Không biết từ khi nào bầu trời đã phủ đầy mây đen, tối đến mức tưởng như giây tiếp theo mọi thứ sẽ rơi xuống đất.
Ngay cả nước kênh cũng chuyển sang màu tối, lăn lộn và đấu tranh trong dòng sông như mực.
Mạn thuyền hơi hướng lên, nơi đây chính là chỗ cao nhất của thuyền, trực quan thì hẳn là khoảng ba mét. Chỉ cần liếc nhìn xuống dưới sẽ đầu váng mắt hoa.
Tay Văn Thanh Từ nắm chặt lan can, nhón chân nhảy xuống, đạp bọt nước cuồn cuộn, không hề do dự bay về phía bao tay thú đang trôi nổi.
Nước liên tục dâng lên, không có điểm tựa, ẩn chứa nguy hiểm ở khắp mọi nơi.
Chưa đi được hai bước, bắp chân Văn Thanh Từ đã ướt đẫm, nơi này tựa như có vô số bàn tay vươn ra từ dưới nước, túm chặt mắt cá chân y kéo y vào trong nước.
Khí lạnh ập đến ngay lập tức.
"Khụ khụ khụ..." Văn Thanh Từ không khống chế được ho khan, hô hấp trở nên hỗn loạn, suýt chút nữa ngã xuống nước.
Nhưng y chẳng thèm nhìn lòng bàn chân, chỉ lo nhìn chằm chằm mảnh lông trôi nổi trên mặt nước cách đó không xa.
Nước của kênh đào Đại Vận Hà làm ướt mái tóc dài của Văn Thanh Từ.
Nhân vật như trích tiên này chưa bao giờ chật vật đến thế, y ho một tiếng nặng nề, cuối cùng dùng hết sức lực nghiêng người về phía trước nắm chặt mảnh lông trong tay.
Trái tim lo lắng của Văn Thanh Từ cuối cùng cũng ổn định trở lại.
May mà
May mà nhặt được...
Y không nhận ra khóe môi của mình đã chảy ra vết máu màu đỏ tươi từ khi nào.
Văn Thanh Từ nín thở, đè nén ngứa ngáy giữa ngực và phổi.
Y muốn chống đỡ cố gắng quay trở về, nhưng mạn thuyền cao ba mét và mặt sông đang không ngừng chảy xiết đã hoá thành một rãnh trời chặn lại nơi đây.
Hơi lạnh cắn nuốt Văn Thanh Từ.
“...... Văn thái y?! ”
"Văn Thanh Từ!"
Nhị hoàng tử bị phạt giam cầm, đang ngồi trên thuyền nhỏ bị áp giải đến một chiếc thuyền khác. Vẻ mặt hắn hoảng sợ nhìn về phía Văn Thanh Từ, ra lệnh cho thái giám đi cùng chèo thuyền qua.
Bầu trời vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Mưa lớn cuối cùng cũng không kiêng nể gì mà rơi xuống kênh đào Đại Vận Hà.
"Ngươi điên rồi sao? Sao ngươi lại nhảy xuống sông?! "Thiếu niên kéo Văn Thanh Từ lên khỏi mặt nước.
Tiếp theo bị hơi lạnh thấu xương trên cổ tay đối phương làm cho hoảng sợ.
Tầm mắt thiếu niên không khỏi rơi vào mảnh lông thú đang được Văn Thanh Từ nắm chặt trong tay.
Bộ lông sói tuyết trắng bạc đã bị nước sông làm ướt hoàn toàn, nhăn nheo, không giống như một thứ có giá trị.
Văn Thanh Từ vừa mới đi nhặt thứ này——
Nếu không phải vừa hay mình đi ngang qua thì chỉ sợ một giây sau y sẽ chìm xuống nước!
Đây rốt cuộc là cái gì, quan trọng với y tới vậy sao?
"Khụ khụ..." Văn Thanh Từ khẽ cười lắc đầu, " Đa tạ nhị điện hạ. ”
Sắc mặt y tái nhợt như tờ giấy, duy chỉ có chu sa ở mi tâm cùng với máu tươi bên môi là phiếm đỏ chói mắt.
Chiếc thuyền nhỏ chợt trở nên yên tĩnh.
