Mình google thử thì thấy có khá nhiều bài Tái thượng khúc của nhiều tác giả khác nhau, trong đó Tái thượng khúc của Chu Phác khá phù hợp với cốt truyện, nên đưa vào đây mọi người cùng tham khảo. (thivien.net)
一陣風來一陣沙
有人行處沒人家
黃河九曲冰先合
紫塞三春不見花
Nhất trận phong lai nhất trận sa
Hữu nhân hành xứ, một nhân gia
Hoàng hà cửu khúc băng tiên hợp
Tử tái tam xuân bất kiến hoa
Chú thích:
1/ Hoàng hà cửu khúc, quan ải đóng trên thượng nguồn sông Hoàng hà, khi đó mới là chín con suối nhỏ.
2/ Tử tái, quan ải đời Tần khởi xây bằng gạch màu tía, đời Đường vẫn giữ như vậy.
Dịch thơ:
Bão cát cùng mỗi trận phong ba
Người đi quan ải, chẳng về nhà
Hoàng hà chín khúc băng đông đặc
Ải tía ba năm chẳng nở hoa.
Đây là thời điểm lạnh nhất trong năm ở Tây cương, nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch vô cùng lớn, gió cát khô nóng đến bỏng da.
Một tiểu tướng mạo hiểm vượt đêm tối gió rét, bước chân gấp gáp lao vào doanh trướng: “Đại tướng ngài xem thứ này!” Vương Phu Nam khoác áo choàng, cất hộp thuốc cao, lúc quay lại liền nhìn thấy một ống pháo nằm trong tay tiểu tướng.
Vương Phu Nam nhíu mày hỏi: “Thấy ở đâu?”
“Ở biên giới Sa châu và Qua châu, quả pháo này đã bị châm ngòi nhưng không nổ nên bị vứt đi.” Tiểu tướng lại nói, “Lẽ nào bên Quản Cúc Phương đã bắt đầu chế thuốc nổ?”
Vương Phu Nam đưa tay cầm lấy, sau khi xem xét chân mày hắn càng nhíu càng sâu. Song đôi mắt lại lóe sáng, ngón tay rê xuống phía dưới một chút, vuốt ve một chữ “Hứa” được viết bằng bút than, sau đó tức tốc bước ra ngoài. Tiểu tướng đuổi theo, lo lắng hỏi: “Đại tướng, chúng ta sẽ đến thăm dò nơi thí nghiệm thuốc nổ của bọn họ ư?”
“Dẫn theo một đội, chúng ta đến gặp Quản Cúc Phương.” Hắn bỏ lại một câu làm tiểu tướng mơ hồ không rõ.
Quản Cúc Phương và Thần Sách quân mỗi bên cát cứ một phương, trước nay nước sông không phạm nước giếng. Hai đội quân này ngoại trừ việc cùng chống lại quân Tây Nhung thì hầu như không có điểm gì chung. Vả lại, xưa nay Quản Cúc Phương luôn coi thường Thần Sách quân, ông ta cho rằng có mỗi Lương phủ mà họ cũng không giữ được, chắc chắn chỉ là đồ thùng rỗng kêu to.
Nhưng ông ta vẫn rất thèm muốn cách làm hỏa pháo của hữu Thần Sách quân, cuối cùng hôm nay cũng học được cách làm ra thứ giống hệt như hỏa pháo của họ.
Tiểu tướng gãi đầu tỏ vẻ khó hiểu, chẳng lẽ Đại tướng quân muốn đi tìm Quản Cúc Phương tính sổ? Gán ông ta tội ăn cắp cách làm pháo của chúng ta? Làm vậy không giống phong cách của Đại tướng quân.
Lúc hắn hoàn hồn thì Vương Phu Nam đã bỏ đi mất. Một đội quân cấp tốc tập hợp, ôm tâm trạng chuẩn bị đánh nhau với Quản Cúc Phương đuổi theo sau Đại tướng nhà mình. Vương Phu Nam cưỡi ngựa đi đầu tiên, hắn là người sốt ruột nhất so với tất cả những người ở đây…Ngay khi nhìn thấy ống pháo đó trong lòng hắn đã sinh nghi, đến khi nhìn thấy chữ “Hứa” mờ mờ trên ống pháo, hắn lập tức chắc chắn nàng đang ở trong doanh trại của Quản Cúc Phương.
Bấy giờ Quản Cúc Phương đang miệt mài nghiên cứu bản vẽ, ông ta xuất thân là nông dân, ngay cả mặt chữ còn chưa biết hết, cũng may bản vẽ này khá dễ hiểu. Có điều tên Hứa Tắc này vô cùng xảo trá, mềm cứng thế nào cũng không dụ được hắn nói ra công thức điều chế thuốc nổ, chỉ đưa cho ông ta mỗi một tờ bản vẽ, thế này thì sử dụng thế nào!
Ông ta cảm thấy hết sức khó chịu cứ như bị người ta dắt mũi, bèn ngước lên nói với thuộc hạ: “Đem tên tiểu tử họ Hứa kia tới đây!”
“Hình như hắn đói quá nên vừa ngất xỉu rồi ạ…”
“Sao lại như vậy?”
“Tam ca nói không cần cho hắn ăn cơm, đã nhịn đói mấy bữa rồi.”
“Tên óc heo!” Quản Cúc Phương tức giận khoát tay, “Ngươi lập tức đi đánh thức rồi nhét cơm cho hắn!”
Ông ta vừa dứt lời thì có một tiểu binh xông vào, hớt hải báo: “Báo, tên họ Vương bên Thần Sách quân tới!”
Quản Cúc Phương bật dậy: “Hắn tới làm gì?”
Những tên thuộc hạ đứng bên cạnh ông ta lập tức có ý kiến: “Không lẽ biết chúng ta có hỏa pháo nên tới kiếm chuyện?”, “Thôi đi, tên đó đâu phải người không hiểu chuyện.”, “Đại ca không được mắc lõm hắn, có khi hắn đã quan sát chúng ta từ lâu, giờ muốn ra tay nuốt trọn.”, “Qua châu cũng không phải là của Thần Sách quân, Qua châu là của chúng ta! Bảo hắn cút đi!”
Quản Cúc Phương nghi hoặc trong lòng, cùng thuộc ra bước ra ngoài. Hai quân đều là người mình, tội gì phải đánh giết lẫn nhau. Quản Cúc Phương chửi thề, chưa kịp nói gì thì lão Tam đã tranh nói. Hắn chỉ vào Vương Phu Nam mắng xối xả: “Lương châu mà ngươi còn chẳng giữ nổi, bây giờ dám tới địa bàn của chúng ta giở trò à!”
Vương Phu Nam đáp: “Ta tới đòi người.”
Quản Cúc Phương máy mắt, ông ta đột nhiên nghĩ tới Hứa Tắc và Cù Dĩ Ninh đang bị giam trong phòng tối: “Ngươi đòi ai?”
“Người của ta.” Vương Phu Nam chú ý tới vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt của Quản Cúc Phương, án binh bất động.
Quản Cúc Phương nheo mắt: “Nếu ta không giao thì sao?”
“Ta không có ý gì.” Vương Phu Nam đã có tính toán, “Nếu ông cần cách điều chế thuốc nổ ta có thể cho ông. Dĩ nhiên trước tiên là ông phải giao người cho ta.”
Ha! Hào phóng vậy sao! Xem ra hai kẻ kia đúng là không phải người tầm thường.
Quản Cúc Phương cũng là một nam nhân đường đường chính chính, ông ta không thèm làm những chuyện lén lút, nếu Vương Phu Nam đã đưa ra một điều kiện tốt như vậy, dĩ nhiên ông ta sẵn sàng tiếp nhận. Huống hồ ông ta cũng không muốn kết thù kết oán với Thần Sách quân. Vì vậy bọn họ nối đuôi nhau quay lại doanh trướng, Thần Sách quân theo sát phía sau.
Mọi người được dẫn tới trước một căn phòng nhỏ, Quản Cúc Phương ước lượng chìa khóa trong tay, bộ dạng muốn nói “một tay giao tiền, một tay giao người” nhưng ngẫm nghĩ một chút lại hỏi: “Hửm, ngươi biết ta làm được hỏa pháo, nhưng sao lại đoán được ta không biết cách điều chế?”
“Vì ta biết người trong phòng này.” Vương Phu Nam bước lên trước một bước cầm lấy chìa khóa, “Thả người này ta tất sẽ nói với ông cách điều chế.” Dứt lời, cửa mở ra, ánh sáng tràn vào căn phòng nhỏ, soi rõ người đang ngồi dưới đất, chính là Hứa Tắc.
Trông nàng có chút nhếch nhác, vừa đói vừa mệt nên cả người nàng khô đét lại, nhưng nàng chỉ im lặng và cơm, từ tốn nhai nuốt.
Nàng ngẩng đầu nhìn thấy Vương Phu Nam.
Vượt đường xa từ Quan trung đến Tây Cương, Vương Phu Nam không dám nghĩ đến để có thể ngồi được ở đây ngày hôm nay không biết nàng đã phải trải qua những gì. Hắn siết chặt nắm tay như muốn vỡ ra, lồng ngực đau đớn, chỉ hận không thể xông lên ngay lập tức.
“Chàng đến rồi.” Giọng Hứa Tắc khàn và nhỏ, nói chẳng ra hơi. Nàng đặt chén xuống, cúi người đẩy một tờ giấy ra, sau đó nói: “Đưa ta đi thôi, ta muốn tắm.”
Quá mệt mỏi khiến nàng không muốn nói thêm câu nào, Vương Phu Nam tiến đến ôm nàng, còn tay nàng thì bám vào cổ hắn, dồn tất cả sức nặng lên người hắn còn mình thì mệt mỏi nhắm mắt lại.
Tất cả mọi người đứng đó đều trợn mắt nhìn trân trối, Hứa Tắc nói thầm vào bên tai hắn: “Chớ quên Cù Dĩ Ninh trong phòng, còn nữa, bảo…”
“Ta biết rồi, ngủ đi.” Vương Phu Nam đưa nàng ra ngoài, Quản Cúc Phương còn chưa đi theo, ông ta cầm tờ giấy trên đất lên xem, đây đúng là cách điều chế thuốc nổ mà bấy lâu nay tên nhóc con kia không chịu đưa cho ông ta. Chớp mắt ông ta lao ra ngoài, ngăn Vương Phu Nam lại: “Cái này, ngươi chắc chắn chính xác chứ?”
Vương Phu Nam cũng đã đoán được hành động này của ông ta, chàng đáp: “Quý quân có chí lớn đánh giặc giữ nước, khiến ta rất khâm phục. Nếu nguyện cùng quân ta hợp lực chống lại Tây Nhung, quân ta còn có thể đưa cho ngài nhiều thứ hơn, nghĩ kĩ rồi đến chỗ ta nói chuyện, ta rất hoan nghênh.”
Hiện tại, quân đội hai bên đều mạnh ai nấy chiến, do vậy dù muốn đánh thắng Tây Nhung cũng chẳng thấm vào đâu. Nếu Qua châu và Lương châu có thể hợp tác thì phần thắng sẽ lớn hơn nhiều.
Chàng vừa nói vừa nhìn Quản Cúc Phương, ông ta nheo nheo mắt, không tỏ thái độ.
Nhưng Vương Phu Nam biết đề nghị này không có gì bất lợi với Quản Cúc Phương, ông ta một lòng đánh đuổi Tây Nhung, chàng đề nghị như vậy ông ta cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Hứa Tắc nghe chàng và Quản Cúc Phương nói xong, lúc này mới an lòng thiếp đi.
Nàng ngủ rất sâu, tới chạng vạng tối Vương Phu Nam mới gọi nàng dậy tắm rửa.
Trong làn hơi nước mờ ảo, Hứa Tắc mở mắt kể lại mọi chuyện từ đầu đến đuôi, cuối cùng chốt lại một câu: “Không biết đến khi nào mới có thể trở về.”
Nàng nói xong thì hụp sâu xuống nước, Vương Phu Nam để cho nàng trút cơn buồn bực một lúc sau mới thò tay kéo nàng lên.
Chàng đã mất liên lạc với triều đình từ lâu, trong thời gian này cũng gặp phải vô số chuyện, chàng không có cách liên lạc về Quan Trung, cũng không nhận được tin tức gì từ kinh thành, và càng không biết Hứa Tắc đã gặp chuyện gì trên đường. Chàng rất muốn trở về nhưng giữa Tây Cương và Quan Trung là tầng tầng cách trở, Hứa Tắc có thể tới được đây đã là kỳ tích, huống hồ chuyện quay ngược trở về.
Trước mắt họ chỉ có Sa châu, nơi này từng là vùng đất sầm uất nhất đặc khu Hà Tây, nhưng vì chiến tranh loạn lạc mà tiêu điều như bây giờ.
Trước khi Hứa Tắc tới, chàng đã nghĩ mình phải xây dựng lại Sa châu, thậm chí đã chuẩn bị trường kì kháng chiến, chàng chỉ có thể nhắm mắt đi hết một mình mặc cho tương lai vô cùng hung hiểm.
Chàng cầm khăn lau khô mặt cho Hứa Tắc, Hứa Tắc bỗng mở mắt, giống như có thần giao cách cảm, nàng nói: “Con đường này ta sẽ cùng chàng đi đến cuối cùng. Sa châu, Qua châu, Túc châu, Cam châu, Lương châu, thậm chí cả vùng Hà Lũng sẽ có một ngày nối liền một dãy.” Nàng giơ tay nắm chặt lấy tay chàng, ánh sáng trong mắt vừa kiên định vừa trầm tĩnh.
Dù trước mặt là tường đồng vách sắt, họ cũng không được phép sợ hãi.
——*——*——*——*——
Trong thời loạn thế, các thế lực biến đổi từng ngày, một tháng hai tháng ba tháng cứ mãi tranh tranh đoạt đoạt không biết ngày nào chấm dứt.
Xây dựng lại Sa châu cũng tương tự, họ bị tàn dư của thế lực cũ cản trở, điều kiện thiếu thốn, mâu thuẫn và khó khăn chồng chất, khiến lối thoát và hi vọng cũng trở nên mơ hồ không rõ.
Họ cần thời gian và nỗ lực lâu dài, nhưng mọi chuyện còn phải dựa theo ý trời hoặc hơn nhau ở chỗ nhẫn nại quyết tâm. Hứa Tắc kiên trì, Vương Phu Nam cũng kiên trì, trăm họ Sa châu cũng một lòng bảo vệ mảnh đất quê hương, hi vọng đến một ngày có thể vén lớp mây mù nhìn thấy trăng sáng.
Nhưng họ vẫn chẳng có bất cứ một tin tức gì từ triều đình.
Họ bị vây ở Tây cương nên không nhận được bất cứ tin tức gì, triều đình cũng không biết sống chết của họ ra sao.
Một năm sau, một nhánh quân xuất phát từ Sa châu, chỉ vì đem bản đồ Tây cương thông báo cho triều đình mà phải đánh một vòng lớn qua nước láng giềng.
Quãng đường này họ phải đi suốt một năm rưỡi.
Trong thời gian một năm rưỡi đó, tình hình ở Sa châu và Qua châu dần dần cải thiện.
Quân dân đồng tâm hiệp lực chống lại Tây Nhung xâm lăng, giữ từng tấc đất không mất vào tay giặc, lương thực binh khí ngày một đầy đủ sung túc, thậm chí còn có dư.
Lại thêm một mùa thu nữa trôi qua, vào một ngày đẹp trời, Hứa Tắc vừa hoàn thành xong sổ sách đang ngẩng đầu hoạt động gân cốt thì thấy Cù Dĩ Ninh hứng khởi xông vào phòng: “Cô xem này, đây là bản đồ mới nhất!”
Hứa Tắc cầm lên xem, trên bản đồ đã thu hồi được phân nửa Túc châu.
“Cô không vui à?” Cù Dĩ Ninh hỏi, “Bản đồ mới trong tay, Đại tướng cũng trở về rồi.”
“Về rồi sao?”
Cù Dĩ Ninh gật đầu, hắn còn chưa kịp nói gì thì Vương Phu Nam đã sải bước vào phòng. Cù Dĩ Ninh gặp cảnh phu thê tương phùng bèn lập tức lui ra ngoài.
Vương Phu Nam đi tới nói với Hứa Tắc: “Ta đưa nàng đến một nơi.”
Nắng chiều vẫn còn chói chang hắt bóng hai người đang phóng ngựa như bay, họ lướt qua làng mạc trên thảo nguyên bao la, trái tim hồ hởi thoái mái muốn bay ra khỏi lòng ngực.
Chạng vạng tối, cuối cùng vó ngựa cũng chậm lại, Vương Phu Nam quay lại nhìn Hứa Tắc, nàng đang ngó dác dác xung quanh.
Thành thật thì dù đã sống một thời gian dài ở nơi này, nhưng vì bận rộn công vụ nên nàng gần như chẳng có thời gian để cảm nhận cái khoáng đạt mênh mông của đại ngàn.
Lúc này cảnh sông hồ ao suối ngay trước mắt, chung quanh là đại mạc mênh mông, ngẩng đầu là khắp trời đầy sao.
Hứa Tắc thật muốn ngồi xuống quấn chăn nhâm nhi rượu thơm sưởi ấm, thế nhưng nàng lại phát hiện họ chẳng mang theo gì cả bèn đưa tay ôm lấy Vương Phu Nam.
Thời khắc họ chạm vào nhau giữa không gian tĩnh mịch, trong lòng hai người bỗng dưng vô cùng xúc động.
Con đường tương lai còn rất dài, nhưng có thể cảm nhận sự ấm áp của người bên cạnh thì không còn gì phải sợ.
Hứa Tắc nói trước: “Không biết họ đã tới Quan Trung chưa, nếu thuận lợi cũng phải rất lâu nữa mới có thể trở lại, không biết tình hình lúc đó lại như thế nào.”
Nàng có thể chờ, nhưng nàng thực sự rất nhớ A Tê và những bạn bè ở Trường An.
“Ta…”
“Ta biết, ta cũng nhớ họ đến phát điên.”
Sao sáng trải khắp nền trời, gió Tây cương lồng lộng mang nỗi nhớ nhung.