Mục lục
Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm đó bàn tay của Thịnh Tường bị sưng tấy trước khi cô trở về nhà, ban đầu cô không nhận ra điều đó, nhưng nhóm người giúp đỡ bố trí hiện trường và điều khiển máy bay không người lái đều là thành viên của phòng thí nghiệm S&S đang ẩn mình trong bóng tối.

 

Họ bất ngờ xuất hiện, hò hét liên tục ‘Đồng ý chưa thế?’, ‘Thành công rồi thành công rồi!’, ‘Sớm sinh quý tử, trăm năm hoà hợp nha!’.

 

Và trong cơn mưa lời chúc ấy đột nhiên vang lên một giọng nói: “Thịnh Tường, tay cậu bị sao vậy?”

 

Trình Dã Vọng là người đầu tiên phát hiện ra có điều gì đó sai sai, ngay sau câu nói ấy, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thịnh Tường.

 

Dù tứ phía là màn đêm tăm tối khó có thể nhìn rõ mọi thứ, nhưng xung quanh khu vực trung tâm vẫn có đèn chiếu sáng.

 

Cổ tay thon dài của Thịnh Tường đỏ ửng, gan bàn tay bị sưng tấy, trông có vẻ khá nghiêm trọng.

 

Thẩm Ngôn Lễ đứng ngay gần, anh cụp mắt xuống, sắc mặt bỗng trở nên tối sầm.

 

Thịnh Tường cũng không quá để bụng, cô biết anh chỉ đang lo lắng mà thôi.

 

Cô nghĩ thà rằng nếu như Thẩm Ngôn Lễ cứ thế tức giận làm loạn một trận còn đỡ, nào ngờ tình trạng như vậy lại diễn ra trong suốt mấy ngày tiếp theo.

 

Cô nằm trên ghế sofa, chăm chú nhìn chiếc nhẫn của ngày hôm đó.

 

Chiếc nhẫn trong tay với những viên kim cương được thiết kế tinh xảo như đang phát sáng dưới ánh sáng của ánh đèn.

 

Cô cụp mắt, dùng đầu ngón tay xoay nhẹ chiếc nhẫn rồi cúi đầu nhìn vào bên trong, mặt sau chiếc nhẫn được khắc lên ký tự S’Q.

 

Thịnh Tường chăm chú nhìn chiếc nhẫn rất lâu nhưng không thể đeo vào ngay vì tay cô vẫn còn đang bị thương, sau khi được băng bó cẩn thận thì lại bị cuốn thành một cục màu trắng cố định ở bàn tay.

 

Thẩm Ngôn Lễ từ phòng làm việc đi ra không thấy cô ở trong phòng ngủ, bèn quay người đi vài bước rồi khom người ngồi xuống mép ghế sofa.

 

Sau sự thành công của chuyến bay thử nghiệm cuối cùng, loạt máy bay do Duy Thịnh Airlines phát triển độc lập đã hoàn thành xuất sắc các bước kiểm tra cuối cùng trước khi chính thức đi vào vận hành.

 

Mặc dù kết quả như vậy đã được dự đoán dựa trên việc phân tích những dữ liệu lớn từ ba chiều khác nhau, nhưng khi thời điểm thực hiện thực sự đã đến, tất cả những chuyện khác đều tạm thời được gạt hết sang một bên.

 

Người ta thường bảo ngày vui thì tâm trạng cũng sẽ vui vẻ, theo lý mà nói thì lẽ ra Thẩm Ngôn Lễ cũng nên như vậy, thế nhưng lúc này đây môi anh lại mím thành một đường thẳng, anh ngồi xuống bên cạnh cô mà mặt lạnh tanh không biểu cảm, cũng chỉ im lặng không nói gì.

 

Thịnh Tường còn đang vuốt ve chiếc nhẫn trong tay, thấy dáng vẻ Thẩm Ngôn Lễ như vậy liền đến bên cạnh dỗ dành anh.

 

“Được rồi mà, thật ra em không cảm thấy gì đâu.” Cô vừa nói vừa giơ bàn tay được băng bó lên vẫy vẫy với anh: “Cũng chỉ là vết thương nhỏ thôi mà.”

 

“Đúng là vết thương nhỏ.” Cô chưa kịp nói hết thì Thẩm Ngôn Lễ đã trả lời xong.

 

Mái tóc rối bù của anh xõa xuống trước trán, cằm hơi hất lên, giọng điệu bình thản: “Nhỏ đến mức không đeo được nhẫn luôn cơ mà.”

 

“…”

 

Thịnh Tường cảm thấy hình như mình vừa bị cà khịa.

 

Tay tàn nhưng chân có phế đâu? Nghe anh nói xong cô lập tức cong đầu gối, thẳng chân đạp anh một cái.

 

Vết thương trên tay gần như đã lành nhưng Thịnh Tường vẫn chưa quay lại làm việc ngay.

 

Máy bay ngày hôm đó gặp trục trặc, những vấn đề tiếp theo liên quan đến hành khách cần phải được giải quyết, vì sự cố bất ngờ như vậy nên phi hành đoàn của cô đã được thông báo về trường hợp đặc biệt trên, chuyến bay được tạm dừng, bọn họ được phép đi giải tỏa tinh thần và nghỉ ngơi dưỡng sức tại nhà giống như một kỳ nghỉ dưỡng.

 

Tranh thủ lúc cả hai đang có thời gian rảnh, Thẩm Ngôn Lễ đã đưa Thịnh Tường về nhà lớn nhà họ Thẩm.

 

Vốn dĩ buổi ra mắt gia đình này đã được lên kế hoạch từ mấy ngày trước đó, nhưng liên tục có vài chuyện xảy đến nên cuối cùng đều bị trì hoãn.

 

Thành thật mà nói thì đó cũng không phải vấn đề gì to tát, thế nào rồi cũng vẫn sẽ phải gặp nhau thôi.

 

Nhà lớn nhà họ Thẩm đi về phía nam của Nam Hoè, nằm ở thành phố nơi tập đoàn Thẩm thị tọa lạc, là nơi sinh ra của thế gia vọng tộc nhà họ Thẩm.

 

Thẩm Ngôn Lễ từ từ di chuyển lên đường cao tốc dọc biển, đi về thành phố nơi anh ở, Thịnh Tường ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

 

Thời tiết mùa đông lạnh lẽo, gió biển vù vù thổi qua.

 

Nhà lớn nhà họ Thẩm nằm ở lưng đồi, ẩn mình trong khu rừng cuối con đường núi quanh co, xung quanh là những cây sam rậm rạp.

 

Trên đường đi Thịnh Tường rất ít nói.

 

Mặc dù ba Thẩm mẹ Thẩm từ lâu cũng đã bảo rằng sẽ tới Nam Hoè để thăm hai người họ, thế nhưng đều bị Thẩm Ngôn Lễ lấy cớ bận rộn mà giữ chân họ lại.

 

Lần này khó khăn lắm mới có thời gian rảnh nên trực tiếp thay đổi địa điểm về nhà lớn luôn.

 

Không khó để có thể nhận ra ẩn ý đằng sau sự vui vẻ đồng ý của ba Thẩm mẹ Thẩm.

 

Khi gần đến nơi, Thẩm Ngôn Lễ một tay đặt trên vô lăng, nghiêng đầu nhìn cô: “Sớm muộn gì cũng phải gặp thôi, không cần lo lắng quá.”

 

“Em có lo lắng đâu.”

 

“Không lo mà hôm nay em ở trong phòng thay đồ suốt cả tiếng đồng hồ à?”

 

“Thì vốn dĩ phối đồ cũng tốn nhiều thời gian mà…” Thịnh Tường trừng mắt nhìn anh rồi chậm rãi trả lời: “Huống hồ đây là đi gặp mặt ba mẹ của anh, đương nhiên em phải trịnh trọng hơn một tí rồi.”

 

Sau khi nghe cô nghiêm túc giải thích, Thẩm Ngôn Lễ trực tiếp đưa tay nắm lấy tay cô, mỉm cười: “Thừa nhận với anh cũng có sao đâu mà, cùng lắm thì tới lúc đó anh vẫn bảo vệ em.”


 

Khi họ chính thức đặt chơi tới nơi thì trời cũng đã tối.

 

Đèn pha của ô tô như xé toạc màn đêm, soi sáng ngôi nhà ẩn mình trong rừng của nhà họ Thẩm.

 

Ngôi nhà tuy hơi cũ nhưng kiến trúc mang đậm phong cách của một gia đình thế gia vọng tộc Trung Quốc, xung quanh là những cây cột được làm từ gỗ sồi màu nâu đào được đánh bóng qua năm tháng như phát ra ánh sáng trong bóng tối, có lẽ tuổi đời cũng đã được rất lâu rồi.

 

Sau khi xuống xe, Thẩm Ngôn Lễ nắm tay Thịnh Tường đi đến trước cửa.

 

Anh nắm chặt tay cô suốt cả quãng đường, thế nhưng đến đúng lúc này lại buông ra, cũng đứng yên không di chuyển gì nữa.

 

Thịnh Tường bối rối, Thẩm Ngôn Lễ quay sang nhìn cô, chỉ vào chuông cửa ở bên cạnh.

 

“Em ấn chuông đi.”

 

Thịnh Tường cảm thấy khó hiểu, đưa tay nhéo vào eo của anh: “Sao anh lại như thế này hả…”

 

Cô vừa dứt lời, cánh cửa gỗ nặng trịch được chạm khắc đầy hoa văn bất ngờ mở ra.

 

Một người phụ nữ trung niên xuất hiện: “Ui chao, cuối cùng cũng về đến nhà rồi.”

 

“Vừa nãy tôi xem camera giám sát đã nhìn thấy các cháu rồi, nhưng đợi từ nãy giờ mà chẳng thấy ai vào cả!”

 

Thẩm Ngôn Lễ nhìn người đối diện đáp: “Thím Châu à, đúng là ở đây không ai có con mắt tinh tường hơn thím cả.”

 

“Hahaha, thì cháu nói là sẽ dẫn người về nhà lớn mà, đương nhiên là tôi phải trông ngóng rồi.”

 

Thím Châu trả lời nhưng không nhìn Thẩm Ngôn Lễ mà cứ sốt ruột nhìn xung quanh rồi ngó ra phía đằng sau lưng anh: “Cháu không định giới thiệu hả?”

 

Thẩm Ngôn Lễ ừm một tiếng rồi kéo Thịnh Tường đứng sang một bên, chỉ vào cô: “Đây là vợ của cháu.”

 

“Chuyện này thì biết từ lâu rồi nha!” Thím Châu mỉm cười nhìn cô gái trước mặt, khi ánh mắt chạm nhau, bà ấy liền thành thật khen ngợi: “Xinh đẹp thật đấy, cháu tên là Thịnh Tường đúng không nhỉ?”

 

Thịnh Tường bước tới, bắt chước Thẩm Ngôn Lễ gọi một tiếng ‘thím Châu’.

 

Hai má cô ửng hồng, gật đầu đáp: “Vâng, Thịnh trong long trọng, thịnh vượng, Tường trong hoa tường vi ạ.”

 

Thím Châu treo áo khoác của Thẩm Ngôn Lễ lên, vừa gật gù trả lời, vừa vui vẻ đi vào trong nhà thông báo cho mọi người.

 

Chẳng mấy chốc trên lối vào nhà chỉ còn lại mỗi Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ.

 

Thịnh Tường cuối cùng cũng bình tĩnh lại, có chút dè dặt cẩn thận.

 

Đến việc cất chiếc túi vào đúng vị trí cô cũng phải tốn rất nhiều thời gian.

 

Thẩm Ngôn Lễ tiến lại gần, cúi xuống giúp cô.

 

Nhưng sau khi giúp cô, anh lại không có ý định đứng thẳng dậy.

 

Anh giữ nguyên tư thế như vậy, nhìn cô chăm chú rồi bất chợt cất tiếng: “Vừa nãy em nói sai rồi.”

 

Thịnh Tường thấy khó hiểu: “Em nói sai gì cơ?”

 

“Câu giới thiệu cuối cùng ấy.”

 

“Không phải là Thịnh trong long trọng, thịnh vượng.” Thẩm Ngôn Lễ cắn nhẹ vào mũi cô nhắc nhở: “Mà là Thịnh trong Duy Thịnh.”

 

Thịnh Tường đi theo Thẩm Ngôn Lễ vào trong nhà lớn, còn chưa đi tới cuối đường đã phát hiện những cảnh tượng lộng lẫy khác.

 

Mấy tầng lầu trên cao thông với nhau, hành lang sáng sủa, đồ nội thất bằng gỗ lê màu vàng xếp dọc trên cửa sổ trong suốt.

 

Phía sau hòn non bộ với làn nước chảy róc rách, có hai bóng người đang bước về phía họ.

 

“Tường Tường.” Mẹ Thẩm nhìn thấy Thịnh Tường liền vui vẻ mỉm cười, vẫy tay với cô: “Cháu mau lại đây để bác nhìn cháu cho thật kỹ nào.”

 

Thịnh Tường thật ra cũng không quá xa lạ gì với mẹ Thẩm.

 

Trước đây hai người đã từng kết bạn Wechat, thỉnh thoảng còn gọi video với nhau.

 

Nhưng đây mới là lần đầu tiên hai người họ gặp mặt nhau ở ngoài đời thực.

 

Mẹ Thẩm có gương mặt phúc hậu, phong thái cũng rất duyên dáng, thấy Thịnh Tường tới gần liền lập tức kéo lại chuyện trò, cười nói vui vẻ, có vẻ như tính tình rất tốt.

 

Bà ấy hoàn toàn khác xa một trời một vực với Thẩm Ngôn Lễ.

 

Thịnh Tường chưa từng gặp ba Thẩm, ông ấy trước giờ chỉ sống trong tưởng tượng và những câu chuyện mơ hồ của cô mà thôi.

 

Nghĩ tới đây Thịnh Tường lập tức dè dặt ngước nhìn, nhưng cô cũng không kiềm lòng được mà liếc nhìn thêm mấy lần.

 

Ba Thẩm có vẻ ngoài rất uy nghiêm, dáng người cao ráo thẳng tắp, đôi mắt đào hoa rất sáng.

 

Bao nhiêu năm như vậy rồi mà trên người ông ấy vẫn luôn toát lên được khí chất cao ngạo, không hề bị năm tháng bào mòn.

 

Chủ yếu là bởi vì ông ấy quá phong độ, nhìn thế nào cũng khó có thể đoán được tuổi tác thật sự.

 

Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, Thẩm Ngôn Lễ chính là một bản sao hoàn hảo đúc từ một khuôn là ba Thẩm.

 

Thịnh Tường càng nhìn càng thấy mới lạ, dọc đường còn phải trả lời mấy câu hỏi thăm của mẹ Thẩm.

 

Thẩm Ngôn Lễ thấy mẹ chỉ quan tâm tới Thịnh Tường mà không thèm liếc mình tới một cái, liền trực tiếp hỏi mẹ Thẩm: “Mẹ, con về nhà sao mẹ không hỏi thăm con?”

 

“Con mà còn cần phải hỏi à?” Mẹ Thẩm cuối cùng cũng chịu ban phát một ánh mắt cho anh: “Con ở ngoài kia vui quên cả đường về rồi còn gì?”

 

Mẹ Thẩm dùng giọng điệu dịu dàng nhất, câu từ đơn giản nhất để dập tắt mọi nỗ lực ngăn chặn của Thẩm Ngôn Lễ.

 

“Có gì đáng để hỏi đâu? Sao lúc mới bước vào cửa không thấy con hỏi thăm gì ba?” Ba Thẩm im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng: “Thẩm Ngôn Lễ, nếu như đang rảnh rỗi quá mà đi kiếm chuyện thì xuống bếp dọn đồ ăn lên cho ông già này đi.”

 

Thẩm Ngôn Lễ nghe vậy liền sửng sốt đơ cả người, tiến lên trước vài bước rồi uể oải dựa vào vai Thịnh Tường.

 

Ba Thẩm thấy vậy thì nheo mắt, muốn mở miệng nói gì đó thì lại bị cắt ngang.

 

“Con nó đã không muốn thì thôi chứ sao, sao cứ phải ép nó làm gì vậy.” Mẹ Thẩm vừa nói vừa siết chặt tay Thịnh Tường: “Tường Tường à, hôm nay cháu tới đây bác thật sự thấy rất vui, lần này cháu đến thăm nhà lớn thì hãy ở lại mấy ngày rồi hẵng đi nhé.”

 

“Được ạ bác gái, cháu cũng định tranh thủ mấy ngày nay sẽ nghỉ ngơi, không vội về Nam Hoè đâu ạ.”

 

“Bác nghe nói mấy hôm trước tay cháu bị thương hả? Bây giờ đã lành hẳn chưa vậy?”

 

“Một chút thôi ạ, không động vào thì cũng sẽ không đau, cháu thấy vẫn ổn lắm ạ.”

 

Hai người phụ nữ càng nói chuyện càng nhiệt tình, khoác tay đi vào trong nhà, bỏ mặc lại hai người đàn ông đứng phía sau.

 

Ba Thẩm: “…”

 

Thẩm Ngôn Lễ: “…”

 

Trong bữa cơm, mẹ Thẩm liên tục gắp đồ ăn cho Thịnh Tường.

 

Thịnh Tường thấy mẹ Thẩm quá nhiệt tình bèn vội vàng xua tay: “Bác ơi không cần phải thêm nữa đâu ạ, bác gắp cho cháu nhiều quá rồi…”

 

“Không sao đâu mà, ăn được bao nhiêu thì ăn nhé, món chân giò này bác và thím Châu từ hôm qua đã bắt đầu nấu rồi, hầm cả ngày hôm nay đấy.”

 

Mẹ Thẩm cười nói: “Không nói chuyện khác nữa, hôm nay bác trông ngóng hai đứa về nhà mà cảm giác còn khó hơn cả mong trăng mong sao đấy.”

 

“Mẹ à, làm gì mà khó tới mức đấy?” Thẩm Ngôn Lễ chậm rãi nói: “Chẳng phải bọn con về rồi còn gì?”

 

Mẹ Thẩm ở dưới gầm bàn đá Thẩm Ngôn Lễ một phát rồi lại chuyển sang chủ đề khác: “Mẹ cũng nói cho em trai con biết chuyện hôm nay hai đứa về nhà rồi, chắc là lát nữa thằng bé cũng về tới đây đấy.”

 

Thẩm Ngôn Lễ bị mẹ đá cũng không nói gì, vừa múc canh cho Thịnh Tường vừa hỏi: “Không đợi nó về ăn cơm hay sao ạ?”

 

“Thằng bé bảo ăn cơm bên ngoài rồi, cứ mặc kệ nó.”

 

Thịnh Tường yên lặng lắng nghe, cô cũng không quá rõ về Thẩm Ngôn Khai, những gì cô biết đều rất mơ hồ.

 

Thẩm Ngôn Khai là em trai sinh đôi của Thẩm Ngôn Lễ, hai người học ở hai trường đại học khác nhau, bình thường cũng không hay gặp mặt.

 

Thịnh Tường mới chỉ gặp anh ta một lần, lần đó Thẩm Ngôn Khai chuẩn bị tham dự một cuộc họp chính quyền ở tỉnh lân cận và đi qua Nam Hoè, vì vậy bọn họ mới có dịp ăn cơm cùng nhau.

 

Nhưng ký ức ấy cũng đã từ rất lâu về trước rồi.

 

Thẩm Ngôn Lễ - người chung sống hàng ngày với cô mới là người nắm giữ trái tim cô.

 

Sau bữa cơm tối, mẹ Thẩm đã trò chuyện với Thịnh Tường rất lâu, mãi đến khi ba Thẩm nghĩ ra đủ mọi cách để ngầm ám chỉ rằng không còn sớm nữa muộn lắm rồi, mẹ Thẩm mới miễn cưỡng rời đi.

 

Mà lúc bấy giờ Thẩm Ngôn Khai vẫn chưa về, chắc là đêm nay không đợi được rồi.

 

“Muộn rồi đấy, hai đứa lên lầu ngủ đi.” Hai người vừa bước lên bậc thang, mẹ Thẩm đã nói vọng lên: “Lần này nhớ phải ở lại mấy ngày đấy nhé.”

 

“Bọn con biết rồi mà, không cần mẹ nhắc thì bọn con cũng vẫn sẽ ở thôi.” Thẩm Ngôn Lễ kéo Thịnh Tường đi mà không thèm quay đầu nhìn lại.

 

Lần này trở về nhà lớn anh cũng định sẽ ở lại một thời gian.

 

Khi về đến phòng ngủ của Thẩm Ngôn Lễ, Thịnh Tường cũng đã khá buồn ngủ.

 

Cô nhẹ nhàng xoa xoa mặt, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay: “Bác gái nhiệt tình thật đấy.”

 

“Mẹ anh trước giờ vẫn rất thích em mà, đương nhiên là phải nhiệt tình rồi.” Thẩm Ngôn Lễ vừa nói vừa đóng cửa phòng, ôm lấy eo cô rồi bế cô đi thẳng đến bên giường.

 

Thịnh Tường gần như bị ném xuống nệm, ngay lúc cô bị đẩy xuống và bật lại lần nữa, cơ thể của Thẩm Ngôn Lễ lại áp chặt vào cô, chiếm giữ cô một cách mạnh mẽ.

 

Hơi thở ngày một đến gần, không khí tràn ngập hơi lạnh từ cơ thể anh.

 

“Sao anh đột ngột thế?”

 

Thẩm Ngôn Lễ hôn lên đôi môi quyến rũ của cô, khẽ thì thầm: “Không có gì, chỉ là tự dưng muốn thử so xem ai là người nhiệt tình hơn thôi.”

 

“Cái này thì có gì đâu mà so sánh!” Thịnh Tường nhận ra ý đồ của Thẩm Ngôn Lễ, cô đặt tay lên đôi bờ vai rắn chắc đang đè lên người mình: “Này, hôm nay là lần đầu tiên em tới nhà anh đấy…”

 

“Nhà của anh sau này cũng là nhà của em mà.”

 

Thẩm Ngôn Lễ vừa nói vừa cúi xuống cắn vào một bên cổ cô.

 

“Để xem lát nữa em còn định dùng lý do gì để ngăn cản anh đây.”

 

Thẩm Ngôn Lễ lúc này đã thành công dụ dỗ Thịnh Tường, giọng điệu tràn ngập cảm giác đắc ý.

 

Cả người Thịnh Tường gần như mềm nhũn thành nước bởi cách anh dùng tay mơn trớn, suýt chút nữa thì cô đã đồng ý.

 

Thẩm Ngôn Lễ thấy vậy liền dừng lại, thẳng người dậy trong tư thế nửa quỳ và bắt đầu cởi áo của mình.

 

Đúng vào thời điểm quan trọng này thì từ bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa, không nhẹ nhàng nhưng cũng không dồn dập.

 

Cả hai người đều đang không chút phòng bị, lập tức sững cả người.

 

Thẩm Ngôn Lễ muốn ép cô ngồi dậy, vốn dĩ muốn vờ như không nghe thấy, nhưng Thịnh Tường đã kịp tỉnh táo lại sau cơn mơ màng trước đó, dùng chân cọ xát quanh eo anh, ra hiệu cho anh nhanh chóng ra ngoài mở cửa.

 

Anh nheo mắt nhìn cô gái với hai má đẫm nước cùng mái tóc đen tuyền ở dưới thân.

 

Thẩm Ngôn Lễ tặc lưỡi một cái rồi xoay người nằm xuống bên cạnh cô, không thèm động đậy: “Anh không mặc đồ, em đi đi vợ ơi.”

 

Không mặc đồ á? Cũng có phải là khoả thân toàn bộ đâu…

 

Thịnh Tường vốn định đôi co với anh, không muốn nghe theo lời anh, nhưng đây cũng không phải là Nam Hoè, cô lại sợ phụ huynh ở ngoài cửa đợi lâu quá.

 

Cuối cùng, hai người giằng co chưa được vài giây, Thịnh Tường bèn đứng dậy, chỉnh đốn lại trang phục, duỗi thẳng chân chuẩn bị ra mở cửa.

 

Cánh cửa kêu ‘cạch’ một tiếng, Thịnh Tường nhìn ra bên ngoài.

 

Cô tưởng ở bên ngoài cửa là mẹ Thẩm, nhưng người lọt vào mắt cô lại không phải người cô nghĩ mà là người trước đó vẫn còn chưa về tới nhà - Thẩm Ngôn Khai.

 

Đối phương nhìn thấy cô liền gật đầu coi như ra hiệu.

 

Anh ta đứng rất gần, gương mặt tựa ngọc như được ánh đèn dọc hành lang làm nổi bật lên.

 

Thẩm Ngôn Khai dừng lại vài giây rồi cất giọng: “Mẹ tôi đã đặc biệt làm món bánh trôi rượu gạo này, bảo tôi mang lên cho hai người.”

 

Thịnh Tường nhìn thấy gương mặt này của anh ta cũng phải sững sờ mất vài giây.

 

Thành thật mà nói, cho tới tận bây giờ cô vẫn cảm thấy khó phân biệt hai người.

 

Thế nhưng cô chưa kịp trả lời thì Thẩm Ngôn Lễ nghe thấy tiếng nói ngoài cửa đã nhanh chóng đi tới.

 

Anh kéo Thịnh Tường ra sau lưng, cầm lấy cái khay và hơi hất cằm: “Cậu đi được rồi đấy.”

 

Một giây ngay sau câu nói tiễn khách của Thẩm Ngôn Lễ, thậm chí còn không đợi Thẩm Ngôn Khai phản ứng lại, anh đã duỗi cánh tay dài của mình ra và đóng sầm cửa lại một cách nhanh gọn và dứt khoát.

 

Khoảnh khắc cánh cửa được đóng lại, một tiếng ‘rầm’ vang lên.

 

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chưa đầy nửa giây, cánh cửa đã chia cắt bên trong và bên ngoài thành hai thế giới.

 

“…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK