Mục lục
Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm Wechat của Thịnh Tường bùng nổ.

 

Từ khi Mạnh Vãn như linh hồn bay về phòng mình, cô ấy ngây người định hình lại mọi chuyện sau đó lập tức nhanh chóng hiểu ra điều gì đó, rồi vào nhóm đặc biệt tag Thành Như.

 

Hỏi ai là người không xuất hiện ở khoang hạng nhất hôm qua.

 

Lúc ấy Thành Như nói khi nào hạ cánh sẽ nói với bọn họ nhưng qua một đêm, tất cả mọi người cũng gần như quên mất.

 

Giờ phút này chợt nhắc đến, những thành viên khác trong nhóm đều lần lượt ngoi lên, hỏi tại sao Mạnh Vãn lại đột nhiên muốn hỏi việc này.

 

Trong lúc mọi người đang ríu rít tán gẫu thì Thành Như gửi một tin nhắn vào nhóm.

 

“À, đúng là tôi quên nói cho mọi người biết, tổng giám đốc Thẩm đã đi chuyến bay của chúng ta ngày hôm qua.”

 

“…”

 

Trong nhóm yên lặng mất ba giây.

 

Ai đến?

 

Tổng gì cơ?

 

Tổng giám đốc Thẩm!

 

Vốn dĩ Mạnh Vãn đang nghi ngờ nhưng lúc này suy đoán đã được chứng minh, nhân tiện trong lúc mọi người im lặng, cô ấy kịp thời tiếp tục đề tài.

 

Đúng lúc cô ấy ném một quả bom mạnh đầy ẩn ý vào.

 

“Nghĩ theo một chiều hướng nào đó, tôi cảm thấy đây không phải chuyện quan trọng nhất.”

 

Mạnh Vãn chỉ cần nhớ lại cảnh tượng vừa rồi thì trong lòng lập tức vô cùng xấu hổ.

 

Cho nên lúc này cô ấy vô cùng muốn nói chuyện.

 

“Rất kỳ diệu.”

 

“Vừa nãy tôi đi tìm em Tường, khi đến phòng cô ấy mọi người đoán xem có chuyện gì?”

 

Mạnh Vãn dừng lại rất lâu, tin nhắn trong nhóm đến không ngừng.

 

Tốc độ lướt màn hình ngày càng nhanh, trả lời trơn tru, có thể nói là náo nhiệt cực kỳ.

 

Lần cuối cùng cảnh tượng này xuất hiện là khi đội nhân viên bay liên hoan ở phòng riêng.

 

“Sao vậy sao vậy?” “Mau nói đi, tôi sẵn sàng rồi!” “Tôi chuẩn bị nghe rồi đây!”

 

Mạnh Vãn học theo Thành Như, nói một cách tự nhiên nhất, trình bày nội dung bùng nổ nhất.

 

“Cũng không có gì, người ra mở cửa là tổng giám đốc Thẩm.”

 

“... Sau đó tôi bảo hai người họ cứ nghỉ ngơi đi.”

 

“Đúng, đúng thế, tôi đã nói vậy, hiện giờ nghĩ lại, tôi rất muốn tát bản thân lúc ấy sao lại nói vậy :).”

 

Lúc trước theo như lời Thành Như nói về khoang hạng nhất, hiện giờ Mạnh Vãn lại nói đã gặp, kết hợp hai việc lại với nhau...

 

Rất nhiều người trong nhóm lập tức hiểu ra.

 

Đó là Thẩm Ngôn Lễ không chỉ đi máy bay có Thịnh Tường mà còn với tình huống này... tối hôm qua hai người này đã ngủ với nhau.

 

“Thật không, tôi hơi hoang mang, đuổi theo vợ đến ngàn dặm sao?”

 

“Bí ẩn vậy, thật sự muốn tạo bất ngờ à?”

 

“Đợi đã... tại sao Vãn Vãn lại nói hai người cứ nghỉ ngơi đi?”

 

“Biết làm sao được, tổng giám đốc Thẩm đích thân ra mở cửa nói lên điều gì nào, chắc chắn là trò chơi nhỏ của đôi tình nhân rồi.”

 

“Cười chết mất, không chỉ có vậy, còn có thể va chạm ra tia lửa tình yêu nho nhỏ nữa.”

 

“Vậy em Tường vất vả rồi...”


Thịnh Tường nhìn những cuộc bàn tán này không lâu sau đó.

 

Cô thật sự rất muốn nói một câu là cô cũng đang ở trong nhóm.

 

Không phải cô không nhìn thấy.

 

Từ đầu đến cuối, Thịnh Tường đều không nói gì, giả vờ im lặng.

 

Mặc dù không bị hiểu lầm nhưng lúc này nếu cô lên tiếng trong nhóm thì có thể sẽ bị bao vây trong giây lát.

 

Mọi người đều nói năng không kiêng dè, nếu bị cuốn vào...

 

Ánh mắt Thịnh Tường rời khỏi màn hình điện thoại mà nhìn người gây ra mọi chuyện.

 

“Em nhìn anh làm gì?” Thẩm Ngôn Lễ nhướng mày nhìn cô: “Buổi trưa có muốn mời đội bay của em ăn cơm không?”

 

Thịnh Tường đột nhiên không muốn phản đối: “Anh muốn nhưng chưa chắc các cô ấy đã đồng ý đâu.”

 

Xảy ra chuyện như vậy, kế hoạch đi dạo phố mua sắc của cô cũng bị trì hoãn.


Các tiếp viên hàng không của đội bay rất tự giác, để hai người có thế giới riêng.

 

Nói thì hay lắm.

 

Dù sao cũng có ai dám cướp người của Thẩm Ngôn Lễ chứ.

 

 

Thấy Thịnh Tường có xu hướng sắp nhắc đến “hậu quả” của chuyện này, Thẩm Ngôn Lễ lại rất thản nhiên.

 

Anh nắm lấy tay cô: “Tốt nhất là không ai đến, để anh ở cạnh em.”

 

Thịnh Tường mặc cho anh nắm, giọng nói đầy nghi ngờ: “Ở cùng em? Không phải anh nói có việc hợp tác ở đây sao?”

 

“Không cần để ý nhiều, có trợ lý phụ trách rồi.” Thẩm Ngôn Lễ nói ngắn gọn: “Anh ở đây với vợ mới là quan trọng nhất.”

 

“Thật ra em cũng không cần anh ở đây.”

 

Đêm qua đã đủ rồi, tiếp tục ở bên vào buổi sáng, cô cũng không phải người sắt.

 

Giọng nói của Thịnh Tường thấp đi khiến Thẩm Ngôn Lễ không nghe rõ.

 

Anh rướn người lên: “Em nói gì cơ?”

 

Thịnh Tường đáp cho có lệ, cô quay sang nói: “Vậy anh nói xem, hôm nay chúng ta sẽ đi đâu?”

 

Cô không quen thuộc nơi này nhưng nếu như không đi dạo phố mua sắm, còn lại cũng có nhiều nơi có thể đi thăm quan.

 

Thẩm Ngôn Lễ áp đầu ngón tay lên môi cô, nghiêm túc nhìn xuống, suy nghĩ một lát.

 

“Đến nơi trước đây chúng ta từng đến.” Anh nâng mắt lên: “Mỗi lần anh bay sang Pháp gặp em, anh đều cảm thấy thời gian không đủ.”

 

Thẩm Ngôn Lễ đang nói đến thời gian ba năm Thịnh Tường học ở Pháp.

 

Anh không có nhiều thời gian rảnh rỗi, chỉ thỉnh thoảng mới bay đến gặp cô, thời gian đi qua lại giữa Trung Quốc và Pháp rất dài, chỉ thời gian đi đường cũng tốn thêm một ngày của anh.

 

Mỗi khi hai người đi chơi với nhau đều có tiếc nuối chỉ vì lý do thời gian.

 

Cho nên ở nơi này, với thời gian rảnh rỗi hiện tại có thể đi đến, có lẽ sẽ bù đắp được sự vội vã trước đây.

 

Thịnh Tường nghe xong thì đồng ý rất nhanh, cô yên lặng nhìn anh không có ý kiến gì.

 

Ba năm trôi qua nói nhanh cũng nhanh mà nói chậm cũng chậm.

 

Nhưng đã là quá khứ rồi.

 

 

Lúc trước hai người cũng không ở Paris lâu lắm.

 

Đại học Hàng không quốc lập Pháp nằm ở Toulouse, có một lần Thẩm Ngôn Lễ đến, hai người cùng nhau ngồi tàu sắt đi đến Paris.

 

Đôi tình nhân trẻ ngồi dựa vào nhau, không xác định đích đến chính xác, gần như đi bộ không mục đích dọc theo các dãy phố.

 

Nhưng cho dù như vậy cũng đủ rồi.

 

Lần này, hai người dựa vào trí nhớ mơ hồ, đi dọc theo con đường đã đi trước đó.

 

Khi đi ngang qua con đường Elysees, Thẩm Ngôn Lễ bỗng nhiên nắm chặt tay Thịnh Tường.

 

“Em còn nhớ cửa hàng trước mặt không?”

 

Nghe lời anh nói, Thịnh Tường ngước mắt lên nhìn.

 

Chỉ mới liếc qua, ký ức đã mãnh liệt ùa về.

 

Cô nhớ chứ, sao lại không nhớ được?

 

Chính tại nhà hàng đó, cô đã vô tình uống rất nhiều rượu.

 

Đợi đến khi trở về Toulouse rồi về ký túc xá của trường, cô cảm giác cơ thể như bị đốt cháy bởi ngọn lửa, chìm trong dung nham nóng chảy.

 

Như một đóa hoa, Thịnh Tường được bóc ra từng lớp một.

 

Thẩm Ngôn Lễ dừng thăm dò lại, mặc dù anh không làm đến cuối cùng lại nhưng vẫn nhẹ nhàng buông tha cô.

 

Anh dùng cách khác, cúi đầu hôn liếm cô đầy thành kính, làm cho đóa hoa là cô nở rộ.

 

Thật ra cho dù giữa hai người có bao nhiêu vướng mắc sau này, hoặc là dữ dội hay nhẹ nhàng.

 

Cũng không gây ấn tượng bằng lần đó ở bên ngoài.

 

Thế nên Thịnh Tường đã nhiều lần nói với Thẩm Ngôn Lễ.

 

Lúc ấy hai người đã lâu không gặp, đôi tình nhân trẻ gặp nhau vốn là chất xúc tác tuyệt vời nhất.

 

Nhắc đến ngày hôm đó, Thịnh Tường cảm toàn thân tràn ngập hương rượu.

 

Như ga trải giường hôm đó vậy.

 

Thẩm Ngôn Lễ nhận ra Thịnh Tường đang suy nghĩ, thấy hàng mày thanh tú của cô nhíu lại, giọng nói anh khàn khàn: “Anh biết em sẽ không quên mà.”

 

Đúng là không quên.

 

Ngoài những người khác, mỗi lần cô hỏi có phải anh cố ý làm vậy không thì Thẩm Ngôn Lễ ăn nói rất có lý lẽ, bao biện bản thân hoàn toàn trong sạch.

 

Nhưng không nhắc đến nhà hàng này thì tâm trạng của Thịnh Tường cũng khá tốt.

 

Hai người ở chung với nhau cũng không thay đổi.

 

Ở một vài thời điểm, cô cũng sẽ cảm kích những người đồng nghiệp của mình.

 

Giống như hôm nay cô và Thẩm Ngôn Lễ đang nhàn nhã dạo chơi trên đường phố ở một đất nước xa lạ, luôn cảm thấy như nhận được sự bố thí của ông trời ban tặng giữa sự bận rộn.

 

Nhưng điều đáng mừng là cô cũng biết những ngày như này vẫn sẽ lần lượt đến trong năm tháng sau này.

 

Nghĩ như vậy nên những suy nghĩ vậy khiến cô thoải mái và tự tin hơn.

 

Giống như có xúc tu vô hình khiến đáy lòng cô ngứa ngáy, bắt đầu thầm chờ mong những chuyện tiếp theo xuất hiện.

 

Hai người bước ra khỏi ngã tư đường và đi đến bãi cỏ, tháp sắt cách đó không xa lộ ra nửa góc, đường góc cạnh hướng thẳng lên trời.

 

Hôm nay ánh nắng êm dịu, bầu trời xanh mát, những chú bồ câu trắng bay qua, đôi cánh uyển chuyển mượt mà.

 

Âm thanh uỳnh uỳnh vang lên liên tục.

 

Thịnh Tường thấy thời tiết đẹp, không khỏi nắm tay Thẩm Ngôn Lễ lắc lư.

 

Tin tức của mẹ Thẩm đến đúng như dự kiến vào lúc này, cô vội vàng buông tay anh ra, trong miệng lẩm bẩm nói phải chụp thêm mấy bức ảnh gửi đi.

 

“Mẹ anh à?”

 

“Đúng vậy, bác gái hỏi em đi Pháp chơi có vui không?”

 

“Sao bà ấy biết anh ở Pháp?”

 

Thịnh Tường bật cười rộ lên: “Em nói cho bà ấy biết.”

 

Thẩm Ngôn Lễ cũng không hỏi sâu mà ghé lại gần: “Vợ ơi, anh hỏi em một chuyện.”

 

Thịnh Tường không ngẩng đầu lên mà đáp: “Vâng.”

 

“Hôm đó mẹ anh nói thầm cái gì với em vậy?”

 

Cô gái dừng động tác lại: “Hả?”

 

Thẩm Ngôn Lễ ngước mắt nhìn cô: “Lần trở về nhà họ Thẩm ấy.”

 

Thịnh Tường nhìn vào mắt anh, ngón tay đang gõ trên màn hình dừng lại: “Anh cũng nói là nói thầm mà...”

 

Cô không định nói với anh.

 

Lúc này Thẩm Ngôn Lễ lại kiên trì không bỏ qua: “Em không định nói với anh à?”

 

Nghe vậy, Thịnh Tường hơi do dự.

 

Bề ngoài Thẩm Ngôn Lễ không thể hiện gì nhưng luôn âm thầm tính toán.

 

Nghĩ vậy, cô lưu loát đáp: “Vậy anh chắc chắn muốn nghe em nói sao?”

 

Thẩm Ngôn Lễ hơi cúi xuống, hừ một tiếng.

 

Lúc này Thịnh Tường không dừng lại nữa, thành thật kể lại: “Bà ấy nói thỉnh thoảng anh rất ngây thơ, vì vậy bảo em không cần phải đi theo anh khắp nơi.”

 

Thẩm Ngôn Lễ không ngờ sẽ nói việc này, anh khẽ nhíu mày định nói gì đó.

 

Bỗng nhiên có tiếng reo hò vang lên giữa đám người, trực tiếp cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

 

Thịnh Tường nhìn theo âm thanh qua, phát hiện đó là một cảnh khá phổ biến ở đây.

 

Mấy đôi tình nhân đang hôn nhau không kiêng dè gì.

 

Lúc cô rời mắt đi, Thẩm Ngôn Lễ cúi đầu xuống: “Em muốn thử không?”

 

Thịnh Tường tạm dừng hai giây rồi trực tiếp đẩy anh ra: “Em cũng không nói em muốn.”

 

Nhưng nhờ những lời này của anh mà suy nghĩ của cô trở nên sống động hơn.

 

Cô lườm anh một cái, đột nhiên hỏi một câu mà cô đã muốn hỏi ngay từ khi hai người bắt đầu ở bên nhau.

 

“Thẩm Ngôn Lễ, anh... hôn mấy cô gái rồi?”

 

Cô vừa hỏi ra, Thịnh Tường đã không còn chỗ hối hận nữa.

 

Nói thật, gần như cô quen thuộc với mọi biểu hiện của Thẩm Ngôn Lễ, nhưng hạt giống tò mò trong lòng lại bị kích thích, vừa rồi chúng đã đạt đến đỉnh điểm, sau đó lao ra ngoài.

 

Vì vậy cô không suy nghĩ gì mà hỏi luôn.

 

Lúc trước ở bờ sông, anh đã hôn lưỡi, hành động ôm cô vừa sâu sắc vừa nặng nề.

 

Cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh.

 

Một lúc lâu sau, Thẩm Ngôn lễ cũng không có phản ứng gì.

 

Vấn đề như vậy thật sự không dễ trả lời thuyết phục, Thịnh Tường lại nói thêm: “Thôi bỏ đi, em chỉ hỏi vậy thôi, không trả lời cũng được.”

 

Lúc này anh mới nói: “Em cảm thấy anh hôn mấy người?”

 

… Còn mấy người á?

 

Cô biết được từ mẹ Thẩm là trước khi có cô, Thẩm Ngôn lễ không quen bạn gái.

 

Nhưng tính cách anh như này khi còn trẻ rất lông bông, giống như đã trải qua rất nhiều chuyện chơi bời vậy.

 

“Tốt nhất anh đừng nói nữa…”

 

Đến lúc này Thịnh Tường lại không muốn nghe.

 

Nhưng mà anh lại không cho cô có không gian để suy nghĩ.

 

“Xem ra là kỹ thuật của anh khá tốt.”

 

Thẩm Ngôn Lễ nói xong thì ghé đến gần cô, nhếch môi nở nụ cười: “Được vợ khẳng định kỹ thuật hôn làm anh rất vinh hạnh.”

 

Trong lòng Thịnh Tường như bỗng nhiên nắm được cái gì đó, ngước mắt nhìn anh.

 

“Lần ở bờ sông là lần đầu tiên của anh à?”

 

Thẩm Ngôn Lễ thật sự nghiêm túc suy nghĩ: “Hình như không phải.”

 

Không phải thì không phải, hình như là ý gì.

 

Trong lòng Thịnh Tường như có con yêu tinh nhỏ đang nghịch ngợm, nhưng Thẩm Ngôn Lễ lại rất thản nhiên, dửng dưng.

 

“Em đã quên khi ở Thương Sơn rồi sao? Đó mới là lần đầu của anh.” Thẩm Ngôn Lễ như nhớ lại điều gì đó.

 

Rất nhanh, tầm mắt của anh từ từ nhìn cô chăm chú: “Nếu anh nhớ không nhầm thì là em chủ động, lao đến hôn anh.”

 

“Ôi...” Thịnh Tường hạ thấp giọng, xấu hổ vô cùng: “Anh mới là người lao lên ấy... đó là do em bất cẩn thôi.”

 

“Được thôi, đến lượt em là do bất cẩn, anh cũng đoán trước rồi.”

 

Thịnh Tường nắm chặt tay: “... Em không nên hỏi anh mới đúng.”

 

Thẩm Ngôn Lễ bị đấm mấy cái, anh mặc kệ cô, không sợ gì mà cười: “Là em muốn hỏi cái này đó.”

 

“Những câu khác em cũng không hỏi nữa.” Đôi mắt Thịnh Tường cong lên: “Tự em cảm nhận được.”

 

“Em có ý gì?”

 

“Đêm trước đó không phải anh...” Thịnh Tường dừng lại ở đây, như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, dừng lại kịp thời.

 

Cô đi sang con đường mòn bên cạnh, ra hiệu cho anh đi theo.

 

Định nói sang chuyện khác.

 

Nhưng Thẩm Ngôn Lễ tay nhanh mắt lẹ, lúc này anh kéo người lại.

 

Anh híp mắt lại, nguy hiểm đến gần: “Đêm đó anh làm sao, em nói tiếp đi.”

 

Thịnh Tường bị gông cùm giữ chặt, không bước được nửa bước, lòng phản nghịch trào dâng, cô vô thức lùi ra sau.

 

“Không phải lúc bắt đầu chỉ nói mấy câu thôi sao...”

 

Nói xong lại phát hiện sắc mặt Thẩm Ngôn Lễ không ổn.

 

Thịnh Tường dừng lại mà quay đầu nhìn anh.

 

Bất ngờ là.

 

Mấy giây sau, Thẩm Ngôn Lễ lại nở nụ cười.

 

“…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK