Hai ba tiếng đã làm rối loạn tâm thần thiếu niên.
Người bên cạnh mình là Văn Thanh Từ, nhịp tim của Tạ Bất Phùng đột nhiên mất đi tiết tấu.
Cơn mưa nặng hạt giống như một tấm màn, kêu tí tách, che phủ mọi thứ. Hai người đi cạnh nhau mà không ai nói chuyện.
Không khí băng giá ăn mòn dọc theo làn da, trong lúc hoảng hốt Tạ Bất Phùng lại nhớ tới trận tuyết cách đây không lâu.
Lúc đang đi, bàn tay che ô của Văn Thanh Từ vô tình chạm nhẹ vào người Tạ Bất Phùng.
Thân thể thiếu niên theo đó cứng đờ, Tạ Bất Phùng không muốn y dựa vào quá gần ư?
Dừng vài giây, Văn Thanh Từ bất giác lui sang nửa bước về hướng khác, rõ ràng cũng không cách quá xa so với lúc cầm ô trước, nhưng trong khoảng thời gian này Tạ Bất Phùng chẳng những cao hơn không ít, thậm chí ngay cả bả vai cũng rộng hơn.
Chiếc ô này hơi nhỏ đối với họ.
Nửa thân hình bé nhỏ của Văn Thanh Từ rơi vào màn mưa.
"Cẩn thận mưa."
Tạ Bất Phùng bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay che ô kia của Văn Thanh Từ.
Thiếu niên không dùng nhiều sức đã kéo y trở lại dưới ô, cơ thể hai người cứ như vậy dán chặt vào nhau.
Nhưng cho đến lúc này, Tạ Bất Phùng vẫn không buông tay, thậm chí ngón tay của hắn còn theo vô thức cọ cọ lên cánh tay Văn Thanh Từ.
Trên làn da mỏng manh lạnh giá có một vết sẹo dài, nó lưu lại từ lần mà y lấy máu vì mình.
Như vậy xem ra hôm nay Văn Thanh Từ giải độc rất thuận lợi, y không cần phải dùng máu của mình cũng giải quyết được phiền toái của cung Huệ Tâm.
Tạ Bất Phùng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vết sẹo trên người Văn Thanh Từ chỉ lưu lại vì mình.
Ý niệm này đột nhiên xuất hiện trong đầu Tạ Bất Phùng, sau đó trong lòng hắn lại mừng thầm, vô thức siết chặt cánh tay Văn Thanh Từ.
Văn Thanh Từ:...!
Tạ Bất Phùng không có cảm giác đau, bất kể làm cái gì cũng không biết nặng nhẹ.
Vết thương của Văn Thanh Từ đã sớm khép lại, nhưng Tạ Bất Phùng nắm chặt như thế, vết thương và xương cốt của y vẫn mơ hồ đau đớn.
Do dự một chút, Văn Thanh Từ rốt cục nhịn không được mở miệng nhắc nhở: "Điện hạ? ”
Giọng nói của y xuyên qua màn mưa, rốt cục làm cho thiếu niên tỉnh táo lại.
Tạ Bất Phùng từ từ buông tay, dừng lại một lát lấy ô từ trong tay Văn Thanh Từ: " Để ta." Hắn nói.
"Được."
Vóc dáng thiếu niên thực sự đã cao hơn rất nhiều, hắn dễ dàng giơ ô lên đỉnh đầu hai người.
Chỉ là mặt ô quá nhỏ, cánh tay Văn Thanh Từ và Tạ Bất Phùng vẫn dán chặt vào nhau.
Xem ra lần sau ra ngoài nhất định phải chuẩn bị thêm ô. Văn Thanh Từ không khỏi nghĩ đến.
......
Khi trở lại Thái Y Thự thì trời đã sáng. Vừa mới vào tiểu viện, Tạ Bất Phùng đã ngửi được một mùi thơm ngọt ngào.
"Là cháo hoa ngọc lan" Văn Thanh Từ khẽ cười, "Đêm qua ninh trong lò nhỏ, hiện tại vừa hay ăn được rồi."
Văn Thanh Từ phát hiện hình như Tạ Bất Phùng rất thích cháo hoa ngọc lan.
Bởi vậy khi mùa hoa sắp trôi qua, y thu hái không ít, phơi khô dự phòng.
Trời không biết đã nắng lên từ lúc nào, tiểu viện của Thái y thự lúc này đã tràn ngập hương hoa cùng ánh ban mai ấm áp.
Trong phút chốc đã làm cho người ta quên đi cái rét lạnh lúc sáng sớm.
Tạ Bất Phùng mở căng ô ra đặt dưới mái hiên, vừa đứng dậy đã thấy Văn Thanh Từ đi ra khỏi phòng, mỉm cười nhìn hắn.
Nước đọng trên phiến đá trong tiểu viện sáng lên ánh bạc. Lúc này, tất cả ánh sáng đều phản chiếu vào trong mắt Văn Thanh Từ, cũng theo ý cười của y mà nổi lên gợn sóng.
Trong phút chốc Tạ Bất Phùng như bị ngã vào trong vực sâu không thấy đáy kia, bị dòng nước ngầm túm mắt cá chân, kéo xuống đáy nước.
Nhưng lúc này đây, hắn ngay cả chạy trốn cũng không muốn chạy.
Văn Thanh Từ quay đi rồi đi tới chỗ của Tạ Bất Phùng, tay y còn cầm một cái hộp nhỏ.
Bên trong đó là một món quà mà Văn Thanh Từ đã sớm chuẩn bị cho Tạ Bất Phùng, y vốn định sáng sớm hôm nay sẽ tặng quà cho thiếu niên, không ngờ lại gặp phải sự kiện bất ngờ, trì hoãn lâu như vậy.
Văn Thanh Từ đứng trước người Tạ Bất Phùng, từ từ đưa đồ trong tay ra.
Y cười với thiếu niên trẻ tuổi, dịu dàng nói: "Điện hạ, sinh nhật vui vẻ. ”
...... Văn Thanh Từ không quên ngày này.
Trong nháy mắt hô hấp của Tạ Bất Phùng như ngừng lại, hắn đưa tay cẩn thận nhận lấy cái hộp từ tay Văn Thanh Từ.
Đây là sinh nhật đầu tiên cũng là món quà đầu tiên Tạ Bất Phùng nhận được.
Sau khi nhận đồ, hắn lại lộ ra vẻ chật vật hiếm có. Trong lúc nhất thời không biết nên cứ thế nhận lấy, hay là mở hộp ra ở trước mặt Văn Thanh Từ.
"Mở ra xem một chút đi, điện hạ."
"Ừm."
Thiếu niên dùng ngón tay mở móc cài hộp gấm ra, sau một khắc, một chiếc vòng tay xuất hiện trước mắt hắn.
Đây là một chiếc vòng đeo tay rộng khoảng hai ngón tay, được dệt bằng lông cừu màu trắng nhạt bện thành sợi dày.
Nhìn qua giống như phong cách thịnh hành bên Tây Vực.Nhưng hoa văn bện dệt tinh xảo hơn bất kỳ chiếc vòng tay nào mà Tạ Bất Phùng từng thấy.
Văn Thanh Từ không nói gì, trực tiếp lấy quà ra thay Tạ Bất Phùng, tiếp theo nhẹ nhàng quấn nó vào cổ tay thiếu niên.
"Được rồi." Văn Thanh Từ cười nói.
Nháy mắt hơi ấm do lớp len nhẹ nhàng cọ xát lưu lại trên da kèm theo chút ngứa ngáy, truyền từ cổ tay vào trong đầu Tạ Bất Phùng.
Hắn nhớ tới chút cừu con chỉ thuộc về mình, còn có độ ấm giữa cổ tay Văn Thanh Từ.
"Trong Thần Y cốc có phong tục tặng quà sinh nhật. Đây là phương thức đan dệt mấy ngày trước ta học được ở tây thị, trước có dùng thảo dược ngâm qua mấy ngày, mang theo chút công hiệu thanh thần. "Văn Thanh từ rất tự nhiên cho thần y cốc một "phong tục" vốn không tồn tại.
Sau khi quấn xong vòng tay, Văn Thanh Từ xoay người đẩy cánh cửa gỗ mỏng manh ra, đi vào phòng bếp múc cháo hoa ngọc lan đang đun trong bình cát ra.
Xuyên qua cửa sổ, y ngẩng đầu cười với Tạ Bất Phùng nói: "Không đáng giá lắm đâu, điện hạ đừng ghét bỏ nhé."
...... Thì ra chiếc vòng tay này là do Văn Thanh Từ tự tay bện sao?
Văn Thanh Từ không biết một câu nói đơn giản này của mình, lại nhấc lên sóng gió trong lòng Tạ Bất Phùng.
"Sẽ không..."
Tạ Bất Phùng lẩm bẩm nói: "Vĩnh viễn sẽ không đâu. ”
Trên cổ tay là quà tặng trân quý nhất trong cuộc đời hắn, tay còn lại của Tạ Bất Phùng không khỏi nắm chặt chiếc vòng giống như nắm chắc "hơi ấm" hư ảo trong tay.
Nhưng trong khoảnh khắc, những suy nghĩ hỗn loạn đột nhiên ập đến trái tim của Tạ Bất Phùng.
Có cảm động cũng có hoảng loạn.
Hắn không khỏi lại nhớ tới đêm tuyết kia, còn có cừu non chết dưới tấm chăn tuyết.
Thiếu niên từ từ nheo đôi mắt màu hổ phách lại, hiện giờ thân phận "dược nhân" của Văn Thanh Từ đã bại lộ, y bị vô số người ngấp nghé, thậm chí còn bị hoàng đế coi là "linh dược".
Chỉ có quyền lực... Thậm chí quyền lực tối cao nhất trong thiên hạ mới có thể vĩnh viễn giữ Văn Thanh Từ ở bên cạnh mình.
Kiếp trước, Văn Thanh Từ xuất thân từ cô nhi viện nên không có sinh nhật rõ ràng, nhưng cha mẹ nuôi của y năm nào cũng chuẩn bị bánh và mì trường thọ vào ngày họ nhận nuôi y.
Đó từng là món ngon Văn Thanh Từ mong đợi nhất trong năm.
Có lẽ là do dậy quá sớm, lúc này Văn Thanh Từ chẳng hề buồn ngủ, sau khi bưng cháo hoa ngọc lan ra, y lại trở lại phòng bếp bận rộn.
Văn Thanh Từ dựa theo trí nhớ làm cho thiếu niên hai quả trứng trần và một nhúm mì, năm sáu phút đã làm xong một bát.
Khác với những bữa ăn thông thường, tô mì này không có quá nhiều gia vị, bên trong chỉ có gia vị đơn giản nhất, cùng với một vòng dầu vừng khi nấu xong mà thôi, trông vô cùng thanh đạm.
Dù sao trời mưa một đêm, nhiệt độ buổi sáng vẫn có hơi thấp, trên cái bát sứ nhỏ màu trắng bốc lên hơi nóng nhàn nhạt.
Giống như một sợi xích, khơi dậy sự thèm ăn của con người.
"Điện hạ, nếm thử hương vị xem thế nào." Văn Thanh Từ nhẹ nhàng đặt nó lên bàn, cười nói, "Thời nối khố cha mẹ ta thường làm như vậy. ”
Thiếu niên chậm rãi cầm lấy chiếc đũa tre, hơi nóng và mùi thơm của mì trường thọ cùng nhau bốc lên.
Vừa vào miệng là hương thơm tươi ngon.
Không biết là do quá nóng hay chỉ là ảo giác, Văn Thanh Từ dường như nhìn thấy Tạ Bất Phùng khẽ khịt mũi.
Rõ ràng đây chỉ là một bát mì trường thọ đơn giản, nhưng thiếu niên ngồi trước mặt nó, lại lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác tội nghiệp giống như... Một chú chó nhỏ cuối cùng đã được nhặt về nhà.
...... Chờ đã, chờ đã!
Văn Thanh Từ ngay lập tức loại bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu ra ngoài.
Trước mắt chính là đại boss tương lai của quyển sách này, mình đang suy nghĩ lung tung cái gì đó!
- -----------------------------
Triều đại này dựa theo hệ thống cũ của triều đại trước, dựa theo quy định, qua mười bảy tuổi Tạ Bất Phùng hẳn là phải xuất cung lập phủ.
Cùng lúc đó, hắn còn phải lưu chuyển thực tập ở cơ sở của ba tỉnh sáu bộ, làm quen với chuyện triều đình.
Nhưng Hoàng đế lại chậm chạp không đề cập đến việc này, giống như là không có ý định kế thừa chế độ cũ vậy.
Trên triều đình, quan viên không ai dám nói rõ, nhưng đều âm thầm suy đoán nguyên nhân.
Cuối cùng mọi người cho rằng là do Tạ Bất Phùng lớn lên ở Hoàng Lăng, những thứ hắn biết và học tập được hoàn toàn không đủ để chống đỡ để cho hắn đi tới lục bộ làm việc, hành động này của Hoàng đế vô cùng bình thường.
Nhưng qua không bao lâu, nhị hoàng tử cũng đến mười bảy, hoàng đế bên kia vẫn không hề có động tĩnh.
Trên triều đình bắt đầu khỏi động dòng nước ngầm, bách quan hao hết tâm cơ suy đoán ý đồ của Hoàng đế, nửa ngày cũng chẳng đoán được.
Chỉ có Tạ Bất Phùng biết —— Hoàng đế đang sợ hãi. Tiếng lòng bên tai nói cho thiếu niên biết, Tạ Chiêu Lâm cẩn thận tính toán một phen: Mình năm nay còn chưa có năm mươi, qua 20 năm nữa, đợi đến khi mình hơn sáu mươi tuổi, các hoàng tử đã gần bốn mươi tuổi.
Khi đó, bọn họ còn cam tâm chỉ làm hoàng tử sao?
Tạ Chiêu Lâm càng sợ hãi, lão lại càng không muốn để cho những hoàng tử này lông cánh đầy đủ quá sớm.
Bởi vậy Tạ Bất Phùng vốn lên rời cung, cứ như vậy tạm thời lưu lại trong cung Thái Thù.
*
Tiền điện cung Huệ Tâm.
Đảo mắt tiểu công chúa đã chào đời được gần một tháng, so với vẻ ngoài gầy gò đáng thương khi mới sinh ra thì bây giờ trắng trẻo, mập mạp dễ thương hơn rất nhiều.
Thời gian nghỉ ốm của Văn Thanh Từ vẫn chưa kết thúc, ngày đó hắn dùng độc cho Lan phi, tuy rằng hiện tại độc đã được giải nhưng Văn Thanh Từ vẫn có hơi lo lắng, cách vài ngày y lại đi bắt mạch cho Lan phi xem nàng gần đây có dị thường gì hay không.
Sau vài lần bắt mạch, sức khoẻ Lan phi cũng không có gì đáng ngại, Văn Thanh Từ cũng từ từ yên lòng.
Nói mới nhớ lúc trước bắt mặc đúng giờ cho Lan phi, nàng hay thích nói chuyện với Văn Thanh Từ.
Giờ còn nhiều hơn nữa.
“...... Qua mấy tháng nữa bệ hạ muốn nam tuần, lần này đi đường thủy, toàn bộ hành trình cơ hồ đều ở trên kênh đào, "Lan phi vừa nhẹ nhàng vỗ đứa bé trong lòng, dỗ bé ngủ, vừa nhẹ giọng nói, "Ta đoán đến lúc đó bệ hạ nhất định sẽ bảo Văn tiên sinh và chư vị thái y đi cùng."
Tình trạng sức khoẻ của nàng khôi phục khá tốt, khi nói chuyện trung khí* cũng khôi phục hơn phân nửa.
(Trung khí: Thông thường đề cập đến các chức năng sinh lý của lá lách, dạ dày và các phủ tạng khác như tiêu hóa và vận chuyển thức ăn.)
Hôm nay Lan phi mặc một bộ cung trang màu đỏ nhạt, đặc biệt tôn lên khí sắc của nàng.
Lúc này thái y thự có hai thái y lệnh, Vũ Quan Lâm tuổi tác đã cao, sợ là không thể rời khỏi Ung Đô đi theo nam tuần.
Cho nên công việc "đi công tác" này, chỉ rơi vào trên người Văn Thanh Từ.
Chẳng qua chuyện này tạm thời còn chưa có thông báo chính thức với bên ngoài. Văn Thanh Từ cũng không hiểu Lan phi luôn luôn cẩn thận sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này?
Y dừng lại một lúc, chỉ có thể mỉm cười gật đầu: "Có lẽ như vậy."
Lúc này việc bắt mạch đã chấm dứt, Văn Thanh Từ cũng đã thu dọn hơn phân nửa hòm thuốc.
“...... Kênh đào Đại Vận Hà. " Tay Lan phi đang đứa nhỏ bỗng nhiên ngừng lại, nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài điện, giọng điệu cũng đột nhiên trở nên phức tạp.
Văn Thanh Từ sửng sốt một hồi lúc này mới phản ứng lại.
Có lẽ Lan phi là bởi vì con kênh đào này mà nhớ tới cha anh mình.
Chẳng trách biểu hiện vừa rồi của nàng hơi dị thường.
Sau khi khẽ thở một hơi dài, Lan phi dường như cũng nhận ra lời mình vừa nói, có chút không ổn.
Nàng rũ mắt nhìn tiểu công chúa trong lòng một cái, lần thứ hai nhìn sang Văn Thanh Từ.
Lúc này Lan phi rốt cục cũng khôi phục dáng vẻ như trước, nàng hàn huyên với Văn Thanh Từ: "Nếu như bổn cung nhớ không lầm, nhà Văn tiên sinh ở Tùng Tu Phủ, cũng ở phụ cận đó. ”
"Đúng vậy, " Văn Thanh Từ gật đầu nói, "Đúng là ở đó."
"Vậy nếu rảnh rỗi, Văn tiên sinh cũng có thể trở về xem một chút." Lan phi cười nói.
Nói chuyện hai câu, Văn Thanh Từ đã dọn xong hòm thuốc.
Y đang muốn đi, lại bị Lan phi ngăn lại.
"Văn thái y xin lưu bước" Lan phi giao tiểu công chúa trong lòng vào trong tay vú nuôi, nói với Văn Thanh Từ, "Bổn cung vừa hay có chút trà Minh Tiền mới, uống hai chén rồi đi thôi. ”
"Đúng vậy, Văn thái y, hôm nay sắc trời rất tốt, không bằng nhân cơ hội này nghỉ ngơi đi." Cung nữ đứng ở bên cạnh Minh Liễu cũng giữ lại nói.
Nói xong, Lan phi lại nhìn tiểu công chúa một cái thuận miệng: "Mấy ngày nay Phu Doãn lại tăng cân. ”
Hoàng đế dường như rất thích công chúa nhỏ này. Chẳng những phong thưởng rất nhiều cho Lan phi, thậm chí vừa mới sinh ra đã ban cho bé cái tên "Tạ Phu Doãn."
Cái tên này được lấy từ thành ngữ "Phu Doãn Minh Đạt", vốn dùng để hình dung những viên ngọc đẹp.
...... Lần đầu tiên nghe được cái tên này, Văn Thanh Từ bỗng nhiên nghĩ đến, nhị hoàng tử tên là "Quan Chỉ", Tam hoàng tử tên là "Dẫn Thương."
(1)Thái vi quan chỉ (Xem thế đủ rồi): Ý chỉ vừa nhìn đã thấy đẹp, không cần nhìn cái khác mữa.
(2)Dẫn Thương Khắc Vũ: Dẫn: kéo dài, trì hoãn; Khắc: vội vàng, háo hức; Thương: Điều phối thương mại; Vũ: Vũ điệu, đều là hai cái tên trong nhạc luật cổ đại. Đề cập đến nhịp điệu âm thanh, có thành tích chơi nhạc rất cao.
Những cái tên này dường như đến từ thành ngữ, cứ thế suy luận theo cách này... Chẳng lẽ cái tên Tạ Bất Phùng bắt nguồn từ "Sinh bất phùng thì (Sinh không gặp thời)"?
Nghĩ tới đây, trong lòng Văn Thanh Từ không khỏi sinh ra vài phần không cam lòng hay hắn.
Chỉ mong mình nghĩ lầm rồi.
Y còn chưa kịp nghĩ cách từ chối, tiểu thái giám ở bên đã cười cười, cầm lấy hộp thuốc mà Văn Thanh Từ vừa thu dọn, đặt sang một bên.
Thấy Lan phi cố gắng giữ lại như vậy, Văn Thanh Từ cũng không tiện cự tuyệt nữa.
"Thần làm phiền rồi." Văn Thanh Từ ngồi ở bên cạnh bàn nhỏ, đồng thời cười nói với Tạ Bất Phùng ở bên kia, "Điện hạ chờ thần một chút. ”
"Được." Tạ Bất Phùng vừa mới theo Văn Thanh Từ đứng dậy cũng một lần nữa ngồi trở về.
Theo lý mà nói, vết thương của Tạ Bất Phùng đã sớm lành, hẳn là hắn nên trở về cung Ngọc Quang của mình mới đúng.
Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, thiếu niên vẫn không đề cập đến chuyện này.
Văn Thanh Từ vừa nghĩ đến chuyện sau khi Tạ Bất Phùng chuyển về, mình sẽ phải tốn thêm thời gian đưa cơm nên thôi cứ đi theo y đi.
Trong khoảng thời gian này, Văn Thanh Từ cũng đã tìm hiểu rõ ràng, Tạ Bất Phùng ở trong cung đích xác là một người tàng hình từ đầu tới cuối.
Không ai quan tâm hắn sống ở đâu, cũng không ai quan tâm hắn đi đâu.
Sau khi ý thức được chuyện này, mỗi một lần Văn Thanh Từ đến chỗ Lan phi đều sẽ lớn mật mang theo cả Tạ Bất Phùng.
Cung nữ của cung Huệ Tâm bưng trà mới lên, hương trà thoang thoảng tràn ngập cung điện khiến lòng người thanh thản.
Văn Thanh từ bưng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm.
Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ thổi tới kinh động chiếc chuông treo bên mái hiên. Nghe thấy tiếng động khe khẽ, công chúa nhỏ đang được bảo mẫu ôm trong lòng bỗng lảm nhảm gì đó.
Lan phi và Minh Liễu cùng vây quanh, tiếp theo cẩn thận ôm vào lòng trêu chọc.
Bầu không khí trong cung Huệ Tâm nhất thời trở nên vô cùng vui vẻ.
Văn Thanh Từ không kìm được vụng trộm nhìn Tạ Bất Phùng, thiếu niên đang uống trà, mặt không chút biểu cảm, như là thờ ơ với tất cả mọi thứ ở đây.
Tạ Bất Phùng ba tuổi đã bị đưa ra khỏi hoàng cung, khi đó hắn thật sự quá nhỏ.
Bởi vậy bất kể là đối với mẹ ruột của mình Lan phi, hay là thái hậu năm đó nuôi hắn ba năm cũng không có lưu lại một chút ấn tượng và tình cảm nào.
Tạ Bất Phùng trong nguyên tác, đến cuối cùng cũng chỉ có tôn kính đối với Lan phi mà thôi.
"Phù Minh Đường" nói Lan phi trở thành Thái hậu rồi kết thúc, tất cả những chuyện phát sinh phía sau, chỉ dùng mấy câu ngắn ngủi tổng kết.
Trong đó hình dung tạ bất phùng một câu kia chính là —— quả nhân cô đơn.
Lúc đọc sách, Văn Thanh Từ không có bất kỳ cảm giác đặc thù nào với những lời này, nhưng sau khi quen biết Tạ Bất Phùng, y lại không cách nào bỏ qua.
...... Văn Thanh Từ không muốn thiếu niên trước mắt tiếp tục cô đơn nữa, sau khi mình chết bỏ chạy, người trong cung có thể bồi hắn, hẳn là cũng chỉ có Lan phi và tiểu công chúa thôi nhỉ?
Nghĩ tới đây, Văn Thanh Từ đặt chén trà trong tay xuống, theo bản năng nhìn về phía Lan phi và đứa bé trong lòng nàng.
Không biết từ lúc nào, Tạ Phu Doãn nho nhỏ lại khóc nháo. Lan phi dỗ dành cả nửa ngày bé cũng không an tĩnh lại.
Tầm mắt của hai người vừa vặn gặp nhau giữa không trung,
Lan phi đột nhiên cười với Văn Thanh Từ nghĩ đến cái gì nói: "Văn tiên sinh chính là ân nhân cứu mạng của Tiểu Phu Doãn chúng ta, không bằng ngài thử ôm nó, nói không chừng nó sẽ không khóc nữa."
Vừa dứt lời, còn không đợi Văn Thanh Từ chối, Lan phi đã kêu vú nuôi ôm Tạ Phu Doãn nho nhỏ qua.
Lan phi từ trước đến nay luôn là một người phân biệt rạch ròi, tuy rằng nàng vẫn không hiểu vì sao Văn Thanh Từ lại tiến vào cung Thái Thù, nhưng sau khi trải qua chuyện lần trước, nàng đã triệt để đối đãi vị thái y trước mắt như ân nhân cứu mạng của mình cùng con gái.
Vú nuôi hai bước đã tới, vừa nói vừa đặt tiểu công chúa vào trong lòng Văn Thanh Từ.
Văn Thanh Từ:!!
Chờ đã, ta chưa từng bế trẻ con!!!
Một cục nho nhỏ này lại làm cho Văn Thanh từ có chút sợ hãi.
Bề ngoài y giả vờ trấn định, nhưng ánh mắt lại bất giác nhìn qua Tạ Bất Phùng.
Mọi người bỗng nhiên nghe thấy Văn Thanh Từ khẽ cười, cũng có hơi tiếc nuối nói: "Cánh tay thần có hơi yếu, chỉ sợ không dám ôm công chúa. ”
“...... Ôi, ôi!" Minh Liễu nhỏ giọng kinh hô, nàng mới nhớ tới, cánh tay Văn Thanh Từ bị băng bó rất lâu để cầm máu, sau đó xuất hiện triệu chứng suy nhược.
Sắc mặt Lan phi cũng theo đó biến đổi.
...... Không biết lời nói vừa rồi của mình có phải chọc đến chỗ đau của Văn Thanh Từ hay không?
Nhưng mà ngay khi mọi người căng thẳng, Văn Thanh Từ lại nhìn Tạ Bất Phùng đang ngồi bên cạnh như không có chuyện gì xảy ra: "Không bằng điện hạ đến thử xem, ngài là ca ca ruột của Công chúa, nói không chừng ngài ôm bé rồi, bé sẽ không khóc nữa."
Giọng điệu Văn Thanh Từ vẫn luôn dịu dàng, còn mang theo sức mạnh trấn an lòng người, khiến người ta bình tĩnh.
Y nói xong, trong lúc hoảng hốt vú nuôi lại quên mất tin đồn về Tạ Bất Phùng, chỉ cảm thấy đối phương là một ca ca bình thường.
Bà không khỏi khom lưng, cẩn thận đặt tiểu công chúa đến bên tay Tạ Bất Phùng.
"Điện hạ, ôm bé đi." Văn Thanh Từ nhẹ giọng nói.
Ma xui quỷ khiến, Tạ Bất Phùng từ từ ôm Tạ Phu Doãn vào trong lòng.
Đứa bé mới sinh không lâu, cả người mềm nhũn, giống như không có xương, thiếu niên nín thở, cánh tay giống như bị đông cứng ở nơi này.
Hắn sợ mình không để ý sẽ làm đau đứa bé trong lòng.
Tạ Bất Phùng đúng là cẩn thận, nhưng dù sao thì cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng ôm trẻ nhỏ, động tác rất không quen thuộc, nhìn có vẻ hơi nguy hiểm.
Thấy tình hình này, Văn Thanh Từ ngồi bên cạnh hắn cũng tiến lại gần.
Y nhìn thoáng qua Tạ Phu Doãn, cười nói: "Ánh mắt tiểu công chúa rất đẹp, cũng là màu hổ phách giống như điện hạ. ”
...... Giống như ta ư?
Tạ Bất Phùng luôn luôn chán ghét trẻ con, nhưng sau khi nghe Văn Thanh Từ nói, lại đột nhiên cảm thấy đứa trẻ trong lòng thuận mắt hơn nhiều.
Động tác và ánh mắt hiếm có trở nên dịu dàng hơn một chút.
Người ngồi trước bàn nhò không nhìn thấy, Lan phi cách đó không xa bỗng nhiên đỏ hốc mắt.
Từ khi Tạ Bất Phùng có ký ức, bên cạnh hắn cũng chỉ có một đám thị vệ phụ trách trông coi hắn, không có người thân hay bạn bè nào, lớn lên trong môi trường này, phương diện tình cảm vốn không giống người thường.
Nhưng Lan phi vĩnh viễn cũng không quên được mười tháng mang thai, một lần sinh nở. Sao nàng lại không có tình cảm với Tạ Bất Phùng cơ chứ? Chỉ là nàng vẫn không có bất kỳ cơ hội nào biểu lộ ra mà thôi.
Cảnh tượng trước mắt này... Trong lúc hoảng hốt lại làm cho Lan phi sinh ra cảm giác bản thân chỉ là một mẫu thân bình thường, mà Tạ Bất Phùng chưa bao giờ là một con quái vật.
Qua một lúc lâu Tạ Phu Doãn được ca ca ôm vào trong lòng còn lớn tiếng khóc nháo.
Thấy tình huống này, Văn Thanh Từ thân là thầy thuốc cũng không tự chủ được tiến lại gần, nhẹ nhàng chạm vào trán tiểu công chúa.
May mà không phải sốt.
Trong phút chốc, nhiệt độ quen thuộc và hương đắng lập tức ập đến.
Văn Thanh Từ quan tâm sức khỏe của tiểu công chúa, Tạ Phu Doãn nho nhỏ bỗng nhiên không khóc nữa, lúc này đang chớp chớp mắt nhìn mình.
Y cũng không có phát hiện, vành tai thiếu niên chuyển sang đỏ hoàn toàn vì động tác tới gần của y.