____________
Mấy chiếc xe ngựa trang trí hoa lệ chậm rãi lái vào Ung Đô. Chuông đồng ở góc xe lắc lư nhẹ nhàng theo xóc nảy, phát ra từng đợt tiếng giòn dễ nghe.
Nghe thấy tiếng động từ xa, người dân đi đường tản ra hai bên đường. Cuối hè thời tiết nóng bức không tan, ve kêu ầm ĩ cùng với tiếng ồn ào trên đường phố, kéo người ta trở về trong hồng trần.
Xe ngựa đi qua cửa cung không hề ngừng lại, chờ lúc Văn Thanh Từ nhận ra, cửa viện thái y thự quen thuộc đã xuất hiện ở trước mắt của y.
Điều hơi khác so với trí nhớ đó là, lúc này trên đường cung ngoài cửa viện chật kín thị vệ.
“Bệ hạ hiện đang tạm thời ở đây, xin mời đi lối này.”
Người hầu kê ghế xuống ngựa, chắp tay khom lưng hành lễ với người bên trong xe.
Sau vài hơi thở, những ngón tay thon dài nhợt nhạt nhẹ nhàng vén rèm xe ra.
Dừng lại một lát, Văn Thanh Từ chậm rãi ngước mắt lướt qua người hầu, nhìn về phía kiến trúc quen thuộc xa xa.
Tiết trời cuối hè, ngọc lan trăm tuổi sừng sững trong viện, đập vào mắt là một cảnh tượng xanh mướt.
Trong viện dưới gốc cây, những cột trụ sơn màu đỏ và những chiếc xà nhà được chạm khắc tinh xảo, không chỗ nào không đẹp.
Gió nhẹ phất qua lay động chuông linh điểu, phát ra...... Tiếng vang đã sớm khắc sâu trong lòng y.
Trong chớp mắt đó Văn Thanh Từ không khỏi hoảng hốt, mọi thứ đều đang nhắc nhở y, bản thân cuối cùng vẫn trở lại Ung Đô.
Tuy rằng đã hạ quyết tâm từ lâu, nhưng vừa bước vào hoàng cung, Tống Quân Nhiên vẫn không tự chủ được nhớ tới chuyện của cha mẹ...cùng với dáng vẻ một thân máu tươi của Văn Thanh Từ.
Cung điện này gắn liền với tất cả những cơn ác mộng của hắn.
Xe ngựa còn chưa dừng hẳn, Tống Quân Nhiên đã nhảy xuống bước nhanh về phía Văn Thanh Từ.
Không ngờ sau một khắc đã có người hầu chậm rãi giơ tay, ngăn Tống Quân Nhiên lại.
Đối phương hơi lộ vẻ khó xử chắp tay hành lễ với hắn, cực kỳ ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, bệ hạ đặc biệt chỉ định vị đại phu đầu đội mũ này khám bệnh. Sau đó chúng ta sẽ đưa ngài đến cung thất khác nghỉ ngơi, mong ngài hiểu cho."
Tống Quân Nhiên nhíu mày.
Lúc này, Văn Thanh Từ cũng đạp ghế ngựa đi xuống, y chậm rãi quay đầu lại, nói với Tống Quân Nhiên đang lo lắng: "Sư huynh yên tâm, đệ sẽ xử lý tốt việc này.”
Giọng Văn Thanh Từ nhẹ nhàng mà thản nhiên như là đã hạ quyết tâm.
Mặc dù phần lớn thời gian sư đệ đều rất dễ nói chuyện, nhưng phàm là chuyện đã quyết tâm đi làm thì không ai ngăn y được.
Ví dụ như năm đó cố ý vào cung báo thù.
Tống Quân Nhiên không khỏi khẽ thở dài một hơi.
“...... Được, vậy đệ nhớ kỹ những lời ta nói lúc trước. "Hắn lại đơn giản dặn dò Văn Thanh Từ vài câu mới theo người hầu đi đến cung điện khác.
Theo tiếng chuông vang lên, xe ngựa rời khỏi thái y thự. Không có che chắn, đường cung chợt trở nên trống trải.
“Tiên sinh, bên này mời - -”
Thấy Tống Quân Nhiên rời đi, người hầu đứng ở bên cạnh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, gã vội vàng tiến lên dẫn Văn Thanh Từ đi vào bên trong.
“Được.”
Gió ấm cuối hè thổi qua tẫm lụa trắng trên mũ cọ qua gò má Văn Thanh Từ, giống như đang vuốt ve dịu dàng.
Một khắc bước vào cửa viện Thái y thự, Văn Thanh Từ không tự chủ ngẩng đầu lên nhìn tấm biển.
Tấm biển gỗ vốn treo ba chữ "Dược Sinh Trần" giờ đã trống rỗng.
Hiển nhiên, cái viện này đã được hắn dử dụng như người đời nói. Văn Thanh Từ bất giác ngừng thở.
Hai mươi năm đầu đời, y sống để báo thù. Hành y chữa bệnh, mưu đồ vào cung chính là toàn bộ nhân sinh của y. Sau khi khôi phục trí nhớ lại một lòng xử lý dịch hạch, không rảnh suy nghĩ vấn đề khác.
Về diện y học y thành thục bao nhiêu thì phương diện tình yêu ngây thơ bấy nhiêu. Thẳng đến khi ngồi trên xe ngựa trở về Ung Đô, mấy ngày rảnh rỗi trên xe rốt cục bức bách Văn Thanh Từ tỉnh táo lại, suy nghĩ cho rõ ràng –
Bản thân quay về Ung Đô, cũng không chỉ vì chẩn bệnh cho Tạ Bất Phùng.
Thân là thầy thuốc, bình thường Văn Thanh Từ sẽ dùng hết mọi cách, tìm tòi nghiên cứu căn nguyên bệnh tật.
Không chỉ là vì trị bệnh cứu người, lớn hơn là vì an ủi mỗi một vong linh, không để cho bọn họ mơ mơ hồ hồ chết đi.
"Tỉnh táo" trong mắt của một đại phu quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Bởi vậy, điều duy nhất Văn Thanh Từ có thể xác nhận hiện tại chính là: Bản thân không muốn hồ đồ vượt qua cả đời này.
Nghĩ tới đây, y không khỏi cắn chặt hàm răng. Trốn tránh không giải quyết được vấn đề gì. Văn Thanh Từ đã nhận ra, Tạ Bất Phùng có sự khác biệt nào đó khi đối xử với mình.
Thế nhưng loại "khác biệt" này, đến tột cùng là cái gì?
Bản năng theo nghề y hai mươi năm bức bách Văn Thanh Từ tỉnh táo lại, đi tìm gốc rễ.
Y đã chết một lần, y vô cùng hiểu rõ sự yếu ớt và vô thường của sinh mệnh.
Lúc này đây, Văn Thanh Từ muốn cho mình một cơ hội suy nghĩ rõ ràng, mình đối với Tạ Bất Phùng... Đến tột cùng là dạng tình cảm gì?
*
“Tòa cung uyển này vốn là Thái y thự,"Người hầu vừa dẫn Văn Thanh Từ đi vào bên trong vừa nói," Bởi vậy cả tòa cung uyển phân ra hai viện trước sau...... Bệ hạ vẫn luôn ở tiền viện quản lý chính sự. Gần đây dưỡng bệnh mới ở trắc điện.”
Văn Thanh Từ chậm rãi gật đầu.
Tuy thái y thự không lớn, nhưng kiến trúc của nó rất tinh xảo, không đối xứng như hầu hết các cung uyển của cung Thái Thù.
Đang nói thì đã đi tới một ngã rẽ ven đường.
Người hầu giơ tay, đang định chỉ đường cho Văn Thanh Từ, không ngờ y lại vô cùng tự nhiên xoay người, đi tới vị trí của trắc điện.
Cái này......
Người hầu không khỏi sửng sốt, sao gã lại cảm thấy vị đại phu này dường như biết rất rõ cấu tạo của Thái y thự vậy chứ?
Không kịp nghĩ nhiều, hai người đã đi tới cửa hông điện. Người hầu dừng lại một lát, xoay người chào Văn Thanh Từ: "Tiên sinh mời, bệ hạ đang ở chỗ này chờ ngài. Ngài vào đi, trực tiếp bắt mạch là được.”
“Sau khi vào điện trực tiếp bắt mạch? "Văn Thanh Từ không khỏi truy vấn.
Bệnh của Tạ Bất Phùng nghiêm trọng như vậy sao?
Người hầu thành thật gật đầu: "Vâng, tiên sinh.” Trong lúc nói chuyện đã đưa tay đặt ở trên khung cửa gỗ.
Gã vừa dứt lời, cửa gỗ chạm trổ đầy hoa văn đã "Két" một tiếng mở ra. Sau một khắc, mùi hương thoang thoảng hòa lẫn mùi thuốc nồng nặc ập vào mặt.
Bình tĩnh, bình tĩnh, chỉ là chẩn mạch mà thôi.
Văn Thanh Từ do dự một lát, sau khi chuẩn bị tâm lý cho mình mới hít sâu một hơi, nắm chặt hòm thuốc đi vào.
Người hầu không biết lui ra từ lúc nào, chậm rãi đóng cửa gỗ chạm trổ lại.
Thế giới trước mắt Văn Thanh Từ đột nhiên tối sầm, rõ ràng là đã tới trắc điện của Thái y thự vô số lần, nhưng lúc này đứng ở trong đó Văn Thanh Từ lại cảm thấy xa lạ.
Bước chân của y không khỏi dừng lại, chờ sau khi ánh mắt hơi thích ứng với bóng tối, mới cất bước đi về phía trước.
Trong trắc điện trống trải, chỉ còn tiếng bước chân của Văn Thanh Từ vang vọng. Tim y lúc này như muốn nhảy lên cổ họng.
Văn Thanh Từ dựa vào trí nhớ đi về phía trước. Long Tiên Hương trong điện không biết nặng lên từ lúc nào.
Trắc điện của Thái y thự không lớn, nhưng lúc này cửa sổ và cửa ra vào đều đóng chặt, đi vào bên trong nửa bước, tầm nhìn sẽ theo đó tối tăm hơn.
Hơn nữa còn có mũ che chắn, đi chưa được mấy bước, Văn Thanh Từ gần như đã phải mò mẫm.
Y mơ hồ cảm thấy được, trước người mình có một bậc thang dài.
Nhớ tới lời người hầu nói trước khi ra ngoài, Văn Thanh Từ hơi do dự, cuối cùng vẫn cố lấy dũng khí chậm rãi bước lên bậc thang dài.
Nỗi sợ bắt nguồn từ những điều chưa biết, rõ ràng lúc tới đã chuẩn bị tâm lý rất tốt. Nhưng lúc này bị cưỡng ép mất đi tầm nhìn, một mình chìm vào bóng tối, Văn Thanh Từ không khỏi căng thẳng, thậm chí sợ hãi.
- Giờ khắc này mình giống như cừu non đi về phía tế đàn.
Trong lúc ý nghĩ này nhảy ra, trên trán Văn Thanh Từ đột nhiên chạm vào một thứ gì đó lạnh lẽo xa lạ, thần kinh của y vẫn căng thẳng, rốt cục không kìm được kinh hô lên: "A!"
Đồng thời cả người run lên dữ dội, bất giác lui về phía dưới bậc thang.
Ngay sau đó, bên tai Văn Thanh Từ bỗng nhiên vang lên tiếng lách tách, như mưa to rơi xuống.
Y không tự chủ được thở hổn hển, dau khi đứng lại Văn Thanh Từ mới nhận ra hình như vừa rồi mình bất cẩn đụng phải tấm rèm châu.
“Bệ hạ... Bệ hạ? "Văn Thanh Từ vừa điều chỉnh hô hấp, vừa thử hỏi.
Giọng điệu của y bay bổng trong trắc điện, cho đến khi biến mất cũng không nhận được câu trả lời.
Dừng lại một lát, Văn Thanh Từ đành phải lấy lại dũng khí lần nữa: "Bệ hạ, ngài có ở đây không?"
Bên tai Văn Thanh Từ vẫn im lặng như cũ. Tạ Bất Phùng thật sự bệnh đến bất tỉnh nhân sự rồi hay sao?
Vậy phải làm sao bây giờ.
Trong phòng chậm chạp không ai trả lời, do dự một hồi, Văn Thanh Từ đành phải hít sâu một hơi, xách hòm thuốc đi về phía trước.
Tầng gỗ dài, theo tiếng bước chân của Văn Thanh Từ phát ra tiếng vang nhỏ.
Mùi long tiên hương trên chóp mũi càng lúc càng nặng.
Y lại một lần nữa leo lên bậc thang dài, dừng bước ở chỗ gần rèm châu, đặt hòm thuốc sang một bên, lần mò tìm kiếm giá đèn.
Nhưng mà ngay lúc này - -
Bên tai Văn Thanh Từ lại một lần nữa vang lên một tiếng vang nhỏ.
Màn châu đột nhiên bị người ta kéo ra!
Văn Thanh Từ vô thức muốn lui về phía sau, đồng thời cắn chặt răng, nuốt câu kinh hô vào trong bụng.
Nhưng mà chờ y kịp phản ứng thì đã không còn kịp rồi.
Long Tiên Hương không hề dịu dàng mà tập kích tới như một cơn gió mạnh.
Không đợi Văn Thanh Từ né tránh, tân đế vốn nên bệnh nặng lại chậm rãi đưa tay xuyên qua rèm châu, hướng về phía y.
Hắn như một con rắn độc ngủ đông trong rừng rậm, trong lúc yên lặng đã quấn lấy lụa trắng trên mũ che quanh đầu.
Hơi thở của Văn Thanh Từ hoàn toàn rối loạn. Ngón tay phải vô thức siết chặt ống tay áo rộng thùng thình.
Y chỉ lờ mờ cảm thấy... Ngón tay lạnh như rắn của người nọ đang vuốt ve màn lụa dưới tay.
Văn Thanh Từ nhắm hai mắt lại.
Sau khi dừng lại vài phút, con rắn kia dường như có chút không nỡ mà kết thúc vuốt ve con mồi.
Hắn chậm rãi giơ tay lên kéo mũ xuống từng chút một, lụa trắng cọ vào gò má Văn Thanh Từ, rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang nhẹ.
Khuôn mặt đó cuối cùng cũng lộ ra trước mắt người đứng sau tấm màn. Lông mi dài như lông quạ đang run rẩy theo tiếng thở dốc của Văn Thanh Từ:
Dưới sống mũi thẳng tắp, là đôi môi mỏng phiếm một chút đỏ nhạt. Chu sa trên trán vẫn đỏ tươi như vậy.
Người đằng sau rèm châu đã sớm quen với bóng tối, đang vô cùng tham lam dùng tầm mắt miêu tả khuôn mặt của y.
Một giây sau, tay trái của Văn Thanh Từ vì vô lực mà buông xuống bên cạnh, bỗng nhiên bị người ta nhẹ nhàng nắm lấy.
Mười ngón giao triền mập mờ.
“Buông tay, Tạ Bất Phùng!”
Văn Thanh Từ rốt cục không kìm được gọi ra cái tên kia.
Nhưng mà y chưa kịp thoát, người sau rèm châu lại đột nhiên dùng sức, Văn Thanh Từ cũng theo đó mất đi trọng tâm, nghiêng về phía trước.
Chờ đến khi y kịp phản ứng thì đã rơi vào trong vòng tay lạnh như băng. Tất cả những chuyện này xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Bàn tay rộng thùng thình, dán sát vào lưng Văn Thanh Từ hoàn toàn cắt đứt đường lui của y.
Lồng ngực của hai người cũng theo đó dán sát vào nhau.
Giờ phút này, Văn Thanh Từ chẳng những ngửi được mùi tiên hương, thậm chí còn xuyên qua lớp vải mỏng manh... cảm nhận được cơ bắp phập phồng trên ngực đối phương vô cùng rõ ràng.
Cùng với nhiệt độ cơ thể lạnh như băng và nhịp tim đập nhanh đến không bình thường.
Rối loạn, hết thảy đều rối loạn.
Bên tai Văn Thanh Từ chỉ còn lại hơi thở hỗn loạn, trong khoảng thời gian ngắn, y không thể rõ hơi thở này đến tột cùng là thuộc về mình, hay là thuộc về Tạ Bất Phùng?
Trầm mặc không biết bao lâu.
Tạ Bất Phùng rốt cục đáp lại, tham lam gọi tên y.
“Văn Thanh Từ.”
“Thanh Từ, Thanh Từ......”
Lông mi thon dài như cánh bướm khẽ run hai cái, Văn Thanh Từ chậm rãi mở mắt.
Sau khi thích ứng với bóng tối, y rốt cục nhìn rõ ràng -- thì ra Tạ Bất Phùng vẫn an vị ở sau tấm rèm châu.
Tất cả những chuyện vừa rồi đều xảy ra trong một hơi thở của y.
Tạ Bất Phùng trầm mặc nhìn bản thân y đi về phía hắn, nhìn mình...... rơi vào trong lòng hắn.
Sau một khắc, Tạ Bất Phùng đột nhiên buông lỏng tay trái của Văn Thanh Từ. Cũng không đợi y thở phào nhẹ nhõm, Bàn tay Tạ Bất Phùng lại trượt tới bắp chân, bế y lên.
Đến khi Văn Thanh Từ kịp phản ứng, mình đã... Ngồi nghiêng trên đùi Tạ Bất Phùng.
“……”
Bên tai Văn Thanh Từ vang lên tiếng ong ong, đầu óc cũng trống rỗng trong khoảnh khắc này. Kế hoạch và dự định khi đến bị ném lên chín tầng mây.
Trong thoáng chốc Văn Thanh Từ nhận ra rõ ràng mình lớn hơn Tạ Bất Phùng gần sáu tuổi, nhưng lúc này lại bị hắn thoải mái ôm vào trong lòng như đứa nhỏ.
Cánh tay Tạ Bất Phùng rắn chắc mạnh mẽ, hắn đã sớm không còn là thiếu niên lần đầu gặp gỡ, hắn đã trưởng thành.
Một người trưởng thành...với những ham muốn
“Bệ hạ, xin ngài buông ta ra! "Văn Thanh Từ cắn răng lạnh lùng nói.
Nhưng mà bởi vì tư thế quỷ dị này, sau khi mở miệng, ngay cả Văn Thanh Từ cũng cảm thấy trong giọng nói của y toàn là chột dạ.
Quả nhiên, Tạ Bất Phùng cũng không nghe lời y.
Tạ Bất Phùng đã không còn là thiếu niên, hắn nhẹ nhàng tựa cằm lên vai Văn Thanh Từ.
Hắn lắc đầu thì thầm bên tai Văn Thanh Từ: "Không. Buông ngươi ra, ngươi sẽ đi mất.” Giọng nói trầm thấp như lụa xẹt qua trái tim Văn Thanh Từ.
Trong lúc nói chuyện, trán Tạ Bất Phùng cũng cọ qua vành tai Văn Thanh Từ. Cơ thể Văn Thanh Từ theo đó nhẹ nhàng run lên.
Lúc này y đột nhiên nhận ra trán Tạ Bất Phùng đang tản ra nhiệt độ cao, không giống cơ thể lạnh như băng của hắn.
Hắn bị sốt ư?
Giọng Văn Thanh Từ bất giác trở nên dịu dàng hơn một chút: "Bệ hạ, buông ta ra trước.”
“...... Ta quay về Ung Đô, chính là vì chẩn bệnh cho bệ hạ. Bệ hạ không buông ta ra, ta còn bắt mạch thế nào?”
“Xin bệ hạ yên tâm, ta sẽ không...... Không từ mà biệt. "Văn Thanh Từ cắn răng nói.
“Thật sao?”
“Thật!”
Sau khi nhận được lời hứa, Tạ Bất Phùng cuối cùng cũng buông tay ra. Hắn dán môi vào tai Văn Thanh Từ, nhẹ giọng nói: "Được.”
Văn Thanh Từ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau khi lấy lại tự do, y đã dần dần thích ứng với bóng tối, nghiêng người nhìn sang bên cạnh. Tiếp theo bước nhanh về phía giá nến, thắp đèn.
Một chút ánh nến vàng ấm áp chập chờn không đủ để lấp đầy cả gian cung điện nhưng lại tăng thêm vài phần mập mờ cho nơi này, khiến tâm thần người ta cũng lắc lư theo ánh nến.
Tạ Bất Phùng ngồi trên giường, chậm rãi giơ cổ tay lên.
Văn Thanh Từ khựng lại rồi đặt ngón tay lên, tiếp theo nín thở ngưng thần, bắt mạch.
Từ đầu đến cuối, y chưa từng ngẩng đầu nhìn Tạ Bất Phùng. Văn Thanh Từ một lòng làm y hai mươi năm, cách bắt mạch đã khắc vào cốt tủy của y, hóa thành bản năng.
Khoảnh khắc ngón tay đặt lên, trái tim Văn Thanh Từ đã yên tĩnh lại.
Chỉ hơn mười giây sau, Văn Thanh Từ đã xác định đúng là cơ thể Tạ Bất Phùng xảy ra vấn đề.
Nhưng mạch tượng của hắn cực kỳ phức tạp, Văn Thanh Từ mất rất lâu mới phát hiện ra quy luật.
Mạch đập dưới ngón tay không ngừng đập như chim sẻ mổ, tiếp theo lại như tôm nhảy.
Quả thực loạn đến không còn hình dáng.
Văn Thanh Từ khẽ nhíu chặt mi, y đã khôi phục trí nhớ, không phải là người dễ lừa gạt.
Dựa theo kinh nghiệm phán đoán của Văn Thanh Từ, Tạ Bất Phùng không phải bị bệnh, mà là trúng độc.
Quan trọng nhất là, theo mạch tượng hỗn độn vô cùng trên cổ tay hắn, Tạ Bất Phùng không chỉ trúng một loại độc.
Từ nhỏ Tạ Bất Phùng đã có thể nghe được ác niệm trong lòng người. Có người muốn hạ độc cho hắn quả thực khó như lên trời, chứ đừng nói hạ nhiều độc như vậy.
Trong đầu Văn Thanh Từ, đột nhiên sinh ra một ý niệm hoang đường:
Tạ Bất Phùng là tự uống thuốc độc.
“Bệ hạ cũng không phải sinh bệnh, mà là trúng độc.” sau một khắc, giọng nói lạnh lùng của Văn Thanh Từ vang vọng trên điện.
Im lặng một lát, y cuối cùng cũng ngước mắt lên, nhìn thật sâu vào Tạ Bất Phùng: “Chất độc trong cơ thể người đến từ đâu?” Vẻ mặt Văn Thanh Từ vô cùng nghiêm túc.
Y không thích có người dùng tính mạng đùa giỡn như vậy, nhưng lúc này chính là sống chết trước mắt, cũng không phải lúc rối rắm vấn đề này.
Văn Thanh Từ đành phải tạm thời đè nó xuống đáy lòng, đôi mắt màu đen như một đầm nước lạnh. Tạ Bất Phùng rơi vào trong đó.
Đối mặt với đôi mắt như vậy, Tạ Bất Phùng không có cách nào nói dối. Huống chi...... Hắn cũng sẽ không nói dối Văn Thanh Từ.
Tạ Bất Phùng khẽ nở nụ cười, đôi mắt màu hổ phách lạnh như băng đột nhiên có độ ấm.
“Chẳng phải Thanh Từ đã đoán được rồi sao?"Tạ Bất Phùng nhẹ giọng nói," Là ta tự hạ.”
Giọng điệu của hắn vô cùng bình tĩnh, dường như không cảm thấy chuyện này chẳng to tát gì.
Văn Thanh Từ cắn răng nói: "Ta là hỏi ngài độc dược, là từ đâu tới?"
Đây không phải là chuyện đùa, nếu muốn giải độc, trước hết phải biết độc dược là gì mới có thể hốt thuốc đúng bệnh.
Lúc này y đang đứng ở trước giường, hai tay có chút lực buông xuống bên người.
Tạ Bất Phùng ngồi trên giường, không trả lời câu hỏi của Văn Thanh Từ. Hắn bỗng nhiên đi về phía trước, nhẹ nhàng ôm eo Văn Thanh Từ vào trong lòng.
Eo Văn Thanh Từ cực nhỏ, cơ hồ một tay là có thể nắm giữ. Lúc này lại hoàn toàn bị Tạ Bất Phùng giam cầm.
Cùng với động tác này, má Tạ Bất Phùng chậm rãi dán vào eo bụng Văn Thanh Từ.
Hắn nở nụ cười, rốt cục thành thật trả lời vấn đề này: "Là của ngươi để lại thái y thự lúc trước.”
Văn Thanh Từ: "......”
Trong chớp mắt đó y đã quên cả giãy dụa, vẻ mặt không thể tin hỏi: "Bệ hạ có biết đó là thuốc gì không, có biết sau khi uống vào sẽ có hậu quả gì không?”
Tạ Bất Phùng nhẹ nhàng lắc đầu, mái tóc dài màu mực hơi xoăn theo động tác của hắn mà đảo qua eo bụng Văn Thanh Từ gây ra một cơn run rẩy, thậm chí thiếu chút nữa khiến người trong lòng hắn gần như mất đi sức lực.
Văn Thanh Từ đặt tay lên vai Tạ Bất Phùng, cố gắng đẩy hắn ra. Nhưng Tạ Bất Phùng lại giống như là dính vào người y.
"Huyền Nguyệt Đan, Xích Hỏa Đan, Ly Vẫn Đan..." Tạ Bất Phùng thì thào mở miệng, làm như đang trả lời vấn đề của Văn Thanh Từ, "Ta biết, nếu không phải bởi vì ta từng uống máu của ngươi, đã sớm chết vô số lần."
Giọng nói kia kèm theo chấn động nhẹ, từ eo bụng lan ra khắp cơ thể Văn Thanh Từ.
Y bỗng nhiên nhớ tới quyển Hạnh Lâm Giải Ách được Tạ Bất Phùng mang tới Liên Hòa.
Trong thời gian hơn một năm mình rời đi, Tạ Bất Phùng dường như đã đọc qua những y thư mà y để lại.
Không phải hắn không biết sợ, mà là biết rõ còn cố phạm!
Giọng điệu của Văn Thanh Từ chưa bao giờ lạnh như thế: "Bệ hạ, ngài điên rồi sao?"
Không giống "Thiên Từ", những độc dược khác của Thần Y cốc cũng không phải là độc khó giải. Nhưng Tạ Bất Phùng ăn nhiều đan dược như vậy, hắn không sợ thật sự xảy ra chuyện gì sao?
Trong nháy mắt này, Văn Thanh Từ đang nhanh chóng nghĩ cách giải độc, cũng như phân tích những vấn đề gì sẽ xảy ra nếu trộn lẫn những chất độc này với nhau.
Tạ Bất Phùng nở một nụ cười nặng nề, hắn nhìn thấy sự lo lắng trên mặt Văn Thanh Từ.
Hắn biết, mình bị bệnh.
Trong lòng mình hắn có một rào cản, giờ khắc này hắn đang cầu cứu Văn Thanh Từ.
Để giữ ấm giữ ẩm, vách tường các điện của Thái y thự phải dày hơn nơi khác. Nó đứng sừng sững ở nơi này, ngăn cách tất thảy âm thanh ở bên ngoài điện.
Bên tai Văn Thanh Từ hoàn toàn yên tĩnh, phảng phất giờ phút này trên toàn thế gian chỉ còn lại hai người mình và Tạ Bất Phùng.
Thấy Tạ Bất Phùng chậm chạp không mở miệng. Văn Thanh Từ cuối cùng cũng không kìm được nói: "Bệ hạ, người…”
Tuy nhiên, gần như cùng lúc đó, Tạ Bất Phùng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Văn Thanh Từ, đồng thời nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi y, ngăn cản lời nói của y.
"Thanh Từ, nghe ta nói.”
“Điều ta hối hận nhất, chính là trước khi đi Bắc Địa, sau khi hồi Ung Đô, không nói rõ tâm ý với ngươi.”
Ánh mắt Tạ Bất Phùng trong phút chốc trở nên vô cùng yếu ớt. Trái tim Văn Thanh Từ cũng theo đó mà trở nên trống rỗng.
Thiếu niên đế vương mặc cẩm bào màu đen chậm rãi đứng dậy, ôm chặt Văn Thanh Từ vào lòng.
Cái ôm này không mang theo nửa điểm tình sắc.
“Ta thích một người đàn ông.”
“...... Thích một người đàn ông tên là Văn Thanh Từ.”
Thời niên thiếu Tạ Bất Phùng đã từng nói những lời này vô số lần. Nhưng khi những lời này phát ra từ miệng vị hoàng đế vốn đã cao hơn y một cái đầu, thậm chí có thể dễ dàng ôm y vào lòng, lập tức nhiều hơn vài phần nghiêm túc khó có thể bỏ qua.
Rõ ràng Tạ Bất Phùng đã nói ra tên của y. Văn Thanh Từ không thể giả ngu, trốn tránh như năm đó nữa.
Dừng lại một lát, Tạ Bất Phùng chậm rãi cúi đầu, khẽ hôn lên đỉnh tóc Văn Thanh Từ.
Hắn rốt cục trút bỏ lớp ngụy trang, nâng lên trái tim chảy xuôi dòng máu phức tạp của mình.
“Ta có ái dục, có tham lam, thậm chí còn có một chút...... Ý niệm đê tiện đối với ngươi.”
Ngón tay lạnh như băng xẹt qua cánh tay trái hơi tê dại của Văn Thanh Từ.
Hắn nói, "Ta nhớ lại đêm ở Trường Nguyên đó.”
“...... Thậm chí sau đó, còn muốn làm chuyện càng thêm quá đáng với ngươi.”
Cơ thể Văn Thanh Từ khẽ run, y không khỏi nghiêng người, muốn tránh né. Nhưng Tạ Bất Phùng cũng không cho y cơ hội này.
Hôm nay Tạ Bất Phùng càn rỡ đến cực điểm, hắn lại một lần nữa dán môi vào bên tai Văn Thanh Từ, phun ra mấy câu mình trước đây căn bản không dám nói ở bên tai Văn Thanh Từ, e sợ dọa đến y, làm bẩn y.
Giọng Tạ Bất Phùng nhỏ như nỉ non. Nhưng trắc điện thật sự quá yên tĩnh, mỗi một chữ đều rõ ràng đập vào trong lòng Văn Thanh Từ.
Văn Thanh Từ cố gắng mở miệng, muốn nói sang chuyện khác.
Tạ Bất Phùng tựa như đoán được y muốn làm gì, trực tiếp che đôi môi mỏng của y dưới lòng bàn tay.
“Tống Quân Nhiên nhất định không có nói cho ngươi biết, ngày đó vì sao chúng ta giương cung bạt kiếm trong viện.”
Hắn nở nụ cười, nhắm mắt lại kể lại chuyện xảy ra trong viện ngày hôm đó.
Trong phút chốc, cánh tay trái vốn hơi tê liệt của Văn Thanh Từ nóng lên như bị lửa đốt.
Tạ Bất Phùng... Hắn đúng là một tên điên, Văn Thanh Từ bất giác mở to hai mắt.
Trong chớp mắt tâm y loạn như ma.
Sau khi nói xong tất cả, Tạ Bất Phùng rốt cục ngừng lại. Lúc này bên tai Văn Thanh Từ chỉ còn lại tiếng hít thở nhàn nhạt.
Trầm mặc một lúc lâu, Tạ Bất Phùng rốt cục buông tay xuống. Hắn như trút được gánh nặng nhìn về phía Văn Thanh Từ, vào giờ khắc này, nói ra mục đích cuối cùng của mình hôm nay:
"Cho nên ngươi... Hiện tại sẽ chán ghét ta sao?” Ánh nến nhàn nhạt chiếu rọi đôi mắt Tạ Bất Phùng, hắn vừa thận trọng vừa căng thẳng.
Tạ Bất Phùng chậm rãi buông Văn Thanh Từ ra.
"Người nói với ta những lời này, đến tột cùng là muốn làm cái gì?"Văn Thanh Từ cố gắng điều chỉnh hô hấp, gian nan hỏi.
Đôi mắt đen nhìn không ra cảm xúc gì, vào giờ khắc này rõ ràng tiết lộ cảm xúc của chủ nhân.
Bất an, căng thẳng, mê mang.
Giả như Tạ Bất Phùng muốn ép mình cứu hắn thì có thể giấu tất cả ở đáy lòng.
Sao hắn lại nói thế?
Tại sao lại nói với mình tất cả những điều này.
“Chỉ là muốn nói cho ngươi biết, người ngươi vừa mới muốn cứu đến tột cùng là một người như thế nào...... Ta rất nguy hiểm, có rất nhiều ý niệm ti tiện. Trừ phi chết đi, nếu không thì không thể buông chấp niệm.”
“Ta sợ ta...... Làm ra chuyện gì khiến ngươi chán ghét.”
Tỷ như tới Tùng Tu phủ, trực tiếp phái đại quân tìm được Thần Y cốc ở trong núi rừng, hắn sợ mình thật sự mất khống chế. Sợ nhà tù lý trí, không nhốt được dã thú điên cuồng trong lòng.
Nói tới đây, trái tim Tạ Bất Phùng không khỏi đau đớn. Chỉ cần nghĩ đến khả năng "Văn Thanh Từ chán ghét chính mình", hắn liền vô cùng lo lắng, vô cùng sợ hãi.
Tạ Bất Phùng nhìn chăm chú vào hai mắt Văn Thanh Từ, gằn từng chữ nói: "Nếu ngươi chán ghét ta, không muốn gặp lại ta. Hôm nay có thể rời khỏi Ung Đô bất cứ lúc nào, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản, can thiệp. Đợi sau khi ta tự chuốc lấy hậu quả xấu, độc phát, trên đời này sẽ không còn ai ràng buộc tự do của ngươi nữa. Về phần hết thảy hôm nay, ngươi cứ coi ta là tùy hứng đi.”
Giọng Văn Thanh Từ vô cùng khô khốc: "Vì sao lại nói là tùy hứng.”
Ánh mắt Tạ Bất Phùng nhìn về phương Bắc.
Hắn nói: "Lúc trước khi tấn công Bắc Địch, đã có vô số lần ta thiếu chút nữa chết trận nơi sa trường.”
“Lúc đó ta cũng không sợ hãi, chỉ là...... Có chút tiếc nuối.”
Ánh mắt Văn Thanh Từ cuối cùng cũng tiến lên nghênh đón, y nghe Tạ Bất Phùng nói: "Tiếc là trước khi chết không được gặp ngươi một lần, lại chào tạm biệt ngươi.”
Trong lúc nói chuyện, vị cửu ngũ tôn trẻ tuổi này trong mắt tràn đầy quyến luyến.
"Vậy nếu ngươi thực sự ghét ta và không bao giờ muốn gặp lại ta nữa."
“Vậy thì đừng trốn tránh, đừng rời đi mà không từ biệt lần nữa, được chứ?”
"Hôm nay, hãy nói lời tạm biệt với ta một cách đàng hoàng.”
Trong nháy mắt, Văn Thanh Từ đột nhiên quên mất cách thở. Cả người y bất giác run rẩy, vành mắt cũng phiếm hồng.
Làm đại phu một đời, Văn Thanh Từ chưa bao giờ sợ hãi "Tử vong". Thậm chí làm bạn với cái chết từng ngày từng ngày một.
Y cho rằng mình đã có thể thản nhiên đối mặt với vấn đề này từ lâu, đồng thời có thể thản nhiên tiếp nhận cái chết của mọi người và của cả chính mình.
Nhưng giờ khắc này.
Trong nháy mắt khi Tạ Bất Phùng nói xong.
Văn Thanh Từ lại đột nhiên suy nghĩ cẩn thận vấn đề thứ nhất hôm nay.
- Mình không muốn Tạ Bất Phùng chết. Dù là hắn nói những lời này, chính mình cũng không muốn hắn chết.