Edit: Hikari2088
Thiên Anh bận rộn từ sáng sớm.
Trước khi thông cáo của Hứa Tắc đến nàng vẫn chủ quan cho rằng trong hai ba ngày là có thể sắp xếp xong đồ đạc rời khỏi Trường An đến dịch trạm kế tiếp, không ngờ đến phút cuối mới phát hiện còn thiếu sót đủ thứ, thực tình việc này khiến Thiên Anh phát điên.
Không kể đến nhưng cái khác, riêng chuyện ăn mặc cũng đủ làm cho Thiên Anh hồ đồ. Bình thường thấy cái gì cũng mặc được, chỉ cần đem theo vài bộ để có cái thay đổi là xong, nhưng đến khi bắt tay vào soạn quần áo nàng mới nhận ra phải mang theo quá nhiều thứ.
Ví như nàng hai mùa xuân hạ thì mặc áo đơn, váy mỏng, quần mỏng; mùa thu đông thì mặc bối tử, giáp khố, áo khoác, cộng thêm các loại giày dép tất vớ, các loại trang sức, trâm cài.. Ví như Hứa Tắc, y phục hàng ngày gồm áo lót, quần cộc, trường tụ, áo khoác, áo bào, khăn vấn đầu, đai lưng, giày và vớ chân, các loại công phục trong những trường hợp đặc biệt.. Phải tốn rất nhiều thời gian để sắp xếp chúng vào trong rương.
Hứa Tắc đến Bỉ bộ để bàn giao công việc lần cuối nên không thể về nhà hỗ trợ. Vi thị và Thiên Anh thì không có kinh nghiệm thu xếp hành lý đi xa nên phải vừa làm vừa hỏi.
"Mẹ còn nhớ trước đây Tứ bá mẫu làm như thế nào không?", "Hình như là viết hết ra giấy những đồ cần mang theo, rồi xếp từng thứ vào rương, như vậy sẽ không bị thiếu sót, khi đến nơi cũng tiện cho việc tìm kiếm". "Sao bây giờ mẹ mới nói, rối hết lên rồi.. Ôi trời, đầu óc con tệ quá, Tam lang mà về lại sẽ trách con.", "Thiên Anh đừng sốt ruột, càng vội càng rối đó, hay là bây giờ dừng lại, kiểm tra từng thứ một".
Hai mẹ con đang bàn bạc xem nên sắp xếp hành lý như thế nào thì những người khác trong nhà đi hóng chuyện ngang qua.
Trong phủ đều biết con rể của phòng năm đậu chế khoa, hơn nữa còn đậu hạng ba, chẳng mấy chốc là được thăng chức. Hai ngày nay bên phòng năm rất nhộn nhịp, đi qua đi lại mượn đồ đạc khắp nơi, ngay cả lão phu nhân cũng bị mượn đi ba cái rương.
Ngoài đình viện, trong lúc mọi người đang thảo luận Tam bá mẫu Thái thị của Thiên Anh trừng mắt, sắc mặt cực kém lạnh lùng mở miệng: "Đi Mật Châu mà gọi là thăng chức cái gì, làm gì vui vẻ quá vậy!".
Từ sau vụ Thập cửu lang Vương Vũ Bình hối lộ, Thái thị càng cay nghiệt hơn, thậm chí còn không thèm giả đò ngọt nhạt gì nữa. Lúc bà ta nói câu này những người khác nhao nhao nhìn sang, gã nô bộc nhà bà ta thì thêm mắm dặm muối, hạ giọng: "Nhìn điệu bộ mừng rỡ của phòng năm kìa, làm như trong phủ chỉ có mình nhà họ là được thăng quan."
Sắc mặt Thái thị nhợt nhạt, đôi mắt lại lóe lên sự ác độc: "Ta sẽ chống mắt xem họ có thể đắc ý tới khi nào? Mật Châu là chỗ nào? Dù Tri Thanh cắt đất nhượng lại nhưng ai biết khi nào chúng lại nuốt trở về, đến lúc đó xem nhà họ còn cười được nữa không!".
"Ra là vậy, xem ra không phải thăng quan mà là đi chịu chết". Gã nô bộc cái gì cũng không biết, chỉ biết hùa theo chủ nhân nói bừa.
"Ngươi đang nói bậy gì đó?".
Một giọng nam đột ngột thốt lên sau lưng họ.
Thái thị quay lại trông thấy Vương Quang Mẫn, liền cười: "Có nói bậy hay không trong lòng đệ hiểu rõ, cao giọng như thế làm gì."
Vương Quang Mẫn tự nhủ lòng không nên tranh cãi với đàn bà nhưng ông ta làm sao mà nhịn được cơn tức này.
Chuyện Hứa Tắc đậu chế khoa đã khiến cho tâm trạng dạo gần đây của ông ta tốt hơn rất nhiều, cũng nhờ vậy mà ông ta mới có thể ngẩng cao đầu khoe khoang với mọi người "Chế khoa trăm dặm mới tìm được một người, con rể của Vương mỗ đậu Chế khoa, lại là tam đẳng, là thanh niên tài tuấn có thể trọng dụng!" Nhưng Thái thị mở miệng càn rỡ, ngay cả tên nô bộc của bà ta cũng dám nguyền rủa Hứa Tắc, đúng là quá đáng vô cùng!
Ông ta trừng mắt nhìn Thái thị: "Tẩu đang lấy chuyện công báo thù riêng đúng không? Tam lang nhà ta đã làm gì có lỗi với nhà các người à? Hay Thập cửu lang bị bắt là do lỗi của Tam lang nhà ta? Nhà ta có xúi Thập cửu lang đi hối lộ không? Không hề! Không có chứng cứ mà tẩu cứ năm lần bảy lượt hắt nước bẩn lên Tam lang, lại còn đi khắp nơi nói xấu Thiên Anh và nó! Có một người mẹ bụng dạ hẹp hòi như tẩu, Thập cửu lang chắc cũng thấy mát mặt lắm!"
Ông ta mắng thẳng vào mặt Thái thị, cũng không thèm tiết chế cảm xúc, bản chất của người này vẫn rất bao che con cái.
Thái thị cũng trừng mắt nhìn lại ông ta, bà ta cứ tưởng ông ta chỉ dám ngang ngược trong nhà thôi, ra ngoài đồ hèn nhát yếu vía. Ai ngờ hôm nay lại hung hãn mắng mỏ bà ta tới tấp, giống như biến thành một người khác khiến Thái thị tức đến hồ đồ, không biết mắng lại làm sao. Gã nô bộc muốn ra mặt cho bà ta, bèn xen vào: "Không có lửa làm sao có khói, nếu Hứa Tam lang là người đàng hoàng thì sợ gì người ta nói? Ông tức giận như vậy chẳng phải.."
"Câm miệng! Chuyện này đến phiên ngươi nói à?" Nếu không phải ông ta đang đứng hơi xa thì đã đạp cho gã một đạp rồi.
Thái thị rất phẫn nộ, gã nô bộc chưa phản ứng gì đã nghe một tiếng "Bốp –" giòn giã, tai hắn lập tức ong ong, giống như sắp điếc tới nơi.
Cái tát này của Thái thị thật hiểm, dường như có bao nhiêu sức bà ta đều trút hết lên người gã nô bộc, tát xong lập tức phất áo bỏ đi.
Những người khác cũng tản đi hết, Vương Quang Mẫn hãnh diện nhẹ nhàng bước vào phòng. Vận may tới rồi, vận may nhà ông ta tới rồi!
Trong lúc Vương Quang Mẫn hết sức phấn khởi, thậm chí lần đầu tiên giúp đỡ nữ nhi thu gom hành lý thì ở Bỉ bộ Hứa Tắc lại cau mày lo lắng chuyện khác.
Sổ sách các châu huyện của ba châu Mật châu, Hải châu, Nghi châu vừa được đưa tới Bỉ bộ. Hứa Tắc xem trước sổ sách của Mật châu. Tình trạng tài chính của Cao Mật, nói đúng hơn là toàn bộ Mật châu không hề lạc quan một chút nào, hoàn toàn không giàu có sung túc như lời đồn. Mấy năm nay tiền thuế thu vào của Mật Châu giảm mạnh, mà chi ra lại như nước sông Hoàng Hà, cộng thêm thiên tai liên tiếp, đúng là họa vô đơn chí.
Huyện lệnh là quan phụ mẫu của dân, khác biệt hoàn toàn với chức trực quan ở Bỉ bộ. Những gì nàng thấy ở đây chắc chắn chỉ là một góc núi băng, còn những vấn đề khác thì sao? Nàng có thể gánh vác nổi chức Huyện lệnh Cao Mật không?
Khép sổ sách lại, Hứa Tắc nhíu mày ngồi thừ ra.
Không còn sớm nữa, phải đi thôi.
Nàng đứng dậy thu dọn đồ đạc trên bàn, đột nhiên Lữ Chủ bộ xông vào phòng, lao tới cái tủ cất hộp thức ăn: "Từ gia ơi! Cậu đi rồi ta lấy gì để ăn đây, hộp thức ăn này cho ta đi.. Bên trong nó vẫn còn một cái."
Hứa Tắc ngoái lại nhìn ông ta, ngẫm nghĩ một chút mới thản nhiên đáp: "Lữ Chủ bộ cứ cầm đi."
Lữ Chủ bộ cảm giác có chút phiền não vô tên. Ông ta là người chứng kiến quá trình đi lên của Hứa Tắc ở Bỉ bộ, cũng tận mắt nhìn thấy những biến hóa khôn lường trong hai tháng nay. Đến giờ ông ta vẫn còn cảm thấy chuyện Hứa Tắc đậu tam đẳng Chế khoa cứ như một giấc mơ.
Dường như ngày mai Hứa Tắc vẫn sẽ tới đây, ngồi ngay ngắn trong một góc công phòng vùi đầu vào đống sổ sách đến quên cả ăn cơm.
Ngăn tủ trống trơn, trên bàn chỉ còn lại một cái bàn tính và một số que tính.
-
Hứa Tắc quàng hộp sách lên vai, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bàn tính, từng hạt châu nhẵn nhụi mang lại cho nàng xúc cảm quen thuộc. Nàng thở dài một hơi, cuối cùng cúi đầu bước ra khỏi công phòng.
Trước mặt là khúc cua quen thuộc dẫn tới nam viện của Lễ bộ, nhìn qua mấy ô cửa sổ khép hờ, thấy thấp thoáng bên trong các quan viên túm tụm nói chuyện phím, than phiền đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Hứa Tắc trả lại môn tịch, cưỡi ngựa đi qua Chu Tước môn. Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên trên đường cái Thiên Môn. Nàng ngoái đầu nhìn thêm một lần nữa, thầm nghĩ lần này từ biệt không biết khi nào mới có thể trở về!
–*–*–*–*–
Cuối cùng Thiên Anh vẫn không thể thu xếp hành lý ổn thỏa đâu vào đấy, vừa rời khỏi nhà đã lập tức trở lại, lục lọi một lúc lại xách thêm một bao đồ khác ra.
Khi Hứa Tắc hỏi tới Thiên Anh bèn hạ giọng, tỏ vẻ thần bí nói: "Chẳng may nguyệt sự đến giữa đường thì sao? Ta quay lại lấy giấy!" Nàng ta lại nói: "Này, sao cô một bó tuổi rồi mà vẫn chưa thấy kinh nguyệt nhỉ, chẳng lẽ cô là nam tử nhưng bị yếu sinh lý..".
Hứa Tắc lập tức giơ tay bụm miệng Thiên Anh lại, kéo nàng vòng đến trước mặt hành lễ từ biệt với Vương Quang Mẫn và Vi thị. Vi thị chỉ có một đứa con gái duy nhất, hôm nay thấy con phải theo chồng đi nơi khác nhậm chức, trong lòng vừa vui mừng vừa luyến tiếc, bà vốn là người yếu đuối nên lúc này bắt đầu rưng rưng nước mắt.
Vương Quang Mẫn bề ngoài vẫn tỏ vẻ "làm không tốt thì đừng hòng quay về", nhưng tận đáy lòng lại hứng chí hơn ai khác, ông ta phẩy tay một cách mất kiên nhẫn: "Còn không mau đi đi, người ở dịch trạm chờ đến sốt ruột rồi kìa! Cứ đứng ở đây lằng nhằng!".
Hứa Tắc và Thiên Anh cùng cúi lạy một lần nữa, sau đó đồng thời bước lên xe ngựa, thẳng hướng sông Bá.
Dọc đường đi phong cảnh liên tục thay đổi. Thiên Anh nhìn ra bên ngoài thở dài: "Ta lớn thế này rồi nhưng vẫn chưa rời khỏi Trường An lần nào, không biết chỗ đó ra sao nhỉ." Trong chờ mong pha lẫn chút lo lắng: "Lỡ thức ăn không hợp khẩu vị thì sao? Biết vậy ta đem theo một chút.."
Tiếng lầm bầm còn chưa dứt, hai mắt Thiên Anh sáng ngời, chỉ ra cách đó không xa: "Nhìn xem ai kìa!"
Hứa Tắc nhìn theo hướng nàng chỉ thì trông thấy một người cưỡi ngựa nhàn nhã đứng trên cầu.
"Huynh ta đến làm gì nhỉ?"
"Chắc là tiễn người."
"Tiễn ai vậy?"
"Không biết, cũng đâu phải tiễn ta." Hứa Tắc miệng nói một đường, bụng nghĩ một nẻo đáp lại.
Nàng không bảo phu xe ngừng lại, cho nên xe ngựa cứ lộc cộc tiến về phía trước, nhưng cuối cùng vẫn bị Vương Phu Nam chặn lại.
Thiên Anh nghiêng qua hỏi Hứa Tắc đang xem sách: "Hình như đến tiễn chúng ta thì phải, huynh ta muốn làm gì đây?".
"Ta không biết". Hứa Tắc lật một trang sách, phong thái rất ung dung. Có người gõ lên vách xe, Hứa Tắc ngẩng đầu lên thì thấy Vương Phu Nam. Hứa Tắc liếc hắn, Vương Phu Nam chỉ nói ngắn gọn: "Ra đây."
Thiên Anh cảm thấy giữa hai người họ có gì đó là lạ.
Hứa Tắc ho nhẹ, nàng nói với Thiên Anh: "Nàng ở trên xe chờ ta một lát" rồi trèo xuống.
Thiên Anh vén màn cửa sổ nhìn ra ngoài, Vương Phu Nam xoay đầu nàng đi chỗ khác: "Chuyện quan trọng của cánh đàn ông, muội tránh chỗ khác đi".
Thiên Anh "hừ" giọng, quay ngoắt đi chỗ khác: "Ai cần! Ta them vào!".
Người đến đưa tiễn ngày càng đông, họ đi tới bên cầu, cách chiếc xe kia mười mấy bước. Hứa Tắc dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Thập thất lang, có chuyện gì không?"
Vương Phu Nam chìa tay ra, lòng bàn tay hướng lên, hiển nhiên là muốn đòi đồ.
"Huynh làm gì đấy?".
"Cái mặt dây chuyền ta đưa cho nàng đâu rồi?".
"Mặt dây chuyền nào?".
"Tín vật đó!".
"Huynh có đưa cho ta à? Có ai làm chứng không? Hay có bằng chứng gì không?" Hứa Tắc tỏ vẻ nghiêm chỉnh nhưng nói chuyện lại ngang ngược.
Vương Phu Nam bó tay: "Còn hôn ước thì sao?".
Hứa Tắc đáp: "Thập thất lang, chúng ta đều là người lớn, huynh đừng ngây thơ như vậy nữa. Lời hứa với trẻ con có thể coi là thật sao? Lúc đó huynh nên bảo Vệ tướng quân viết giấy trắng mực đen rõ ràng ra chứ."
Đúng là nói chuyện ngang ngược thật đấy!
Vương Phu Nam hít sâu, hắn quyết định tạm thời không so đo với nàng nữa. Hắn lấy một cành liễu từ trong túi ra, cành liễu hình như sắp đâm chồi, màu xanh ẩn ẩn nhú lên mang theo sức sống dồi dào.
Hứa Tắc nhìn rặng liễu xung quanh, cành khô cây héo, không thấy có dấu hiệu đâm chồi nảy lộc gì cả.
"Huynh hái nó ở đâu vậy?"
"Nàng không cần quan tâm."
"Không nói thì ta không lấy."
"Chỉ tùy tiện bẻ xung quanh đây thôi mà? Ta còn có việc, đi trước đây." Vương Phu Nam không nói không rằng nhét vội cành liễu vào lòng nàng, vừa quay đầu bước đi thì Hứa Tắc liền bước lên nắm cánh tay hắn.
Vương Phu Nam kinh ngạc, Thiên Anh gác đầu lên cửa sổ xe nhìn thấy hành động họ cũng kinh ngạc không kém.
Thiên Anh đập cửa sổ rên rỉ, hai người này có chuyện bất thường! Có chuyện bất thường thật rồi!