên y không phát hiện, giờ ngửi thấy không kìm được mà hít thêm mấy hơi.
Đêm thu khá lạnh, Phó Tiểu Vũ cuộn mình tiến vào chăn. Khi xoay người, y cảm thấy mặt mình bị một bàn tay dịu dàng nâng lên.
Là Văn Kha hả?
Có một chốc y đã nghi ngờ, nhưng bàn tay kia rất lớn, rất ấm áp, trong lòng bàn tay hơi thô ráp.
Phó Tiểu Vũ không kìm lòng nổi, y cọ cọ mặt mình vào lòng bàn tay người kia một lát – Mà tay Văn Kha có lớn thế này sao?
Đương lúc nghĩ thế, y bỗng nhiên cảm thấy người mình bị đẩy ra.
Cú đẩy này khiến y ngẩn người mở to mắt nhìn bóng dáng mờ ảo trước mắt.
“Phó Tiểu Vũ.”
Người kia dùng tay phẩy phẩy trước mắt y.
“Tôi đây.” Y nghiêm túc gật đầu, đúng thế, tôi là Phó Tiểu Vũ.
“Tôi biết cậu là Phó Tiểu Vũ.”
Người kia bỗng kề sát ngón tay vào bên tai Phó Tiểu Vũ.
Y ngơ ngác không hiểu sao, ngay sau đó lập tức nghe thấy một tiếng búng tay đánh “Tách” rất kêu.
Y lập tức giật nảy mình, chỉ nghe người kia nói: “Tỉnh chưa? Còn nhận ra được tôi là ai không? Cậu có biết là nửa đêm mình chạy đến phòng tôi không hả?”
Phó Tiểu Vũ giật thót một cái, đoạn mở to hai mắt.
Người trước mặt y không phải là Văn Kha, mà là Hứa Gia Lạc: “Tôi, tôi ở phòng anh á?”
“Xin, xin lỗi anh…”
Phó Tiểu Vũ gần như nảy lên, lập tức tỉnh rượu không ít.
Đây là phòng của Hứa Gia Lạc, vừa rồi y lại nằm bên người Hứa Gia Lạc, còn cọ cọ mặt vào lòng bàn tay Hứa Gia Lạc nữa chứ.
Rốt cuộc là y đang suy nghĩ gì thế hả?
Đây là khoảnh khắc xấu hổ mà cả đời Phó Tiểu Vũ chưa từng có, y quẫn bách đến mức thực sự muốn tìm một cái hố chui vào ngay lập tức: “Hình như vòi nước trong nhà vệ sinh của tôi bị hỏng nên tôi mới đi ra… Rất xin lỗi anh, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, thật sự ngại quá.”
Hứa Gia Lạc nhìn y, trên mặt gần như viết hai chữ “Cạn lời” sáng lóa.
Nom hắn rõ là bải hoải, mặt mày nhuốm vẻ mỏi mệt, cũng không có tâm trạng nói nhiều với Phó Tiểu Vũ. Một lát sau Alpha mới bảo: “Để tôi đổi phòng cho cậu, đỡ cho lát nữa cậu muốn rửa tay còn phải chịu khổ.”
“Cảm, cảm ơn…”
Phó Tiểu Vũ lúng ta lúng túng nói.
“Đưa di động cho tôi.” Hứa Gia Lạc quả quyết đứng dậy, kế đó chỉ chỉ phía dưới mông Phó Tiểu Vũ: “Bị cậu đè lên kìa.”
“À…” Động tác của Phó Tiểu Vũ hơi chậm chạp, y tìm tòi trên giường một lúc mới thấy điện thoại của Hứa Gia Lạc. Lúc đang cầm, ngón tay y bất cẩn nhấn vào nút khóa bên cạnh, màn hình lập tức sáng lên.
Chỉ thấy trên ảnh nền là hình của một Omega nam.
Đó là một Omega vô cùng xinh đẹp, người đó có nụ cười ngọt ngào, hàm răng trắng muốt, đẹp đến mức dù là Omega cũng vẫn sẽ cảm thấy đáng yêu.
Phó Tiểu Vũ nhìn tấm ảnh kia, nhất thời quên mất chuyện phải đưa điện thoại cho Hứa Gia Lạc.
“Đây là… Cận Sở hả?”
Rõ ràng là y đã say lắm rồi, nhưng trong nháy mắt đó, cái tên ấy vẫn bất thình lình nảy ra.
Y chưa từng gặp mặt vợ trước của Hứa Gia Lạc, nhưng lại nhớ cực kỳ cực kỳ rõ – Cận Sở chính là Omega mà Hứa Gia Lạc muốn bảo vệ cả một đời.
“Ừm.”
Mặc dù trả lời, nhưng hàng lông mày Hứa Gia Lạc lại nhăn nhíu. Sau khi nhận điện thoại từ tay Phó Tiểu Vũ, hắn nhanh chóng chuyển chủ đề: “Còn nữa, tửu lượng cậu không tốt thì uống ít thôi, càng không được uống rượu pha lẫn, có biết không?”
Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên sững sờ nhìn Hứa Gia Lạc: “Vừa rồi… Lúc anh và Văn Kha nói chuyện ngoài ban công, tôi có bất cẩn nghe thấy được.”
Thực ra y biết trước đó Hứa Gia Lạc đã nghi ngờ y nghe thấy rồi, y không nên thừa nhận. Nghe lén chuyện riêng tư của người khác là một chuyện rất không chính đáng.
Quả nhiên, ánh mắt Hứa Gia Lạc lập tức tối xuống: “Nên là?”
Hắn hỏi.
Phó Tiểu Vũ nghĩ: Tôi không biết.
“Tôi hỏi cậu, nên là?”
Hứa Gia Lạc hỏi lần nữa, mặt không hề có cảm xúc gì.
“Tôi không biết.” Phó Tiểu Vũ nói: “Tôi chỉ nghe thấy thôi.”
Chất cồn khiến đầu óc y dường như vẫn đang cuồng quay dữ dội. Y biết rất rõ mình đang nói những lời vượt quá giới hạn, nhưng vẫn không kìm chế được mà lẩm bẩm: “Hứa Gia Lạc này, Cận Sở… Anh ta rất tốt hả?”
Giọng của y rất nhỏ, nhỏ đến nỗi y không biết liệu Hứa Gia Lạc có nghe thấy câu nói này hay không.
Giây phút ấy, ánh mắt Phó Tiểu Vũ thậm chí còn vương nỗi mất mát, dù cho nỗi mất mát ấy hoang đường khôn cùng.
Cận Sở và y chẳng hề có một tơ một hào quan hệ gì.
Nhưng mà y không kìm chế được mà để ý, mà so sánh.
Có rất rất nhiều câu hỏi đang xoay quanh trong đầu Phó Tiểu Vũ –
Anh ta rất đẹp ư? Anh ta xuất sắc lắm sao? Anh ta cao bao nhiêu? Đẳng cấp pheromone của anh ta là gì?
Thật sự tốt đến thế à?
Tốt đến mức anh muốn bảo vệ cả một đời.
Tốt đến mức anh khao khát tới nhường ấy.
Rốt cuộc là y đang nghi hoặc cái gì chứ?
Có lẽ những câu hỏi này, y cũng muốn hỏi Hàn Giang Khuyết –
Tôi còn phải làm tốt đến bao nhiêu nữa mới có thể có tư cách được yêu như thế?
Mà rõ ràng là Hứa Gia Lạc cảm thấy vô cùng buồn cười. Khóe miệng hắn bỗng cong lên, rồi thẳng thừng mắng y một câu thô tục một cách hiếm thấy: “Liên quan con mẹ gì đến cậu hả Phó Tiểu Vũ.”
Phó Tiểu Vũ cũng không giận. Cồn đã pha loãng lí trí của y, khiến tất thảy cảm xúc trở nên chậm ì.
Y vẫn ngơ ngác nhìn Hứa Gia Lạc.
Nom dáng vẻ của Alpha ấy hơi nhếch nhác, trên người còn bận chiếc sơ mi dính máu, nửa người dưới không mặc quần dài, chỉ có một chiếc quần tam giác ngắn màu đen.
Phó Tiểu Vũ vô thức nhìn chiếc quần ngắn kia thêm một chút. Trong thực tế, y chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Alpha chỉ mặc mỗi quần lót nên hơi tò mò.
Nhưng cái đầu chậm chạp của y lập tức nhận ra việc nhìn chằm chằm như vậy là rất bất lịch sự, nên y giật thót rồi cuống quýt ngẩng đầu lên.
Nhưng chính vào giây phút ấy –
Hứa Gia Lạc bỗng phủ phục xuống nhấn y lên giường, đoạn dùng tay thô bạo nhấc cằm y lên.
Phó Tiểu Vũ khiếp sợ.
Đôi mắt của Hứa Gia Lạc hẹp dài, bởi vì không đeo kính nên khi nhìn nhau ở khoảng cách gần đến vậy, Phó Tiểu Vũ mới bất chợt phát hiện –
Màu con ngươi của hắn thực ra rất nhạt, cộng thêm hẹp dài nên đôi mắt càng mang vẻ động vật hơn, ngang tàng mà hung hãn.
Phó Tiểu Vũ bị hắn đè nghiến xuống giường, cả người y run bần bật, chẳng thốt lên nổi một câu.
Y hoàn toàn không còn khí thế như lúc ở quán bar. Có lẽ đến những giờ phút thế này, y mới thực sự hiểu được dù có chung cấp bậc pheromone như Omega, nhưng Alpha cấp A lại mang đến cảm giác uy hiếp và lực khống chế đáng sợ tới cỡ nào.
Hứa Gia Lạc bẻ ngoặt mặt Phó Tiểu Vũ sang một bên…
Tư thế này khiến y không thể không bị ép lộ ra khu vực bí ẩn và quý giá nhất của Omega nơi gáy.
Hứa Gia Lạc cúi đầu xuống tiến lại gần cổ y.
Không được….
Người Phó Tiểu Vũ cứng đờ vì hoảng sợ và kích động. Y như người chết đuối, có mở miệng cũng không phát ra nổi âm thanh gì.
Hơi thở của Alpha bỏng rực, Phó Tiểu Vũ gần như nhạy cảm phát hiện ra Hứa Gia Lạc đang kề mũi lên cổ mình nhẹ nhàng khịt khịt hai lần.
Hứa Gia Lạc đang ngửi y.
Nhận thức này khiến Phó Tiểu Vũ run rẩy, da gà da vịt nổi lên hết ráo.
Y chưa từng bị ký hiệu, cũng chưa từng bị Alpha ngửi như thế.
Nhưng một giây sau, Hứa Gia Lạc hít một hơi thật sâu rồi đột ngột buông y ra, sau đó đứng phắt dậy.
Một cơn gió lạnh thổi vào từ cửa sổ, nhiệt độ nó mang theo dường như đột nhiên ngăn cách khoảng cách của hai người họ.
“Pheromone của cậu mùi gì thế?”
Hứa Gia Lạc vừa hỏi vừa nhặt chiếc quần dưới đất lên mặc vào. Ánh mắt của hắn rất hời hợt, tựa như chuyện xảy ra vừa rồi vốn chỉ là ảo giác.
“….”
Phó Tiểu Vũ im lặng mấy giây, cuối cùng mới khàn khàn đáp: “Là Tử la lan.”
Y dừng một thoáng mới bổ sung: “Là một loại hoa.”
“Ngọt đến mức phát ngấy.”
Hứa Gia Lạc gắng gượng nở nụ cười.
Phó Tiểu Vũ không nói gì.
Y biết Hứa Gia Lạc không thích, nên mới ngửi một cái rồi đứng dậy như không có chuyện gì.
Giống như… Giống như con cáo ngửi ngửi miếng thịt và cảm thấy không tươi, sau đó rời khỏi chẳng hề hào hứng.
Là thế đấy, chỉ đơn giản là không thích.
Phó Tiểu Vũ im lặng rúc vào chăn.
Ở bên ngoài, tiếng mặc quần loạt xoạt của Hứa Gia Lạc vang lên, hắn mặc xong thì ra khỏi phòng. Nhưng một lát sau, Phó Tiểu Vũ lại nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra, tiếng bước chân lịch bịch, kế đó trên tủ đầu giường vang lên tiếng động nhỏ khi cốc được đặt lên.
Cách lớp chăn, Hứa Gia Lạc vỗ vỗ đầu Phó Tiểu Vũ, lập tức rời khỏi.
______________
Hết chương 9.