Mục lục
Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm trước ngày quay lại Nam Hòe, Thịnh Tường cũng ngại nói chuyện với Thẩm Ngôn Khai.

 

Tất cả là do Thẩm Ngôn Lễ làm ầm ĩ.

 

Mặc dù Thẩm Ngôn Khai tỏ ra thờ ơ nhưng Thịnh Tường lại cảm thấy ngượng một lúc lâu.

 

Hễ nhớ lại ánh mắt thăm dò của ba mẹ Thẩm lúc đó, cô chỉ ước mình có thể biến thành con đà điểu và vùi đầu xuống đống cát sỏi cho rồi.

 

Nhưng tình cảnh này cũng không kéo dài quá lâu, ngày quay về đã tới.

 

Trước lúc về Thẩm Ngôn Lễ dẫn Thịnh Tường đến Thẩm thị một chuyến.

 

Đến khi tất bật từ nhà họ Thẩm về đến Nam Hòe, anh đã đóng quân ở căn cứ hàng không thuộc phòng thí nghiệm S&S mấy ngày liền.

 

Sau chuyến bay thử thành công mỹ mãn của dòng máy bay khoang lớn do Duy Thịnh Airlines tự chủ nghiên cứu và phát triển, công việc tiếp theo là phải báo cáo lên Cục Hàng không dân dụng để bắt đầu chuẩn bị khu vực bay lẫn đường bay. Sau đó đưa đi sản xuất và đưa vào hoạt động theo kế hoạch, mọi quy trình đều phải hoàn thành trong thời gian hạn định.

 

So với thành quả đạt được nhờ sự kiên trì không ngừng nghỉ trong những năm qua, chuỗi hoàn thiện tiếp theo không thể qua loa cẩu thả được.

 

Thẩm Ngôn Lễ bận đến mức quay như chong chóng.

 

Còn Thịnh Tường thì ung dung nhàn hạ.

 

Thẩm Ngôn Lễ không có nhiều thời gian rảnh rỗi. Nhưng bên cô vì trước đó có sự cố nhỏ do máy bay xóc nảy khi gặp phải khí lưu nên tổ bay và hành khách vẫn chưa nhận được thông tin về chuyến bay quay lại.

 

Sau khi xảy ra việc máy bay xóc nảy do gặp luồng khí lưu, tin này lập tức được đưa lên hot search, tài khoản Weibo chính thức của Duy Thịnh Airlines phản hồi sự việc và công bố biện pháp bồi thường tiếp theo cho hành khách.

 

Khi nói đến độ chuyên nghiệp của nhân viên phi hành đoàn, không ít hành khách có mặt tại hiện trường được phỏng vấn đều hết lời khen ngợi tổ bay.

 

Ngoài vị cơ trưởng bình tĩnh trấn an hành khách trong lúc đối mặt với nguy hiểm, thì sự tận tâm của các tiếp viên hàng không cũng khiến mọi người ghi nhớ. Nghe đồn rằng gần đây tòa nhà trụ sở chính của Duy Thịnh còn nhận được một vài lẵng hoa treo cờ thưởng.

 

Trong khoảng thời gian ngắn, nhân viên phi hành đoàn trên chuyến bay Trung – Pháp của Duy Thịnh lần này bỗng trở nên nổi tiếng.

 

Có hành khách quay một đoạn video ngắn khi xuống máy bay. Cư dân mạng vừa nhìn đã nhận ra một nữ tiếp viên hàng không của phi hành đoàn chính là một trong những nhân vật chính của sự số trên chuyến bay trước đó.

 

Nghe nói cô nàng xinh đẹp ấy là hoa khôi của trường Đại học Kinh Hoài.

 

 

Trong lúc người người thảo luận sôi nổi trên mạng xã hội, Thịnh Tường vẫn đang ở nhà họ Thẩm.

 

Đến khi trở về Nam Hòe, cô mới biết đại khái sự việc từ Ứng Đào.

 

Lúc cô liên lạc lại với Ứng Đào đã là mấy ngày sau.

 

“Cậu đọc chưa? Dưới bài đăng Weibo đó toàn là bình luận loan truyền vẻ đẹp mĩ miều của cậu đó.”

 

Thịnh Tường nghe điện thoại, bấy giờ cô đang tìm nước đào trong tủ lạnh, chậm rãi trả lời Ứng Đào: “Tớ đọc rồi, chỉ có một bên mặt thôi mà.”

 

“Một bên mặt thì thế nào, từng cái nhăn mày hay mỗi một nụ cười của người đẹp đều là đẹp. Nói cách khác, cậu mới bị chụp nửa gương mặt đã được người ta bàn tán sôi nổi thế rồi, giả sử sau này bọn họ biết cậu là bà chủ Duy Thịnh chắc còn sốc toàn tập nữa nhỉ?”

 

Thịnh Tường lấy ống hút cắm vào lon nước đào: “Này… Ai nói vậy, bây giờ cậu nói lời này chẳng khác nào đang bịa đặt.”

 

“Thôi đi!” Ứng Đào ở đầu dây bên kia cười như nắc nẻ: “Bịa đặt gì chứ, không phải tổng giám đốc Thẩm đã cầu hôn cậu rồi sao!”

 

Thịnh Tường ngửa đầu uống nước đào, cô đang định nói thêm gì đó thì một cú điện thoại khác cắt ngang cuộc trò chuyện.

 

Cô nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, bèn nói với Ứng Đào: “Tớ phải cúp điện thoại, cậu chờ một lát hay cúp máy trước?”

 

“Cái này mà còn phải hỏi tớ, không phải tổng giám đốc Thẩm gọi điện cho cậu à, thôi tớ lười quấy rầy hai người ân ái, cúp máy đây.”

 

Thịnh Tường còn chưa kịp nói thêm mấy câu thì Ứng Đào đã ngắt máy, sau đó điện thoại kết nối với cuộc gọi của Thẩm Ngôn Lễ.

 

Anh đi thẳng vào vấn đề: “Vợ ơi, em ra sân bay chưa?”

 

Thịnh Tường vừa nghe đến đây, cô hơi giật mình.

 

Thẩm Ngôn Lễ còn nhớ rõ lịch trình bay hơn cả cô.

 

Chạng vạng ngày hôm trước, Thịnh Tường nhận được lịch bay mới, trên thông báo hiển thị trạng thái “chờ bay”.

 

Điều này có nghĩa là thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc, chuyến bay mới sắp bắt đầu.

 

Nghe thấy bên anh hơi ồn ào, Thịnh Tường nhìn đồng hồ thạch anh trong phòng khách: “Anh không nói em cũng suýt quên luôn, em thu dọn một lát rồi sẽ đi.”

 

“Chuyến bay lúc mấy giờ?”

 

“Hai giờ chiều.”

 

Không đề cập tới những thứ khác, chuyến bay lần này còn có đợt trung chuyển, thời gian bay cũng không liên tục. Sau khi hạ cánh xuống Pháp, cô phải ở lại sân bay Charles de Gaulle hai đêm.

 

Nhưng trước đó cô đã xin cấp lại visa, bây giờ cuối cùng cũng có thể rời khỏi hải quan, sẵn tiện hẹn Mạnh Vãn cùng đi mua sắm.

 

Thịnh Tường cầm lon nước đào: “Sao tự dưng anh lại hỏi chuyện này?”

 

Bình thường Thẩm Ngôn Lễ chỉ gửi tin nhắn sau khi chuyến bay của cô hạ cánh.

 

Còn nữa, lần nào anh cũng bảo trợ lý của mình đi lấy lịch bay của cô thông qua hệ thống nội bộ của công ty, đúng là có hiềm nghi “lấy việc công làm việc tư”.

 

Anh hành động một cách lưu loát và hết sức cẩn thận, có đôi khi Thịnh Tường còn chưa biết rõ tình hình chuyến bay của mình ra sao.

 

“Tự dưng?” Vừa nghe vậy, anh chậm rãi đáp: “Anh chỉ xác nhận giúp em thôi mà.”

 

 

Sau khi thu dọn xong, Thịnh Tường đi thẳng đến sân bay.

 

Trước giờ lên máy bay, không biết tại sao nhưng cô bỗng có linh cảm về điều sắp tới.

 

Quả nhiên, hình như hôm nay Thẩm Ngôn Lễ rất rảnh rỗi, anh lại gọi thẳng cho cô.

 

“Có phải bây giờ em chưa lên máy bay đúng không?”

 

“Vẫn chưa, cũng sắp rồi.” Thịnh Tường nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cô hơi  buồn cười: “Tổng giám đốc Thẩm à, có muốn em nhắc nhở anh một lát không, đây đã là cuộc gọi thứ tư của anh trong hôm nay.”

 

“Vậy sao?” Có vẻ như anh đang cười: “Không phải em vẫn nghe máy à.”

 

Hai người trò chuyện mấy câu, lúc Thịnh Tường sắp cúp máy, Thẩm Ngôn Lễ đột nhiên hỏi.

 

“Đừng nói em lén uống nước đào trong tủ lạnh nhé?”

 

Gần đây có một đợt không khí lạnh bỗng tràn về Nam Hoè, trời lạnh thấu xương.

 

Trời nắng sau trận bão tuyết sẽ xuất hiện sương giáng, lạnh đến buốt người.

 

Mà kể từ lần cô bệnh nặng mới khỏi, thêm sự cố máy bay xóc nảy vì gặp khí lưu, anh không cho cô chạm vào nước đào trong tủ lạnh với hai lý do thời tiết và cần tĩnh dưỡng.

 

Nếu Thịnh Tường không đồng ý, buổi tối Thẩm Ngôn Lễ sẽ thay đổi cách tra tấn.

 

Lúc ấy cô đồng ý, nhưng mà…

 

Thịnh Tường nhìn nước đào trong tay mình, lời đến miệng bỗng chuyển thành…

 

“Làm gì có.”

 

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng cô thầm bổ sung một câu trong bụng, làm gì có chuyện cô không uống lén.

 

Trong tủ lạnh chất đầy nước đào, với lại cô không bị trúng gió hay cảm lạnh gì hết, tất cả đều có lý do chính đáng.

 

“Em chắc chắn?”

 

“… Em chắc chắn.”

 

Thẩm Ngôn Lễ nói “à”: “Thế hả, trùng hợp anh mới về chung cư một tiếng trước.”

 

Nói xong, anh dừng lại đúng lúc đúng chỗ.

 

Thịnh Tường nghe vậy, cô nhanh chóng hạ giọng: “Về chung cư hả? Không phải gần đây anh ngủ vẫn lại ở căn cứ sao?”

 

“Anh về lấy tài liệu, có ghé qua phòng bếp một chuyến, tiện tay mở tủ lạnh…” Thẩm Ngôn Lễ kéo dài âm cuối: “Em biết anh nhìn thấy cái gì không Thịnh Tường, nước đào ở hàng ngoài vẫn giữ nguyên, bên trong thiếu mất hai hàng.”

 

“…”

 

“Em biết cách lấy ghê nhỉ, có đúng không có uống lén của em không vậy?”

 

Thịnh Tường im thin thít.

 

Cô không ngờ, Thẩm Ngôn Lễ về chung cư thì thôi đi, anh về còn lục tủ lạnh nữa chứ.

 

Cái tiện tay của anh là tiện tay dữ chưa…

 

 

Sau khi lên máy bay, Thịnh Tường vẫn còn suy nghĩ về chuyện này.

 

Tuy cuối cùng Thẩm Ngôn Lễ không nói thêm gì nữa nhưng cô luôn cảm thấy sau này anh nhất định sẽ quay lại vào một thời điểm nào đó.

 

Thành Như thấy cô tập trung suy nghĩ, cô ấy giơ tay quơ qua quơ lại trước mặt cô: “Đã lâu rồi không bay, bây giờ bay lại em chưa quen hả?”

 

Thịnh Tường nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Dạ không phải ạ.”

 

Cô sửa lại vạt áo: “Em mới ngẩn người ấy mà, chị Như, em đến khoang trước với chị.”

 

Trước khi chuyến bay cất cánh, các hành khách ngồi trong khoang cabin lần lượt lên máy bay. Mà ngay lúc này, cảnh tượng bên ngoài khoang cabin thu hút ánh mắt của mọi người.

 

Ngay cả nhiều hành khách đã ngồi yên vị cũng nhìn ra cửa sổ hình bầu dục.

 

Dưới đôi cánh dang rộng của máy bay có hai hàng người xếp hàng ngay ngắn quanh lối đi đặc biệt trên đường băng.

 

Khí thế ngút trời thế này khiến các hành khách rướn cổ nhìn xem rốt cuộc người lên máy bay là ai.

 

Nhưng không ai biết được thân phận của người vừa đến, danh tính của người này được giữ kín bưng, lúc hàng người lần lượt lên máy bay cũng không thấy được diện mạo của nhân vật được đội ngũ vệ sĩ bảo vệ chặt chẽ.

 

Mọi người ngầm hiểu rằng hình như vị tới khoang hạng nhất hôm nay là một nhân vật có máu mặt.

 

Trong khi máy bay đang lăn bánh, mấy tiếp viên hàng không nhân lúc không thấy người cũng xì xầm bàn tán.

 

Trước đây trong các chuyến bay, thi thoảng họ cũng gặp những người nổi tiếng ở nhiều lĩnh vực và ngành nghề. Vậy nên chuyện như thế này cũng không có gì hiếm lạ.

 

Nhưng khác là không nhìn được mặt mũi người hôm nay ra sao.

 

Mạnh Vãn đi tới vách ngăn, gặp Thịnh Tường chuẩn bị đi đọc thông báo, tiện thể nói: “Bé Tường, người hôm nay đến khoang hạng nhất là ai vậy, hàng người này hoành tráng thật.”

 

Thịnh Tường nghe vậy thì lắc đầu: “Cậu hỏi tôi tôi cũng không biết.”

 

“Cậu với chị Như ở khoang hạng nhất, có thể đi xem thử, với lại tôi cũng ngại hỏi chị Như.”

 

“Nên cậu nhắm vào tôi chứ gì?” Thịnh Tường cười, vỗ vai đồng nghiệp: “Khoang hạng nhất có khu đánh số đặc biệt, phòng đó chắc thuộc phạm vi của chị Như, cậu bảo tôi xem giúp cũng không giúp nổi.”

 

Mạnh Vãn nhún vai: “Tôi cũng tò mò, lát nữa xem xem chị Như có muốn kể với chúng ta không.”

 

Máy bay cất cánh được nửa chặng, tiếp viên trưởng bước ra khỏi phòng đơn, cầm ly nước đi vào.

 

Cô ấy vốn đã thành thạo trong việc kiểm soát biểu cảm trong suốt quá trình bay.

 

Có điều sau khi cô ấy cầm ly nước đi ra, ngay cả ánh mắt cũng khác hẳn mọi ngày.

 

Mấy tiếp viên hàng không tò mò không chịu được, kéo cánh tay Thành Như hỏi rốt cuộc người trong đó là ai.

 

Còn hỏi phải là siêu sao quốc tế không?

 

Thành Như bật cười, nói qua loa có lệ: “Được rồi, giữ bí mật một lúc, khi nào chuyến bay này kết thúc sẽ kể với mọi người.”

 

Nói xong, cô ấy không khỏi lắc đầu: “Mấy cô ai nấy đều xinh đẹp, mà hễ tranh luận là khiến người ta nhức cả đầu.”

 

Thú thật cô ấy không biết nói như vậy lại làm cho mọi người càng thêm tò mò.

 

Thế là cả nhóm ầm ĩ một lúc, dù sao thì tiếp viên trưởng cũng lớn tuổi hơn các cô nhiều, lúc này cô ấy vẫn có thể giữ được bình tĩnh.

 

Thành Như nhất quyết giữ kín bưng.

 

Các tiếp viên xầm xì không ngớt, khiến cơ phó Lâm Khai Dương cũng tò mò đi tới nhìn các cô ấy mấy lần.

 

“Mọi người đang thảo luận chuyện gì mà rôm rả thế?”

 

“À không có gì, cơ phó Lâm đi ra ngoài đi, ở đây không có chuyện của anh, chúng ta đang bận thẩm vấn chị Như!”

 

Lâm Khai Dương nở nụ cười ôn hoà, anh ấy không nói gì nữa, nhắc nhở thiện chí: “Coi chừng hành khách bấm chuông mà không nghe thấy đấy.”

 

Thành Như nhân tiệp tiếp lời Lâm Khai Dương: “Được rồi được rồi, mọi người đi làm việc đi, trên máy bay mà ồn ào như cái chợ.”

 

Các tiếp viên hàng không tản ra, lại sang chỗ Thịnh Tường kéo cô nói chuyện phiếm.

 

Bên chị Như không dò hỏi được gì, chẳng phải bên này có chuyện tình yêu động lòng người sao.

 

Bộ phim dài tập truyền kỳ của tập đoàn Thẩm thị sắp phát sóng.

 

Thịnh Tường cảm thấy buồn cười, cô nhường nửa ghế cho Mạnh Vãn, ngước mắt thì thấy tiếp viên trưởng đang nhìn sang đây hóng hớt…

 

Hiếm khi nào thấy Thành Như nhướng mày nhìn cô dí dỏm như thế này.

 

Thịnh Tường khó hiểu, giơ tay sờ mũi mình.

 

 

Sau khi bay mấy tiếng đồng hồ, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Charles de Gaulle đúng giờ.

 

Hiện tại ở Pháp đang là rạng sáng.

 

Cả phi hành đoàn đều ở lại Pháp hai đêm vì mọi người dự định đi chơi, Duy Thịnh Airlines còn có đãi ngộ rất chu đáo với nhân viên, cung cấp chỗ ở cho tổ bay là phòng đơn tại khách sạn trong trung tâm thành phố.

 

Sau khi xuống máy bay, Thịnh Tường và mọi người cùng di chuyển đến khách sạn.

 

Màn đêm buông xuống, tấm màn màu xanh thẫm dần khép lại, đường xá tấp nập người qua lại.

 

Còn chưa đến nội thành, tin nhắn của Thẩm Ngôn Lễ đã gửi tới đúng hẹn.

 

S&S: [Đến rồi nhỉ?]

 

S’Q: [Ừ, bọn em thu dọn xong mới ra khỏi sân bay, sắp đến khách sạn rồi.]

 

S&S: [Nhóm em về thẳng khách sạn rồi à?]

 

S’Q: [Đúng vậy, giờ muộn quá rồi, về khách sạn trước cái đã.]

 

S&S: [Được, chú ý an toàn.]

 

Phòng của cả tổ bay đều ở cùng một tầng, Thịnh Tường chào hỏi mọi người rồi về phòng mình.

 

Thật ra tâm trạng cô khá tốt, đang chuẩn bị thu dọn hành lý dần, cơ mà chưa kịp mở vali thì điện thoại đã rung “ù ù”.

 

Thịnh Tường không cần nhìn cũng biết là ai.

 

Cô nhanh tay vuốt màn hình điện thoại, bấm vào nút trả lời.

 

S’Q: [Có gì không tổng giám đốc Thẩm?]

 

Không đợi Thịnh Tường hỏi Thẩm Ngôn Lễ có muốn gọi video hay không, đầu bên kia đã chậm chạp gửi đến một tin nhắn.

 

S&S: [Em chưa ăn cơm à?]

 

Cảm nhận được được sự quan tâm của anh, Thịnh Tường nhập chữ.

 

S’Q: [Đúng vậy. Nhưng em không đói lắm, không sao nè.]

 

Ngay khi tin nhắn của cô được gửi đi, tin nhắn hồi âm của anh lại đến.

 

S&S: [Lát nữa nhớ mở cửa.]

 

S&S: [Anh gọi dịch vụ giao cơm của khách sạn cho em rồi.]

 

Ban đầu Thịnh Tường định từ chối nhưng theo kinh nghiệm trước đây của cô mách bảo rằng, từ chối không có tác dụng với Thẩm Ngôn Lễ.

 

Biết chắc không thể thay đổi quyết định của anh, cô bèn đồng ý.

 

S’Q: [Được rồi, vậy anh đừng gọi nhiều quá, em sợ ăn không hết.]

 

Lúc này Thẩm Ngôn Lễ không đáp lại.

 

Thịnh Tường thấy thế, cô ném điện thoại sang một bên, không để ý nữa.

 

Có điều lúc cô sắp thu dọn xong, cuối cùng vẫn không nén nổi tò mò, lại nhìn xem có tin nhắn không.

 

Tin nhắn mới hồi âm của Thẩm Ngôn Lễ nằm lặng lẽ trong điện thoại.

 

S&S: [Ăn được rồi.]

 

Cái gì ăn được?

 

Cô thật sự không có khẩu vị gì cả.

 

Nhưng dù như vậy, cô vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng.

 

Thịnh Tường đứng thẳng dậy, chuẩn bị cởi đồng phục tiếp viên hàng không chưa kịp thay ra, cơ mà lúc này chuông cửa vang lên hai lần.

 

Cô nghĩ chắc nhân viên khách sạn tới giao cơm theo yêu cầu của Thẩm Ngôn Lễ, bước chân cô ngập ngừng, song vẫn nhanh chóng tiến lên trước.

 

Khoảnh khắc mở cửa ra, cô vẫn đang nghĩ có phải bên dịch vụ giao đồ ăn đến nhanh quá không…

 

Ngay sau đó, Thịnh Tường sững người tại chỗ khi nhìn rõ người ngoài cửa.

 

Ánh sáng hành lang ảm đạm làm nổi bật gò má ẩn trong bóng tối của anh.

 

Người tới có vóc dáng cao lớn, đường cong mạnh mẽ thấp thoáng dưới bộ âu phục rộng rãi.

 

Anh đang nhìn cô với đôi mắt sáng ngời: “Phục vụ tận cửa, mời quý khách nhận hàng.”

 

Thịnh Tường gần như đơ người tại chỗ, hồi lâu sau mới kịp phản ứng: “Anh…”

 

Nhân lúc cô đang ngơ ngác, đầu óc trì trệ không hoạt động, anh vươn cánh tay, cứ thế đẩy cửa phòng khách sạn ra.

 

Đôi chân dài của Thẩm Ngôn Lễ sải bước lên trước, sau khi bước vào với vẻ giận dỗi, anh khiến cô liên tục lui về phía sau mấy bước.

 

Nhưng vài giây sau, anh lại đóng sầm cửa.

 

Trước đó hai người còn đang đứng cách nhau cánh cửa nhưng giờ Thẩm Ngôn Lễ đã “tiến dần từng bước”, từng động tác của anh có thể nói là liền mạch như nước chảy mây trôi.

 

Đã đến nước này, dù Thịnh Tường có chậm chạp đến mấy cũng nên phản ứng lại.

 

Cô hơi bực mình: “Này, anh đã nói là đưa đồ ăn mà.”

 

Thẩm Ngôn Lễ nâng tay lên ung dung nới lỏng cà vạt của mình, nghe vậy anh nhướng mày nhìn cô: “Anh không phải đồ ăn sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK