“Ah...... "Văn Thanh Từ không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Không giống như alpha bị bản năng điều khiển, lúc này ý thức của Văn Thanh Từ cực kỳ rõ ràng.
Ngay cả lúc này, sâu trong lòng y vẫn còn sức lực để so sánh - cảm giác ngứa ran ở cổ dường như có hơi giống như bị rắn cắn.
Tạ Bất Phùng nhận ra Văn Thanh Từ thất thần, ngay sau đó răng nanh sắc nhọn đâm sâu vào da thịt.
Nương theo sự tê dại xa lạ, có máu tươi từ nơi này chảy ra.
Kích thích tố của alpha chứa một thành phần có thể làm con người tê liệt tạm thời.
Tuy Văn Thanh Từ không thể bị đánh dấu như omega, nhưng cũng không cảm thấy đau đớn.
Giờ khắc này, cảm giác bất an và căng thẳng vẫn phát sinh từ trong lòng Văn Thanh Từ, y rốt cục dựa vào bản năng thoát khỏi sự giam cầm của Tạ Bất Phùng.
Dưới sự căng thẳng, biên độ động tác của Văn Thanh Từ có hơi lớn.
Máu tươi cũng theo đó cọ vào quần áo màu xanh, để lại một vết hằn sâu vô cùng chói mắt, kèm theo đó là mùi tanh ngọt ngào.
Mùi máu tươi trên môi rốt cục đánh thức lý trí Tạ Bất Phùng, đôi mắt màu hổ phách nhạt đột nhiên trở nên thanh minh.
Tạ Bất Phùng dừng một chút, lập tức tiến lên đỡ người dậy: "... Thanh Từ, ngươi không sao chứ?”
Giọng của hắn còn khàn hơn trước, giống như lữ khách đã lâu không uống nước.Đôi môi cũng trở nên đặc biệt tươi đẹp vì dính một chút máu.
“Khụ khụ... Không sao, "Văn Thanh Từ miễn cưỡng đỡ cổ tay Tạ Bất Phùng, giữ thăng bằng," Ta không sao.”
Xe ngựa còn đang xóc nảy, Tạ Bất Phùng rốt cục sau khi biết mới nhớ tới kéo Văn Thanh Từ về vị trí vừa rồi, để cho y nhẹ nhàng tựa vào đệm mềm.
Ảnh hưởng của kỳ nhạy cảm còn chưa kết thúc, nhưng vị tanh ngọt giữa răng vẫn buộc Tạ Bất Phùng thoát khỏi trạng thái mất lý trí đó.
Hắn chậm rãi siết chặt lòng bàn tay.
“Dấu hiệu "vừa rồi cũng không khiến Tạ Bất Phùng khôi phục lại.
Cảm giác bất an và trống rỗng, thậm chí bởi vậy mà trở nên càng lúc càng rõ ràng.
Tạ Bất Phùng có thể cảm giác được, bản thân cắn lấy cổ Văn Thanh Từ, nhưng không có cảm giác đánh dấu cũng như chiếm hữu của Alpha.
“Xin lỗi...... "Tạ Bất Phùng một lần lại một lần nhẹ giọng nói.
“Không sao, không cần nói như vậy. " Giọng Văn Thanh Từ cực nhẹ.
Y dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau đi vết máu trên cổ, tựa trán lên vai Tạ Bất Phùng như đang an ủi.
Xe ngựa còn đang lảo đảo đi về phía hành cung. Người trên xe dán sát vào nhau giống như trên đời chỉ còn lại họ.
Đây không phải là lần đầu tiên Văn Thanh Từ và Tạ Bất Phùng tới sơn trang nghỉ mát này.
Mấy lần trước tới đây, Văn Thanh Từ mang theo không ít sách y học. Mà Tạ Bất Phùng cũng dựa theo sở thích của y mà tu sửa một tòa y điện vô cùng rộng rãi trong sơn trang.
Sau khi tới nơi này, phần lớn thời gian Văn Thanh Từ đều làm bạn với Tạ Bất Phùng. Thời gian còn lại thì toàn bộ tiêu phí ở trong y điện, cả ngày y đọc sách, phối dược, dường như còn bận rộn hơn lúc ở hoàng cung.
Trước sự kiện trên xe ngựa kia, Văn Thanh Từ đã quen với cuộc sống như vậy, vẫn không ý thức được rõ ràng chuyện mình không có kích tức tố, đối với Tạ Bất Phùng mà nói có ý nghĩa như thế nào.
Hiện giờ y bỗng nhiên nhận ra, bắt đầu dồn sức lực lớn nhất của mình vào việc phát triển các loại thuốc nhằm giảm bớt các triệu chứng của thời kỳ nhạy cảm.
Sơn trang nghỉ mát rất lớn, nhưng hầu hết những nơi gần núi và sông đều hơi ẩm ướt, nên không thích hợp để lưu trữ dược liệu.
Bởi vậy y điện liền bị tu sửa ở một góc xa xôi.
Sau khi kết thúc nửa ngày làm việc, chạng vạng tối Văn Thanh Từ cùng thái giám trong sơn trang đi vào bên trong.
Lúc đi qua núi giả, y bỗng nhiên dừng bước, do dự một chút quay đầu lại hỏi người bên cạnh: "Cảnh Thiện, ngươi có ngửi thấy mùi thơm gì không?"
Thái giám sửng sốt, ngơ ngác lắc đầu, cuối cùng cuống quít bổ sung, "Không đúng không đúng, ta ngửi được một chút mùi đất.”
Mấy canh giờ trước, nơi này mới có một trận mưa. Không khí xung quanh đầy mùi đất.
Chẳng lẽ Văn Thanh Từ nói cái này sao?
“...... Thế à? "Văn Thanh Từ không khỏi cúi đầu nhẹ giọng nói.
Sau khi dừng lại vài giây, y lại ngẩng đầu cười với tiểu thái giám bên cạnh: "Quên đi, không phải chuyện lớn gì. Chúng ta đi về phía trước đi.”
“Vâng, Văn đại nhân.”
Sau khi vòng qua hòn non bộ, mùi thơm kia càng ngày càng rõ ràng, Văn Thanh Từ không kìm được nhíu chặt mày.
Rối rắm hồi lâu, y giả vờ tùy ý hỏi: "Mấy ngày gần đây có huân hương không?”
“Hồi Văn đại nhân, vẫn chưa huân hương.”
Không có hương sao?
Nếu như nói vừa rồi Văn Thanh Từ chỉ mơ hồ ngửi được mùi thơm, có thể là ảo giác. Như vậy hiện tại mùi nồng nặc đọng lại trên chóp mũi y lúc này đã nói cho Văn Thanh Từ biết tất cả những điều này chắc chắn là sự thật.
Trong đầu Văn Thanh Từ hiện lên một suy đoán có phần hoang đường.
...... Chẳng lẽ mình ngửi được mùi kích thích tố?
Không, sao có thể thế được?
Tuyến của mình vì độc mà bị hủy hoại, không thể ngửi được mùi vị của kích thích tố.
Mặc dù cũng không phải là Thái Thù cung, nhưng sơn trang tránh nóng này cũng được canh giữ nghiêm ngặt.
Trong viện có thị vệ tuần tra không ngừng, mỗi gian cung thất đều có cung nữ hoặc thái giám canh giữ ở cửa.
Ngay khi Văn Thanh Từ miên man suy nghĩ, một đôi thị vệ mặc giáp bạc bỗng nhiên từ một bên khác của sơn trang đi tới.
Nhìn thấy Văn Thanh Từ và Cảnh Thiện, bọn họ dừng lại, cúi đầu hành lễ từ xa. Nhưng trong nháy mắt này, vừa vặn có gió nhẹ xuyên qua hồ nước của sơn trang nghỉ mát, từ phương hướng của những thị vệ kia thổi về phía Văn Thanh Từ.
Gió cũng không lớn, thậm chí chỉ vén đuôi tóc Văn Thanh Từ lên. Nhưng khiến hơi thở cách đó không xa rõ ràng truyền tới chóp mũi Văn Thanh Từ.
Y ngửi thấy một mùi hương vô cùng rõ ràng.
Văn Thanh Từ không biết nên hình dung mùi này như thế nào. Nó tựa như hương liệu Tây Vực không cẩn thận làm đổ, hỗn hợp với nhau.
“Khụ khụ...... "Văn Thanh Từ theo bất giác ho vài tiếng, che ống tay áo lên chóp mũi.
Tiếp theo dưới ánh mắt lo lắng của Cảnh Thiện, nhẹ nhàng gật đầu với đối phương, vòng qua đám thị vệ kia đi về hướng vừa rồi.
Y nhanh chóng nghĩ thầm trong đầu: Quân. Người, còn có đội ngũ thị vệ trong Thái Thù cung, chỉ sợ là địa phương có tỉ lệ alpha cao nhất cả Vệ triều.
Vừa rồi mình ngửi thấy, tám chín phần mười chính là mùi kích thích tố.
Tuyến của chính mình, là bị độc của "Thiên từ" tổn thương.
Loại tổn thương này sâu đến thần kinh, cơ hồ là hoàn toàn không thể đảo ngược. Nhưng hiện nay độc của Thiên Từ trong cơ thể mình đã giải, ảnh hưởng của nó theo thời gian trôi qua mà dần dần yếu bớt, tuyến giáp cũng bởi vậy mà có được một chút khôi phục cũng không phải là không có khả năng.
Quan trọng nhất là......
Mấy ngày trước Tạ Bất Phùng đã rót kích thích tố vào trong cổ của mình.
Và trong thời hiện đại, "liệu pháp kích thích tố" là một cách lớn để điều trị rối loạn tuyến.
Nghĩ tới đây, Văn Thanh Từ lập tức căng thẳng, y khó khăn điều chỉnh hơi thở. Một cơn gió nhẹ khác thổi qua từ xa, mang lại một chút mát mẻ.
Văn Thanh Từ vô cùng xác định, mặc dù mình có thể ngửi thấy mùi này, nhưng không hề bị nó ảnh hưởng chút nào.
Dù sao tuyến của mình, vẫn đang trong trạng thái tổn thương.
Nghĩ đến điểm này, trái tim vẫn treo lơ lửng của y mới chậm rãi buông xuống.
……
Mặt trời dần dần chìm về phía tây, rơi xuống phía sau dãy núi sơn trang nghỉ mát. Ngay khi tia nắng cuối cùng sắp biến mất ở phía chân trời, Văn Thanh Từ rốt cục về tới chỗ ở.
Bước chân của y có chút nặng nề.
Thái giám canh giữ ở ngoài điện khom lưng mở cửa phòng cho Văn Thanh Từ.
Y gật đầu với thái giám, rốt cục điều chỉnh hô hấp, chậm rãi đi vào.
Lúc này đây tâm tình Văn Thanh Từ hết sức lo lắng. Tuy rằng đã ở trên đường đã suy nghĩ bảy tám phần nguyên do, thế nhưng người không quen với sự tồn tại của kích thích tố như y vẫn cảm thấy đột ngột và xa lạ.
Văn Thanh Từ căng thẳng, mình có thể bị ảnh hưởng bởi kích thích tố của Tạ Bất Phùng hay không?
Lại có chút chờ mong muốn biết kích thích tố của đối phương, đến tột cùng là mùi gì.
Mặc dù xung quanh y và trong Thái Thù cung, mặc dù có không ít alpha và omega, nhưng lén bàn luận chuyện riêng tư của đế vương, chính là tội lớn.
Cho tới bây giờ, Văn Thanh Từ vẫn chẳng biết gì cả.
"Thanh Từ, sao đứng ở nơi đó không tiến vào?"Thấy y đến, Tạ Bất Phùng cách đó không xa chậm rãi buông tấu chương xuống, nhìn lên người Văn Thanh Từ.
Nói xong, liền đi xuống bậc thềm đi về phía y.
“Không có việc gì. "Văn Thanh Từ nở nụ cười, thắp sáng ngọn nến bên cạnh.
Ngọn lửa lập tức loé lên, chiếu sáng gương mặt Tạ Bất Phùng vừa mới đi tới nơi này.
Mà cùng một lúc, hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay cọ qua môi Văn Thanh Từ.
Cùng với đó là một mùi lạ…
Thái y thân mặc đồ xanh nhạt, theo bản năng ngừng thở, không khỏi lui về phía sau.
Tạ Bất Phùng lại giống như là nhận ra cái gì đó chậm rãi híp mắt, đến gần Văn Thanh Từ: “ Sao thế ái khanh?"
Vừa rồi, một khắc khi nến cháy lên kia. Văn Thanh Từ đột nhiên ngửi thấy một cỗ mùi cây cỏ cháy nhàn nhạt khó nhận biết.Cùng với đó là mùi thơm nồng nàn của rượu.
Mùi cây cỏ cháy không nồng nặc, thậm chí có thể dễ dàng bỏ qua.
Nhưng trong nháy mắt lại kéo trí nhớ của Văn Thanh Từ về mấy năm trước - -
Y như là về tới Trường Nguyên, về tới xa xa nhìn thấy Tạ Bất Phùng cưỡi chiến mã, cùng lửa trại, mang theo ngàn vạn binh lính đi về phía ngoài thành.
Trái tim Văn Thanh Từ tăng nhanh nhịp đập theo đoạn ký ức kia.
Ngay khi hắn do dự có nên nói cho Tạ Bất Phùng biết y ngửi thấy cái gì hay không.
Người đứng đối diện đột nhiên rút trâm ngọc trên đỉnh đầu y xuống. Trong phút chốc, tóc đen rơi lả tả như thác nước.
Tạ Bất Phùng vô cùng tham lam tựn cằm lên vai Văn Thanh Từ, hít sâu một hơi.
“Thanh Từ, ngươi có ngửi thấy mùi gì không? " Giọng khàn khàn trầm thấp, từ bên tai y truyền tới.
...... Mùi?
Chẳng lẽ Tạ Bất Phùng phát hiện mình có thể ngửi được kích tức tố của hắn sao?
Văn Thanh Từ bất giác cắn môi.
Đang lúc y rối rắm giờ phút này có phải nên ăn ngay nói thật hay không, Tạ Bất Phùng lại giành trước một bước, hình dung mùi kia ra.
Giống như hương hoa ngọc lan, lại mang theo một chút vị đắng nhàn nhạt.
“Ái khanh, ngươi ngửi được không?”