• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hikari2088

Thanh kiếm lạnh băng chĩa thẳng vào cổ họng, chỉ cần bước về phía trước một chút là có thể đâm rách da nàng.

Hứa Tắc ngẩng đầu nhìn Đô chỉ huy sứ bỗng nhiên trở mặt.

“Giao binh phù ra đây!”

Hứa Tắc trầm mặc, rốt cục buông chén rượu, đưa tay vào trong tay áo lấy binh phù đặt lên bàn, đẩy nó qua phía đối phương.

Đô chỉ huy sứ nhanh chóng đoạt lấy binh phù nhưng không thu kiếm, vẫn chỉa vào cổ họng Hứa Tắc:“Nhìn thì vô dụng mà trong đầu đều là ý đồ xấu! Nói mau, có phải đêm nay các ngươi dự tính động thủ đối phó ta?”

Hứa Tắc ngẩng đầu, thản nhiên đáp:“Đúng vậy, có điều không biết Đô chỉ huy phát hiện manh mối khi nào?”

“Có quan trọng không? Bây giờ ông đây phát hiện cũng không muộn! Đứng lên!” Đô chỉ huy sứ nhíu mày ra lệnh,“Ra ngoài nói với bọn chúng rằng kế hoạch hủy bỏ. Lần này ta sẽ không tính toán với các ngươi, nếu lần sau lại có ý niệm như vậy thì ông đây sẽ kết liễu ngươi!”

Hứa Tắc ngồi bất động.

Bên ngoài tiếng trống “Thùng thùng thùng” đột nhiên vang lên như sấm rền.

Đô chỉ huy sứ cảm thấy bất thường, hắn sầm mặt, sắp đâm kiếm vào Hứa Tắc thì chợt có người từ phía sau xông lên đè hắn xuống đất:“Không được nhúc nhích!”

Hứa Tắc từ từ đứng dậy, đưa mắt nhìn hắn, thản nhiên mở miệng:“Phát hiện khi nào đương nhiên là quan trọng. Nếu Đô chỉ huy phát hiện sớm thì có lẽ ta sẽ không có phần thắng.” Nàng đưa tay qua:“Binh phù.”

“Nói ngươi đó! Còn không mau trả lại binh phù cho Minh phủ!”. Đè Đô chỉ huy sứ xuống đất, vị tráng hán thô bạo quát:“Nếu không phục, ông nội đây sẽ nạo ngươi!” Nói xong lập tức ngồi lên người Đô chỉ huy sứ, nhanh nhẹn trói hắn lại rồi hỏi Hứa Tắc:“Minh phủ! Muốn trói chân hắn lại không?”

“Không cần.”

“Lợi cho hắn quá!” Tráng hán nói xong liền đấm một quyền lên ngực hắn, lực đánh mạnh làm gã Đô chỉ huy sứ đau đến mức buông lỏng bàn tay, binh phù liền rớt xuống.

Hứa Tắc cúi người nhặt lên binh phù:“Dẫn hắn ra ngoài.”

“Vâng!” Tráng hán xách Đô chỉ huy sứ như xách miếng thịt heo, vừa bước ra ngoài liền nói nhảm: “Ông nội giết heo còn nhiều hơn ngươi dẫn binh nữa, ông nội xem ngươi như một con heo Đô chỉ huy sứ, được không?”

“Chó má!” Đô chỉ huy sứ hậm hực phun nước miếng vào tráng háng, tráng hán lơ đễnh lấy vải bố nhét vô miệng hắn:“Nói cho ngươi biết, khi ngươi mới vừa đi theo Minh phủ ra ngoài xem xét động tĩnh thì ông nội đã lẻn vào trong phòng ngươi rồi. Ngươi lại còn dám lấy kiếm uy hiếp Minh phủ để lấy binh phù, muốn chết hả!”

Đô chỉ huy sứ cảm thấy bực bội, miệng không thể nói, lại không đủ sức đấu lại gã giết heo vô lại này, bị ép buộc lôi ra ngoài. Hắn rất muốn trông thấy một hai người cùng phe, biết đâu xung quanh sẽ có binh lính của hắn?

Hứa Tắc đi tới ngoài doanh trại thì dừng lại. Tráng hán nắm chặt Đô chỉ huy sứ, tay kia vén rèm cửa, đẩy hắn vào trong:“Ôn chuyện với binh lính của ngươi đi!”

Đô chỉ huy sứ đứng không vững nên lảo đảo, đến khi trấn định lại thì thấy tất cả người của mình đều bị trói tay chân ở trong doanh trướng!

Hứa Tắc vén rèm bước vào, phó tướng trong trướng vội vàng chào đón:“Minh phủ, 500 quân Tri Thanh đều ở đây, có mấy kẻ hôn mê chưa tỉnh, ngài có muốn tạt nước cho bọn chúng tỉnh lại không?”

“Không cần.” Hứa Tắc khoát tay, quét mắt nhìn quanh rồi nói:“Chư vị, hiện nay triều đình đã đưa quân đối phó Tri Thanh. Phía bắc có Ngụy Bác, Nghĩa Thành, quân Hoành Hải; phía nam có Võ Ninh, quân Tuyên Võ, phía tây có quân Thần Sách đại thắng sĩ khí dâng cao đang trở về; còn lại phía đông là đại dương mênh mông không lối thoát. Vận châu, Thanh châu đã bị vây kín, quân Tri Thanh không hề có phần thắng, Lý Tư Đạo cũng sắp bị diệt rồi.”

“Nói nhiều như vậy làm gì! Thắng làm vua thua làm giặc! Bị ngươi bắt là ta xui xẻo, muốn chém hay róc thịt thì làm nhanh lên!” Một viên tướng trẻ nóng nảy cắt đứt lời nàng.

“Đúng thế đúng thế!”

“Kêu gào coi chừng ta giết các ngươi! Nếu Minh phủ muốn giết các ngươi thì đã giết từ lâu, mắc gì phải phí công để bắt ngươi, tưởng bắt sống người dễ lắm hả? Trói các ngươi đến mức đau cả tay!” Một binh sĩ Cao Mật trừng mắt tức giận.

Hứa Tắc chờ mọi người im lặng, nói ra suy nghĩ của bản thân:“ Mặc dù khí thế của quân triều đình hùng mạnh nhưng nếu tru diệt người thì chỉ có mỗi Lý Tư Đạo thôi. Chư quân không cần thiết phải bị chôn cùng hắn. Trong chư quân nếu ai còn có cha mẹ, vẫn muốn quay về quê hương thì ta sẽ tận sức hỗ trợ mọi người về quê. Nếu quê nhà đã không còn người thân thì có thể ở lại Cao Mật.”

Một đám lính Tri Thanh nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, trong doanh trại lặng ngắt như tờ.

Bỗng nhiên có một người ngẩng đầu lên:“Nếu Hứa Minh phủ không đổi ý thì xin tính một người là tôi!”

Ngay sau đó là “Thật sao?”,“Tôi, tôi muốn trở về……”,“Tôi là bị ép nhập ngũ, tôi cũng muốn về nhà!”,“Tôi cũng thế!”,“ Tôi về Thanh châu cũng không còn nhà, tôi muốn ở lại Cao Mật!”,“Quân Cao Mật còn nhận người nữa không?”

Đô chỉ huy sứ tức giận đến đau đầu nghiến răng nhưng không nói nên lời, đành phải giận dữ trừng mắt nhìn đám lính bội bạc của hắn.

Đêm đã khuya, Hứa Tắc không ở đây lâu, nàng bước ra ngoài doanh dặn dò Lâm phó tướng vài câu. Đang muốn trở về thì chợt có một binh lính thở hồng hộc chạy tới, khẽ khom người với phó tướng:“Tiết Huyện thừa chạy rồi!”

“Chạy rồi?” Lâm phó tướng trừng mắt hỏi.

Hứa Tắc hơi nhíu mày:“Chuyện xảy ra khi nào?”

“Khoảng một canh giờ trước! Mọi người canh giữ ở nhà hắn đều bị giết, cũng không thấy người nào khác, thuộc hạ cũng vừa mới biết!”

Lâm phó tướng nhất thời khó tin, xác nhận:“Mười người đều bị giết sao?”

Binh lính gật đầu:“Ra tay rất tàn nhẫn!”

Hứa Tắc đã đoán Tiết Lệnh Chi mờ ám từ lâu, nhưng rốt cuộc vẫn là tính sai từng bước. Dựa vào một mình Tiết Lệnh Chi thì không thể giết được mười binh lính, sau lưng hắn là người nào, muốn làm chuyện gì? Tai hoạ ngầm này làm Hứa Tắc có vài phần nôn nóng, nàng căn dặn Lâm phó tướng phải lùng bắt Tiết Lệnh Chi, lại có chút lo lắng cho Thiên Anh nên đi về trước.

–*–*–*–*–*–

Bước đến cổng nhà, hoàn toàn yên tĩnh.

Hứa Tắc gõ cửa, người hầu trực đêm lại ngủ như chết, một chút động tĩnh cũng không có. Nàng đẩy mạnh cửa, một tay che miệng mũi, nhanh chóng mở cửa sổ rồi cầm ấm trà nguội lạnh đổ lên mặt người hầu. Hắc chợt thức tỉnh:“A, làm sao vậy làm sao vậy?” Vừa thấy là Hứa Tắc, hắn nhất thời tỉnh táo lại, sờ sờ khuôn mặt ướt sũng:“Minh phủ…… Đây là……”

“Phu nhân đâu?”

“Phu, phu nhân đã ngủ từ lâu rồi.”

Hứa Tắc liền chạy đến phòng ngủ ở hướng đông, đẩy cửa gọi:“Thiên Anh, Thiên Anh!”

Người hầu cầm đèn chạy theo, kinh hoảng nói:“Phu nhân không có ở đây!”

Trong lúc hắn còn đang kinh ngạc vì trong phòng không có người thì Hứa Tắc đã bước vào chỗ ẩn náu, thầm nghĩ biết đâu sẽ tìm thấy Thiên Anh. Nàng tìm một lúc, đi theo mật đạo ra ngoài, sau lưng đã thấm lạnh, cánh tay không còn sức nữa, người hầu vội đỡ nàng đứng lên.

Còn một canh giờ nữa là trời sáng, cửa thành vẫn đóng, nếu có người bắt trói Thiên Anh thì lúc này nhất định vẫn còn trong thành. Hầu hết nha sai đều được điều động, mò kim đáy biển trong thành Cao Mật để tìm người. Không chỉ tìm Thiên Anh mà cũng đang tìm Tiết Lệnh Chi.

Tiết Lệnh Chi vừa bỏ trốn gần một canh giờ sau thì Thiên Anh mất tích, nhìn kiểu gì cũng thấy hai sự việc có liên quan với nhau. Hứa Tắc ngồi trong huyện giải, trước mặt là bản đồ Cao Mật tường tận nhất, ranh giới nhiều như vậy, căn bản không có đường nào cả.

Liên tục có người đến truyền báo không thu hoạch được tin tức nào, mỗi lần đến truyền tin là mỗi lần dội một thùng nước đá lên đầu Hứa Tắc. Mặc dù rất nôn nóng nhưng nàng phải ổn định không thể bối rối. Trần Hướng ngồi xuống, nói:“Nếu đúng là Tiết Huyện thừa bắt phu nhân thì chắc chắn có mưu đồ. Đã gần hai canh giờ trôi qua, bắt cóc người nhưng lại không hề có động tĩnh, tôi cảm thấy có điều kỳ quái.”

Hứa Tắc trầm mặc không nói, chân mày càng nhíu sâu.

Nàng đang chờ Tiết Lệnh Chi đưa ra điều kiện, gặp chiêu phá chiêu. Nhưng Tiết Lệnh Chi lại không có chút hành động nào làm cho người ta như đi trong sương mù, hoảng sợ và lúng túng.

Thiên Anh sẽ ra sao? Nàng sợ tối, lá gan lại nhỏ, làm sao đối mặt với kẻ xấu? Nếu lỡ như xảy ra chuyện bất trắc —


Hứa Tắc thống khổ nhăn trán, Trần Hướng để ý thấy tay Hứa Tắc hơi run run.

Dù cho thiên quân vạn mã ở phía trước thì Hứa Tắc cũng không nháy mắt, nhưng chuyện này lại khiến Hứa Tắc rối loạn trận tuyến, để lộ nhược điểm.

Đây không thể nghi ngờ là phơi bày điểm yếu cho địch, là đòn trí mạng.

Trần Hưỡng đưa nàng chén trà nóng:“Minh phủ, trời rất lạnh, uống chút trà cho ấm.”

Ánh nắng ban mai rọi vào trong nhà, hơi nước lượn quanh ngọn đèn, nhìn chúng có vẻ như rất tự do thoải mái, mà toàn thân Hứa Tắc đều cứng đờ. Bởi vì thiếu ngủ trong thời gian dài khiến đầu đau đến chết lặng, hai vai tê cứng cử động một chút thì dường như muốn vỡ ra. Đúng lúc này thì lại tá Chúc Ký thở dốc xông tới:“Minh phủ, Minh phủ!”

Khí trời lạnh lẽo sắp đông đá như bị âm thanh này phá vỡ, Hứa Tắc ngẩng đầu, Chúc Ký vui mừng thông báo:“Phu nhân đã về rồi!”

Hứa Tắc liền đứng dậy, nhấc đôi chân cứng ngắc bước ra ngoài:“Ở đâu?”

“Khi tôi đến thì phu nhân đang ở trong nhà chính!”

Hứa Tắc chạy như điên từ công giải về nhà, bước chân không ngừng bước qua cánh cửa, thẳng tiến nhà chính. Thiên Anh đang quấn thảm dày ngồi trong nhà chính uống nước ấm. Mặc dù trong lòng còn có chút hoảng sợ nhưng nghĩ rằng dù sao cũng đã về nhà, có thể thở phào một cái, đang cầm cái chén thở ra một hơi.

Còn chưa kịp thở thì Hứa Tắc chợt xông vào, gần như chưa để Thiên Anh phản ứng đã ôm chặt lấy vai Thiên Anh:“Tỷ đừng gặp chuyện không may, tỷ không nên xảy ra chuyện……”

Thiên Anh bị Hứa Tắc ôm chầm, từ từ lấy lại tinh thần, nghe Hứa Tắc lẩm bẩm “Đừng gặp chuyện không may”, cũng không biết nên an ủi bộ dáng này của Hứa Tắc như thế nào. Thiên Anh mỉm cười, nhanh nhẹn nói:“Tỷ không sao mà! Dáng vẻ này của muội là sao thế! Làm như là tỷ chết vậy, muội đang khóc tang à?”

Hứa Tắc xoay người lấy lại tinh thần, chợt buông tay ra. Thiên Anh cúi đầu nhìn chén trà đã bị Hứa Tắc làm đổ, nói:“Thảm và xiêm y đều ướt rồi, sao muội hấp tấp vậy!”

Sắc mặt Hứa Tắc trắng bệt có chút đáng sợ, rõ ràng không thể lập tức khôi phục, nhưng nàng đã trấn định rất nhiều, liền hỏi Thiên Anh rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì. Thiên Anh bình tĩnh đáp:“Tỷ cũng không biết, tỷ ngủ một giấc, tỉnh lại đã bị người ta che mắt dẫn về đây rồi.”

Thiên Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói nhưng trong lòng quả thật sợ gần chết.


Mà Hứa Tắc cũng không tốt hơn Thiên Anh bao nhiêu, sắc mặt vẫn chưa đỡ hơn chút nào.

“Bọn họ đòi tiền muội hả? Hay là đặt điều kiện với muội?” Thiên Anh lấy dũng khí hỏi.


“Không có.” Hứa Tắc lạnh giọng “Không có gì hết.”

So với bắt cóc có điều kiện thì không đòi hỏi gì càng đáng sợ hơn.

Đây là một lần thăm dò, mà nàng đã hoàn toàn thua.

—*—*—*—

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Vương Phu Nam: Hôm nay tổ đạo diễn lại chưa cho ta cơm hộp, thôi không làm việc nữa. Dù sao chuyện Thiên Anh bị bắt cóc cũng không dính dáng đến ta! Hừ!

Hứa Tắc: Người trên lầu…..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK