Mục lục
Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng reo hò đột ngột bùng nổ xuất hiện sau những tràng pháo tay vang rền trong lễ đường, nối liền nhau không dứt.

 

Những lời Thẩm Ngôn Lễ vừa nói như đã bày tỏ một vài ẩn ý nào đó.

 

Dứt khoát, không hề do dự.

 

Chính miệng anh nói rõ mọi chuyện, đích thân giải thích ẩn ý trong đó, bí mật gần như bại lộ hoàn toàn dưới ánh mặt trời rực rỡ.

 

Các chàng trai bên dưới khán đài nồng nhiệt huýt sáo và đùa giỡn, sau đó to gan ném ra một câu hỏi: “Vậy bây giờ anh gọi chị ấy là bà xã được chưa?”

 

Các bạn nữ ở mấy hàng ghế trước mặt cũng đáp với lại: “Mấy cậu thì biết cái gì, đó là cách gọi thân mật của người ta.”

 

Mấy chàng trai bên dưới hi ha đùa giỡn: “Cách gọi thân mật thì sao, đó không phải là chuyện sớm muộn à?”

 

Bài phát biểu kết thúc, bầu không khí trong lễ đường được khuấy đảo trở nên sôi sục, ồn ào trước nay chưa từng có.

 

Sinh viên ra về, giảng viên đang dọn dẹp đồ đạc trên bục giảng bước đến hỏi Thẩm Ngôn Lễ: “Hai em có dự định gì cho chuyện tương lai hay không?”

 

Thẩm Ngôn Lễ nhìn Thịnh Tường còn đợi mình ở hàng ghế cuối cùng chứ không đến bên cạnh anh, sau đó anh không nhìn cô nữa mà gật đầu với giảng viên của mình: “Khoảng thời gian trước bọn em quá bận, có lẽ cũng sắp rồi ạ.”

 

 

Đợi khi mọi người đều tan học và nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ, Thịnh Tường mới thong dong bước đến trước mặt Thẩm Ngôn Lễ.

 

Anh vẫn đứng yên tại đó, mấy trợ lý bên cạnh cũng không thấy đâu.

 

“Khoảng cách từ đó đến đó mà em đi du hành vũ trụ đấy à, Thịnh Tường.”

 

Thịnh Tường nắm lấy bàn tay đang vươn tới của anh vô cùng tự nhiên, vừa nghe anh hỏi vậy thì đã lập tức quẳng tay anh ra.

 

Thẩm Ngôn Lễ không giận, anh kéo người yêu của mình vào lòng: “Xung quanh chúng ta toàn người với người, em không cần anh dắt đi thật sao?”

 

Các nhân viên tụm năm tụm ba còn lại đang giải quyết công tác hậu cần như đã phát hiện ra điều đó, đồng loạt không lén nhìn về phía bên này nữa.

 

Thịnh Tường cảm thấy buồn cười: “Anh nhìn đi, người ở đâu ra chứ.”

 

Dứt lời, cô đành chấp nhận duỗi tay mình ra.

 

Thẩm Ngôn Lễ khẽ nhíu mày rồi ôm cô vào lòng, hai người cùng bước ra khỏi cánh cửa ở hội hội trường.

 

Khung cảnh đập vào mắt đầu tiên là bậc thang ở ngay trước mặt.

 

Năm tháng trôi qua, bậc thang được gột rửa bởi gió mưa đã đóng chút rêu phong ẩm ướt.

 

Chân trời lóe lên màu sáng nhạt đặc thù của mùa đông, Đại học Hàng không Vũ trụ Kinh Hoài đắm mình trong sắc trắng thuần khiết, tòa nhà giảng dạy với mái ngói tường gạch nổi bật và được phản chiếu rõ ràng.

 

Cảnh tượng trước mắt quá đỗi quen thuộc đối với hai người, là ký ức quen thuộc cùng hai người trải qua biết bao nhiêu mùa xuân hạ thu đông.

 

Thỉnh thoảng có sinh viên đi ngang qua lễ đường, thấy dáng vẻ nổi bật của hai người đều vừa đi vừa nhìn về phía họ.

 

“Thẩm Ngôn Lễ, anh nói xem tại sao thời gian trôi qua nhanh đến vậy?” Thịnh Tường bước xuống bậc thang, ánh mắt nhìn về đằng xa: “Đến tận giờ em vẫn còn cảm giác như mình vẫn ở Đại học Hàng không và Tiệm thêu nhỏ đó.”

 

Dường như cô còn vùi đầu dưới tán cây anh đào đằng sau Tiệm thêu, chờ Thẩm Ngôn Lễ chơi xong trận bóng buổi chiều, hai người cùng tham gia khóa học vào buổi tối.

 

Cơn gió thổi qua mang theo sự hanh khô khó chịu và cũng mang theo những hy vọng về tương lai sau này.

 

Rõ ràng từ đó đến giờ, cô vẫn chưa quên ký ức khắc sâu vào trong đầu mình.

 

Mỗi lần nhớ lại đều khiến quá khứ trở nên rõ ràng.

 

Thẩm Ngôn Lễ còn đứng ở trên bậc thang, không bước xuống theo cô.

 

Anh buông mắt nhìn cô, khẽ nhíu mày: “Có bao giờ em nghĩ tới việc không phải thời gian trôi nhanh hơn mà là em không ngừng tiến tới phía trước chưa?”

 

Quá khứ rất đáng ghi nhớ nhưng những giây phút sóng vai bên nhau sau này sẽ tiếp tục chất chồng lên nhau, từ từ phủ lên những cái mới trong lúc không hay không biết.

 

“Anh biết nói chuyện thật đấy.” Thiên Tường ngước lên nhìn anh dò xét, gò má trắng muốt như được tô điểm thêm những vì sao: “Tổng giám đốc Thẩm của chúng ta biết nói đạo lý từ bao giờ vậy?”

 

“Trước giờ vẫn vậy mà.” Thẩm Ngôn Lễ bỗng cười nói: “Hay là em hiểu lầm gì đó về anh rồi đúng không?”

 

Cô gái nhẹ nhàng chạm vào vành tai của mình, giọng nói nhẹ bẫng như tiếng muỗi vo ve, tự lẩm bẩm: “Hiểu lầm thì nhiều lắm…”

 

Nhưng dù cô nói bằng âm lượng rất nhỏ thì Thẩm Ngôn Lễ vẫn nghe thấy hết.

 

“Tại sao lại nhiều lắm?” Anh lập tức vòng tay ôm lấy cô, siết chặt cô vào lòng: “Hay là em liệt kê ra cho anh nghe thử nào?”

 

Thịnh Tường bất giác ngã người ra sau, muốn tránh né vòng ôm của anh.

 

Nhưng làm sao cô đủ sức lay chuyển được anh?

 

Vào lúc Thẩm Ngôn Lễ định gặng hỏi cô thêm vài câu thì một tiếng gọi dò xét bất ngờ vang lên ở vườn hoa bên cạnh hai người.

 

“... Thịnh Tường?”

 

Cô gái nghe có người gọi mình bèn quay đầu lại, nhìn về hướng phát ra tiếng nói và bắt gặp một người vô cùng quen thuộc.

 

Gương mặt thầy bí thư già vẫn quắc thước, nghiêm nghị như trong quá khứ.

 

Mấy năm không gặp, tóc ông ấy đã bạc phơ, tóc mai ở thái dương ngả sang màu muối tiêu.

 

Có lẽ ông ấy không ngờ mình sẽ gặp cô ở chỗ này, vì vậy bộ râu mép của ông ấy bèn dựng lên thể hiện cho sự kinh ngạc của ông ấy.

 

Ngay sau đó, thầy bí thư già tự nhiên đảo mắt nhìn sang bóng người cao lên đang đùa giỡn bên cạnh cô.

 

Thẩm Ngôn Lễ gật đầu với thầy bí thư già, tiện thể thả luôn Thịnh Tường đang giãy dụa ra.

 

Đôi bên chào hỏi nhau xong, thầy bí thư già ngắm nhìn đôi trẻ trước mặt, không tránh khỏi bùi ngùi.

 

Dù ông ấy có muôn lời muốn nói nhưng cũng chỉ hóa thành hai cái vỗ vai nhẹ nhàng lên vai đôi trẻ trước mặt.

 

Sau khi ổn định cảm xúc của mình, vẻ dịu dàng và bùi ngùi lần lượt rút khỏi gương mặt thầy bí thư già, ông ấy tiếp tục nghiêm mặt nhìn Thẩm Ngôn Lễ: “Thẩm Ngôn Lễ, em giỏi thật đấy, phải mời mất năm ba bận mới mời được em quay về trường, giống hệt như thỉnh phật vậy.”

 

Thẩm Ngôn Lễ không thừa nhận cũng không phủ nhận, vì đang đối diện với người quen cũ nên anh không còn nhăn mặt nữa: “Bí thư, chẳng phải em đã quay về trường rồi ư?”

 

“Tôi tin em mới là lạ.” Thầy bí thư chậm rãi vuốt râu: “Nếu tôi không nói với Thịnh Tường thì em có chịu đến không?”

 

Vừa dứt lời, thầy bí thư già đã khoát tay bảo: “Được rồi, tôi không tán nhảm với em nữa, tôi muốn trò chuyện với Thịnh Tường.”

 

Ngay sau đó, Thịnh Tường thoáng lườm Thẩm Ngôn Lễ cà lơ phất phơ bên cạnh mình, khó nén niềm vui vươn bên môi.

 

Khi nói chuyện với cô, giọng điệu của thầy bí thư già đã dịu đi rất nhiều.

 

Lâu lắm rồi Thịnh Tường và thầy bí thư mới gặp lại nhau, ngày trước hai người thường liên lạc với nhau trên wechat, có điều hiếm khi tán dóc với nhau.

 

Lần cuối cùng hai người gặp mặt trò chuyện với nhau đã là chuyện của rất nhiều năm về trước.

 

Một khi lời nói đã tuôn ra thì không thể nào thu lại được.

 

Thầy bí thư hỏi thăm việc học bên Pháp của cô thế nào, chuyện gì đã xảy ra kể từ lúc cô và Thẩm Ngôn Lễ cùng đến ở Nam Hòe khi về nước đến giờ, càng hỏi càng phấn khích.

 

“Lát nữa hai em có bận gì không thế?”

 

Thịnh Tường suy nghĩ giây lát rồi trả lời: “Dạ không ạ, chúng em không bận gì cả. ”

 

“Vậy tốt quá, tôi định quay về tòa nhà hành chính, hay là em theo tôi về văn phòng, còn Thẩm Ngôn Lễ bận gì thì làm nấy đi. Tôi muốn ôn chuyện với em.”

 

Thầy bí thư vừa mở lời đề nghị chưa được mấy giây thì Thẩm Ngôn Lễ đã trả lời thay Thịnh Tường: “Thầy bí thư, A Tường không thể đi cùng thầy được.”

 

Thầy bí thư khó hiểu nhìn anh, anh bèn từ tốn bổ sung: “Trước mắt bọn em vẫn chưa ăn cơm chiều.”

 

“...”

 

Thầy bí thư già nghẹn lời.

 

Chỉ trò chuyện chốc lát thôi mà, ăn cơm quan trọng đến thế ư?

 

Được rồi được rồi, người là sắt, cơm là thép.

 

Thầy bí thư lười vạch trần bèn khoát tay rồi bảo: “Được rồi, được rồi, hai em đi đi, ăn cơm quan trọng hơn.”

 

Tuy ngoài mặt nói vậy, thầy bí thư già vẫn không vui vì bị cắt đứt hào hứng giữa chừng.

 

“Tôi đâu có ăn thịt em ấy.” Ông ấy nhìn Thẩm Ngôn Lễ, tiếp tục nhìn Thịnh Tường rồi lắc đầu cảm thán: “Người trẻ tuổi bây giờ là thế.”

 

 

Trên đường đến Phương Viên, Thịnh Tường cứ nhớ mãi giọng điệu của thầy bí thư già trước khi rời đi.

 

Sau khi quăng vô số cái lườm về phía Thẩm Ngôn Lễ thì cuối cùng anh đã có phản ứng.

 

Anh nhìn sang cô: “Em muốn nói gì thì nói đi.”

 

Thịnh Tường khẽ véo vào tay anh: “Anh không biết nói năng uyển chuyển một chút à?”

 

“Em nói chuyện vừa rồi sao?” Thẩm Ngôn Lễ dắt tay cô, đẩy cửa Phương Viên ra rồi trả lời: “Hai đứa mình đến đây ăn cơm thật mà, em bảo anh nói uyển chuyển thế nào.”

 

Phương Viên vẫn ồn ào và náo nhiệt như bao ngày, sàn nhà vừa được nhân viên lau sạch khiến nơi này như sáng bừng hẳn lên.

 

Lúc anh vừa dứt lời, Thịnh Tường theo sau anh bước vào trong, bất cẩn trượt chân vì sàn nhà quá trơn.

 

Thẩm Ngôn Lễ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, đồng thời còn không kìm được bật cười chế nhạo cô.

 

“Thịnh Tường, nếu giờ anh uyển chuyển với em thì chắc chắn em sẽ tiếp xúc thân mật với sàn nhà.”

 

Thịnh Tường đứng thẳng người dậy, giơ tay đẩy anh ra: “Anh đang bẻ cong khái niệm đấy.”

 

Thẩm Ngôn Lễ mặc cô đẩy mình ra, ngày càng siết chặt tay cô hơn.

 

Sau đó anh nắm tay dắt cô nhanh chóng đi đến cuối hành lang của Phương Viên.

 

Lúc này đã đến giờ ăn tối, bóng đêm gần như áp sát vào mặt kính trong suốt ở hai bên.

 

Trong bầu không khí ồn ào, các sinh viên ngồi ở trên ghế thấy Thẩm Ngôn Lệ và Thịnh Tường bước ngang qua mình bèn đồng loạt nhìn hai người, bàn tán không ngớt.

 

Hai người bất giác đã trở thành tâm điểm của mọi người.

 

Thẩm Ngôn Lễ nhắm mắt làm ngơ, anh hỏi hôm nay cô muốn ăn món gì.

 

Thịnh Tường thấy anh như vậy bèn im lặng rất lâu.

 

Cô trả lời, khẽ cong đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay anh.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK