“Sao vậy, ái khanh?”
Văn Thanh Từ híp mắt nhìn về phía khe hở trên cành lá ngọc lan. Giọng của y vẫn dịu dàng bình tĩnh như thường ngày, nhưng lại rất chắc chắn: " Chỉ có một con đường làm y thôi, thần tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm. Cho nên chỉ sợ bệ hạ không có cơ hội làm hôn quân đâu.”
Ánh mắt Văn Thanh Từ như vệt nước sơn như một đầm nước u ám. Tất cả cảm xúc ngày xưa đều giấu dưới đôi mắt đen kịt này.
Giờ khắc này ánh mặt trời bị cành lá Ngọc Lan cắt vụn, chiếu hết vào đáy mắt Văn Thanh Từ. Trong khoảnh khắc chiếu sáng đôi mắt này, sinh ra ánh sáng vụn vặt.
Mái tóc dài trượt khỏi ngón tay Tạ Bất Phùng, đáp lại trên vai Văn Thanh Từ. Tạ Bất Phùng thấy Văn Thanh Từ lại cụp mắt nở nụ cười.
“Huống hồ, chuyện An Bình tướng quân thần cũng không thể mặc kệ, "Ánh mặt trời quá chói mắt, lông mi Văn Thanh Từ bị lay động," Nếu thần không cứu ông ấy, thiên hạ này cũng không ai có thể cứu ông ấy.”
Trong lúc nói chuyện, khuôn mặt tái nhợt dường như đã có thêm màu sắc. Những lời mà Văn Thanh Từ nói nếu là do người khác nói ra, chắc chắn sẽ lộ ra cuồng vọng. Nhưng từ trong miệng của y nói ra, sự tình vốn nên như thế dường như lại trở nên tầm thường.
*
Hai mươi năm trước, "Y" là chủ đề duy nhất của cuộc đời Văn Thanh Từ. Sau khi quyết định ngày phẫu thuật, Văn Thanh Từ cả ngày không rời sách.
Liều lượng thuốc gây mê được tính toán lại, y ném hoàng đế bệ hạ xa xa qua một bên. Thậm chí thiếu chút nữa lại đuổi Tạ Bất Phùng về giường hắn thường ngủ.
Năm ngày trôi qua cực rất nhanh, đảo mắt đã đến thời gian ước định với An Bình tướng quân.
Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên, còn có mấy vị thái y khác cùng đi. Thái y lệnh cho Vũ Quan Lâm ngồi xe ngựa ra khỏi cung, vào trong phủ tướng quân.
Xung quanh phủ tướng quân An Bình vẫn được trọng binh canh gác như trước, dân chúng sớm biết tin tức thì vây quanh đường phố phụ cận túm năm tụm ba xì xào bàn tán.
Văn Thanh Từ vẫn luôn ở trên xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần. Thẳng đến khi vào phủ tướng quân An Bình mới chậm rãi mở mắt.
“Văn đại nhân, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng. "Thái y dẫn theo Văn Thanh Từ đi vào" Phòng giải phẫu "mới tu sửa.
Phần lớn giường của Vệ Triều được đặt cạnh dán sát vào tường, mặt giường rộng lớn lại có khung giường. Như vậy rất bất lợi cho phẫu thuật.
Mấy ngày nay Văn Thanh Từ vừa chuẩn bị ở Thái y thự vừa nhờ người dựa theo bản vẽ mình vẽ làm một cái giường mới.
Giường gỗ mới chế thành chỉ rộng hơn nửa mét, miễn cưỡng có thể nằm một người, hơn nữa cao hơn so với giường bình thường.
Như vậy sẽ thuận tiện cho thái y thao tác từ hai bên, không xuất hiện tình huống khom lưng không thăm dò được bệnh nhân.
Phủ tướng quân An Bình cố ý dọn ra một gian phòng trống, cái giường kia đặt ở chính giữa phòng.
Trừ cái đó ra, cửa sổ phòng cũng bị sửa lớn hơn rất nhiều, cửa sổ hoa che ánh sáng lúc trước đã bị dỡ bỏ toàn bộ.
Sau khi vào cửa, Văn Thanh Từ dùng lửa khử trùng chiếc kẹp phẫu thuật bằng bạc hỏi Hoắc Nhất Khả vẫn luôn canh giữ ở đây, "Tướng quân đại nhân kiêng ăn bao lâu rồi?”
“Bẩm đại nhân, đã sáu canh giờ rồi.”
"Được," Văn Thanh Từ đặt đồ vật trong tay lên trên khay kim loại, nghiêng người dặn dò Hoắc Nhất Khả, " Lát nữa ngươi phụ trách quan sát hô hấp của An Bình tướng quân, còn có mạch đập, cũng nói những số liệu này cho y sĩ phía sau, bảo hắn ghi vào chẩn tịch."
“Vâng!”
Chuyện ở Liên Hòa, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Hiện nay không ai có thể phủ nhận, lý luận kia của Văn Thanh Từ ở phương diện xử lý dịch bệnh rất có hiệu quả.
Nhưng mà... Mổ bụng cắt bỏ nội tạng, điều này đối với đại đa số người mà nói vẫn có hơi quá đáng. Cũng không phải tất cả thái y đều đứng về phía Văn Thanh Từ. Khác với thái độ mập mờ ba phải từ trước tới nay của Vũ Quan Lâm.
Những thái y lớn tuổi khác đều tỏ vẻ không hiểu rất công khai, cũng có một bộ phận thái y trẻ tuổi giữ thái độ nghi ngờ đối với việc này.
Văn Thanh Từ chỉ cần dựa vào thân phận Thái y lệnh và Hàn Lâm là có thể ép những âm thanh này xuống, nhưng y không làm như vậy.
Những người mà Văn Thanh Từ dẫn đến phủ tướng quân An Bình hôm nay đều là, những thái y tự nguyện theo y tới đây, hầu hết trong số đó đã từng tới Liên Hòa.
Mọi việc chuẩn bị trước khi mổ đã kết thúc, An Bình tướng quân cũng ăn đan hoàn, lâm vào trong mê man.
Xác định tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, Văn Thanh Từ hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người liếc mắt nhìn Tống Quân Nhiên, tiếp theo gật đầu ý bảo mình đã chuẩn bị xong rồi.
Tay trái Văn Thanh Từ cầm bút còn tạm được chứ cầm dao thì rất khó. Ca phẫu thuật này cần dùng móc câu kéo gan ra, bởi vậy chỉ có thể do Tống Quân Nhiên làm.
“Bắt đầu đi sư huynh.”
“Được.”
Lúc này đang là giữa trưa, ánh nắng chói chang chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Tay phải Văn Thanh Từ cầm lấy dao bạc, chậm rãi cắt chéo sườn trên bên phải An Bình tướng quân.
Mùi máu tươi lập tức tràn đầy căn phòng.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng tất cả mọi người bao gồm cả Tống Quân Nhiên bất giác nhíu chặt lông mày vào giờ khắc này.
Mặt Văn Thanh Từ không đổi sắc, thỉnh thoảng mở miệng chỉ huy Tống Quân Nhiên kéo gan và cơ bụng ra theo lời mình nói.
“Đem băng gạc lại đây, đặt ở chỗ này.”
“Vâng. "Y sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng lập tức đắp gạc nước muối ấm lên vết thương theo lời y nói.
Mặc dù hắn trả lời lưu loát nhưng động tác trên tay, vẫn khẽ run rẩy vì căng thẳng.
“Không sao đâu, "Văn Thanh Từ chậm rãi an ủi hắn," Xuất huyết không nhiều lắm, tạm thời không có chướng ngại lớn.”
Đây là ca phẫu thuật đầu tiên của Văn Thanh Từ trong thời đại này, ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Chỉ là trong lòng tuy có lo lắng nhưng lại không hề biểu hiện ra ngoài.
Bởi vì sự trấn định của Văn Thanh Từ, những người khác trong phòng cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Ngoại trừ y học, Thần Y Cốc còn nổi tiếng khắp giang hồ với ám khí và khinh công.
Tuy sức ngón tay của Văn Thanh Từ yếu, nhưng cực kỳ linh hoạt. Sau khi làm xong tất cả, tầm nhìn rốt cục rõ ràng, Văn Thanh Từ dùng một dụng cụ nhẹ nhàng nhấc túi mật lên và bắt đầu quá trình cắt bỏ túi mật quan trọng nhất.
……
Không khí trong phòng nghiêm trọng.
Mà trong phủ tướng quân An Bình, mọi người đang quỳ gối trong Phật đường. Phu nhân tướng quân từ khi bắt đầu phẫu thuật đã không ngừng dập đầu ở đây. Trong miệng lại lặp đi lặp lại kinh văn, khẩn cầu bình an thuận lợi.
Thấy trong phòng một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì, Chiêm Minh Giang quỳ gối trước tượng Phật hơi do dự xoay người, nhìn về phía người quỳ bên cạnh mình.
“Mẫu thân, người nói thời gian dài như vậy cũng không có động tĩnh, bên kia......”
“Minh Giang, không thể nói bậy, " Hai tay phu nhân tướng quân chắp trước ngực, nhắm mắt quỳ gối trước tượng Phật nhẹ nhàng lắc đầu, dừng lại vài giây sau mở mắt chậm rãi nói," Có Văn đại nhân ở đây, nhất định sẽ không sao.”
Tuy miệng bà nói vậy nhưng giọng nói cũng trở nên khô khốc vì căng thẳng.
“... Vâng, mẫu thân. "Chiêm Minh Giang mím môi, lại dập đầu trước tượng Phật.
Lúc này, không chỉ có người trong phut An Bình tướng quân sốt ruột. Dân chúng vây xem bên ngoài còn sốt ruột hơn, tiếng xì xào bàn tán truyền khắp bãi đất trống ngoài phủ.
“Lúc trước nói phải mất bao lâu?”
“Hình như nói không tới một canh giờ.”
“Chẳng phải sắp tới rồi sao?”
“Đúng......”
Trong phòng có hai tờ giấy chứa đầy thông tin về mạch và nhịp tim, Hoắc Nhất Khả lại một lần nữa đặt tay lên cổ tay An Bình tướng quân. Tuy rằng không còn căng thẳng như trước, nhưng mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay vẫn nhắc nhở gã rằng cửa ải hôm nay cũng không đơn giản.
Gã không khỏi ngước mắt lên nhìn Văn Thanh Từ đang ghi chép số liệu, y mặc áo trắng tay áo hẹp, vẫn là vẻ mặt vừa rồi.
Nhưng đã qua một canh giờ, sắc mặt Văn Thanh Từ tái nhợt hơn lúc đầu rất nhiều, ngay cả miệng cũng mất đi màu sắc.
Sức khoẻ Văn đại nhân không tốt.
Thấy thế, tim Hoắc Nhất Khả bỗng thắt lại, mà Tống Quân Nhiên đứng bên cạnh Văn Thanh Từ đang cắn chặt răng.
Tất cả mọi người đang yên lặng tập trung vào Văn Thanh Từ, không giống như bọn họ, Văn Thanh Từ hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ và lo lắng về tình trạng của chính mình lúc này.
Trong thế giới của y chỉ còn lại sự ấm áp của cơ quan nội tạng, còn có dao bạc nắm ở trong tay.
Trán Văn Thanh Từ toát ra mồ hôi lạnh, nhưng đôi mắt đen như mực kia vẫn bình tĩnh như cũ.
“Lấy đĩa bạc lại đây. " Giọng nói trong trẻo lại có chút mệt mỏi, phá vỡ sự yên tĩnh của cả phòng.
Rốt cục thì cơ quan nội tạng bị bệnh biến cũng bị cắt xuống!
Tim vị y sĩ đứng sau lưng Văn Thanh Từ lỡ nhịp, lập tức cầm khay bạc đi tới.
“Thay kim.”
“Vâng!”
Căn phòng vừa rồi im lặng giờ đây lại sống động trở lại, cho đến lúc này, mạch của tướng quân An Bình vẫn ổn định. Ánh mắt của các thái y xung quanh đã lộ ra vẻ vui mừng, nhưng người mổ là Văn Thanh Từ, từ đầu đến cuối đều không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của thế giới bên ngoài.
Y cẩn thận khâu giường túi mật bằng kim bạc, sau khi xác nhận cơ quan nội tạng không rỉ máu, mới bắt đầu đóng bụng, cuối cùng khâu da.
Dựa theo liều lượng tính toán lấy thuốc giải gây mê cho An Bình tướng quân.
"Khụ khụ... Qua hai nén nhang nữa, tướng quân sẽ khôi phục ý thức," Văn Thanh Từ dặn dò y sĩ bên cạnh, "Trong khoảng thời gian này phải nhớ tiếp tục bắt mạch, chờ ông ấy tỉnh lại, nói chuyện với ông ấy, đừng để ông ấy ngủ."
“Vâng, Văn đại nhân. "Y sĩ vội vàng gật đầu, ghi nhớ lời Văn Thanh Từ nói.
Mồ hôi lạnh từ trán Văn Thanh Từ rơi xuống cánh tay, lúc này toàn thân y lạnh ngắt, mất hết sức lực nhưng vẫn nhẹ giọng lặp lại trọng điểm cuối cùng: "Có thể rửa sạch vết thương rồi.”
Khoảnh khắc ca mổ kết thúc, sự mệt mỏi ùn ùn kéo đến cuối cùng cũng cuốn theo Văn Thanh Từ.
“...... Thành công?!”
“Mạch tượng của An Bình tướng quân vẫn vững vàng!”
Chưa kịp vui sướng, giọng nói bên tai bỗng nhiên trở nên vô cùng mờ mịt.
Văn Thanh Từ bất giác lui về phía sau nửa bước, lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất.
“Văn, Văn đại nhân?”
Sau khi nghe được giọng nói sốt ruột của người chung quanh, Văn Thanh Từ còn chưa kịp xua tay nói cho hắn biết mình không sao đã hoàn toàn mất đi ý thức, nặng nề ngã xuống.
Cũng may, cũng may mình kiên trì đến bây giờ.
Giây phút y ngất đi, Văn Thanh Từ không khỏi cảm thấy vui mừng trong lòng - -
Văn Thanh Từ loáng thoáng cảm thấy trán mình có hơi lạnh lẽo. Dường như có ai đó đã đặt một chiếc khăn lụa nhúng nước lên trán y, động tác của hắn vô cùng cẩn thận, thả khăn lụa xong, lại chậm rãi cầm tay mình.
Ngón tay đối phương thon dài hữu lực, lòng bàn tay phủ một lớp vết chai mỏng, hẳn là do cầm kiếm lưu lại.
Kiếm…
Suy nghĩ của Văn Thanh Từ càng lúc càng rõ ràng, người nắm tay mình là Tạ Bất Phùng.
Sau khi nhận ra chuyện này Văn Thanh Từ cố gắng hoạt động tay phải, muốn nắm lại nhưng y đang trong trạng thái mê man, gần như không còn chút sức lực nào. Dù cố gắng ra sao thì ngón tay cũng chỉ hơi cong cong mà thôi.
Nhưng ngay sau đó Tạ Bất Phùng lại nắm chặt lòng bàn tay y.
Tiếp theo, bên tai vang lên tiếng ồn ào.
“...... Tỉnh rồi, đệ ấy không sao. Vừa rồi chỉ là mệt nhọc quá độ, lại bị cảm nắng mà thôi. Nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”
“Bao lâu?”
“Này, đại khái ba canh giờ.”
Đây là giọng của Tống Quân Nhiên, không kịp nghĩ nhiều, Văn Thanh Từ lại một lần nữa mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, y ngửi được một mùi thơm ngọt ngào. Văn Thanh Từ mơ mơ màng màng mở mắt nhìn thấy -- đỉnh đầu mình là một màn giường màu xanh nhạt thêu hoa lan, nhìn qua có chút xa lạ.
Nơi này không phải Thái y thự?
Văn Thanh Từ khựng lại một lúc mới nhớ ra, hình như lúc này mình đang ở Vong Đàn Uyển. Đây là trạch viện năm đó phế đế ban cho y.
Vị trí của Vong Đàn Uyển rất thuận tiện, cách phủ tướng quân cũng không xa. Tiếc nuối duy nhất là diện tích cũng không quá lớn.
Văn Thanh Từ nằm trong phòng ngủ, có thể nghe thấy giọng nói mơ hồ của bách tính ngoài viện.
Dường như họ đang ăn mừng điều gì đó, mà hương thơm ngọt ngào trong phòng chính là bay ra từ trong bát nhỏ trong phòng.
“Tỉnh rồi à? " Giọng Tống Quân Nhiên, bỗng nhiên vang lên ở cửa.
“Khụ khụ...... Sư huynh.”
Sau khi Văn Thanh Từ mở miệng mới phát hiện, giọng của mình có hơi khàn khàn. Tống Quân Nhiên đi tới đặt tay lên trán Văn Thanh Từ, dừng vài giây sau nói: "Hạ sốt rồi, xem ra ta tính thời gian coi như chính xác.”
Tiếp theo bưng nước đặt ở bên cạnh tới, chậm rãi đưa vào trong miệng Văn Thanh Từ.
Một ly nước ấm vào bụng, cổ họng Văn Thanh Từ dần dần khôi phục lại. Mặc dù đầu còn hơi đau nhưng suy nghĩ đã dần dần trở nên rõ ràng.
Y không kìm được nhìn về phía sau lưng Tống Quân Nhiên.
...... Tạ Bất Phùng ở đâu?
Chú ý tới ánh mắt sư đệ, Tống Quân Nhiên không kìm được chậc một tiếng, hỏi y: " Sao thế? Đang tìm Tạ Bất Phùng à?”
“...... Đúng.”
“Ta gọi hắn vào bếp,” Tống Quân Nhiên nói ra lời này không nhịn được cười,," Ta nghe nói sư đệ mấy năm trước vẫn luôn chăm sóc hắn, còn làm đồ ăn cho hắn. Như thế nào cũng phải có đi có lại chứ.”
Văn Thanh Từ lúc này mới phản ứng lại, bát canh ngọt đặt trên bàn chính là do Tạ Bất Phùng làm.
“Vì sao phải làm cái này? " Giọng Văn Thanh Từ còn có hơi khàn khàn. Y mơ hồ nhận ra, trên bàn bày hẳn là canh ngọt đào keo ngân nhĩ phượng lê. Món canh này phổ biến xung quanh Tùng Tu phủ, làm rất phức tạp.
Văn Thanh Từ cũng chỉ ăn qua một lần, nhưng bởi vì quá ngọt ngào mà không nếm qua nữa.
Lần này Văn Thanh Từ nhìn thấy rõ ràng trên mặt Tống Quân Nhiên có dòng chữ: Thù lớn đã báo được: " Đương nhiên là ta nhờ người nói cho hắn biết, nói ngươi từ nhỏ đã thích cái này, ở trong cốc ngày nào cũng ăn.”
Tạ Bất Phùng không có kỹ năng nấu nướng, Tống Quân Nhiên vốn tưởng rằng mình chỉ lừa chút thôi.
Không ngờ sau khi vào phòng bếp không bao lâu, hắn đã phái gã sai vặt tới hỏi, Văn Thanh Từ lúc nhỏ thích ăn nhất là cái gì.
Xem ra là muốn nghiêm túc làm thật.
Căn cứ vào tâm lý tìm chuyện phiền cho Tạ Bất Phùng, Tống Quân Nhiên liền đem đáp án "Đào giao ngân nhĩ phượng lê ngọt" nói cho gã sai vặt.
Cũng thiệt thòi như thế, Tạ Bất Phùng mới không có phát hiện Tống Quân Nhiên đang cố ý chỉnh mình.
Trong lúc nói chuyện, lại có tiếng bước chân vang lên ngoài phòng.
Là Tạ Bất Phùng.
Ngoài cung Tạ Bất Phùng vẫn mặc một bộ đồ đen đơn giản, mái tóc dài màu mực hơi xoăn bị buộc cao cao sau đầu. Chợt liếc mắt nhìn lại...... Giống như là trở lại năm đó. Mà trong tay Tạ Bất Phùng, còn bưng một cái chén nhỏ.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Tống Quân Nhiên còn chưa tắt, y lo lắng sư huynh của mình sẽ bị lộ, đối phương còn chưa kịp đứng vững, Văn Thanh Từ đã gượng dậy, chuyển đề tài từ bát canh đi, "Khụ khụ... Bệ hạ, khi nào chúng ta hồi cung?"
Quả nhiên, Tống Quân Nhiên lập tức nhíu mày: "Mặc dù sức khoẻ của đệ may mắn không có vấn đề gì lớn, không cần phải nằm, nhưng không chịu được lăn qua lăn lại. Hôm nay vẫn nên ngoan ngoãn ở chỗ này nghỉ ngơi đi, trở về làm cái gì?"
Biểu tình của hắn vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên là đã quên luôn chuyện canh ngọt.
Tạ Bất Phùng chậm rãi ngồi ở bên giường, đặt bát sang bên cạnh, nâng người đang gian nan đứng dậy dậy.
Văn Thanh Từ rốt cục thấy rõ, trong bát này đựng canh đậu xanh giải nhiệt.
“Nghỉ ngơi cho tốt, chuyện hồi cung ngày mai hãy nói, "Giọng Tạ Bất Phùng không thương lượng," Ăn trước đi.”
Biểu cảm trên mặt hắn rất bình tĩnh, nếu không phải Tống Quân Nhiên nói, Văn Thanh Từ hoàn toàn nhìn không ra hai chén canh trên bàn đều là Tạ Bất Phùng đích thân làm.
"Bệ hạ nói rất đúng," Thấy thế, Tống Quân Nhiên lại nhớ tới kiệt tác của mình, hắn không khỏi nhíu mày nói, "Sư đệ nếm thử trước đi, từ nhỏ đệ đã thích..."
Sao huynh ấy lại nghĩ tới chuyện này!
"Sư huynh --" Lo Tống Quân Nhiên miên man suy nghĩ trong lòng, bại lộ chuyện hắn lừa gạt Tạ Bất Phùng, Văn Thanh Từ lập tức mở miệng cắt ngang lời đối phương, "Khụ khụ......Huynh, huynh có thể đi ra ngoài một chút không?"
Tống Quân Nhiên không khỏi sửng sốt: "Vì sao?”
Nghe vậy, ngay cả Tạ Bất Phùng cũng hơi nghi hoặc nhìn sang.
Tầm mắt Văn Thanh Từ nhanh chóng đảo qua phòng, sau đó chậm rãi dừng lại trên bát canh đào. Y cắn răng, chậm rãi nhắm mắt lại nói: "Bởi vì...... Bởi vì tay đệ không có sức.”
“Cho nên cần bệ hạ tới giúp đệ...... Giúp đệ bưng canh lên.”
Nói xong những lời này, mặt Văn Thanh Từ lập tức đỏ bừng.
Xấu hổ, thật sự là quá xấu hổ.
Tuy rằng mình không có sức nhưng trì hoãn một hồi, đứng dậy ngồi ở bên cạnh bàn ăn cũng không thành vấn đề.
Nhưng vì muốn nhanh chóng đuổi Tống Quân Nhiên ra ngoài, Văn Thanh Từ chỉ có thể như thế.
Tống Quân Nhiên lúc này trừng to hai mắt.
[Chuyện gì xảy ra vậy chứ!]
[Tạ Bất Phùng rót thuốc mê hồn gì cho sư đệ vậy?]
Văn Thanh Từ vừa nói xong, trên mặt Tạ Bất Phùng có thêm ý cười. Hắn nhẹ nhàng đỡ Văn Thanh Từ ngồi xuống, tiếp theo đứng dậy đi tới bên cạnh bàn bưng canh ngọt lên.
Đồng thời không quên trầm giọng hỏi Tống Quân Nhiên: "Tống công tử không đi, là còn muốn nhìn cái gì sao?”
Nói xong, liền gọi gã sai vặt tới, dẫn "Tống công tử bận rộn cả ngày" về phòng của hắn.
Chẳng mấy chốc mà trong phòng chỉ còn lại có hai người. Văn Thanh Từ ở bên giường, rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà không đợi y bình tĩnh lại, Tạ Bất Phùng đã bưng canh ngọt độ ấm vừa phải đi tới.
Tạ Bất Phùng mặc đồ đen vén tóc ra sau tai cho Văn Thanh Từ, tiếp theo dùng thìa trộn canh đào, chậm rãi nói: "Sư huynh ngươi nói, từ nhỏ ngươi đã thích loại canh này.”
Lúc này khoảng cách giữa hai người có hơi gần, Tạ Bất Phùng cố ý nói chậm, phối hợp với tiếng thìa chạm nhẹ vào chén sứ sinh ra tiếng leng keng, nghe vô cùng nguy hiểm.
Văn Thanh Từ dừng một chút, đang chuẩn bị gật đầu lại nghe Tạ Bất Phùng nói: "Nhưng theo trẫm biết, ái khanh cũng không thích đồ ngọt như thế. Thậm chí ngay cả cháo ngọc lan cũng chỉ cho mật ong.”
Tạ Bất Phùng thích Văn Thanh Từ, ghi tạc tất cả sở thích và khẩu vị của đối phương trong lòng.
Hắn thậm chí không cần nghe được tiếng lòng của Tống Quân Nhiên đã đoán ra, lời ấy của đối phương là đang cố ý lừa gạt mình.
“Vậy...... "Vậy sao bệ hạ phải nghe lời Tống Quân Nhiên?
Văn Thanh Từ còn chưa nói xong, âm thanh phía sau đã bị động tác của Tạ Bất Phùng cắt đứt.
Có cái gì đó mềm mại đang nhẹ nhàng dán lên, đầu lưỡi của y đau nhức, tiếp theo đã bị vị phượng lê ngọt nhẹ tràn vào. Hơi thở của hai người lập tức quấn lấy nhau.
Nhớ tới sức khoẻ Văn Thanh Từ, nụ hôn mang theo hương phượng lê này là sự dịu dàng chưa từng có.
Tạ Bất Phùng nhẹ nhàng ôm Văn Thanh Từ vào lòng, trằn trọc hôn từng góc một. Hương vị ngọt ngào bao bọc hai người từng chút từng chút một......
Suy nghĩ của Văn Thanh Từ bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, thì ra Tạ Bất Phùng tương kế tựu kế, mục đích nấu chén canh này là ở đây.
Hoàng đế Vệ triều quả nhiên không mua bán lỗ vốn bao giờ!
*
Sau khi Tạ Bất Phùng kế vị, Ung Đô không còn lệnh giới nghiêm nữa. Về đêm, đường phố tấp nập người đi bộ tạo nên khung cảnh nhộn nhịp như phiên chợ trời.
Văn Thanh Từ lại nghỉ ngơi mấy canh giờ, thẳng đến giờ Tuất mới bình phục lại. Y nằm trên giường nửa ngày, tạm thời không buồn ngủ, nên ra khỏi Vong Đàn Uyển cùng với Tạ Bất Phùng.
Trời lại bắt đầu đổ mưa nhỏ, Tạ Bất Phùng trực tiếp dùng ô che đi bóng dáng của bọn họ.
Sức khoẻ Văn Thanh Từ còn chưa hoàn toàn khôi phục, bọn họ không đi xa, đi đến đầu ngõ bên ngoài Vong Đàn Uyển là ngừng lại.
Văn Thanh Từ thấy những chiếc đèn lồng cung điện sơn màu thắp sáng cả con phố - trên bãi đất trống to toàn là tiểu thương bán lẻ.
Đường phố nhộn nhịp người qua lại, náo nhiệt đến khó tin, cách đó không xa có người đang ngồi thành một nhóm, nghe một người đàn ông ăn mặc như tiên sinh kể chuyện, mặt mày hớn hở kể lại chuyện xảy ra ở phủ tướng quân sáng nay:
“...... Thái y họ Văn kia đúng là thần mà! Nghe nói sau khi cắt mật, không quá một canh giờ tướng quân đại nhân đã tỉnh lại! Ngoại trừ vết mổ đau âm ỉ, không có chút khó chịu nào cả.”
"Ta có một người bạn tốt đang trực trong phủ tướng quân, theo như hắn nói...lúc đó trong Phủ tướng quân cũng thường xuyên xảy ra hiện tượng kỳ lạ.” Tiên sinh kể chuyện hạ giọng vô cùng khoa trương.
Sau khi mọi người kêu lên, ông ta vuốt râu nói: "Hiện tại mọi người đều nói, vị Văn thái y kia là quý nhân hạ phàm, đến độ kiếp!"
Nghe đến đó, Văn Thanh Từ không kìm được nở nụ cười.
“Hôm nay ta cũng ở trong phủ tướng quân, sao không thấy dị tượng gì?”
Dù con người có làm gì trong thời đại này thì cũng phải kết nối chúng với thuyết quỷ thần.
Tuy Văn Thanh Từ đã quen, nhưng nghe được lời này y vẫn cảm thấy buồn cười. Đồng thời được khen đến hai má phiếm hồng.
Không ngờ Tạ Bất Phùng cũng không đáp lại lời y, mà nắm lấy lòng bàn tay Văn Thanh Từ từng chút một.
Sức của Tạ Bất Phùng rất lớn, Văn Thanh Từ không khỏi nhíu mày: "Bệ hạ, sao thế?”
Trên đường dài Ung Đô, mưa phùn như lá kim hoa. Hết thảy đều ẩn ở sau mây đen......
Tạ Bất Phùng cụp mắt nhìn Văn Thanh Từ, mưa bụi làm nổi bật ngũ quan của Văn Thanh Từ càng lúc càng dịu dàng, lúc y vừa tỉnh lại từ cơn mê, trên môi không hề có màu máu. Chỉ có một chút chu sa trên trán, hiện lên màu đỏ chói mắt, nhìn qua không khác gì tiên nhân trong điện thờ.
Tạ Bất Phùng nhẹ nhàng lắc đầu: "Trẫm đang nghĩ, ái khanh... không phải là thần tiên đến độ kiếp thật chứ?"
Dứt lời, một tay hắn che ô, một tay ôm chặt Văn Thanh Từ vào trong lòng.
Tạ Bất Phùng nỉ non nói: "Trẫm sợ ái khanh độ kiếp xong, sẽ không cần trẫm như trong thoại bản..." Trong giọng nói của hắn lộ ra sự bất an nồng đầm, giống như là thật sự sợ Văn Thanh Từ từ trong lòng mình bay đi mất.
Mượn động tác che ô, khoé mắt của Văn Thanh Từ bỗng nhiên nhìn thấy -- lòng bàn tay Tạ Bất Phùng có một vết phồng rộp.
Hắn cũng không biết nấu ăn, phồng rộp này hẳn là do lúc mới nấu canh bị bỏng.
Trái tim Văn Thanh Từ cũng đau đớn, giờ khắc này y bỗng nhiên hiểu được mọi thứ. Mặc dù Tạ Bất Phùng đoán ra Tống Quân Nhiên đang lừa hắn, nhưng lo lắng đoán sai, lo lắng bản thân y thật sự thích loại canh đó nên vẫn nguyện đi nấu dù chỉ một phần trăm cơ hội.
Mũi Văn Thanh Từ đột nhiên đau xót.
“Không đi, đương nhiên thần sẽ không đi.” Giọng của Văn Thanh Từ mang theo giọng mũi nồng đậm.
Y chậm rãi giơ tay phải lên, vụng về ôm lại Tạ Bất Phùng, vỗ nhẹ lưng đối phương giống như an ủi.
Sau một khắc, chợt có một giọt nước mắt, rơi xuống từ khóe mắt Văn Thanh Từ đang mỉm cười.
“Ái khanh nói được làm được......”
Trên phố phường ồn ào của Ung Đô, chỉ có một chiếc ô giấy, ngăn cách bọn họ với mọi người xung quanh.
Nhất định nói được làm được.
Mượn ô che chắn, Văn Thanh Từ nhẹ nhàng cọ nước mắt vào vai Tạ Bất Phùng, tiếp theo bỗng nhiên kiễng mũi chân lên, ngừng thở, cẩn thận từng li từng tí đặt xuống một nụ hôn nơi khoé môi Tạ Bất Phùng.
Giống như một con bướm nhỏ, nhẹ nhàng đậu trên môi hắn