• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau.



An Tĩnh sau một ngày một đêm cũng đã nghĩ thông suốt, quyết định cho bản thân mình thử một cơ hội.



Trên đường đi học hằng ngày, đúng là có không khí của một mùa lễ tình nhân Valentine dù có tiết trời có lạnh đến đâu thì vẫn ấm áp.



Trên tay xách một cái túi màu xanh cả rô nhỏ, vừa mừng vừa lo thấp thêm không biết là Mục Chấp có thích không.



Bước chân vào trường học, An Tĩnh khá là xấu hổ nhìn thấy các cặp đôi đang bày tỏ với nhau, thậm chí là còn môi kề môi, trán kề trán với nhau.



Nhanh chân hướng vào hành lang, An Tĩnh mặt mỏng đỏ sượng như quả táo chín nhũn khiến ai nấy đều muốn nhấm nháp vào.



Bước chân vội vào lớp, thấy cả lớp học yên tĩnh khiến cho An Tĩnh không khỏi thở phào nhẹ nhóm.



Nhân lúc mọi người chưa đến, An Tĩnh ngượng ngùng đặt một chiếc túi vào hộc bàn của Mục Chấp, tỏ ra vẻ có việc gì liền đi ra ngoài.



Cô không ngờ rằng khi đó có người đang ở đó,đôi mắt đầy u trọng nhìn cô.



Khi An Tĩnh trở lại lớp học thì thấy mọi người đã đến, cô cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh. Và cố tìm cớ vứt rác để xem món quà của mình, An Tĩnh không khỏi cười nhẹ khi thấy nó vẫn an ổn nằm đó.



Tiết học đã bắt đầu nhưng đầu An Tĩnh như ở trên mây, rất mất tự nhiên mà nằm gục đầu xuống.



Tô Nguyệt để ý biểu hiện kỳ lạ của An Tĩnh không khỏi mẹ già mỉm cười còn cái mình đã trưởng thành.



Kết thúc buổi học, An Tĩnh bị Tô Nguyệt dẫn đi lấy bài tập mà cô ấy muốn nhờ An Tĩnh giải thích.



Chu Tần không biết Mục Chấp đang tức giận, đâm đầu vào chỗ chết mà đem đống quà do nữ sinh thầm mến tặng để đầy dưới hộc bàn.



"Úi chà chà, A Chấp người anh em, cậu xem này! Đám nữ sinh này tặng cho cậu một đống quà tình nhân này."



Mục Chấp đang bực bội chuyện hôm qua An Tĩnh xem tin nhắn mà không trả lời tin nhắn mình, đã vậy nghỉ học không nói với mình mà nhắn tin riêng với Lương Vũ.



Sắc mặt hằm hằm nằm gục xuống bàn không muốn quan tâm đến Chu Tần bên cạnh, vừa tủi vừa giận An Tĩnh.



Sao cô ấy không trả lời mình chứ? Thậm chí còn ngó lơ mình nữa.



Chu Tần cầm lấy một túi quà màu xanh ca rô, mở ra thì thấy một chiếc khăn len tinh xảo, còn có một bức thư tình nhỏ trong đó.



"Úi úi Mục Chấp, cậu có thấy dòng chữ này quen quen không? Nhưng sao vẫn cảm thấy nó tại sao lại lạ nhỉ?"



Nhìn Mục Chấp không thèm để ý đến mình, Chu Tần vẫn oang oang đọc bức thư.



" Gửi Mục Chấp, nhân ngày lễ tình nhân Valentine hôm nay, mình có một món quà muốn gửi cho cậu. Mong cậu nhận lấy… Cậu làm gì thế hả Mục Chấp?"



Chu Tần chưa kịp đọc xong thì bị Mục Chấp giành lấy, lướt mắt qua dòng chữ ở trong chưa được đọc, hơi tức giận mà vò nát bức thư. Không chỉ vậy, chiếc khăn len thẳng tắp đã bị vò nhàu nhĩ, không tiếc mà ném thẳng vào giỏ rác.



" Cậu cút cho tôi! Đem mấy thứ này đi hết đi!"



Chu Tần nhanh chóng thu dọn tàn cuộc, không dám lén phần nữa mà chạy tức tốc ra ngoài trước khi Mục Chấp nổi điên.



Sau một thời gian sau đó, Mục Chấp cũng ra ngoài mà không biết rằng An Tĩnh đã đứng ở trước đó cùng với Tô Nguyệt ngoài lớp.



Nhìn nụ cười đột nhiên tắt ngủm đi, nét chua xót lại dâng lên, Tô Nguyệt dám chắc đã xảy ra chuyện rồi.



Mọi nghi vấn của Tô Nguyệt nhanh chóng được giải đáp khi thấy An Tĩnh chậm chạp tiến về phía giỏ rác, vai khẽ run rẩy mà lấy một chiếc khăn len bị bẩn nằm trong đó.



Chết tiệt!



Tô Nguyệt khẽ rủa thầm, lòng không khỏi đau xót cho An Tĩnh, nhanh chân cầm lấy chiếc khăn phủi sạch tự nhiên ướm lên người mình, cười hì hì.



"À bảo bối, cậu thật khéo tay nha!"



An Tĩnh không nói gì, lòng suy sụp hẳn đi, cố gắng mỉm cười nhưng sao lại méo xệch xuống.



Quá đủ rồi! Có lẽ tình yêu không có một chỗ cho cô!







Nhiều ngày tiếp đó.



Sau chuyện đó An Tĩnh càng trầm lặng ít nói hơn hẳn, hầu như cần thiết thì cô mới mở miệng ra.



Đêm nào An Tĩnh cũng thao thức suốt đêm, chỉ chợp mắt được vài tiếng thì trời đã sáng hẳn.



Tình trạng dạo này của An Tĩnh rất sa sút làm cho Trần Uyển và chồng bà rất là lo lắng việc thức đêm bỏ bữa của An Tĩnh.



Mấy ngày này An Tĩnh nhốt mình trong phòng, điên cuồng ghi chép mọi thứ, loay hoay làm gì đó mà đến tận sáng mới nghỉ ngơi.



Tô Nguyệt cũng không biết phải làm sao nữa, chỉ biết bên cạnh làm trò hề để chọc cho An Tĩnh vui vẻ nhưng nhận lại là những nụ cười miễn cưỡng.



Mục Chấp cũng vậy, mặt mày lúc nào cũng dọa người, bước tới lớp là nằm gục trên bàn.



Chu Tần biết Mục Chấp không được vui nên không dám lảng vảng trước mặt cậu. Ngoan ngoãn chơi game với Lục Ngạn.



Lục Ngạn thật ra cũng không tập trung cho lắm, cậu vẫn ngẫm nghĩ biểu hiện mấy ngày qua của An Tĩnh.



Đột nhiên loa thông tin trường thông báo một tin cực sốc cho học sinh.



"Thông báo cho toàn bộ học sinh khối 11, sau ba ngày nữa trường sẽ tổ chức một đợt thi đột xuất nhằm tuyển chọn những bạn có năng lực xuất sắc vào lớp đặc huấn đặc biệt của trường do giáo sư quốc tế Jimmy đến giảng dạy và thầy giáo có tiếng của nước ta Trần Khiêm đứng dạy. Mong trong 3 ngày này các em có tâm lý thật thoải mái trước khi cuộc thì diễn ra. Nhắc nhớ các em học sinh là lớp học này đầu vào là 30 người có thành tích xuất sắc nhất nhưng do có 2 bạn đã được tuyển chọn thẳng là Lạc Trần 11A1 và An Tĩnh 11A7 nên danh sách còn lại là 28 người thôi. Các em chú ý."



Cả lớp 11A7 đều lâm vào trạng thái im lặng chết người nhìn An Tĩnh, đúng là quá trâu bò quá mà!



Tô Nguyệt quay đầu lại An Tĩnh há hốc, mắt mở to ngạc nhiên.



"Không lẽ… không lẽ…" Cậu ôn tập cho mình bấy lâu nay là do chuyện này sao?"



An Tĩnh không cần Tô Nguyệt nói ra hết, cô cũng hiểu cô ấy muốn nói điều gì liền khẽ gật đầu.



Tô Nguyệt vui mừng quá nhưng phải kiềm chế lại, phải biết rằng tai vách mặt rừng ai biết được chuyện gì chứ!



Sau khi thông tin vừa truyền ra, học sinh nào muốn có một vị trí thì điên cuồng tìm đến Lạc Trần và An Tĩnh hỏi bài, nhất là An Tĩnh do cô có những hướng đi rất độc đáo mà lại dễ hiểu.



Tô Nguyệt tự giác chăm chỉ nộp bài tập cho An Tĩnh, đứng một bên chờ An Tĩnh chấm bài của mình không khỏi van nài.



"Ấy ấy cậu chấm châm chước chút đi, hu hu! Còn đâu là điểm nữa."



An Tĩnh ngoáy ngoáy tai, bực bội đẩy Tô Nguyệt đang dính sát mình.



"Muốn đậu hay không?"



Tô Nguyệt ngậm ngùi, không dám than vãn nữa mà lôi bài tập mà do An Tĩnh phát khi trước.



Đáng sợ quá!



Đặc cách đặc biệt này chỉ sau Tô Nguyệt là bạn cùng bàn là Lục Ngạn, cậu đang cố hết sức để có thể học cùng An Tĩnh.



An Tĩnh cầm viết đỏ khoanh vùng lại chỗ Lục Ngạn đã làm sai, bảo Lục Ngạn làm lại chỗ đó.



Lục Ngạn gật đầu đã biết, bắt đầu cặm cụi làm bài.



Nhìn thấy cảnh An Tĩnh chỉ bài cho mọi người, Mục Chấp ngồi đằng sau không khỏi khó chịu ra mặt.



Anh thấy thái độ của An Tĩnh đột nhiên thay đổi từ khi cô bị ốm, không thèm nhìn mặt anh, thường xuyên phớt lờ sự tồn tại của anh.



Bực bội cầm một cuốn sách đến chỗ An Tĩnh, muốn thỉnh giáo cô thì ít mà muốn cô nói chuyện với mình là nhiều.



"An Tĩnh, bài này tôi không hiểu? Cậu có thể chỉ cho tôi không?"



An Tĩnh đang cười nghe thấy tiếng ai gọi mình liền quay lại thì nhìn thấy Mục Chấp miệng không khỏi mím chặt, không nói không rằng lấy bút chì viết cách làm vào đó cho anh.



Mục Chấp tức giận nhưng không nỡ mắng cô, chỉ rống lên.



"Tôi nói cậu chỉ bài chứ không bảo cậu ghi vào đây!"



An Tĩnh mặt không biến sắc, quay lại nhìn cậu một cái.



"Cậu đâu nói tôi phải dùng miệng để giải thích đâu?"



Mục Chấp điên tiết lên, định đạp chiếc bàn trước mặt nhưng chợt nhận ra là chỗ của An Tĩnh,cậu chỉ đành chạy vọt ra khỏi lớp.



Chết tiệt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK