“Sếp Ph…”
Vương Tiểu Sơn định lên tiếng chào, nhưng vội nuốt nửa câu sau xuống.
Chỉ thấy Omega cao gầy kia đang lười biếng duỗi dài chân, cả khuôn mặt gần như vùi sâu vào cần cổ Hứa Gia Lạc, mắt khép hờ.
Dù Vương Tiểu Sơn thân kinh bách chiến, tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình múa thoát y và lái xe máy đuổi theo, cũng dự đoán được đêm nay sẽ xảy ra đại sự, nhưng khi thật sự nhìn thấy cảnh này, cậu ta vẫn rất rung động.
Sếp Phó đang dựa vào bờ vai của anh Hứa vẫn đi đôi vớ đen.
Hóa ra khi tựa vào vai Alpha, người luôn có tác phong làm việc lạnh lùng và cứng nhắc như sếp của cậu ta cũng mềm mại dịu dàng, nom… Hạnh phúc lạ kỳ.
Người còn giật mình hơn cả Vương Tiểu Sơn là Ôn Hoài Hiên.
“Họ đang…”
Ôn Hoài Hiên hít một ngụm khí lạnh, nhưng còn chưa kịp tiếp tục nói đã bị Vương Tiểu Sơn nhẹ nhàng kéo một cái.
“Tôi không qua đó đâu, chờ cậu ở ngoài nhé. Chẳng phải Phó Tiểu Vũ cũng nói anh ta không bị thương nặng đấy à?”
Cuối cùng Ôn Hoài Hiên cũng cố hết sức nặn ra được một câu. Thực sự hắn cũng không thể ngờ được –
Mặc dù lúc đầu hắn cũng biết mình không có hi vọng gì với Phó Tiểu Vũ, nhưng lúc bị Hứa Gia Lạc dùng câu người anh em để cướp Omega mình thích và cả chiếc xe gắn máy đi, hắn vẫn cảm thấy rất bực bội. Có điều dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể để mặc một Omega đã uống rượu như Vương Tiểu Sơn đến bệnh viện một mình được.
“Được, vậy anh chờ tôi chút nhé.”
Vương Tiểu Sơn le lưỡi với Ôn Hoài Hiên một cái, sau đó mới rón rén tới gần: “Anh Hứa… Anh vẫn khỏe chứ ạ?”
Cậu ta vừa tiến lại gần nói chuyện, Phó Tiểu Vũ đã vội vàng mở mắt ra.
Vương Tiểu Sơn giật nảy mình, sếp nhà cậu ta không ngủ sao?
“Đến rồi à?” Mặt Phó Tiểu Vũ hơi ửng lên một chút, y vô thức dùng tay cọ cọ mũi một cái, sau đó mới nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại rồi bình tĩnh nói.
Động tác nhỏ này của y lập tức khiến phận cùng là Omega như Vương Tiểu Sơn bừng tỉnh hiểu ra –
Ngủ nghê gì chứ, người ta đang núp ở đó ngửi tuyến thể của anh Hứa đấy!
“Chuyện nhỏ, chỉ bị thương ngoài da thôi.”
Không biết có phải là ảo giác của Vương Tiểu Sơn hay không, nhưng vẻ mặt của Hứa Gia Lạc lúc này cũng hơi kỳ lạ. Hắn vội vàng ngẩng đầu lên nở nụ cười với cậu Omega, chóp mũi đỏ ửng lên, hình như vừa cọ qua chỗ nào đấy.
“Hai người… không sao chứ?”
Vương Tiểu Sơn nhạy bén nheo nheo mắt.
“Không sao.” Hứa Gia Lạc vừa nói vừa nhẹ nhàng giơ cánh tay đã được băng bó kỹ kia lên cho Vương Tiểu Sơn nhìn: “Thật ngại quá, muộn như vậy còn bắt cậu chạy đến đây một chuyến.”
Vương Tiểu Sơn bị dời lực chú ý, cậu ta thương xót nhìn cánh tay của Hứa Gia Lạc, nghĩ thầm, mặc dù anh Hứa bị thương một tay, thế mà tay kia vẫn phải để sếp Phó dựa vào ngửi cổ, cũng chẳng dễ dàng gì.
“Vết thương nhẹ đến đâu thì em cũng phải quan tâm chứ.” Vương Tiểu Sơn nói, đoạn lấy mấy thứ từ trong ba lô ra. Cậu ta mang theo một bộ quần áo đơn giản theo yêu cầu của Phó Tiểu Vũ, đương nhiên còn cả điện thoại mà trước đó Hứa Gia Lạc nhét vào.
“Mà điện thoại sắp hết pin rồi ạ.” Vương Tiểu Sơn nhún vai: “Em cũng mới phát hiện đây thôi.”
“Ừ.”
Hứa Gia Lạc nhận lấy điện thoại. Khi mở Wechat lên, hắn nhìn thấy mấy tin nhắn đến từ Cận Sở bèn nhấn vào đọc, và không khỏi ngẩn người tại chỗ.
Cận Sở: Gia Lạc này.
Cận Sở: Em cảm thấy… Mình đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Em sẽ nói chuyện với Nam Dật cùng anh, nói cho con biết chúng ta đã ly hôn.
Hai tin nhắn này gửi cách nhau gần hai mươi phút, và đều là gửi từ ba tiếng trước. Mà lúc đó…
Hứa Gia Lạc đứng lên hít sâu một hơi, hắn nhớ ra rồi.
Ba tiếng trước là lúc hắn múa thoát y trên sân khấu.
Chẳng hiểu vì gì mà trong giây phút ấy, trực giác của Hứa Gia Lạc nói cho hắn hay –
Cận Sở đã nhìn thấy rồi.
…
Sau khi thay quần áo và tiêm xong, Hứa Gia Lạc chẳng muốn chậm thêm một giây nào nữa, vội bắt xe quay về khu nghỉ dưỡng với Phó Tiểu Vũ.
Rõ ràng trên đường đi còn thấy rất vội vàng, nhưng khi đến nơi rồi hắn bỗng thấy căng thẳng.
Hắn và Phó Tiểu Vũ đứng đối mặt dưới lầu, chẳng ai muốn buông tay người thương ra trước.
“Anh…”
“Tiểu Vũ.”
Hai người đồng thời mở miệng, sau đó Hứa Gia Lạc nói: “Em nói đi.”
“Lần này anh thật sự sẽ nói với Nam Dật hả?” Phó Tiểu Vũ nhẹ giọng hỏi hắn.
“Ừ.” Hứa Gia Lạc gật đầu: “Chỉ là…”
Hắn lập tức nở nụ cười tự giễu: “Mẹ kiếp, thực ra trong đầu anh đã tập luyện rất nhiều lần nên nói như thế nào, cơ mà vẫn thấy hơi căng thẳng.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Ánh mắt Phó Tiểu Vũ lập tức trở nên rất nghiêm túc.
Hứa Gia Lạc nhìn Omega đứng trước mặt mình, đoạn không nhịn được mà thở một hơi dài.
Đúng là rất kỳ lạ, rõ ràng đang nói về chuyện quan trọng đến nhường này, thế mà trong đầu hắn lại xẹt qua một suy nghĩ chẳng hề đúng lúc và không kìm chế được.
Một khi chú tâm rồi, Phó Tiểu Vũ sẽ tới gần hắn theo bản năng, sau đó nhìn chằm chằm vào hắn chẳng màng che giấu.
Bởi vì đang nghiêm mặt, nên đôi mắt tròn xoe kia cũng rất nghiêm túc.
Khi bị đôi mắt như thế nhìn, Hứa Gia Lạc chợt rùng mình một cái –
Dáng vẻ quản lý hắn của Omega này thực sự chẳng thay đổi tí nào cả.
Tốt quá.
“Hứa Gia Lạc?”
“À à…” Hứa Gia Lạc nhanh chóng thoát khỏi thoáng mơ màng kỳ lạ để quay lại hiện thực.
“Vậy anh định làm sao?” Phó Tiểu Vũ lại cố chấp hỏi thêm lần nữa, hiển nhiên là đang thấy bất mãn vì vừa rồi Hứa Gia Lạc thất thần.
“Em có từng nghe câu nói này chưa?” Hứa Gia Lạc thấp giọng nói: “Khi con không biết nói gì, thì nói thật thường là lựa chọn thông minh nhất.”
Rốt cuộc trên mặt Phó Tiểu Vũ cũng thấp thoáng nụ cười, y thu hồi vẻ hung dữ lúc này, đoạn vờ bình tĩnh đáp: “Ai nói thế?”
Y thật sự thích câu này.
“Võ Tắc Thiên.” Hứa Gia Lạc nói: “Võ Tắc Thiên trong Đại Minh cung từ, bà ấy nói với các con mình như vậy.”
* Đại Minh Cung Từ là phim cổ trang kể về cuộc đời của Võ Tắc Thiên và công chúa Thái Bình, được sản xuất năm 2000, với sự tham gia của Châu Tấn, Trần Hồng,…
Sau khi trả lời, chính hắn cũng cảm thấy hoang đường.
Khi còn bé, hắn cảm thấy câu nói này rất đỗi bình thường, chẳng có gì lạ. Vậy mà một ngày nào đó của tuổi 30, hắn lại đột nhiên cảm thấy sắc sảo khôn cùng.
Hứa Gia Lạc khẽ mỉm cười một cái, đoạn cúi đầu tiến tới nhẹ nhàng cọ cọ mũi với Phó Tiểu Vũ một cách thân mật –
Một lần, hai lần, ba lần.
Vừa rồi trong bệnh viện, họ đã ngửi mùi của người kia hồi lâu, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.
Dù chỉ phải rời xa nhau một buổi tối thôi, nhưng lại cảm thấy chẳng nỡ, chẳng nỡ buông bàn tay mềm của Phó Tiểu Vũ, chẳng nỡ xa mùi hương trên người.
Trong không khí còn thoáng mùi âm ẩm sau cơn mưa. Phó Tiểu Vũ đứng trước mặt hắn tựa một gốc Tử la lan vương những giọt nước long lanh, đôi mắt màu nâu nhạt kia vừa ướt át vừa diễm lệ.
“Đồng ý kết bạn Wechat với anh đi.”
Hứa Gia Lạc nghiêng đầu đặt một nụ hôn lên mặt Omega, khàn giọng nói: “Nhé, lãnh đạo?”
Cách xưng hô đột ngột này khiến Phó Tiểu Vũ không nhịn được len lén mỉm cười, y lùi về sau một bước lấy điện thoại ra vờ như không có chuyện gì, nói: “Được thôi.”
Thêm bạn chỉ trong giây lát, bởi vì căn bản không cần kiểm tra.
Mặc dù Phó Tiểu Vũ cũng sớm đoán được Hứa Gia Lạc sẽ không hủy kết bạn với mình, nhưng tim vẫn nhè nhẹ nảy một cái.
Hứa Gia Lạc cười nhìn y, giống như hiểu được suy nghĩ của y ngay lập tức: “Lịch sử trò chuyện của chúng ta vẫn còn ở đây, đều được anh giữ gìn ở đây.”
“… Ừm.”
Phó Tiểu Vũ nắm chặt tay Hứa Gia Lạc.
Tốt quá, lịch sử trò chuyện vẫn còn đó.
Trong khoảnh khắc đó, y vừa thấy ngọt ngào vừa thấy xót xa.
Phó Tiểu Vũ quyết đoán xóa Wechat với Hứa Gia Lạc, không chỉ là vì chuyện chia tay, mà cũng vì để mình không lục tìm lịch sử trò chuyện hết lần này đến lần khác. Đó là chuyện mà dù có dùng hết ý chí của mình y cũng tuyệt đối không làm được.
Nhưng Hứa Gia Lạc vẫn còn giữ lại.
Lúc ở một mình, Hứa Gia Lạc đã lén xem bao nhiêu lần?
Duyên phận giữa người với người có đôi khi ngắn ngủi mong manh như giọt sương.
Hứa Gia Lạc là người sẽ cẩn thận nâng niu hạt sương ấy trong lòng bàn tay.
“Anh lên nhé?”
Rốt cuộc Hứa Gia Lạc cũng chầm chậm buông ngón tay Phó Tiểu Vũ ra, lưu luyến không rời.
Hắn lùi về sau hai bước khi vẫn đối mặt với Phó Tiểu Vũ, sau đó mới quay người lại.
Đúng lúc này Phó Tiểu Vũ bỗng kêu lên một tiếng: “Hứa Gia Lạc…”
“Hả?”
Hứa Gia Lạc quay đầu lại.
“Trước đó khi theo đuổi em anh đã nói, để em yên lòng làm trọng tài là được rồi, bởi vì đây là cuộc chiến của một mình anh, em nhìn anh cố gắng là đủ.”
Phó Tiểu Vũ đứng đó chậm rãi nói: “Bây giờ em muốn kết thúc thỏa thuận bằng miệng này.”
Y lại vô thức dùng những từ ngữ trong công việc.
Hứa Gia Lạc không kìm được mà đẩy kính một cái, nhìn Phó Tiểu Vũ chăm chú, và chờ câu tiếp theo của y.
“Bởi vì từ nay về sau, mỗi cuộc chiến đấu đều thuộc về hai người chúng ta.”
Phó Tiểu Vũ dừng lại một chút, nghiêm túc nói.
Đôi mắt của y sáng rỡ khôn cùng. Ánh đèn, hạt mưa, bóng đêm, tất cả phong cảnh xinh đẹp nhất trên thế gian này đều đang ở trong đó.
Có lẽ, tình yêu chính là tia sáng giáng thế đầu tiên mà thần linh đặt vào mắt người ấy.
“Phó Tiểu Vũ.”
Hứa Gia Lạc nhếch miệng, trong mắt cũng dập dờn ý cười: “Hẹn mai gặp nhé!”
___________
Hết chương 115.