Mục lục
Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không khí yên tĩnh mấy giây, Thịnh Tường nhanh chóng siết chặt sợi dây áo nhỏ xíu: “Thẩm Ngôn Lễ!”

 

Nói đoạn, cánh tay mảnh khảnh của cô khoanh trước ngực, nhíu mày nhìn anh: “… Bây giờ anh càng ngày càng coi trời bằng vung đấy, anh có biết không?”

 

“Anh coi trời bằng vung hồi nào?” Thẩm Ngôn Lễ hoàn toàn không có ý thức tự kiểm điểm bản thân: “Anh chỉ muốn cho em gọi anh thôi.”

 

“Vợ à, em ngẫm lại mà xem, anh đã gọi em biết bao nhiêu lần rồi.” Nói rồi, anh ghé lại gần cô, đôi mắt đen láy như bóng đêm: “Anh chỉ muốn em cũng làm như vậy với anh mà thôi.”

 

“… Em có bảo là sẽ không gọi anh đâu.”

 

Người này không nghe thấy gì cả, còn cho thời gian giới hạn. Nếu cô thật sự không gọi anh thì anh có thể làm được gì? Dù gì cũng đăng ký kết hôn rồi, về sau xưng hô với nhau kiểu gì chẳng phải là chuyện sớm hay muộn thôi sao?

 

“Anh muốn ngay bây giờ.” Anh nói.

 

Dứt lời, Thẩm Ngôn Lễ càng sáp lại gần. Cổ của Thịnh Tường ngứa ngáy như bị gãi, thoáng chốc nổi da gà. Cô đẩy anh: “Anh đừng xằng bậy, chỗ này là phòng bếp đấy.”

 

“Anh chưa nói gì hết, cũng chưa làm gì hết, thế mà đã gọi là xằng bậy rồi à?” Anh nở nụ cười: “Hơn nữa, trong nhà không có người khác, dù ở trong phòng bếp thì đã sao?”

 

Nói đoạn, Thẩm Ngôn Lễ ghé lại gần hơn, không gian chung quanh trở nên chật chội hơn hẳn, Thịnh Tường bị hơi thở của anh bao phủ chung quanh.

 

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu trên đỉnh đầu của anh, bóng mờ càng làm tôn lên gương mặt xuất sắc đến từng đường nét của anh.

 

Tư thế gần như áp chế, hai tay của Thẩm Ngôn Lễ chống hai bên eo của cô, dễ dàng trói buộc cô gái trong lòng mình. Anh khẽ cắn một phát lên gò má mịn màng của cô: “Rốt cuộc em có gọi chồng không? Không gọi thì lát nữa anh sẽ thật sự xằng bậy đấy nhé.”

 

Nói đến đây, Thẩm Ngôn Lễ còn bỏ thêm điều kiện đàm phán của mình: “Hơn nữa, bây giờ anh và em đã có mối quan hệ hợp pháp rồi.”

 

Thấy anh liên tục tung ra đủ các lý do để đòi hỏi, vừa liều mạng vừa đúng lý hợp tình, cuối cùng Thịnh Tường đành phải thỏa hiệp. Hàng mi dài cong vút của cô khẽ run rẩy, đôi mắt trong veo ướt át ngước lên nhìn về phía anh: “Chồng à.”

 

Một tiếng kêu vừa nhanh vừa vội vã lướt qua trong tích tắc.

 

Thẩm Ngôn Lễ vốn chỉ muốn cô gọi mình một tiếng mà thôi. Nhưng anh không ngờ chỉ một tiếng gọi như vậy, cũng chỉ đúng một tiếng ngắn ngủi như vậy… Yết hầu của anh khẽ nhúc nhích, đôi mắt bình tĩnh tựa như bầu trời trước khi sắp ập xuống một cơn mưa tầm tã của mùa hè.

 

“Gọi thêm tiếng nữa.”

 

“… Chồng ơi.”

 

Sau khi gọi thêm một tiếng, vành tai của Thịnh Tường đỏ bừng như thể vừa ngâm trong hũ dầu sa tế.

 

Cô không ngờ người đàn ông này lại như vậy, đã được đằng chân còn đòi lên đằng đầu. Nhưng lúc này cô không có tâm trạng suy nghĩ chuyện khác, chỉ gọi anh một tiếng thân mật như vậy thôi, chỉ gọi bằng xưng hô này thôi… Cô lại có cảm giác thật sự rất khác biệt so với trước kia.

 

Có lẽ là vì vừa đăng ký kết hôn, mối quan hệ của hai người vừa được mạ thêm một lớp bảo đảm vừa chặt chẽ vừa khắng khít. Cũng có lẽ là vì trong quá trình chung đụng bên nhau, cảm giác mới mẻ liên tục ập đến…

 

Dường như có thứ gì đó đang đâm chồi trong lòng cô, hơn nữa còn liên tục vươn mình, ngoi đầu khỏi mặt đất. Cứ như một chạc cây mới mọc ra, cào trái tim cô khiến cô ngứa ngáy.

 

Thịnh Tường đang định lên tiếng để phá vỡ bầu không khí xấu hổ lúc này, song không chờ cho cô ngước mắt lên nhìn, động tác của Thẩm Ngôn Lễ đã vừa nhanh vừa dứt khoát.

 

Khi nghe thấy tiếng kêu của cô, anh không nói một lời, chỉ đè cô lên bàn nấu ăn kiểu open với thái độ bá đạo không cho phép cô chống cự: “Vợ, hôn anh đi.”

 

Thịnh Tường hơi sững sờ, nhất thời không kịp có phản ứng, dây áo đã trượt xuống từ bờ vai, rơi xuống hòa nhập vào bóng đêm yên tĩnh và vắng lặng.

 

Có lẽ anh không kịp chờ câu trả lời của cô, chỉ dừng lại trong vòng mấy giây rồi nghiêng đầu ghé lại gần.

 

Trong tình huống bất thình lình này, cuối cùng Thịnh Tường cũng hoàn hồn. Tuy nhiên đầu óc cô cũng chỉ kịp suy nghĩ miên man trong vòng nửa giây, Thẩm Ngôn Lễ đã trực tiếp đáp lại cô bằng một nụ hôn nồng cháy.

 

 

Trong bóng đêm, đóa hoa tường vi vốn đã kiều diễm e thẹn khép cánh, mùi thơm dịu ngọt lượn lờ giữa không trung. Dưới ánh đèn vàng ấm chiếu rọi, đóa hoa lại càng diễm lệ ướt át không gì sánh bằng.

 

Đá cẩm thạnh hơi se lạnh, cảm xúc óng mượt như ngọc thạch, khiến người ta vừa chạm vào sẽ vô thức run rẩy một cái rồi rụt tay lại.

 

Thời gian cuối cùng của mùa đông, không khí vẫn còn vương lại cái giá lạnh, nhưng vì được người khác che chở nên không đến nỗi cảm thấy lạnh lẽo.

 

Đuôi tóc vừa dài vừa uốn lượn của Thịnh Tường xõa tung hai bên, những ngón tay của Thẩm Ngôn Lễ luồn vào mái tóc của cô.

 

Cô cứ nghĩ rằng trong tình huống như thế này, hai người sẽ khó mà ôm nhau nhưng cảm giác mới mẻ và nồng cháy này, chỉ có mình Thẩm Ngôn Lễ mới có thể mang lại cho cô.

 

Hai người đắm chìm trong nụ hôn ấy, nhìn từ xa tựa như một cặp uyên ương đang quấn quýt bên nhau.

 

Rõ ràng hôm nay tâm trạng của cô rất sung sướng, cô ôm anh rất chặt, đáp lại sự nồng nhiệt của anh.

 

“Ở phòng bếp có lạnh không?”

 

Thẩm Ngôn Lễ cụp mi nhìn cô, trong đôi mắt phản chiếu hình ảnh của cô. Nghe thì có vẻ như anh đang hỏi ý kiến của cô nhưng anh hoàn toàn không cho rằng mình hôn cô ở đây có gì không ổn, anh chỉ cố tình giở trò mà thôi.

 

Thịnh Tường thử trả lời anh nhưng có lẽ là vì bóng đêm mông lung, khiến trái tim của cô chứa đầy tình cảm khác. Không chờ trả lời, cô không thể nhịn được nữa mà khẽ cào lên bờ vai của anh.

 

Thẩm Ngôn Lễ ôm cô, sải đôi chân dài đi vào góc nhà ăn. Sau khi đặt cô lên bàn, anh ghé vào tai cô thì thầm: “Bây giờ thì sao? Còn lạnh không?”

 

Vừa dứt lời, Thẩm Ngôn Lễ đã nắm cằm của cô rồi hôn lên môi cô.

 

Cảm nhận được sự bá đạo của anh, Thịnh Tường cũng ôm anh: “Vẫn được, không lạnh.”

 

Nhưng nói thật, mùa này thì chỗ nào cũng lạnh buốt, khí lạnh tựa như từng luồng ánh sáng tản ra, xuyên qua kẽ hở chật hẹp, ập đến từ bốn phương tám hướng.

 

Có lẽ Thẩm Ngôn Lễ cũng sợ cô sẽ bị cảm lạnh. Trước kia, cô nhất định sẽ không trả lời những câu hỏi kiểu này. Suy cho cùng thì dù cô có trả lời kiểu gì cũng không thể ngăn cản anh, huống chi là thay đổi suy nghĩ vững như bàn thạch trong lòng anh.

 

Bóng đêm hoàn toàn bao phủ, trên bàn ăn bên cạnh bàn nấu ăn, ánh đèn vàng ấm áp loáng thoáng bao phủ một đôi trai tài gái sắc.

 

Thực tế, Thẩm Ngôn Lễ hơi khác so với ngày thường, Thịnh Tường có thể cảm nhận được thay đổi rất nhỏ của anh.

 

Cô nhìn về phía anh: “Thẩm Ngôn Lễ, anh vui đến thế sao?”

 

“Em đoán xem?”

 

“Vợ à, em có biết không?” Những sợi tóc con bám trên vầng trán của anh, ánh mắt lười biếng nhìn cô, khóe miệng cong lên một nụ cười kiêu ngạo: “Không bàn về anh nữa, có vẻ như hôm nay em cũng rất vui sướng.”

 

“Lúc nãy hôn môi, khóe miệng của anh suýt nữa thì bị em cắn rách.”

 

“…”

 

Đến lúc này mà Thẩm Ngôn Lễ vẫn còn tâm trạng trêu đùa cô.

 

Thịnh Tường cụp mi mắt, nhéo anh một phát bằng sức lực lớn nhất trong cuộc đời mình.

 

Sau khi dọn dẹp phòng bếp xong, hai người trở về phòng ngủ chính.

 

Thịnh Tường không khỏi phàn nàn: “Lỡ sau này có khách khứa đến chơi nhà mình, anh bảo em phải chiêu đãi họ thế nào đây?”

 

Ánh mắt Thẩm Ngôn Lễ khép lại lười biếng, ôm cô vào lòng mình: “Không chiêu đãi là được rồi. Chẳng lẽ họ không có tay hay sao mà cứ bắt em phải nấu cơm?”

 

Thịnh Tường rất tức giận: “Chuyện này thì liên quan gì đến việc em nấu cơm hay không?”

 

Thẩm Ngôn Lễ không nhịn được bật cười: “Liên quan thì đã sao? Em thật sự không cần lo lắng đâu.”

 

“Em cứ yên tâm, sau này anh sẽ làm một chỗ chuyên dùng để đãi khách.” Không chờ cô trả lời, anh đã thản nhiên nói tiếp: “Vợ ơi, anh định đổi căn nhà khác, không gian rộng hơn thì sẽ thoải mái hơn nhiều.”

 

“Thực tế trọng điểm của anh là nửa câu sau chứ gì?” Thịnh Tường túm cổ áo ngủ của anh: “Thẩm Ngôn Lễ, anh nói thật đi, có phải anh thấy em dễ tính nên lần nào cũng đối xử với em kiểu đó không?”

 

“Quả thực em rất dễ tính.” Thẩm Ngôn Lễ dứt khoát đồng ý, bị Thịnh Tường đuổi theo đánh một trận, sau đó anh mới nói tiếp: “Nhưng anh ấy à, lại cứ muốn làm như vậy với em.”

 

“Chỉ cần mỗi lần em nhìn anh, hoặc nói chuyện mềm giọng với anh, anh đều muốn làm như vậy, hiểu chưa?” Thẩm Ngôn Lễ chậm rãi bổ sung thêm: “Anh cũng chỉ muốn làm như vậy với một mình em thôi, chỉ đơn giản như vậy thôi.”

 

“… Anh nói thì nghe hay lắm.” Thịnh Tường khẽ nói: “Nhưng nghe vẫn giống như đang ngụy biện.”

 

“Em cho rằng anh còn phải ngụy biện nữa à?” Thẩm Ngôn Lễ liếc cô: “Lần nào mà anh chẳng quang minh chính đại?”

 

Không muốn nhắc lại vấn đề này quá nhiều, Thịnh Tường giả vờ như không nghe rõ, chuyển sang đề tài khác: “Lúc nãy anh bảo anh muốn chuyển nhà, sống ở đây không được à? Nhà này cũng rất rộng còn gì.”

 

Căn hộ loft* cao cấp, tiện nghi đầy đủ. Thịnh Tường đã quen sống ở đây, vậy nên khi nghe Thẩm Ngôn Lễ bất thình lình nhắc đến đề tài này, cô vô cùng khó hiểu.

 

*Lofthouse là loại căn hộ chung cư được thiết kế với 2 tầng được nối liền nhau, căn hộ này còn có tên gọi khác là căn hộ thông tầng.

 

“Dù sao sau này mình cũng phải ở nhà mới chứ.” Thẩm Ngôn Lễ ôm cô vào lòng, gác cằm lên đỉnh đầu của cô: “Tại vì… Anh muốn cho em những gì tốt nhất.”

 

Bóng tối dễ dàng phóng đại cảm xúc của con người.

 

Thịnh Tường cảm thấy dường như trái tim mình cũng đang đắm chìm trong bóng đêm khôn cùng ấy.

 

“Căn nhà bây giờ cũng rất tốt còn gì.” Thịnh Tường định hỏi anh muốn chuyển đi đâu, sau đó lại nói thêm: “Hơn nữa, em cảm thấy ở đây rất thoải mái, nếu anh định chuyển sang nhà mới thì em cứ thấy phiền phức.”

 

Thẩm Ngôn Lễ vốn đã đi qua đi lại giữa Thẩm thị, Duy Thịnh và nhà máy căn cứ hàng không, bận tối mày tối mặt, nếu bây giờ còn phân tâm suy nghĩ chuyện nhà mới…

 

Thịnh Tường cũng thật sự cảm thấy căn nhà này rất tốt, không cần thiết phải chuyển nhà.

 

Nghe vậy, Thẩm Ngôn Lễ không lên tiếng.

 

Đột nhiên, không biết nghĩ đến chuyện gì, anh lại khôi phục giọng điệu ban đầu: “Thịnh Tường, có phải em đã quên mất một chuyện không?”

 

“… Hửm?”

 

“Anh vốn dĩ có năng lực cho em những thứ tốt nhất.” Nói đoạn, Thẩm Ngôn Lễ búng lên gò má của cô: “Cho nên, không phiền phức đâu, cũng đừng lo lắng.”

 

Không muốn Thịnh Tường tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ, anh nói tiếp: “Được rồi, anh buồn ngủ, em ngủ cùng anh đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK