Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nơi ở của tri phủ đương nhiên không thể sánh được với Thái Thù cung.

Tiểu viện nơi Tạ Bất Phùng ở, bất kể quy mô hay trang trí thì trong mắt các quý nhân ở Ung Đô đều nhỏ bé tồi tàn vô cùng.

Nhưng đối với người đã từng ở hoàng lăng như Tạ Bất Phùng mà nói, không thành vấn đề.

Trở về chỗ ở, hắn hậm rãi mở tủ quần áo ra. Ở đây có một vài bộ đồ để thay, toàn là màu tối không có ngoại lệ. Chỉ có phía trên là một màu trắng chói lóa.

Tạ Bất Phùng tạm thời để chuyện nghe được từ chỗ Lan phi sang một bên.

Hắn do dự lấy thứ kia ra.

Đây là một chiếc bao tay màu trắng bạc làm từ lông thú.

Lúc Tạ Bất Phùng ở Túc Châu, tập võ hoàn toàn dựa vào sách, không có người sửa lại động tác cho hắn, hoặc là cùng tỷ thí.

Hắn biết, tập võ không thể lý luận suông, không có đối thủ, Tạ Bất Phùng sẽ tự tìm kiếm đối thủ.

Hoàng lăng Túc Châu nằm ở ngã ba giữa sa mạc và thảo nguyên, cách đó không xa còn có một ngọn núi tuyết, cách xa thị trấn hoang vắng khó thấy người, ban đêm luôn có dã thú lui tới.

Binh lính canh lăng chưa bao giờ nghĩ tới có người sẽ lẻn ra ngoài tìm chết vào ban đêm, bởi vậy buổi tối người trông coi bên cạnh Tạ Bất Phùng sẽ luôn nới lỏng.

Thiếu niên không cảm nhận được đau đớn chưa từng sợ hãi, cứ như vậy đêm đêm lẻn ra khỏi lăng ấp, đi qua sa mạc tìm đối thủ.

Tất cả các vết sẹo lớn nhỏ trên người Tạ Bất Phùng chính là đến vào lúc đó.

Con mồi đầu tiên của thiếu niên là một con sói tuyết mà hắn đã giết khi hắn mới 13 tuổi.

Mùa đông ở Túc Châu rất khó khăn.

Mỗi khi tuyết rơi dày, luôn có thể gặp phải dã thú đói khát xuống núi đi săn. Và vào thời điểm này, những con thú cũng trở nên hung dữ nhất.

Một con sói tuyết đói đã đủ khủng khiếp rồi chứ đừng nói đến sói là loài động vật sống theo bầy đàn.

Mỗi lần gặp phải, đều là khoảng mười con.

Đêm khuya trên ghềnh bãi sa mạc dưới ánh trăng, đôi mắt màu xanh và màu lông bạc đặc biệt chói mắt.

Bọn chúng chậm rãi di chuyển vây quanh thiếu niên, giống như u linh không có hơi thở.

Cho dù thân mang võ nghệ, người bình thường gặp phải cảnh tượng này đã sớm sợ tới mức chân mềm nhũn.

Nhưng hôm đó Tạ Không Phùng lại cảm giác được sự hưng phấn và kích động đến từ trong xương cốt. Tay hắn cầm trọng kiếm từ từ đi về phía bầy sói.

Quá trình cụ thể, từ lâu đã trở nên mơ hồ vì thời gian.

...... Tạ Bất Phùng chỉ có thể nhớ lại màu máu cùng tiếng sói tru khàn khàn.

Cuối cùng hắn dùng thanh trọng kiếm chẳng mấy sắc bén trong tay giết chết cả bầy sói tuyết, lột bỏ lông của một trong số chúng ra.

Từ đó về sau giữ nó lại như một chiến lợi phẩm.



Đây là thứ trân quý nhất mà Tạ Bất Phùng từng lấy cho mình.

Nghĩ đến đây, bàn tay của thiếu niên chậm rãi lướt qua chiếc bao tay. Chiếc bao tay này được làm từ lông sói tuyết năm đó hắn đã lấy.

Tạ Bất Phùng đặc biệt lựa chọn phần lông mềm nhất trên bụng sói tuyết, tự tay biến nó thành hình dáng hiện tại.

Một mình hắn lớn lên ở lăng ấp, từ trước đến nay luôn tự phải chăm sóc cuộc sống của mình.

Ánh mắt Tạ Bất Phùng dừng trên bao tay ấm áp, bỗng nhiên có thêm vài phần do dự.

Tuy rằng chất liệu đồ vật trong tay hắn rất tốt, nhưng về vẻ ngoài thì không được đẹp.

Tạ Bất Phùng luôn luôn coi trọng thực tiễn và sự mạnh mẽ lại không biết làm sao mới che đi được các đường chỉ khâu.

Vài đường khâu lộ rõ trên bao tay thậm khiến lông sói tuyết vốn mềm mịn trông như là thứ gì rất thô tục, làm nổi bật lên sự giản dị.

Nhìn đến đây, Tạ Bất Phùng không khỏi nhíu mày.

...... Tuy rằng Văn Thanh Từ chỉ là một thái y, bình thường cũng không thấy có sở thích xa xỉ gì. Nhưng chi phí ăn mặc của y là những thứ tốt nhất.

Đây là lễ vật thiếu niên định tặng Văn Thanh Từ, hắn đã chuẩn bị rất nhiều ngày, nhưng vẫn do dự không biết đến tột cùng có nên đưa ra hay không.

Dừng lại một lúc lâu, Tạ Bất Phùng lại chậm rãi bỏ nó vào trong tủ quần áo.

......

Viên thuốc hoa bìm bìm mới được tinh luyện tạm thời làm dịu cơn đau đầu của hoàng đế.

Nhưng vấn đề cảm xúc và tinh thần của lão vẫn không thể giải quyết được.

Nhưng bất kể là bản thân Hoàng đế hay là triều thần, đều ăn ý không đề cập hay không thừa nhận chuyện này

Chạng vạng, Hoàng đế cho cung nữ và thái giám lui ra, nằm nghiêng trên giường trong hậu điện nghỉ ngơi.

Gần đây lão lại có triệu chứng tức ngực, cơ bắp co giật, cho nên vào lúc này đặc biệt gọi Văn Thanh Từ đến châm cứu cho mình thuyên giảm.

Lúc này trong hậu điện chỉ có hai người Văn Thanh Từ và hoàng đế.

Sau khi thả từng chiếc ngân châm xuống, một thân thái y xanh nhạt không kìm được nhìn về phía lư hương ở góc phòng.

Ở đó có một chiếc lư hương bằng ngọc khá ngắn.

Văn Thanh Từ vốn không có hứng thú gì với hương đạo, nhưng từ lần trước tận mắt nhìn thấy Triệu công công thắp hương tròn, y bèn đi tìm hiểu kỹ một phen.

Trong hương đạo ít sử dụng hương tròn, bình thường khi đốt nó thì đều sẽ lựa chọn loại lư hương thấp bé này.

Nghĩ tới đây, nội tâm Văn Thanh Từ không khỏi căng thẳng.

Giờ này khắc này bên trong hậu điện cực kỳ yên tĩnh, y thậm chí có thể nghe được tiếng tí tách của ngọn nến.

“...... Thưa bệ hạ, thưa bệ hạ? "Văn Thanh Từ khẽ kêu vài tiếng.

Thấy người trên giường không trả lời, lúc này Văn Thanh Từ mới vô cùng cẩn thận đặt đồ trong tay xuống rồi đứng dậy, giả vờ bình tĩnh nói với người trên giường: "Hình như hương bên kia hết rồi, thần đi xem. ”

Hoàng đế đang ngủ say, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Văn Thanh từ rốt cục thở phào nhẹ nhõm, y thi triển khinh công, chậm rãi đi tới nơi đó, bước chân không hề phát ra bất cứ âm thanh nào.

Đi tới, Văn Thanh Từ cẩn thận cúi người xuống cầm nắp lư hương lên.

Trước khi y tiến vào, Triệu công công phụ trách chăm sóc sinh hoạt của Hoàng đế vừa mới thay một viên hương tròn, hiện tại còn chưa đốt được bao nhiêu.

Cách sương khói nhàn nhạt, Văn Thanh Từ nhìn thấy —— Triệu công công còn chưa hoàn toàn nghiền thành bột phấn, trong lư hương mơ hồ có thể thấy được mấy mảnh vụn tương đối lớn.

Thậm chí... Còn có thể nhìn thấy trên những mảnh vụn kia khắc hoa văn phức tạp.

Hương tròn là một vật thể thanh lịch phổ biến trong giới quý tộc. Mặc dù khi sử dụng phải nghiền nát nó bỏ vào lư hương, nhưng khi chế tác khuôn ép vẫn vô cùng chú ý.

Mấy xưởng chế hương tương đối nổi tiếng của Vệ Triều, đều có khuôn đúc đặc biệt của riêng mình.

Thậm chí một ít quý tộc vì biểu hiện ra sự khác biệt của mình mà đặt làm khuôn đúc riêng.

Văn Thanh Từ quay đầu lại nhìn Hoàng đế một cái, xác nhận lão vẫn còn ngủ không có tỉnh lại, bèn tháo chiếc trâm cài bạc trên đầu ra, chậm rãi gạt tro hương bên trong ra.

Ngay sau đó, hoa văn trên mảnh vỡ hoàn chỉnh hiện ra trước mắt Văn Thanh Từ.

"Là hoa sen…" Y không khỏi lẩm bẩm nói.



Sau khi nhìn rõ hoa văn trên đó, trái tim Văn Thanh Từ đột nhiên trầm xuống.

Ánh nến trong phòng lại một lần nữa phát ra âm thanh tí tách.

Y lập tức đậy nắp lư hương lại đứng lên, bước nhanh về vị trí vừa rồi, tay cũng bởi vì căng thẳng mà vô thức đặt lên ngực.

Trái tim Văn Thanh Từ đập điên cuồng, hít sâu đến mấy cũng không hề chậm lại.

Y theo bản năng muốn rời khỏi nơi này, nhưng châm cứu bình thường cần kéo dài hai mươi đến ba mươi phút, hiện tại còn chưa phải là lúc rời đi.

Văn Thanh từ đành phải chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nhắm mắt lại về nơi gió ấm thổi tới.

Tóc dài của y bị gió làm rối tung, nhưng Văn Thanh Từ không quan tâm.

Hoa văn trên hương hoàn, y thật sự rất quen mắt.

...... Nghĩ đến đây, Văn Thanh Từ không tự chủ được mà cắn chặt môi.

Sau khi xuyên sách, hầu như ngày nào y cũng đọc những cuốn sách do nguyên chủ để lại.

Trong đó có y thư do Thần Y Cốc lưu truyền tổng kết, còn có quyển bút ký tên là "Hạnh Lâm Giải Ách" do nguyên chủ tự viết.

Trong bút ký ngoại trừ ghi chép y án qua tay y ra thì còn có sơ đồ giải phẫu do chính y vẽ ra cùng với một ít sơ đồ thảo dược tương đối hiếm thấy.

Hoa văn in trên hương hoàn giống y như hoa văn mà trước đây Văn Thanh Từ đã từng thấy trong "Hạnh Lâm Giải Ách"

Hình vẽ đó rất đặc biệt, là do nguyên chủ tự tay vẽ ra, Văn Thanh Từ tuyệt đối sẽ không nhớ nhầm...

Cho nên nói viên hương tròn làm từ thủy ngân lưu hóa kia, cho dù không phải nguyên chủ làm thì cũng có liên quan mật thiết với y.

Thậm chí có khi nguyên chủ tiến cung có lẽ chính là vì giết Hoàng đế!

...... Không phải chứ.

Trước mắt Văn Thanh Từ lập tức tối sầm lại. Cho nên nói tìm tới tìm lui, một trong những kẻ đứng sau màn lại là chính là mình?

Đây là kiểu hài hước đen tối gì vậy!

Sau khi có suy đoán này, rất nhiều chuyện đều dần dần rõ ràng.

Ví dụ như thuốc hoa bìm bìm, Văn Thanh Từ tìm được thứ này trong y thư nguyên chủ lưu lại.

Y không tùy tiện sử dụng phương thuốc này —— lúc trước khi Văn Thanh Từ lật sách nhìn thấy, nguyên chủ ghi chép rất nhiều ở trang này, còn đặt dấu trang đặc chế, hiển nhiên là đã sớm có chuẩn bị, hơn nữa còn phải thử làm ngay.

Hiện tại xem ra, có lẽ y đã sớm biết hậu quả sau khi ỷ lại vào thuốc hoa bìm bìm, thậm chí tác dụng phụ cũng chỉ viết một nửa.

Dựa theo suy đoán của Văn Thanh Từ trên việc quan sát triệu chứng gần đây của hoàng đế. Tuy rằng thuốc hoa bìm bìm này có thể giảm bớt triệu chứng đau đầu, nhưng dùng lâu dài lại có thể khuếch đại tác động tiêu cực do ngộ độc kim loại nặng gây ra.

Nói cách khác, nó là chất xúc tác.

Đây mới thực sự là " Đúng bệnh hốt thuốc"...

Thời gian châm cứu sắp kết thúc, Văn Thanh từ từ đi về lấy ngân châm xuống.

Cảm nhận được đau đớn, hoàng đế lâm vào ngủ say cũng mở mắt ra. Chưa đợi lão hoàn toàn tỉnh táo lại, bên ngoài hậu điện đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Hiền công công dẫn theo một gã binh lính mặc áo giáp bạc đi tới, xem dáng vẻ này hẳn là tới truyền quân báo.

Thấy thế, Hoàng đế không khỏi dùng ngón tay ấn huyệt thái dương, cũng vô thức nốc thuốc hoa bìm bìm vào trong miệng.

Sau khi Bắc Địch chiếm lĩnh tòa trấn kia thì án binh bất động, hình như là không có ý tiếp tục đánh tiếp.

Nhưng nếu lúc này Vệ triều không làm gì thì chẳng phải tương đương với nhận thua hay sao?

Thời gian trước Hoàng đế chỉ huy quân vụ từ xa. Vốn dĩ chuyến nam tuần còn một thời gian nữa mới kết thúc, nhưng do ảnh hưởng của chiến tranh ở phía bắc, lão bất đắc dĩ phải đưa ra quyết định lên phía bắc trở lại kinh thành.

Trong vài ngày nữa, đoàn người sẽ rời khỏi đây.

“...... Được rồi, ái khanh, ngươi đi xuống trước đi." Hoàng đế từ từ ngồi dậy.

"Vâng, bệ hạ." Văn Thanh Từ xách hộp thuốc bước nhanh ra ngoài.

Y vừa ra khỏi cửa, cửa điện đã chậm rãi khép lại. Đảo mắt bên ngoài cũng chỉ còn lại Văn Thanh Từ và Hiền công công.

Bất tri bất giác sắc trời đã tối, trong đình viện Giang Nam toàn là cỏ cây, trông vô cùng tĩnh mịch.



Hiền công công nhìn thoáng qua trong sân rồi xoay người lại cười nói với Văn Thanh Từ: "Văn thái y, trong sân hơi tối, vừa hay ta cầm đèn lồng, ta tiễn ngài đi một đoạn nhé."

Văn Thanh Từ vốn định từ chối, nhưng lời nói đến bên miệng y lại nuốt trở về.

Y cười với lão thái giám gật đầu nói: "Vậy phiền Hiền công công.”

" Không phiền, không phiền." Hiền công công lộ ra dáng vẻ được sủng mà lo sợ, xách đèn lồng dẫn Văn Thanh từ đi về phía trước.

Chưa đi được hai bước, Văn Thanh Từ bỗng nhiên khẽ ho vài tiếng.

" Văn tiên sinh sao thế?" Nghe thấy tiếng này, Hiền công công lập tức xoay người ân cần hỏi.

"Không sao đâu," Văn Thanh Từ cười, thuận miệng trả lời, "Có lẽ là mùi hun hương trong hậu điện có hơi ngột. ”

Hiền công công cũng cười theo: " Đúng là có một ít, nhưng những hương thơm kia đều có công hiệu, không thể tùy tiện dừng lại. ”

Văn Thanh Từ gật đầu theo lời lão nói.

Tòa phủ đệ này kiến tạo tinh xảo khéo léo, mỗi một bước là một cảnh đẹp, khuyết điểm duy nhất chính là đường hơi hẹp nên khó đi.

Gần đây vào hạ, thỉnh thoảng lại có mưa khiến con đường trải đá xanh dưới mặt đất trơn trượt.

"Coi chừng dưới chân." Hiền công công nhắc nhở.

Văn Thanh Từ gật đầu lui về phía sau Hiền công công, lúc này con đường trở nên thông thoáng hơn.

Ánh mắt của y không khỏi tối sầm lại.

Sau vài giây trầm mặc, Văn Thanh Từ tiếp tục đề tài vừa rồi: "Không biết mấy loại hương bệ hạ thường dùng từ đâu tới?"

"A, cái này à..." Hiền công công suy nghĩ một hồi rồi trả lời, "Cụ thể ta cũng không nhớ nữa, mỗi một loại đều không giống nhau. Hầu hết đều được mua từ một số cửa hàng hương liệu lớn, còn có một số là cống hương các nơi. ”

"Những loại hương kia bệ hạ dùng lâu lắm rồi sao?" Văn Thanh Từ thăm dò hỏi.

Lúc này đây Hiền công công không do dự nữa, lão trả lời vô cùng dứt khoát: "Bệ hạ không thích thay đổi hương liệu cho nên hương bên cạnh vẫn luôn cố định. Loại dùng được thời gian ngắn nhất… chắc chắn phải có mấy năm tuổi.”

"Như vậy à..." Văn Thanh Từ theo đó khẽ gật đầu, không đề cập đến đề tài này nữa, trong lòng lại nhanh chóng tự hỏi.

Mình tiến cung còn chưa tới một năm, nhưng thời gian hoàng đế dùng hương còn nhiều hơn thế.

Cho nên nói ngoại trừ "mình" ra, trong cung này còn có người khác muốn giết Hoàng đế.

Người đó có quan hệ gì với nguyên chủ đây?

Bước chân Văn Thanh Từ và Hiền công công rất chậm, hai người còn chưa đi được bao xa đã nhìn thấy quân nhân mặc áo giáp bạc kia nhanh chóng lui ra từ trong hậu điện.

Trong tay hắn còn nắm chặt một lá thư.

Phong bì của phong thư kia có màu vàng tươi sáng, dựa theo sự hiểu biết của Văn Thanh Từ trong khoảng thời gian này, nội dung viết trong thư hẳn là sắp xếp việc triển khai quân về phía bắc.

Nếu như suy đoán của y không sai, thánh chỉ đưa Tạ Bất Phùng lên chiến trường sắp được ban hành rồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK