Mục lục
Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Ngôn Lễ vừa nói ra những lời này thì theo bản năng Thịnh Tường nhìn xuống thẻ tên trên ngực mình.

 

Lúc cô hoàn hồn, anh đã giơ tay giúp cô sửa lại nơ cài trên cổ áo, sau đó vội vàng dẫn theo đoàn người hội đồng quản trị rời đi.

 

“…”

 

Bóng lưng của đoàn người hoàn toàn biến mất ở cuối đường, lúc này toàn bộ không gian xung quanh như bùng nổ.

 

“Tới thật sao?!”

 

“Tôi không nhìn nhầm chứ, vừa rồi chính là tổng giám đốc Thẩm đúng không?”

 

“Không phải em Tường rất chắc chắn à, không phải em nói tổng giám đốc Thẩm sẽ không tới sao!”

 

“Nói chuyện thì nói chuyện đi, sao cứ ngẩn ngơ thế?”

 

“Trời ơi, ông chủ nhà mình công khai trước mặt mọi người, tôi đang được chứng kiến cảnh tượng kì bí ảo diệu nào sao!”

 

Một lúc lâu sau nhân viên chịu trách nhiệm kiểm tra sân bay và đại hội cổ vũ vẫn chưa kịp phản ứng lại, micro trong tay người đó bỗng nhiên phát ra một âm thanh chói tai.

 

Đối diện với cục diện hỗn loạn trước mắt, cuối cùng anh ta cũng lấy lại được tinh thần, hắng giọng, cố gắng nói to: “Im lặng, im lặng, kiểm tra sân bay và đại hội cổ vũ sắp bắt đầu, mọi người hãy bình tĩnh lại, bình tĩnh lại đi!”

 

Không biết nhân viên phụ trách phải hò hét bao lâu, cuối cùng cuộc tranh luận náo nhiệt như vậy mới bắt đầu lắng xuống.

 

Nhưng dù sao một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại được.

 

Nói đến chuyện bình tĩnh lại, rõ ràng mọi người đều không hề nghe theo.

 

Từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, ánh mắt của những người trong đại sảnh đều thi thoảng hướng về phía Thịnh Tường.

 

Đối mặt với những ánh mắt đánh giá từ mọi người, Thịnh Tường đột nhiên cảm thấy khó chịu.

 

Chưa nói đến việc cô là tâm điểm của sự chú ý, mà nơi bị Thẩm Ngôn Lễ chạm vào cũng giống như lửa đốt.

 

Thị lực của anh tốt như vậy, mà anh chỉ thấy thẻ tên cô bị lệch?

 

Hay là nói, anh chỉ đang tùy tiện tìm cái lấy cớ muốn tới trước mặt cô…

 

Giây phút đại hội cổ vũ kết thúc, xung quanh cô chỉ thấy toàn người là người.

 

Cùng với sự đổ xô của đoàn người, dưới ánh mắt trêu chọc và bàn tán của những người xung quanh, Thịnh Tường âm thầm ghi thù với Thẩm Ngôn Lễ.

 

 

Buổi tối khi cô quay về, Thẩm Ngôn Lễ vẫn chưa về nhà.

 

Lúc này, Thịnh Tường đã quen với kết cấu của nhà mới, đợi đến khi Thẩm Ngôn Lễ quay về, cô đã vùi nửa người vào trong chăn nằm xem điện thoại.

 

“Không phải anh nói buổi chiều đã có thể về nhà à, sao lại về muộn như vậy?”

 

“Đột nhiên không về sớm được.” Thẩm Ngôn Lễ cởi hết đồ, chỉ còn mặc áo sơ mi trên người, anh cụp mắt gỡ cúc tay áo, thuận tiện nói chuyện với cô: “Anh vừa có một đơn hàng lớn, tập đoàn Cận thị nhập năm mươi chiếc máy bay từ Duy Thịnh.”

 

“Năm mươi chiếc sao?” Thịnh Tường tỏ vẻ hứng thú, ngay cả điện thoại cũng không xem nữa: “Thế này có được tính là một đơn hàng lớn không?”

 

Dù sao kể cả là sử dụng thương mại hay cho khách dùng, một chiếc máy bay đặt trước cũng sẽ phải đặt cọc lên đến hàng trăm triệu.

 

“Đương nhiên là tính.”

 

“Tập đoàn Cận thị mà anh vừa nhắc đến là tập đoàn Cận thị mà em biết sao? Em nghe thấy quen lắm..”

 

“Quen hả?” Thẩm Ngôn Lễ vừa nói vừa đi đến cạnh giường, cắn lên cặp má mềm mại của cô gái.

 

Thịnh Tường chưa kịp phòng bị đã bị đánh úp bất ngờ, cô lập tức che chắn bản thân: “Đúng thế, có thể còn trông quen lắm đấy, tổng giám đốc của Cận thị từng bay chuyến bay của bọn em.” 

 

“Có thể lắm, tập đoàn Cận thị mà Thẩm thị tiếp xúc, cũng giống như thế.”

 

Thẩm Ngôn Lễ không nói gì nữa, véo cô một cái qua lớp chăn mỏng: “Bây giờ em còn chưa ngủ là đang chờ anh à?”

 

“Ai chờ anh…”

 

Chỉ đơn giản là cô không ngủ được mà thôi.

 

Ngoài ra Thịnh Tường còn vì một lý do khác, nhóm trò chuyện của phi hành đoàn vẫn đang rất sôi nổi, đến bây giờ mọi người vẫn còn đang bàn luận về chuyện chiều nay Thẩm Ngôn Lễ tới sân bay.

 

Mặc dù chỉ là đi qua sân bay nhưng quả thật chuyện này đã khắc sâu trong ấn tượng của mọi người.

 

Đợi đến khi Thẩm Ngôn Lễ vệ sinh cá nhân xong, lên giường muốn ôm cô thì bị Thịnh Tường dứt khoát đẩy ra: “Em hỏi anh, chuyện hôm nay anh không chỉ là cố ý mà còn tính trước rồi đúng không?”

 

Lịch trình của cô, có thể nói rõ là Thẩm Ngôn Lễ như lòng bàn tay, nghĩ đến chuyện hôm nay anh xuất hiện ở đại sảnh sân bay, rõ ràng không cần nghĩ nhiều cũng biết anh có ý định gì.

 

Thẩm Ngôn Lễ suy nghĩ một hồi mới hiểu được Thịnh Tường đang nói đến chuyện gì.

 

“Sao nào, chỉ anh cần tới chỗ em thì lúc nào cũng là có mưu đồ trước à?”

 

Thẩm Ngôn Lễ nghiêng người đi tới, ngẩng mặt lên nhìn cô: “Nói cách khác, cho dù anh có mưu đồ trước thì sao, lúc anh đi làm gặp phải vợ của mình thì không được ra chào hỏi một câu à?”

 

Đó là câu chào hỏi của anh?

 

Nội bộ của Duy Thịnh Airlines đã truyền tai nhau ầm ầm.

 

Phiên bản ban đầu còn bình thường, cũng không biết phân đoạn trung gian nào truyền ra sai mà thông tin về sau tự nhiên lại trở thành… Thẩm Ngôn Lễ hôn nhau nồng nhiệt kiểu Pháp với Thịnh Tường. 

 

“…”

 

Thịnh Tường hơi kinh ngạc, cảm thán với mức độ truyền bá lực và sức tưởng tượng như vậy. 

 

“Được rồi, chúng ta nên ngủ đi, em mà rảnh rỗi thì hãy nghĩ đến chuyện đám cưới của chúng ta.”

 

Bên phía nhà lớn nhà họ Thẩm từ sau khi hai người đăng ký kết hôn vẫn luôn thúc giục bọn họ. 

 

Thịnh Tường còn đang xem điện thoại nhưng cô đã bị Thẩm Ngôn Lễ dùng lực đè xuống.

 

Trong lúc quan trọng như thế cô mới cảm thấy hơi buồn ngủ.

 

Trước khi hai người đi ngủ có nói chuyện với nhau mấy câu, chưa đợi đến lúc bọn họ hoàn toàn chìm vào giấc ngủ…

 

“Kịch hay” của hôm nay hình như vẫn còn chưa đến hồi kết.

 

Tiếng chuông điện thoại của Thịnh Tường reo lên. 

 

Muộn như vậy rồi mà vẫn có người gọi điện thoại qua đây, chắc là có chuyện gì xảy ra. 

 

Cô lần mò trên bàn cạnh giường một lúc, cầm điện thoại và nhìn hiển thị trên màn hình, sau đó áp sát điện thoại nghe máy: “Có chuyện gì vậy anh?”

 

Không biết đầu điện thoại bên kia đang nói gì, Thịnh Tường im lặng lắng nghe, không mở miệng nữa.

 

Đến cuối cùng cô mới đáp lại vài tiếng.

 

Thẩm Ngôn Lễ nhắm mắt, nghe thấy cô cúp điện thoại, tay vuốt ve ở eo cô: “Muộn như vậy rồi anh trai em còn gọi điện đến làm gì?”

 

Nhưng câu trả lời mà anh chờ đợi lại là tiếng gọi bất chợt của Thịnh Tường sau khi cô cúp điện thoại.

 

“Thẩm Ngôn Lễ.”

 

Thẩm Ngôn Lễ cũng đã nhận ra hình như có chuyện gì đó.

 

Anh lập tức mở mắt ra, nhổm người dậy: “Có chuyện gì vậy?”

 

Thịnh Tường ngước mắt nhìn phía anh, giọng nói hơi run rẩy: “Mẹ của em nằm viện rồi.”

 

 

Chiếc xe từ từ chạy trên đường cao tốc.

 

Đường đi từ Nam Hòe đến Kinh Hoài là màn đêm đen kịt không thấy đường thoát ra.

 

Đã lâu rồi Thịnh Tường không luống cuống tay chân như vậy.

 

Trước khi đi, cô còn vấp chân, suýt chút nữa thì ngã ra đất.

 

Vẫn là Thẩm Ngôn Lễ bảo cô chờ, anh bình tĩnh xử lý mọi chuyện rồi sau đó ôm cô đến khu để xe dưới lòng đất của trang viên.

 

“A Tường.” Thẩm Ngôn Lễ đưa tay ra nắm lấy tay cô, bàn tay anh hơi dùng sức: “Em đừng lo, có anh ở đây rồi.”

 

Trong lòng Thịnh Tường rối như tơ vò, cô khẽ trả lời anh, tiếp đó là dùng sức nắm lại tay anh.

 

Trong xe tối tăm, mười ngón tay của hai người đan vào nhau.

 

Khi bọn họ đến Kinh Hoài đã là ba giờ sáng.

 

Hành lang của khu nằm viện im ắng không một tiếng động, mùi nước sát trùng và hơi lạnh buổi đêm trong không khí tràn ngập ở khoang mũi. 

 

Ninh Viễn Tuyết đang ngồi chờ ở ghế dài bên ngoài, nghe thấy tiếng động thì lúc này mới chậm rãi đứng lên.

 

Thịnh Tường vừa xuống xe đã vội vàng chạy qua, giọng nói hơi hổn hển: “Anh à, mẹ em không sao chứ?”

 

“Bác không sao, chỉ là tự nhiên té xỉu, bây giờ vẫn còn thiếu máu, đang ngủ ở bên trong.” Ninh Viễn Tuyết vừa nói vừa chỉ vào trong phòng bệnh: “Bác sĩ vừa mới kiểm tra cho bác, tình hình trước mắt không có gì đáng ngại.”

 

“Vậy bây giờ có thể vào được không?”

 

“Được.” Ninh Viễn Tuyết trả lời, sau đó lại ngăn cản cô, ánh mắt yên lặng: “A Tường, em đợi chút đã.”

 

Thịnh Tường vốn đang nắm tay Thẩm Ngôn Lễ đi vào bên trọng, giây phút này đã nhận ra Ninh Viễn Tuyết có gì khác thường, trong lòng cô đột nhiên hốt hoảng: “Anh à! Có phải mẹ thật sự xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Anh không cần giấu em…”

 

“Không phải.” Ninh Viễn Tuyết vỗ vai cô như đang trấn an: “Anh muốn nói trong phòng bệnh còn có người khác.”

 

Thịnh Tường khó hiểu nhìn về phía anh ấy, lại thấy Ninh Viễn Tuyết đột nhiên lắc đầu.

 

Anh ấy thở dài một hơi, sau đó, anh ấy nói với cô và Thẩm Ngôn Lễ: “Không sao, hai bọn em đi vào cùng nhau cũng được.”

 

 

Trong phòng dịch vụ đơn, Lê Nghệ đang ngủ say.

 

Thật ra sức khỏe của bà ấy vẫn không tốt lắm, lặp đi lặp lại đều là một ít bệnh vặt.

 

Nhưng không ngờ lần này Lê Nghệ lại bị nghiêm trọng đến mức phải nằm viện luôn.

 

Trong lòng Thịnh Tường nóng như lửa đốt, không kịp suy nghĩ về sự khác lạ khi nãy của Ninh Viễn Tuyết, đã kéo Thẩm Ngôn Lễ đi vào bên trong.

 

Cô vừa định nhấc chân bước qua đó, lại phát hiện ra có một người đang ngồi cạnh giường bệnh.

 

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, phản chiếu lên gương mặt của người đang ngồi.

 

Hai bên giao tiếp trong thầm lặng, người kia ngẩng đầu lên trước.

 

Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, đối phương lẳng lặng mà đánh giá cô.

 

Khuôn mặt không tính là xa lạ này làm cho Thịnh Tường nhận ra ngay lập tức.

 

Là Cận Thịnh.

 

Lúc này có vô số nghi ngờ hiện ra trước mắt, Thịnh Tường bước nhanh đến trước giường, khẽ hỏi ông ấy: “Tại sao ông lại ở trong phòng bệnh của mẹ tôi?”

 

Gương mặt lạnh lùng của Cận Thịnh vẫn luôn quan sát cô. 

 

Không biết qua bao lâu, ông ấy mới chậm rãi mở miệng: “Tôi là… Một người bạn cũ của mẹ cô.”

 

Thịnh Tường mím môi, không hề quan tâm ông ấy mà đưa tay lên trán Lê Nghệ kiểm tra.

 

Sau khi Cận Thịnh cố ý dời mắt ra khỏi Thịnh Tường, ông ấy chú ý vào người đứng đằng sau cô là Thẩm Ngôn Lễ.

 

Có lẽ Thẩm Ngôn Lễ không ngờ sẽ gặp được ông ấy ở chỗ này nên có chút ngạc nhiên.

 

Nhưng dù sao anh cũng là người lăn lộn trên thương trường, một lúc sau Thẩm Ngôn Lễ đã lấy lại tinh thần, gật đầu với ông ấy, coi như sự chào hỏi giữa đôi bên. 

 

Cận Thịnh không nhìn nữa, sau khi ở lại một lúc thì cuối cùng ông ấy cũng đứng dậy, đảo mắt bước ra ngoài.

 

 

Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ trông chừng ở bên ngoài hết đêm đó.

 

Sáng sớm ngày hôm sau, điện thoại của Thẩm Ngôn Lễ không ngừng reo lên.

 

Có ai đó cứ một mực gọi điện cho anh.

 

Thẩm Ngôn Lễ không quan tâm tất cả, quyết định bật chế độ im lặng.

 

Thịnh Tường vén tóc trên trán anh: “Việc của mẹ em sẽ không xong ngay được, nếu công ty của anh có nhiều việc thì hay là anh về trước đi.”

 

“Không cần, anh lùi hết lịch rồi.” Thẩm Ngôn Lễ nắm lấy tay cô: “Mấy hôm nay anh sẽ ở Kinh Hoài với em.”

 

Thịnh Tường nhìn Thẩm Ngôn Lễ bắt đầu gọi điện thoại cho trợ lý bàn giao công việc, cô thầm nghĩ sẽ không cản được anh nên cũng tùy cho anh muốn làm gì thì làm.

 

Thật ra lúc này Ninh Viễn Tuyết không có ở đây, anh ấy đã bận cả một đêm, vừa nãy đã đi đến cửa sổ nghe điện thoại.

 

Đến bây giờ Lê Nghệ vẫn chưa tỉnh lại, Thẩm Ngôn Lễ bảo Thịnh Tường dựa vào vai anh mà nghỉ.

 

Chắc chắn mấy hôm nay hai người sẽ phải ở lại đây.

 

Cũng may ở Kinh Hoài vẫn có chung cư mà trước đây Thẩm Ngôn Lễ ở khi học đại học, bọn họ cũng coi như có chỗ để đi đi về về.

 

Qua một lúc, Lê Nghệ đã tỉnh lại.

 

Bác sĩ phụ trách và y tá tới kiểm tra phòng bệnh, nhân tiện nói về bệnh tình với người nhà bệnh nhân. 

 

Do thiếu máu não nên Lê Nghệ bị té xỉu, không có gì đáng ngại, tạm thời bà ấy vẫn chưa thể ra viện, vẫn còn cần nằm viện để theo dõi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK