An Tĩnh vò đầu tóc mình một đống, cô không nhớ việc gì xảy ra luôn. Chắc mấy hôm trước thức khuya làm thực nghiệm, nên tối qua mới như vậy.
Hầy, thật là khó chịu quá đi!
…
An Tĩnh bước ra khỏi nhà để đến trường thì gặp cả hai anh em nhà họ Mục cùng nhau ra khỏi nhà.
Sau chuyện hôm quả, Mục Chấp mặt càng dày lên không ít, nếu trước kia chỉ dám đi theo sau thì bây giờ đi hẳn bên cạnh cô.
Mục Niệm sau khi biết chuyện tối qua, anh không khỏi trầm mặc. Dựa vào giác quan thứ 6 của đàn ông, anh chắc chắn rằng em trái của mình cũng đang thích An Tĩnh.
An Tĩnh thấy hai người anh em này đi hai bên không nói gì, bầu không khí rất khó xử, cô khẽ gãi gãi mũi.
"Hôm nay anh đi đâu mà đi chung với bọn em vậy?"
Mục Niệm thoát khỏi suy nghĩ của mình, cười dịu dàng nhìn cô.
"Hôm nay anh cùng em tới trường học. Dù sao anh cũng đã chuyển tới đó rồi. Học cùng trường mong em có thể chiếu cố nhà!"
An Tĩnh vội xua tay, cặp xách từ trên tay cô đã rơi vào tay của Mục Chấp từ khi nào không hay. Cũng có thể nói bị giành cặp xách cũng đã quen rồi.
"Anh quá lời rồi. Em cũng vừa chuyển tới đây thôi."
An Tĩnh và Mục Niệm đang ríu rít nói chuyện với nhau không ngớt, Mục Chấp không biết đang nghĩ gì mà im lặng đến lạ thường.
Thật ra, Mục Chấp đang còn cảm giác ngây ngất khi An Tĩnh nói từ "bọn em", tức anh và cô ấy đã có mối quan hệ rồi. Trong lòng hiện giờ như dải cát trắng được dòng biển trong xanh ôm ấp vỗ về, khoan khoải tinh thần lẫn thể xác.
Đúng là một tấm chiếu mới chưa trải mà!
Khi bước vào lớp học, hàng loạt cặp mắt nhìn chằm chằm chằm vào hết Mục Chấp lại đến An Tĩnh, ai nấy đều tỏ ra rất kinh hỷ.
An Tĩnh vào chỗ mình ngồi chưa được bao lâu thì Tô Nguyệt đột nhiên nhào đến khiến cho cô không khỏi hết hồn.
"Tự giác là bác tha, thành thật sẽ nhận được khoan hồng trước pháp luật. Bị cáo An Tĩnh, tôi cho cậu 1 phút để trả lời câu hỏi. Nếu gian dối nửa điều sẽ bị trừng phạt phạt nghiêm mình."
An Tĩnh khó hiểu nhìn con nhóc Tô Nguyệt lại lên cơn xàm xí.
"Có chuyện gì?"
Tô Nguyệt nhìn điệu bộ của An Tĩnh không biết chuyện gì xảy ra, cúi đầu gần lại.
"Cậu và Mục Chấp, hai người ấy ấy với nhau à?"
An Tĩnh như rơi vào sương mù, không hiểu Tô Nguyệt muốn ám chỉ chuyện gì, Nghiên mặt.
"Tóm lại là có chuyện gì? Sao nói nói ra mà cứ thích úp mở thế? Mình và Mục Chấp ấy ấy là chuyện gì?"
Tô Nguyệt không khỏi tức giận với đầu óc IQ thì cao nhưng chả hiểu phong tình gì.
"Cậu và Mục Chấp là người yêu của nhau sao?"
An Tĩnh như muốn bốc hơi, mặt mày nhăn nhó muốn xác nhận lại mình có nghe nhầm không.
"Cậu nói cái gì?"
"Cậu và Mục Chấp, hai người đang yêu nhau phải không?"
An Tĩnh tức đôm đốp, đưa tay véo má của Tô Nguyệt.
"Cậu có bị ấm đầu không? Cậu chỉ ra hộ mình coi, cả hai có chỗ nào đang yêu đương nhăng cuội ấy không?"
Tô Nguyệt mếu máo, không cầm lòng để An Tĩnh véo má mình.
"Nhưng mà mọi người thấy rằng tần suất hai người đi đến trường, về nhà cùng nhau rất nhiều. Có người còn thấy khi nào Mục Chấp cũng giành cặp của cậu cơ mà!"
An Tĩnh nghiến răng nghiến lợi, đánh một phát như muỗi cắn vào tay Tô Nguyệt.
"Tào lão nè! Yêu đương cái khỉ mốc! Cậu ta với tớ chỉ là hàng xóm với nhau thôi! Là hàng xóm chứ không phải như mọi người nghĩ đâu!"
Tô Nguyệt không phục, bắt đầu dùng ngôn luận chân kinh của mình từ luyện bấy lâu này ra thương thảo với An Tĩnh.
"Hàng xóm ư? Nếu trực quân thì thấy cậu không có khả năng yêu đương, chỉ viết vù đầu vào đống sách vở nhạt nhẽo. Dựa vào mắt chó của mình thì người ta có ý với cậu lâu rồi!"
An Tĩnh sa Mạc lời toàn tập, cô khá là bất lực với năng lực phân tích chuyện tào lão đỉnh cao của Tô Nguyệt.
Thấy An Tĩnh không nói lời nào, Tô Nguyệt lại tỏ ra vẻ người ngoài cuộc tỉnh, người trong cuộc thì u mê, bắt đầu mở lớp học kinh nghiệm tình trường.
"Nói chuyện này mới nhớ, hình như từ khi cậu chuyển tới đây, thái độ của Mục Chấp ngoan ngoãn đi hẳn. Trước kia, cậu ta chả khác gì ngựa điên không cương, bất chấp mọi thứ đều làm theo ý mình."
Nghe lời nhận xét hoa mỹ của Tô Nguyệt, An Tĩnh không khỏi bật cười, cũng không nói gì.
Nếu mà Mục Chấp biết mình bị so sánh như vậy, cậu ta sẽ như thế nào?
Tô Nguyệt vẫn cứ sau sưa nói không ngớt, nhưng mà cô ấy càng nói khiến cho An Tĩnh bất giác không hiểu sao mình lại chột dạ.
"Tóm lại là, cậu không thích Mục Chấp là điều đáng hối hận nhất cả đời. Nếu mình là cậu, mình sẽ sinh cho cậu ấy hẳn một đội bóng. Chắc chắn bọn nhỏ sẽ siêu cấp dễ thương."
An Tĩnh khinh bỉ bộ dạng mê trai đầu thai không hết của Tô Nguyệt, thành công trả thù Tô Nguyệt nãy giờ đã tra tấn lỗ tại mình.
"Chắc hẳn chúng nó dễ thương? Cậu không sợ mình kéo giá trị của bọn nhỏ xuống hả? Tỉnh đi đừng mơ nữa!"
An Tĩnh vừa nói vừa đưa mắt nhìn Tô Nguyệt.
Tô Nguyệt cảm thấy mình bị khinh thường nghiêm trọng, An Tĩnh đã nói đúng mà còn nói to như vậy không khỏi tức giùm luôn ấy! Nói dfubgs thì nói bé bé thôi, xấu hổ chết đi được.
Một cảm giác thật là Yomost mà!
An Tĩnh lấy cái ví tiền của mình, lại nhìn Tô Nguyệt đang ngẩn ngơ phiêu bạt đi đâu, cô kéo cô nhóc này cho tỉnh.
"Tóm lại, mình và Mục Chấp không như mọi người nghĩ đâu! Bọn mình chỉ là hàng xóm! Dfinhs chính lại là hàng xóm nhá!"
Nói xong, An Tĩnh đứng dậy đi ra khỏi phòng để lại Tô Nguyệt ngơ ngác.
"Hàng xóm ư? Có thật là hàng xóm không? Ấy ấy, cậu đi đâu thế? Chờ mình với, An bảo bối!"
…
Mục Chấp không lập tức vào học mà có nhiệm vụ vác ông anh trái trả về nơi sản xuất, chính là đem ông anh mù đường của mình tới lớp 12A2.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Mục Chấp định đi quá căn tin mua cho An Tĩnh cái gì đó thì thấy cô đang hùng hổ đi tới chỗ anh.
Mục Chấp một bụng ngàn vạn câu hỏi vì sao, đứng một chỗ chờ An Tĩnh đi tới.
Thấy Mục Chấp đứng đó, An Tĩnh đột nhiên không biết vì sao mình lại tức giận với cậu ta nữa, lôi chuyện hồi nãy Tô Nguyệt, sỗ sàng trước mặt Mục Chấp.
"Này Mục Chấp, cậu từ nay về sau cấm đi cùng với tôi nủa bước, dù một centimet cũng không!"
An Tĩnh khi mua một chút thức ăn lót dạ, vô tình nghe tiếng bàn luận chuyên khoa của mình và Mục Chấp. Cô không khỏi tức giận bởi vì họ hoàn toàn trong sạch không giống như mọi người đồn thổi.
Bực bội, An Tĩnh muốn đi đâu để cho khuây khỏa, kiềm chế cho mình không nổi điên thì thấy tên đầu têu mọi chuyện, đang nhàn nhã đi về lớp. Làm cho An Tĩnh bùng nổ.
Cô không quan tâm đến hình tượng của bản thân mà gào thét trước mặt Mục Chấp.
Nên cảm ơn thay cho An Tĩnh là người đầu tiên quát thẳng vào mặt Mục Chấp mà không bị gì, trừ hai vị nhà nhà của anh.
Đứng im lặng một lúc chờ cô gái nhỏ xù lông, đang nhìn nháo trước mặt mình, Mục Chấp khẽ cười.
"Có chuyện vậy? Sao cậu lại tức giận!"
An Tĩnh báy giờ không còn an Tĩnh nữa, đậm chân xuống đất.
"Chuyện gì của câu ấy? Tôi và rõ ràng chỉ là hàng xóm, nếu cậu không ngăn bọn họ nói thì bọn cũng không là truyền lưng tung rằng chúng ta yêu nhau!"
Mục Chấp đột nhiên lòng rét buốt, còn mắt híp lại nhìn An Tĩnh.
"Cho nên?"
An Tĩnh tưởng mình đã thương thảo được với Mục Chấp, tiếp lời.
"Cho nên cậu và tôi đứng ra đính chính lại sự thật!"
Mục Chấp tiến một bước, An Tĩnh lại bức bách lại lùi một bước, chỗ đến khi không lùi được nữa cô bị anh dồn vào một góc.
Mục Chấp nghiêng mình tựa gần vào cô, tay nâng một bàn tay nhỏ nhắn của An Tĩnh khẽ hôn, gióng nói khàn khàn như đàn cello.
"Tại sao phải đính chính chứ? Tôi không ngại biến giả thành thật với em đâu!"