Cảnh tượng xảy ra trong khoang thuyền vừa rồi lại một lần nữa xuất hiện trong đầu Tạ Quan Chỉ.
Tạ Quan Chỉ hận nhất là sự phản bội, hiện tại hắn vốn nên chất vấn Văn Thanh Từ, vừa rồi vì sao phải làm như vậy mới đúng.
Hoặc là căn bản phớt lờ kẻ cùng phe với phụ hoàng mình.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn cắn răng quay đi: "Một mạng đổi lấy một mạng, hai chúng ta bằng phẳng. Nhưng..."
"Nhưng mà, ngươi vẫn có lỗi với Tạ Bất Phùng."
Tạ Quan Chỉ vô thức nói ra những lời này, giọng điệu đặc biệt thẳng thừng.
Hắn cho rằng Văn Thanh Từ sẽ không đáp lời, nhưng không ngờ đối phương lại khẽ cười với hắn, dùng giọng điệu ôn hoà pha chút bi thương nói: "Ta biết. ”
Tạ Quan Chỉ: "..."
Rõ ràng là y làm sai chuyện, nhưng giờ khắc này Tạ Quan Chỉ lại đột nhiên cảm thấy lời mình vừa nói quá tàn nhẫn.
Giống như một con dao nhỏ cứa vào lòng Văn Thanh Từ, đâm vào da thịt, những hạt máu nhỏ bắt đầu rỉ ra.
*
Bên cạnh Tạ Quan Chỉ chỉ còn lại một thái giám riêng, quả thực sa sút đi rất nhiều.
Nhưng uy lực của nhị hoàng tử vẫn còn, tiểu thái giám kia vẫn nghe hắn chỉ huy, lại cố sức chèo thuyền trở về chiếc thuyền khắc đầy hình rồng vàng, tiễn Văn Thanh Từ về.
Trở lại phòng, Văn Thanh Từ cũng không vội thay quần áo ướt.
Y lau đi vết máu bên môi, cẩn thận mở mảnh lông thứ trong tay ra.
Một giây sau, những đường khâu hơi thô ráp nhưng vô cùng tỉ mỉ cùng với các mép không bằng phẳng xuất hiện trước mắt Văn Thanh Từ.
Mũi Văn Thanh Từ không khỏi chua xót.
Đây là một cái ống bao tay làm ấm.
Nếu như mình không đoán sai, nó hẳn là do Tạ Bất Phùng tự tay chế tạo...
Không quan tâm nhiều như vậy, Văn Thanh Từ lập tức giặt nó bằng nước sạch rồi cẩn thận tách lông vón ta, đặt nó ở bên cạnh lư hương tản ra hơi nóng.
Chờ làm xong tất cả, Văn Thanh Từ mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo bất tri bất giác nhận ra ngón tay của mình đã bị lạnh tới mức không thể co duỗi.
Thẳng đến lúc này, y mới nhớ tới việc thay quần áo ướt trên người.
Mưa lớn trên kênh đào Đại Vận Hà.
Văn Thanh Từ cầm một chiếc ô, đội mưa hướng về phía đầu kia của con thuyền.
“...... Ôi, khách quý! Văn tiên sinh ngài mau mời vào nhanh! "Thấy là Văn Thanh Từ, Hiền công công vội vàng mở cửa đón y vào, xoay người dâng cho y một chén trà mới.
"Hiền công công đừng khách sáo." Văn Thanh Từ khẽ cười ngồi xuống theo lão, đồng thời tiện tay đặt hòm thuốc ở bên cạnh bàn.
Khoang thuyền này là chỗ ở của Hiền công công, lúc lão thái giám không trực mặc một thân áo tím dài, nhìn qua không có gì khác với ông lão thường thấy ở bên đường.
Hai người quen nhau đã lâu, cũng coi như thân quen.
Sau khi hàn huyên vài câu, Hiền công công cười nói: "Không biết Văn tiên sinh đến tìm ta là...".
Văn Thanh Từ rũ mắt nở nụ cười, tầm mắt bất giác dừng ở bên rương thuốc.
"Ta tới tìm Hiền công công, là do có một yêu cầu quá đáng."
" Lời này của ngài khách sáo quá rồi, Văn tiên sinh cứ nói đừng ngại!" Hiền công công được sủng mà kinh sợ.
Văn Thanh Từ từ từ mở rương thuốc ra, một hàng bình sứ chỉnh tề sắp xếp ở chỗ này.
"Đây là giải dược đại điện hạ hàng tháng cần uống, còn có một ít thuốc trị thương..." Văn Thanh Từ dừng lại một lát, ngước mắt nói với Hiền công công, "Hôm nay điện hạ đi vội, không mang thuốc theo. Cho nên ta muốn nhờ Hiền công công tìm người thay ta đưa những loại thuốc này cho điện hạ. ”
Hiền công công dừng một chút, chậm rãi nở nụ cười: " Đương nhiên đương nhiên! Thuốc giải độc quan trọng như thế, đương nhiên không thể quên."
Con ngươi lão thái giám đục ngầu, giấu tất cả tâm sự trong đó, không ngờ Văn Thanh Từ lại có lương tâm hơn vẻ bề ngoài.
Hiền công công ở bên cạnh Hoàng đế hầu hạ đã nhiều năm, nhìn thấy sự thay đổi của lão đã sớm ý thức được trạng thái hoàng đế đã đến cực hạn.
...... Bản thân cũng nên có tính toán khác.
Trong khoảng thời gian này, Hiền công công vẫn luôn ổn định bên cạnh hoàng đế, không để lão phát hiện ra dị thường đồng thời cẩn thận quan sát người chung quanh, nhất là mấy vị hoàng tử.
Đương kim thánh thượng có tổng cộng bốn người con.
Trong đó Tứ hoàng tử còn quá nhỏ tuổi, nhà mẹ đẻ mẫu thân là Văn Chiêu Viện Trung An Hầu phủ, bị chuyện phản loạn quý tộc thời gian trước liên lụy.
Nguời thì chết, kẻ thì lưu đày, trong một đêm bại sạch sành sanh
Thậm chí ngay cả bản thân Văn Chiêu Viện cũng bởi vì mấy câu nói của Lan phi nương nương mà bị đưa vào một tòa hoàng tự khác cắt tóc thành ni.
Tứ hoàng tử hiện tại cũng là do mấy phi tử không có thế lực thay phiên nhau nuôi dưỡng.
Hiển nhiên là không trông cậy vào hắn được.
Về phần Tam hoàng tử thì càng vô vọng.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn chỉ có nhị hoàng tử hoặc là Tạ Bất Phùng.
Trong mắt đại đa số mọi người, Tạ Quan Chỉ chỉ là nhất thời sa sút mà thôi. Năng lực và uy vọng của hắn thì không phải nói nhiều.
Nếu hoàng đế đột nhiên băng hà, người có khả năng được triều thần đẩy lên ngôi vị hoàng đế nhất chính là hắn.
Về phần Tạ Bất Phùng... Thủ đoạn của Lan phi cao minh hơn Tuệ phi không ít, tuy nhà mẹ đẻ không lừng lẫy bằng năm đó nhưng cũng coi như là đại tộc, ít nhất so với Kinh Triệu Doãn vừa mới bị lưu đày mạnh hơn rất nhiều.
Nếu hắn thực sự may mắn, sống sót trở về từ chiến trường.
Như vậy hắn cũng không phải không có khả năng kế vị.
Tóm lại, sau khi quan sát một vòng, Hiền công công cuối cùng cũng tập trung sự chú ý vào Tạ Bất Phùng và Tạ Quan Chỉ.
Hiện tại Văn Thanh Từ nhắc tới, đương nhiên Hiền công công sẽ thuận nước đẩy thuyền, giúp y việc này.
Tuy rằng không biết sau lưng xảy ra chuyện gì, nhưng có thể nhìn ra, quan hệ giữa Văn Thanh Từ và hai hoàng tử không tệ.
Trong trường hợp này, việc thiết lập quan hệ tốt đẹp của Văn Thanh Từ chỉ có trăm lợi mà không hại.
Hiền công công vô cùng trịnh trọng nhận thuốc.
Lão nhìn thấy trên tất cả những bình sứ này đều dán nhãn, trên đó ghi công dụng và liều lượng thuốc viết cẩn thận bằng những dòng chữ nhỏ đều đặn.
Hiền công công đã từng nhìn Văn Thanh từ viết y án mấy tháng trời, bởi vậy liếc mắt một cái đã nhận ra chữ viết trên nhãn không phải là của Văn Thanh Từ.
Giống như đọc ra nghi hoặc của lão, sau khi đưa thuốc ra, Văn Thanh Từ nhẹ nhàng ho khan hai tiếng nói: "Đúng rồi, thỉnh Hiền công công lúc nhờ người ta đưa thuốc, đừng nói những thuốc trị thương này là do ta chuẩn bị. ”
Nếu nói là do y chuẩn bị, có lẽ Tạ Bất Phùng cũng sẽ giống như lúc nãy, không thèm nhìn lấy một cái.
Y dừng lại một lát nói: "Nói là Lan phi nương nương đưa đi. ”
"Được rồi!"Hiền công công lập tức đồng ý.
Lão thái giám tâm tư tỉ mỉ, mơ hồ đoán được ý nghĩ của Văn Thanh từ, hắn nói: "Trong quân vụ biên quan toàn ghi sự vụ lớn, từ đó cũng khó có thể biết được trạng thái của điện hạ. Nhưng vừa hay ta có mấy người quen trong quân, nếu Văn tiên sinh cần thì cũng có thể sai người viết thư gửi về tình hình của điện hạ."
Văn Thanh Từ từ trước đến nay không thích nợ người khác, nhưng y hiểu được những chuyện Hiền công công vừa nói, trong toàn bộ Thái Thù cung cũng chỉ có thân tín của Hoàng đế như lão mới có thể làm được.
"Vậy thì cảm tạ Hiền công công." Văn Thanh Từ khẽ gật đầu với lão, dừng một chút nói, "Nếu ngài có cần gì..."
Y còn chưa dứt lời, đã bị lão thái giám cười cắt ngang.
Hiền công công chậm rãi lắc đầu, kề sát Văn Thanh Từ nói: "Văn tiên sinh ngàn vạn lần đừng khách sáo với ta, chỉ cần tương lai ngài có thể nhớ rõ ta là được rồi."
Nói xong, bèn uống cạn trà trong tay.
------------------------------
Khoái cảm sung sướng thoải mái của hoàng đế khi tiễn được Tạ Bất Phùng không kéo dài được bao lâu.
Đợi đến buổi chiều, Văn Thanh Từ lại bị gọi đến khoang thuyền của lão. Người đến gọi hắn lần này là Triệu công công: "... Lúc nãy khi bệ hạ đang ngủ, không biết người bị làm sao mà đột nhiên co giật, trông rất đáng sợ, Văn thái y ngài mau đến xem đi. "Giọng điệu của hắn có hơi vội vàng.
Co giật cơ bắp cũng là một trong những triệu chứng của nhiễm độc thủy ngân mãn tính.
Nghĩ tới đây, Văn Thanh Từ không khỏi nhìn thái giám này một cái.
...... Cũng không biết Triệu công công phụ trách đốt hương đến tột cùng biết bao nhiêu.
Tuy phương thuốc của Văn Thanh Từ không thể trị được gốc rễ, nhưng sau khi uống mấy liều nặng, triệu chứng co giật cơ của hoàng đế đã dần biến mất được một thời gian.
Nhưng kể từ khi ngừng thuốc hoa bìm bìm, triệu chứng này chẳng những quay trở lại, hơn nữa còn có khuynh hướng nghiêm trọng.
Các thái y khác đều bó tay như thường lệ, chỉ có khi Văn Thanh Từ châm cứu, trạng thái hoàng đế mới có thể hơi bình phục.
Bởi vậy Văn Thanh Từ trở thành cọng rơm cứu mạng của hoàng đế.
Văn Thanh Từ vừa nói chuyện với Triệu công công, vừa bước nhanh vào khoang thuyền.
Hoàng đế không muốn để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ phát bệnh của mình, màn giường màu vàng tươi sáng như thường ngày rũ xuống, chỉ có cổ tay lộ ra bên ngoài, chờ thái y đến bắt mạch.
Văn Thanh Từ vội vàng đặt hòm thuốc sang một bên, tiến lên đặt tay lên mạch hoàng đế.
Không đợi y chẩn đoán ra nguyên nhân, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.
Hai người đàn ông mặc áo tơi được thái giám dẫn vào.
Gã quỳ dưới mặt đất vẻ mặt lo lắng, cơ thể không ngừng run rẩy.
"Bệ hạ, người đã ngăn cản đưa về."
"Được..." Hoàng đế chậm rãi mở miệng nói, "Gọi Lan phi tới đây đi. ”
"Vâng, bệ hạ."
Làm việc bên cạnh lão lâu như vậy, Văn Thanh Từ sớm đã hình thành thói quen không nhìn nhiều.
Từ khi nghe được hai chữ "Lan phi", thần kinh của y bắt đầu căng thẳng, nhưng động tác tay vẫn không ngừng.
Văn Thanh Từ đâm ngân châm vào cánh tay hoàng đế. Cơ bắp vốn đang co giật và run rẩy của đối phương cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại.
Con thuyền này vốn đã lớn rồi, chứ đừng nói lúc này bên ngoài trời còn đang mưa to.
Một lúc lâu sau, Lan Phi cuối cùng cũng được dẫn vào.
Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, dung nhan vốn đẹp của nàng chẳng thể nào tốt lên được.
“...... Thần thiếp tham kiến bệ hạ. "Lan phi được cung nữ nâng đỡ, chậm rãi quỳ xuống.
"Ừ..."
Giọng của hoàng đế qua một lúc lâu mới truyền ra từ sau màn giường, nhưng cũng không có ý kêu Lan phi đứng lên.
Khoang thuyền rơi vào im lặng một lần nữa.
Lúc này dòng thời gian cũng chậm lại.
Ngay khi Văn Thanh Từ không khỏi hoài nghi, có phải hoàng đế đã ngủ bên trong hay không, giọng của lão rốt cục vang lên trong màn giường.
"Lấy đồ lên đây." Hoàng đế phân phó.
"Vâng."
Vài thị vệ đi tới áp người mặc áo tơi kia xuống, lấy ra hai gói hàng từ dưới lớp áo tơi dày, tiếp theo mở gói hàng ra.
Trái tim Văn Thanh Từ không khỏi trầm xuống.
Hoàng đế chậm rãi thu tay về màn giường, lão thở dài, tựa như bất đắc dĩ nói: "Tuy Tạ Bất Phùng là hoàng tử, nhưng hắn lên chiến trường thì không khác gì binh lính bình thường, tuyệt đối không thể làm những thứ đặc thù này. ”
Nói xong, giọng nói của lão không khỏi nghiêm khắc: "Lan phi nàng nhìn xem mình đang làm cái gì này! Còn để trẫm vào mắt hay không?! ”
Sau khi gói hàng bung ra, lộ ra một đống thuốc trị thương thông thường và một ít quần áo dày.
Thấy thế, Lan phi lập tức dập đầu tạ tội: "Bệ hạ thứ tội, thần thiếp... Thần thiếp chỉ là..."
Lo cho con trai.
Bốn chữ này đã đến bên miệng, nhưng Lan phi khó có thể nói ra miệng.
Sau khi Tạ Bất Phùng tiến cung, hai người vẫn luôn bảo trì khoảng cách làm bộ không quen biết, hành vi hôm nay nhất định sẽ làm cho Hoàng đế nghi ngờ.
Nhưng... dù đang là mùa hè nhưng nhiệt độ ở phía Bắc vẫn không cao.
Tạ Bất Phùng đột nhiên bị phái đi chẳng kịp chuẩn bị gì, thân là mẫu thân, bất kể như thế nào thì Lan phi cũng không thể ngồi yên mặc kệ.
Trong giọng nói của hoàng đế quả nhiên lộ ra vài phần không vui.
Lão tìm cho mình một lý do quang minh chính đại: "Cho dù là nhi tử của trẫm, cũng phải dùng thuốc trị thương, cùng ăn cùng ở giống binh lính. Người khác chịu được khổ sở, hắn thì chịu không nổi sao? ”
Văn Thanh Từ đứng bên cạnh yên lặng cắn chặt môi.
Hoàng đế nói lời này, sao không tự mình ra chiến trường ăn ở cùng binh lính chứ? Chuyện 'của người phúc ta' lão lại làm tốt vô cùng.
Chưa kể, theo Văn Thanh Từ, trước khi ra chiến trường, binh lính đều có thời gian dài chuẩn bị tại quê nhà.
Quân đội Vệ triều chỉ thống nhất phát áp giáp, mà áo bông bên trong áo giáp đều là do quân nhân tự mình mang từ trong nhà đến.
Bất kể là binh lính hay tướng quân, đều là như vậy.
Nhưng cảnh tượng này lại nhắc nhở Văn Thanh Từ, có lẽ mình cũng nên mua một ít áo bông đưa qua cho Tạ Bất Phùng.
Hoàng đế quả thực viết hết tâm tư của mình ra ngoài, lão đâu phải muốn rèn luyện Tạ Bất Phùng, hoàn toàn là muốn giết Tạ Bất Phùng thì có.
Thậm chí không muốn thiếu niên sống nhiều thêm dù chỉ một khắc.
Nghĩ tới đây, y không khỏi liếc mắt nhìn Hiền công công đứng ở phía bên kia hoàng đế.
Lão thái giám khẽ gật đầu với y, vừa rồi hai người mới quyết định, đợi thêm hai ngày nữa khi Hoàng đế gần như quên mất chuyện này, sẽ phái người đi về phía bắc.
Có lẽ hoàng đế đã sớm nghĩ đến chuyện Lan phi sẽ làm như vậy, bởi vậy vẫn luôn quan sát nàng rất chặt chẽ.
Hai người đàn ông mặc áo tơi kia còn chưa đuổi kịp Tạ Bất Phùng đã bị người của Hoàng đế bắt về.
Nhưng hiển nhiên lão không ngờ rằng ngoài Lan Phi, Văn Thanh Từ cũng sẽ làm chuyện này
Thậm chí y còn hợp tác với Hiền công công...
Hoàng đế bên kia màn giường vẫn giả làm một người cha nghiêm khắc như thường lệ.
Lão dặn dò với những người xung quanh: "Nếu Tạ Bất Phùng đã đi rèn luyện, vậy thì không được giả dối, các ngươi đều phải coi Lan phi cho kỹ, không được để cho nàng lại làm ra loại chuyện này nữa! ”
“...... Nếu là có nữa thì phạt hết cả đám.”
"Vâng." Các thái giám và cung nữ chung quanh đồng loạt quỳ rạp xuống đất, toát mồ hôi lạnh.
Cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến Văn Thanh Từ cảm thấy may mắn.
Cũng may ngay từ đầu mình tìm Hiền công công, nếu tìm Lan phi, những chuyện phiền phức không nói, còn rất dễ bị lộ…
Trò hề cuối cùng cũng kết thúc.
Lan phi được đưa về nơi ở, sau khi thi châm xong Văn Thanh Từ cũng cầm ô đi ra khỏi khoang thuyền.
Mưa lớn vẫn đang rơi, trên kênh đào Đại Vận Hà mù mịt sương mù, thoạt nhìn cũng không rõ bờ sông ở đâu.
Cơn gió cuốn theo hơi nước thổi tới, Văn Thanh Từ lại một lần nữa ho khan không ngừng.
Ngứa ngáy trải rộng khắp ngực phổi, y vô thức đưa chiếc khăn lụa lên môi.
Sau một khắc, khăn lụa vốn trắng tinh đã bị máu tươi thấm hồng.
Cũng không biết Tạ Bất Phùng hiện tại đi tới đâu rồi, là một đường không ngừng, hay là tìm chỗ trú mưa?
......
Đây là trận mưa lớn nhất mùa hạ của Vệ triều. Những đám mây đen bao phủ hơn mười châu huyện, tiếng sấm ầm ầm suốt ngày không nghỉ.
Tốc độ đi thuyền dù sao cũng chậm, gần đây sứ giả đưa quân báo đều cưỡi khoái mã từ đi đường bộ, đương nhiên lúc trở về cũng giống vậy.
Hơn hai mươi con ngựa phi nước đại trong thung lũng, mưa ở đây nặng hạt như trên kênh.
Con đường chính bởi vì mưa lớn mà trở nên lầy lội vô cùng, một trong những con ngựa đang chạy bị vấp phải thứ gì đó, phát ra một tiếng hí nặng nề ngã xuống mặt đất.
Ngay cả người lính trên lưng ngựa cũng bị văng ra ngoài. Cơ thể gã run rẩy rồi phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Cả đội ngũ cũng dừng lại theo.
Một trong số họ lau nước mưa trên mặt hét lên với những người khác: " Không thì hôm nay chúng ta dừng lại đi, mưa lớn quá."
"Trước không nói ngựa chạy không nổi, nếu gặp phải đá vụn lăn xuống, có thể sẽ gây thành đại họa đó ——"
Giọng của hắn bị mưa lớn phá vỡ, truyền vào tai mọi người có vẻ vô cùng hư ảo.
Nói xong câu đó, người nọ bèn xoay người nhảy xuống lưng ngựa, đỡ người lính ngã dưới đất dậy, mà con khoái mã vừa rồi vẫn còn hí dưới mặt đất.
"Mặc dù nói như vậy không sai. Nhưng chúng ta không biết bao lâu mới tạnh mưa, nếu mưa vẫn không tạnh thì chúng ta không đi về phía trước tiếp sao? Những quân lệnh này đều có thời gian hạn chế, nếu trì hoãn thì chúng ta không thể chịu trách nhiệm được. "Một người lính khác do dự phản bác.
Vì trời mưa và lầy lội nên hàng đợi cũng dài hơn rất nhiều.
Trong lúc người nọ đang nói chuyện, con ngựa cuối cùng cũng theo tới.
Ánh mắt của mọi người bất giác đổ dồn vào chàng trai trẻ đó…
Mưa lớn làm ướt mái tóc đen và trang phục của Tạ Bất Phùng, đôi mắt màu hổ phách đó còn lạnh lùng hơn cả cơn mưa lớn lúc này.
Hắn xé màn mưa như một lưỡi dao sắc bén
"Tiếp tục đi," Tạ Bất Phùng không thèm kéo dây cương lạnh lùng nói, " Để lại một người đưa binh lính bị thương về đội thuyền."
Dứt lời không quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước.
Tất cả mọi người đều biết, lần này Tạ Bất Phùng chỉ có đi không có về, nhưng nói như thế nào thì hắn cũng là hoàng tử, ra lệnh cho mọi người không thể không nghe.
Mấy người liếc nhau, lần thứ hai xuyên qua màn mưa, đuổi ngựa đi về phía trước đồng thời nghĩ trong lòng... khí thế của Tạ Bất Phùng không giống một thiếu niên từ nhỏ được nuôi dưỡng trong hoàng lăng.
Ngược lại vào giờ khắc này bọn họ không hẹn mà cùng nhìn ra loại khí chất tướng quân trời sinh ở Tạ Bất Phùng.
Rời khỏi đội thuyền đã hơn ba canh giờ, nhưng từ lúc rời khỏi Văn Thanh Từ cho đến bây giờ, Tạ Bất Phùng chưa từng quay đầu lại...
Trời vẫn còn mưa to.
Một giọt nước mắt trượt xuống từ khoé mắt thiếu niên, sau một khắc thì sáp nhập vào cơn mưa biến mất không dấu vết.
Sương mù dày đặc, không ai chú ý tới đôi mắt hơi ửng hồng của Tạ Bất Phùng. Hắn cắn chặt răng, thúc giục ngựa tiến về phía trước.
Hắn không khỏi tự giễu cụp mắt khẽ cười.
Thiếu niên từ từ buông dây cương ra, chạm nhẹ vào sợi dây len giấu dưới lớp vải ở cổ tay.
Lúc khởi hành Tạ Bất Phùng đã xin binh lính băng bó quấn chặt nơi đây.
May mà nó vẫn còn khô.
Hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
...... Mình hẳn là nên hận Văn Thanh Từ mới đúng, nhưng trong lòng vẫn không khống chế được nhớ tới sự dịu dàng của y lúc trước.
Quên nó đi.
Dù sao cũng sắp chết, một người sắp chết thì cần lý trí làm gì đây?
Trời đổ mưa rất to.
Tạ Bất Phùng cho phép mình đi ngược lại lý trí, rơi vào nỗi nhớ nhung.