Tô Nguyệt bực bội bị Chu Tần lên cơn điên lôi kéo đi khiến cho không khỏi nổi đoá lên mà hất cánh tay thô lớn kia ra. Chu Tần cũng không tỏ thái độ gì nhiều liền đứng tựa người một thân cây mà ánh mắt vẫn cứ chòng chọc vào cô nhóc đang bỉu môi hậm hực trước mặt mình. Tuy trong lòng rất bực bội chuyện bữa trước nhưng mà trong lòng Chu Tần đang gào thét một ý niệm lúc này. Thật muốn véo mặt của Tô Nguyệt quá đi.
Đúng vậy, Tô Nguyệt không được mảnh mai xinh đẹp như An Tĩnh nhưng được cái là gương mặt đầy đặn muốn bấm ra nước. Niềm yêu thích của An Tĩnh đối với Tô Nguyệt chính là đôi má mềm mại như thạch trái cây này. Đôi má mềm mại này bây giờ dưới ánh mắt nóng rực của Chu Tần khiến cho đỏ bừng lên một mảng lớn lên, đôi mắt to tròn híp lại nhìn thẳng vào cái tên bám dai như đỉa trước mặt mình đây.
“Cậu kéo tôi có chuyện gì thế hả?”
Nhìn bộ dạng lạnh lùng không muốn đón tiếp của Tô Nguyệt, Chu Tần có chút thất bại sâu sắc vạn phần. Hầy… chắc đây là tội nghiệt kiếp trước của anh còn mắc nợ lấy, kiếp này phải trả đủ. Nhưng mà của nợ này khiến cho anh rất hài lòng mà nhận lấy nó nha.
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi anh ngày hôm đó. Bắt buộc hôm nay em phải trả lời cho rõ ràng. Đừng hòng mà trốn anh gần tận một năm.”
Cái câu sau Chu Tần nghiến răng nói ra khiến cho Tô Nguyệt có chút chột dạ. Nhưng với bản tính thẳng như ruột ngựa, ngu ngốc chống đối người khác thì Tô Nguyệt không khỏi hếch mặt ngược lên trời mà đáp lời.
“Bà đây không đồng ý đấy nhé.”
Chu Tần nghe xong, lòng có chút đau nhói hẳn đi. Trái tim già yếu của anh như bị đâm hàng ngàn vết dao vào bên trong vậy. Giọng nói gắng gượng sự chua xót, thanh khàn đặc đi khàn khàn vài tiếng.
“Lý do?”
Lúc này Chu Tần gom hết dũng khí của gần hai mươi năm nay của bản thân mình để nghe lấy câu trả lời. Chưa bao giờ cậu cảm thấy bản thân mình lại dũng cảm đến thế. Tô Nguyệt nghe vậy chỉ biết nghiến răng nghiến lợi muốn đấm vào bản mặt ngứa da của Chu Tần mà hét lớn lên.
“Con mợ nó nhà cậu. Có ai đời đi tỏ tình con gái nhà người ta giữa sân trường nắng chang chang hơn ba bốn chục độ như vậy. Đã vậy còn thôi đi, còn đưa tôi một túi kẹo sữa loại dẻo. Cái loại đó tôi đây cực kỳ ghét cay ghét đắng nữa chứ? Lương tâm cậu bị chó tha hay sao mà trong khi tôi đang giảm béo nữa chứ. Có điên mới chấp nhận lời tỏ tình đầy tính chất ngu xuẩn như vậy.”
“Người ta tỏ tình không hoa hồng thì cũng nhẫn ngọc kinh cương, ai mà như cậu một cánh hoa cũng chả có đưa trước mặt tôi giữa mọi người một bịch kẹo sữa ngọt ngấy ấy. Cậu muốn sỉ nhục trí tuệ của tôi sao? Tôi lúc đó là cấp ba không phải đứa trẻ lên ba mà cậu lấy kẹo dụ dỗ con này nhá?!”
Chu Tần nghe xong ngẩn ngơ nhìn lấy Tô Nguyệt, cổ họng có chút nghèn nghẹn mà hỏi.
“Đây là lý do mà cậu từ chối tôi?”
“Đúng vậy.”
Chu Tần ghé sát người lại, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai nhạy cảm của Tô Nguyệt khiến cho cô rụt người thối lui giãn cách khoảng cách giữa hai người. Tuy vậy Tô Nguyệt vẫn nghe được câu hỏi của Chu Tần.
“Đây thật sự là lý do sao?”
Chu Tần sợ bản thân mình nghe không rõ liền hỏi lại khiến cho Tô Nguyệt không khỏi điên máu lên mà hét thẳng vào mặt của Chu Tần.
"Cậu giả vờ bị ngu hay thiểu năng trí tuệ hả? Tôi đã trở lời như thế cậu còn hỏi cái quằn quại gì nữa?"
Chu Tần nghe vậy liền bật cười lớn lên, anh nhanh chóng chạy tới ôm nhấc bổng Tô Nguyệt khiến cho không khỏi hết hồn mà hét lớn lên. Tay nhanh hơn não mà ôm lấy thân hình cao lớn của Chu Tần để không bị ngã lấy.
“Cậu làm cái quỷ gì thế hả? Mau thả tôi xuống nhanh lên.”.
Đáp lời của Tô Nguyệt là một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, nuốt chững những lời mắng yêu trong cái miệng nhỏ mà Chu Tần hằng đêm trộn nhớ lấy. Không ngờ cái lý do mà cô nhóc đáng chết này từ chối mình lại đáng yêu đến thế. Doạ cho trái tim già yếu này một trận đến sợ chết khiếp luôn đấy.
Nụ hôn triền miên được một lúc thì nhanh chóng được dứt ra, Tô Nguyệt thở dốc hồng hộc mà hai tay buông thõng lấy khiến cho Chu Tần chết khiếp sợ cô ngã xuống nên ôm chặt lấy. Cảm giác dồn dập của hai khoả anh đào khiến cho thân thể của Chu Tần có chút tê cứng đi, tận sâu ở đâu đó đã reo hò trỗi dậy phất cờ khởi nghĩa.
Sợ Tô Nguyệt cho mình là biến thái nên Chu Tần nhanh chóng thả cô xuống. Nhưng lúc này Tô Nguyệt làm gì còn sức để đứng vững nữa chứ, sau một nụ hôn khiến cho hai chân của cô đã nhũn nên ngã sấp xuống. Tưởng rằng bản thân sau một nụ hôn nồng nàn lại hứng thêm một nụ hôn khác gởi đến đất mẹ khiến cho Tô Nguyệt có chút thầm than. Nhưng ngay sau đó, có một bàn tay đầy hữu lực đã nắm giữ lại. Điều này dù doạ Tô Nguyệt sợ rớt tim.
Tô Nguyệt định đứng dậy cảm ơn thì đột nhiên cánh tay hư hỏng đã tận dụng thời cơ mà “chào hỏi” ở nơi nào đó. Đằng sau lại vang lên tiếng the thé thở dốc khiến cho mặt của Tô Nguyệt đỏ như quả táo nhũn.
“Biến thái.”
Nghe vậy, Chu Tần không buông tay còn ôm chặt lấy thân thể của Tô Nguyệt. Giọng khàn khàn nửa uy hiếp nửa dụ dỗ.
“Có ba đáp án, cậu bắt buộc chọn một cái. Nếu không thì tôi ôm cậu đi hết cả cái sân trường này.”
Tô Nguyệt biến Chu Tần lên cơn là ăn cứng không ăn mềm. Tuy rằng bản thân luôn bô bô cái miệng này nọ nhưng đến lúc chính sự thì mặt mỏng hơn ai hết. Đầu nhanh chóng gật như giã thóc.
“Được.”
Biết được cô nhóc trong lòng đã mắc bấy,Chu Tần loé lên tia giảo hoạt.
“Một là làm bạn gái tôi, hai là làm người yêu và thứ ba là mẹ của con tôi. Cậu chọn một cái đi.”
Tô Nguyệt thầm chửi má nó, tóm lại cái quần què gì cũng quy lại một cục. Cô tức giận mà đạp lấy chân của Chu Tần mà hét lớn.
“Tôi chọn làm mẹ của cậu!”
Tuy bị Tô Nguyệt tàn nhẫn đạp xuống nhưng Chu Tần vẫn cười hì hì, ôm lấy hôn hít Tô Nguyệt vẫn đang bực bội mà nói.
“Vậy nhé, em là vật sở hữu của một mình anh rồi. Nếu còn dám chạy thì đừng trách anh độc ác.”
Đúng là thần kinh của người yêu đương không được bình thường cho lắm mà. Hầy, bó tay toàn tập.