Sau khi mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thoả, Thẩm Ngôn Lễ đi ra ngoài một chuyến.
Phòng bệnh của Lê Nghệ đã là phòng dịch vụ đơn cao cấp nhất, không thể tiếp tục nâng cấp, anh cũng nắm được đại khái tình hình, chuẩn bị điều bác sĩ chủ nhiệm cấp bậc cao hơn trong viện tới.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Lê Nghệ và Thịnh Tường.
Lê Nghệ không có bệnh trạng gì, trạng thái tinh thần vẫn khá tốt: “Sao tự nhiên con và A Lễ lại chạy từ Nam Hòe đến đây?”
Thịnh Tường nhìn thấy Lê Nghệ bây giờ vẫn còn đang cười, sống mũi cay cay: “Mẹ còn nói nữa à… Mẹ đã nằm viện rồi đấy…”
Trước đây Lê Nghệ luôn nói với cô, bảo cô hãy làm chuyện mình muốn làm và còn bảo cô hãy ở bên người ấy.
Lê Nghệ lại chưa từng nghĩ đến việc chính bà ấy cũng đã gạt bản thân sang một bên.
Trái tim của Thịnh Tường giống như đang ủ trong rượu hạnh, vừa chua vừa chát.
Lê Nghệ mỉm cười, xoa đầu con gái.
“Có phải mẹ đã làm mấy đứa sợ chết khiếp rồi nên ai cũng đến trông nom mẹ đúng không.” Bà ấy hơi dừng lại, thuận thế bổ sung: “Đợi tí nữa các con cứ đi đi, đừng ở đây quá lâu, đi mà làm việc của mình.”
“Con không đi đâu.” Thịnh Tường để mặc cho Lê Nghệ tuỳ ý vuốt ve: “Đợi mẹ khoẻ hẳn lại rồi chúng ta hãy nói chuyện này sau.”
Hai người tiếp tục trò chuyện, Lê Nghệ đề cập đến chuyện đám cưới với Thịnh Tường.
Vì chuyện này mà trong lòng Thịnh Tường rất rối rắm.
Cô do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn nói ra: “Mẹ, người họ Cận kia… Có quan hệ gì với mẹ vậy?”
Vốn dĩ cô không định hỏi, nhưng chuyện đã đến lúc này, thật sự có quá nhiều nghi vấn.
Đáng nhẽ ra cô nên có nghi ngờ từ lâu, có lẽ là khi cô còn đang học đại học, hoặc có thể là sớm hơn.
Chẳng qua cô không ngờ…
Tất cả mọi chuyện quay đi quay lại vẫn là liên quan đến người cô không bao giờ ngờ tới là Cận Thịnh.
Lê Nghệ vừa nghe đến đây thì im lặng hồi lâu.
Lát sau, bà ấy chậm rãi mở miệng: “Con biết ông ấy à?”
“Không hẳn là quen biết.” Ánh mắt của Thịnh Tường tự nhiên: “Chỉ là tối hôm qua… Ông ấy cũng ở đây.”
Lê Nghệ dựa nửa người lên giường, ánh mắt nhìn về phía con gái.
Không biết qua bao lâu, bà ấy mới chậm rãi mở miệng: “A Tường, cho dù như thế nào, mẹ chỉ hi vọng con sẽ không trách mẹ.”
“Mẹ, tại sao con phải trách mẹ chứ?” Trong lòng Thịnh Tường rối như tơ vò: “… Nếu mẹ không muốn trả lời con cũng được, chúng ta cứ đợi sức khỏe của mẹ tốt lên đã.”
“Không phải mẹ không muốn trả lời, mà là mẹ không biết nên nói từ đâu, rất lâu trước đây chúng ta đã chia tay.”
Giọng nói của Lê Nghệ chậm rãi nhẹ nhàng: “A Tường, ông ấy là ba của con.”
Câu nói như sét đánh bên tai, nổ oang oang bên tai Thịnh Tường, khiến cho cô rơi vào làn sóng kéo dài.
Cô cố gắng khống chế cảm xúc của mình, động tác cứng đờ.
Nhưng cô cũng chỉ ngẩn người trong giây lát.
Sau đó, Thịnh Tường nâng tay lên, đắp chăn cho Lê Nghệ.
Nhìn thấy Thịnh Tường phản ứng như vậy, Lê Nghệ có phần không hiểu.
Bà ấy thử mở miệng thăm dò, đột nhiên nước mắt lưng tròng, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ hơn: “A Tường, có phải con trách mẹ bao nhiêu năm nay vẫn chưa nói cho con đúng không? Nhưng mẹ không còn cách nào…”
“Mẹ, mẹ không cần phải cẩn thận từng li từng tí như vậy ở trước mặt con. Con là con gái mẹ mà, tại sao con lại trách mẹ được.” Thịnh Tường cố gắng che giấu việc cô đang nghẹn ngào: “Mẹ không nói cho con cũng không sao, bây giờ mẹ đã nói cho con rồi, mẹ cứ coi như con đã biết chuyện là được, con không có suy nghĩ gì khác đâu.”
Nếu như bọn họ đã chia tay từ lâu, vậy thì sau khi biết được, cô sẽ chấp nhận sự thật này.
Mà cũng chỉ có thể như vậy.
Kí ức có liên quan tới ba của cô thật sự là quá mức mờ nhạt.
Lê Nghệ và Ninh Viễn Tuyết mới là người nhà luôn ở bên cạnh cô.
Nghĩ đến Ninh Viễn Tuyết, Thịnh Tường chậm rãi mở miệng.
“… Anh của con có biết chuyện này không?”
“A Viễn đã biết từ lâu rồi, đứa bé này cũng giống con, đều rất hiểu chuyện.” Lê Nghệ dựa vào gối, không biết vì sao nước mắt lăn dài trên mặt: “Tuy mẹ chưa từng nói với con, nhưng đáng ra từ lâu mẹ đã nên nghĩ đến chuyện hai người sẽ có một ngày gặp được nhau.”
Thịnh Tường dịu dàng rút ra một tờ giấy, đưa cho Lê Nghệ: “Mẹ, mẹ không cần nghĩ gì chuyện bao năm nay vẫn chưa nói với con, con cũng chưa từng hỏi mà.”
“Con sẽ luôn đứng ở bên cạnh mẹ.”
…
Sau khi Thịnh Tường dỗ Lê Nghệ ngủ, cô bước ra khỏi phòng bệnh, vừa ngước mắt lên lập tức nhìn thấy Ninh Viễn Tuyết đang đứng ở ngoài cửa.
Người đàn ông trước giờ luôn có chút xa cách cô, giây phút này khi nhìn thấy Thịnh Tường thì đôi mắt lại tràn ngập vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Hai người yên lặng đứng ở hành lang, mặt đối mặt.
Cảm xúc vừa rồi không thể biểu lộ ra trước mặt Lê Nghệ đột nhiên bộc phát, Thịnh Tường không nhịn được, bật khóc trước mặt Ninh Viễn Tuyết.
Có lẽ Ninh Viễn Tuyết chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Thịnh Tường, anh ấy có vẻ ngẩn người.
Chỉ là một lát sau, anh ấy dang tay ra ôm cô vào trong lòng.
“Ban đầu anh còn tưởng em lớn lên sẽ nhã nhặn, điềm tĩnh, sẽ không còn hoạt bát giống như lúc nhỏ, bây giờ xem ra em vẫn thích mít ướt như ngày nào.”
Nhưng Ninh Viễn Tuyết càng nói như vậy, cảm xúc của Thịnh Tường càng thêm dâng trào.
Cảm nhận được áo thấm ướt nước mắt, Ninh Viễn Tuyết xoa đầu Thịnh Tường: “Được rồi, anh chính là anh của em, em muốn khóc như thế nào với anh cũng được.”
“Em khóc không phải vì điều gì khác, chỉ là em thật sự rất đau lòng, đến bây giờ mẹ vẫn lo cho cảm xúc của em, sợ em sẽ trách anh và bà ấy.” Thịnh Tường khóc nức nở, bả vai rung lên theo tiếng nức nở: “Anh nói đi, làm sao em lại trách hai người được chứ.”
Ninh Viễn Tuyết nghe xong lời này thì im lặng hồi lâu, mãi sau mới mở miệng một lần nữa: “Những chuyện đó anh đều biết.”
Ninh Viễn Tuyết ôm lấy Thịnh Tường, vỗ về cô.
Không biết trôi qua qua bao lâu, ánh mắt của Ninh Viễn Tuyết vòng qua Thịnh Tường, nhìn về phía sau cô.
“Bây giờ em đã khóc đã chưa?”
“Ừm?”
Ninh Viễn Tuyết thu lại ánh mắt, giọng điệu lạnh nhạt: “Hình như chúng ta ôm nhau lâu quá rồi, người kia của em cứ nhìn chằm chằm vào anh.”
“…”
…
Trưa hôm đó đã có kết quả kiểm tra của Lê Nghệ, không có gì đáng ngại, nhưng về sau bà ấy phải chú ý không được quá mức lao lực, Lê Nghệ vẫn cần nằm viện thêm ba ngày nữa.
Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ bị Lê Nghệ thúc giục đi nghỉ ngơi, không còn cách nào, hai người bọn họ lại quay về chung cư ở Kinh Hoài.
Lâu rồi chưa có ai ở trong căn phòng này nên trong phòng bây giờ đang có khá nhiều bụi.
Cũng may buổi sáng Thẩm Ngôn Lễ đã cho người dọn dẹp qua một lượt nên phòng vẫn có thể ở được.
Ban đêm, Thịnh Tường không đi đâu mà ôm hai chân ngồi xuống đất ở trước cửa sổ.
Cách đó không xa chính là Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, cô gái im lặng ngắm nhìn, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Không được bao lâu, người chủ động dọn dẹp phòng ngủ chính là Thẩm Ngôn Lễ đi về phía cô, ngồi ở cạnh Thịnh Tường.
Thịnh Tường thuận thế dựa vào vai anh, chậm rãi cất lời: “Thẩm Ngôn Lễ, anh sẽ luôn ở bên cạnh em đúng không.”
Anh không chút do dự đáp lại cô: “Đương nhiên rồi.”
“Em vẫn đang nghĩ đến chuyện kia à?”
Trên đường quay về, Thịnh Tường đã nói sơ sơ mọi chuyện với anh.
Thẩm Ngôn Lễ không có phản ứng gì đặc biệt, dẫn cô đến quán ăn trước đây hai người từng đi, muốn cho cô ăn cơm.
Cô gái cứ lắc đầu: “Không có, em đang ngẩn người thôi.”
“Vậy em đang nghĩ đến ông ấy à?”
Thẩm Ngôn Lễ không nói rõ nhưng cả hai người đều biết “ông ấy” dùng để chỉ ai.
“Tại sao em phải nghĩ đến ông ấy, em và ông ấy cũng chưa từng ở chung với nhau.” Thịnh Tường nói, không biết nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu lên từ trên vai Thẩm Ngôn Lễ, nhìn thẳng vào anh: “Ông ấy còn không tốt với em như anh.”
“Em cũng hiểu rõ đấy, Thịnh Tường.” Thẩm Ngôn Lễ nhướng mày: “Em cũng biết anh tốt với em nhất.”
Thịnh Tường cười rộ lên: “Sao anh lại tự mình thêm chữ “nhất” nữa chứ, da mặt cũng dày thật đó.”
“Ở trước mặt em, dày hay không dày thì cũng có sao đâu.” Thẩm Ngôn Lễ ôm lấy cô, đầu ngón tay lướt qua vai cô.
“Nhưng mà vợ này.”
"Dạ?”
“Chuyện đời trước, người lớn đều sẽ có quyết định riêng, nếu mẹ không rõ thì chúng ta bỏ qua đi.” Thẩm Ngôn Lễ cụp mắt ngắm nhìn bàn tay cô: “Em là em, bọn họ là bọn họ, hơn nữa, bây giờ em còn có anh.”
Từ trước đến giờ Thẩm Ngôn Lễ chưa từng hỏi cô về vấn đề này, mặc dù tới giờ phút này, anh cũng có chút lo sợ không cho cô đủ không gian.
Trên thực tế khi trước đây hai người về nhà lớn nhà họ Thẩm, mẹ Thẩm và ba Thẩm cũng không hỏi rõ gia cảnh nhà cô đã chấm luôn cô con dâu này, bọn họ chỉ nói hôm khác sẽ tìm mẹ cô gặp mặt để nói chuyện đám cưới về sau.
“Ừm, vốn dĩ em cũng nghĩ thế.” Thịnh Tường phản ứng rất chậm, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh: “Thẩm Ngôn Lễ, bây giờ em mới nhận ra, anh đã bắt đầu gọi mẹ luôn rồi.”
“Tại sao không thể gọi?” Cặp mắt của Thẩm Ngôn Lễ híp lại: “Thịnh Tường, anh tự nhiên nhận ra, hình như em luôn quên một chuyện vô cùng quan trọng.”
Không cho cô gái cơ hội phản ứng lại, anh lập tức ghé sát vào người cô: “Có phải em đã quên anh và em đã đi đăng kí kết hôn từ lâu rồi không?”
Anh gọi Lê Nghệ là mẹ, rõ ràng là chuyện hết sức bình thường.
Thịnh Tường nghe xong có chút chột dạ, cô sờ sờ chóp mũi: “Chủ yếu là hai chúng ta ngày nào cũng ở cạnh nhau…”
“Em chán anh rồi đúng không?” Thẩm Ngôn Lễ khịt mũi, thoải mái nói tiếp câu của cô.
Cô gái vặn lại anh: “Ai cho anh tự tiện nói hộ lòng em, em có nói chán à?”
Thẩm Ngôn Lễ nhướng mày: “Chẳng nhẽ em không nghĩ như vậy sao?”
“Đương nhiên không phải, chỉ là cảm thấy chúng ta ở bên nhau thành thói quen, em thấy chúng ta vẫn còn đang ở trong giai đoạn yêu đương.”
“Không phải chúng ta vẫn luôn yêu nhau sao.” Thẩm Ngôn Lễ vén tóc cô, tự định nghĩa: “Sau khi kết hôn vẫn sẽ yêu nhau.”
Nghe được những lời này từ anh, tâm trạng của Thịnh Tường đã tốt lên trong nháy mắt.
Không biết vì lý do gì, chỉ cần ở bên cạnh Thẩm Ngôn Lễ, cô sẽ nhanh chóng quên hết những chuyện phiền phức.
Cô gái cong môi: “Vậy được thôi, tùy anh nói như thế nào thì nói.”
“Chuyện này không phải cứ theo anh nói như thế nào.” Đôi mắt đen lay láy của Thẩm Ngôn Lễ nhìn về phía cô: “Anh chỉ muốn làm rõ một chuyện, cho dù em gặp vấn đề gì thì anh đều luôn ở đằng sau chống lưng cho em.”
Thẩm Ngôn Lễ hơi dừng lại, bổ sung: “Anh chính là sự tự tin lớn nhất của em.”
Khi anh vừa dứt lời, bầu không khí lập tức rơi vào sự im lặng bất tận.
Sau một lúc lâu Thịnh Tường vẫn chưa nói gì.
Trong giây lát, cô gật đầu trả lời, đôi mắt rưng rưng: “Thẩm Ngôn Lễ, em không hay nói những lời này.”
“Nhưng anh thật sự đừng rời xa em, bởi vì nếu như thế em sẽ không chịu đựng nổi.”
“Trước đây khi anh cầu hôn, anh nói anh không có em thì sẽ không thể sống được một mình, nhưng dường như từ trước đến nay anh cũng chưa từng hỏi em…” Thịnh Tường dừng lại một chút, sau đó lại nhẹ nhàng cất lời: “... Em không có anh thì sẽ như thế nào.”
Từ trước đến nay, vào đêm tối, khi cô im lặng nghĩ suy, cô cứ luôn cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Thời gian trôi nhanh như bóng câu ngoài cửa, giống như chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt.
Có người nói hai người bọn họ yêu say đắm từ khi học đại học, nhưng lại không biết, thời gian càng dài lâu, hai người giống như bị bụi gai ràng buộc, từ lâu đã không thể buông tay đối phương.
“Anh biết, nhưng anh cũng không ngoại lệ.” Thẩm Ngôn Lễ kéo cô lên: “Vợ à, cái anh muốn cũng chỉ là em có thể vui vẻ hơn mà thôi.”
“Vậy nên việc quan trọng trước mắt vẫn là suy nghĩ về chuyện đám cưới.” Nghe cô nói cái gì mà chia xa hay không chia xa, anh biết cô vẫn bị ảnh hưởng phần nào, hơi cau mày: “Em đừng nghĩ quá nhiều.”
“Nếu như em vẫn chưa thấy vui… Hay là anh chủ động để em đánh? Không phải em thích nhất đánh anh à?”
Thẩm Ngôn Lễ vừa nói vừa dang tay, lông mày giãn ra: “Đến đây đi.”
“…”
Cảm giác đau thương man mác vừa rồi lập tức biến mất, Thịnh Tường dở khóc dở cười.
Thẩm Ngôn Lễ tự nhiên nghiêm túc như vậy, cô…
“Tự nhiên anh như thế này, em có chút không quen.”
Làm gì có ai tự giác dâng người cho đánh chứ.
“Còn không phải là anh đang dỗ em à?” Thẩm Ngôn Lễ lại gần cô với gương mặt rạng rỡ: “Sau này cứ làm nhiều hơn không phải em sẽ quen hay sao!”