Sau khi nói xong, người nọ mới kịp phản ứng, thiếu niên trước mắt này cùng lắm mới mười sáu mười bảy tuổi. Ăn mặc bình thường mà lại dắt ngựa cùng với Văn Thanh Từ, bản thân sợ hắn làm cái gì?
Gã quan sát Tạ Bất Phùng từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng khinh thường nở nụ cười nói: "Sao? Ngươi muốn trả tiền cho y à?”
Văn Thanh Từ nhận ra, mấy người đi theo sau người đàn ông dẫn đầu, đều là những tên lưu manh nổi tiếng của Tùng Tu phủ.
Trên người thiếu niên có vết thương chưa lành, lo lắng hắn trêu chọc vào mấy người này, Văn Thanh Từ vội vàng tiến lên yên lặng che Tạ Bất Phùng ở phía sau lưng, cũng hạ thấp giọng nói: "Tô thiếu hiệp, việc này không liên quan đến ngươi, ta xử lý là được rồi.”
Y dừng một chút, xoay người nói với người đàn ông dẫn đầu: "Kỷ tiên sinh, xin hãy khoan hồng thêm vài ngày nữa...... tạm thời ta chưa có ý định rời khỏi nơi đây.”
Y quán này, đã là nơi hẻo lánh nhất, nhỏ nhất Tùng Tu phủ. Chuyển đến nơi khác thật ra cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền, huống chi Văn Thanh Từ cũng không muốn bị người ta giả mạo…
"Ha ha ha Kỷ Khải Vinh, ngươi tin qua hai ngày nữa, y có thể trả tiền sao?"Cách đó không xa một người đàn ông để râu quai nón lúc này nở nụ cười.
Văn Thanh Từ mím chặt môi, y nhanh chóng tính toán trong đầu... Nếu hai ngày nay thu hồi nợ của hàng xóm xung quanh, bán thêm dược liệu, hẳn là có thể gom góp được một năm tiền thuê nhà chăng?
Chỉ là Kỷ Khải Vinh muốn cho thuê thêm một năm nữa hay không thôi.
Trên mặt Văn Thanh Từ mất đi nụ cười quen thuộc, Kỷ Khải Vinh quen biết y nhiều năm, lập tức hiểu được – tám chín phần là y không lấy ra được nhiều tiền như vậy.
“Thanh Từ ngươi còn nhớ không? Năm xưa khi ngươi tìm ta thuê y quán, ta đã nói gì? Tùng Tu phủ lớn như vậy, y quán san sát, không có chút bản lĩnh thực sự thì sống không nổi. Hiện tại thời gian năm năm trôi qua, ngươi xem ngươi kiếm được bao nhiêu tiền? "Kỷ Khải Vinh giả vờ suy nghĩ thay Văn Thanh Từ nói," Nếu ta nhớ không lầm, nhà ngươi ở gần Tùng Tu phủ...... Một nơi gọi là Sơn Du Giản đúng không? Người trong nhà hình như đều đi hái thuốc.”
Nghe đến đó, mấy người đàn ông đi theo phía sau lập tức nở nụ cười.
Văn Thanh Từ vẫn mím môi không nói, năm năm trước khi cho mình thuê y quán, Kỷ Khải Vinh giả bộ thành khẩn. Thẳng đến sau này Văn Thanh Từ mới biết được, năm đó đối phương hoàn toàn là lấy tâm tính xem kịch vui nói ra những lời kia.
Bề ngoài trông Văn Thanh Từ ôn nhuận như ngọc, hành vi, nói chuyện đều cực kỳ tao nhã, giống như cho tới bây giờ cũng chưa từng tức giận.
Kỷ Khải Vinh cho rằng hôm nay Văn Thanh Từ cũng giống như thường ngày, sẽ không phản bác lời nói của mình. Không nghĩ tới gã vừa dứt lời, Văn Thanh Từ liền cụp mắt nhẹ nhàng nở nụ cười: "Thì ra lúc trước bởi vì Kỷ tiên sinh không có bản lĩnh thật sự, không chống nổi y quán mới chuyển nó cho ta sao?"
Giọng nói của y vẫn dịu dàng như trước, nhưng lời nói ra lại tràn đầy trào phúng.
Văn Thanh Từ không nhìn thấy Tạ Bất Phùng đứng sau lưng mình bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Ngươi......”
Kỷ Khải Vinh mở to hai mắt, gã cắn răng, vuốt ve chòm râu nghẹn ra một câu: "Ta đây hảo tâm suy nghĩ cho ngươi, ngươi xem ngươi cũng không còn nhỏ tuổi nhỉ? Thay vì ở chỗ này không kiếm được tiền uổng phí thời gian, còn không bằng sớm trở về kế thừa gia nghiệp, nối dõi tông đường."
Sau khi nghe được mấy chữ "thừa kế gia nghiệp", mấy người khác lại không kìm được nở nụ cười.
Vừa nói xong, Kỷ Khải Vinh cũng đi lên phía trước, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Văn Thanh Từ.
Nhưng vừa lúc đó, Tạ Bất Phùng vẫn không lên tiếng bỗng nhiên đứng bên cạnh Văn Thanh Từ, sắc mặt hắn không vui, giống như bị lời nói vừa rồi của Kỷ Khải Vinh kích thích.
Thiếu niên cười lạnh, vỗ mạnh bàn tay Kỷ Khải Vinh từ trên vai Văn Thanh Từ xuống.
“- - A!”
Kỷ Khải Vinh không ngờ sức lực của Tạ Bất Phùng lại lớn như vậy, cánh tay nhỏ của gã lập tức bị đau như bị đá đập vào.
Kỷ Khải Vinh muốn hù dọa Tạ Bất Phùng, nhưng lại sợ hãi sức lực của thiếu niên, đành phải lui về phía sau.
Mấy người đi theo gã cũng nhìn ra, thiếu niên bên cạnh Văn Thanh Từ này, tuyệt đối là một cao thủ.
Nhớ tới tin đồn trên giang hồ có liên quan đến "Thần y", mấy người có hơi do dự mặc kệ Kỷ Khải Vinh.
Tạ Bất Phùng ép sát từng bước, không đợi Văn Thanh Từ kịp phản ứng, đã nhìn Kỷ Khải Vinh ánh mắt lạnh lùng cười nói: "Một ngàn lượng bạc có đủ không?"
“Một, một ngàn lượng? "Đám người Kỷ Khải Vinh đều cảm thấy Tạ Bất Phùng đang nói đùa.
Mà thấy gã sững sờ tại chỗ không nói lời nào, Tạ Bất Phùng thì híp híp mắt, cười chậm rãi nói: "Tiền tất nhiên ta có, ngày mai sẽ đưa tới phủ của ngươi. Chỉ là...... Muốn xem ngươi có mệnh tiêu ra ngoài hay không.”
Tiền, Tạ Bất Phùng có, chỉ là tiền trong tay hắn đều là quan ngân. Dân chúng bình thường chưa bao giờ có cơ hội gặp quan ngân, không nhận ra nó trông như thế nào.
Nếu như số bạc này được lưu thông, tất nhiên sẽ có người biết hàng nhận ra nó. Lúc đó Tạ Bất Phùng không đưa quan ngân cho Văn Thanh Từ, là do lo lắng đưa tới tai họa lao ngục cho y. Nhưng mấy người này thì không giống nhau.
Đám người Kỷ Khải Vinh bắt nạt kẻ yếu sợ cứng, thấy hôm nay Tạ Bất Phùng đi theo bên cạnh Văn Thanh Từ, ném vài câu tàn nhẫn rồi vội vàng rời khỏi hẻm nhỏ.
Chờ bọn họ đi rồi, trong hẻm nhỏ lại chỉ còn lại hai người Văn Thanh Từ và Tạ Bất Phùng.
Văn Thanh Từ khẽ thở dài một hơi, đi tới đối diện Tạ Bất Phùng. Vẻ mặt y u sầu, nhìn qua tâm sự nặng nề.
Ngay khi Tạ Bất Phùng cho rằng, Văn Thanh Từ đang lo lắng ngày mai mình không có tiền, chọc giận đám người Kỷ Khải Vinh rước lấy tai họa lớn hơn nữa, lại thấy vẻ mặt xin lỗi của y nhẹ giọng nói với mình: "Thật sự xin lỗi, để Tô thiếu hiệp cũng lội vào vũng nước đục này. Cảm ơn ngươi hôm nay đuổi bọn họ đi giùm ta, chờ ngày mai......ngươi hoãn lại một ngày đừng tới y quán, ta ứng phó bọn họ xong, ngày sau ngươi lại đến đi.”
...... Văn Thanh Từ đây là sợ liên lụy mình hay sao?
Trái tim Tạ Bất Phùng bỗng nhiên run lên, một loại cảm xúc nói không rõ ràng, trong phút chốc xông lên đầu.
Do dự một lát, Tạ Bất Phùng chậm rãi gật đầu: "Được.”
Hắn tạm thời không muốn nói cho Văn Thanh Từ biết dự định của mình.
Thấy thế, Văn Thanh Từ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, từ lúc ra ngõ đến lúc trả xe ngựa, Văn Thanh Từ không nói gì nữa, không khí trở nên có chút nghiêm túc.
Tạ Bất Phùng vẫn luôn ở bên cạnh y trầm mặc không nói.
Ngày hôm sau, Tạ Bất Phùng quả nhiên không tới y quán, nhưng Văn Thanh Từ cũng không đợi được mấy người Kỷ Khải Vinh như trong dự đoán. Cho đến khi trời tối, bọn họ đều không có xuất hiện ở ngoài viện. Mọi chuyện đều không khác gì ngày thường.
Điểm dị thường duy nhất chính là... Đại khái giờ Tuất, ngoài ngõ đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân.
Trái tim Văn Thanh Từ vẫn luôn treo cao, do dự một chút ra cửa nhìn, giây tiếp theo liền thấy một đội quan binh vội vàng biến mất ở cuối con phố dài bên ngoài hẻm nhỏ.
“Thường phu nhân, người có biết chuyện gì không? "Văn Thanh Từ không kìm được hỏi hàng xóm đã tới đây từ lâu.
Người phụ nữ liếc nhìn phố dài, thần bí cười nói với Văn Thanh Từ: "Ta nghe người ta nói, hình như là Kỷ Khải Vinh xui xẻo.”
“Kỷ Khải Vinh?”
Y quán của Văn Thanh Từ từng thuộc về Kỷ Khải Vinh, hàng xóm xung quanh đã từng bị gã lừa.
Nghĩ đến chuyện quá khứ, Thường phu nhân không khỏi vui sướng khi người gặp họa nói: "Đúng, hình như gã tiêu tiền đen gì đó... Bị người của quan phủ phát hiện."
Tính tình Kỷ Khải Vinh thích đánh bạc, gia tài vốn có đã bị gã thua bảy tám phần. Hôm nay không biết tại sao lại có tiền, nghe nói gã mang theo ngàn lượng bạc trắng, xuất hiện trong sòng bạc.
Còn không có tiêu thoải mái qua một nén nhang, đã bị quan binh không biết tới từ đâu vây quanh dẫn ra ngoài.
“Được...... Ta biết rồi, cám ơn Thường phu nhân. "Văn Thanh Từ chậm rãi gật đầu.
“Không có gì, không có gì.”
Văn Thanh Từ cũng không biết đêm nay mình trở lại y quán như thế nào, lại ngủ ra sao.
Ngay cả lúc trước khi ngủ phụ thân đàm luận y lý với y cũng không yên lòng.
Cho đến khi ngủ say, Văn Thanh Từ vẫn rối rắm một chuyện...
Thời gian này, không khỏi quá trùng hợp.
Hôm qua Tô thiếu hiệp nói muốn đưa bạc trắng tới quý phủ Kỷ Khải Vinh, hôm nay Thường phu nhân liền nói, Kỷ Khải Vinh tiêu tiền đen, bị quan phủ phát hiện.
...... Có khi nào hắn cũng bị liên lụy vào chuyện này hay không?
*
Phủ nha Tùng Tu phủ.
Kỷ Khải Vinh bị trói gô quỳ dưới mặt đất: "Ngươi, các ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta đến đây?
Trong lúc nói chuyện, giọng của gã đã không tự chủ được mà run rẩy lên. Binh lính canh giữ chung quanh đều ngậm miệng không nói, giống như một bức tượng điêu khắc.
Không khí trong phòng lập tức trở nên cực kỳ nghiêm túc. Qua một hồi lâu, tri phủ Tùng Tu mới vội vã đi vào.
Nhìn thấy người quỳ trên mặt đất,lão không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi có biết mấy ngày nay, bệ hạ vừa hay nam tuần đến Tùng Tu phủ không?”
Việc này nếu nháo lớn, mũ ô sa trên đầu lão cũng khó có thể giữ được.
“A? "Kỷ Khải Vinh sửng sốt một hồi, cuống quít giải thích," Đại nhân minh giám, đại nhân minh giám! Sao ta có thể có quan ngân? Đây nhất định là oan uổng!”
Nói xong liền gian nan di chuyển cơ thể, muốn quỳ xuống đất cầu tình.
“Oan uổng? "Tống Tu tri phủ quả thực bị gã chọc cười," Trung Thư Thị Lang đại nhân tự mình phân biệt, còn có thể giả sao?”
Nghe được bốn chữ này, Kỷ Khải Vinh rốt cục hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Trung Thư Thị Lang hiện giờ chính là người Tùng Tu phủ. Hơn mười năm trước thủ khoa cao trung, từ nay về sau vào kinh làm quan.
Mà quan chủ khảo khoa cử cao trung của hắn, chính là đương kim Thừa tướng. Dựa theo truyền thống Vệ triều, hắn cũng theo đó biến thành "Môn sinh Thừa tướng", tương lai tiền đồ vô lượng.
Kỷ Khải Vinh cố gắng suy nghĩ – đương nhiên Trung Thư Thị Lang sẽ không nhận lầm quan ngân, nói như vậy thì chính là do bạc mình bỏ ra hẳn là thật sự có vấn đề.
Gã thoáng sửng sốt, lập tức lớn tiếng nói: "Ta đã biết, ta đã biết đại nhân! Nhất định là có người hại tiểu nhân, bạc hôm nay tiểu nhân nhận được đều là do một thiếu niên ở vùng khác cho, tất nhiên là hắn trộm quan ngân, cũng giá họa cho ta. A, còn có... Tùng Tu phủ phía nam thành có một nhà y quán, trong y quán có lang trung họ Văn, y cũng là đồng phạm.”
“Mau tới phía nam thành, nếu không đi, Văn Thanh Từ kia chỉ sợ sẽ thừa dịp chạy mất! Ta còn nhớ rõ dáng vẻ của bọn họ, ta, ta sẽ vẽ tranh, có thể vẽ xuống cho đại nhân!"
Trong lúc nói chuyện, ngoài phòng bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân. Trong giọng nói của người tới tràn đầy ý cười khinh miệt, "Ngươi nói có người trộm quan ngân?"
Sau một khắc tất cả mọi người trong phòng "Bịch" một tiếng quỳ trên mặt đất.
“Tham kiến Đại hoàng tử, điện hạ vạn tuế, vạn vạn tuế…”
Đại hoàng tử? Sao chuyện này lại kinh động đến cả hoàng gia rồi?
Trên trán Kỷ Khải Vinh lập tức toát ra mồ hôi lạnh.
“Đều lui ra đi.”
“Vâng, điện hạ.”
Không đợi gã kịp phản ứng, trong phòng chỉ còn lại một mình Đại hoàng tử. Kỷ Khải Vinh cứng đờ tại chỗ, thậm chí không có dũng khí ngước mắt nhìn người tới. Gã chỉ biết đối phương chậm rãi ngồi ở trước bàn, bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
Trầm mặc một lát, bỗng nhiên dùng giọng nói tràn đầy ý cười nói: "Xem ra Kỷ tiên sinh đúng là không có mệnh tiêu tiền này.”
Giọng nói này... Hình như có chút quen tai. Kỷ Khải Vinh sửng sốt một hồi, vô cùng cứng ngắc ngẩng đầu lên.
Sau một khắc, một gương mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mắt gã.
“Là ngươi!” Gã sẽ không nhớ lầm, mấy canh giờ trước, chính là thiếu niên trước mắt này đưa bạc trắng đến phủ của mình!
Đầu óc Kỷ Khải Vinh lập tức trống rỗng.
Tạ Bất Phùng nở nụ cười, chậm rãi đứng dậy đi về phía Kỷ Khải Vinh, cuối cùng đứng ở bên cạnh gã khom lưng hỏi: “Số bạc bản cung tự tay đưa cho ngươi, ngươi có hài lòng không?”