Thấy ba mẹ mình bị vây quanh, An Tĩnh đành đi dạo lòng vòng quanh đây để giết thời gian. Chợt nhận ra nơi đây không thể tự tiện ra vào vì lý do an ninh, cô đành phải đứng tựa lan can hóng gió đêm.
Không ngờ rằng có những ánh mắt như hổ đói nhìn chằm chằm không thiện chí với cô. An Tĩnh dường như đắm chìm vào gió đêm mát lạnh mà không quan tâm đến nguy hiểm đang rình rập xung quanh mình.
Đột nhiên một cánh tay đập vào vai cô, An Tĩnh không khỏi hết hồn mà nhìn sang thì nhận ra đối phương là Chu Tần.
“Cậu cũng bị ba mẹ tóm cổ tới đây sao?”
Chu Tần bực bội vò đầu bứt tóc, kéo lỏng cà vạt tỏ ra khí thế nguy hiểm xung quanh để bảo vệ cô nhưng mà cậu ta tới đây cũng xác nhận xem có phải An Tĩnh hay không để còn tình báo cho Mục đại ma vương.
“Sao lại cũng chứ? Không lẽ cậu cũng bị ba mẹ tóm cổ tới đây?”
“Đúng vậy.’’
Hai người không khỏi rầu rĩ thầm oán các bậc phụ huynh nhà mình, ở đây chả có gì vui cả mà cứ lôi bọn tới buổi tiệc thương nghiệp nhàm chán này. Nhìn ra trời đêm mà thở ngắn thở dài.
Chu Tần nhân lúc An Tĩnh không chú ý mà chụp lén cô một bức gửi cho đại ma đầu. Tuy là nói chụp lén nhưng An Tĩnh trong bức ảnh đẹp không chỗ nào chê được. Một tiểu tiên nữ với mái tóc xoăn búi thấp, bộ váy trắng bồng bềnh dưới ánh trăng dịu dàng rọi vào. Khung cảnh đầy sự lung linh huyền ảo thêm bóng dáng của tuyệt sắc giai nhân này khiến cho không thể thoát ra khung cảnh trời đêm này.
Bức ảnh cùng với tin nhắn là: Người ấy là ai?
Mục Chấp bên này nhận được tin nhắn từ Chu Tần, chưa đến hai giây anh đã hào phóng chuyển khoản 5 ngàn cho Chu Tần mặc dù không cần cậu ta. Anh không khỏi thầm mắng bản thân rằng hồi chiều khi không từ chối mẹ mình làm gì thế không biết. Ngu chết đi được.
Không gian bữa tiệc đang du dương những giai điệu dương cầm, mọi người nói chuyện giao lưu không ngớt với nhau. Bên này, An Tĩnh tưởng chừng có thể thoát những hội săm soi của giới thượng lưu nào ngờ đã bị mình túm cổ lại và đi cùng bà ấy.
Vội vàng chia tay với Chu Tần, An Tĩnh buồn bực đi theo mẹ mình không khỏi lầu bầu vài tiếng.
Biết vậy nói mình bận cho rồi! Thay vì nhàm chán ở đây thì ở nhà mình coi phim 8 giờ còn hơn!
Thật ra là Trần Uyển trong lúc giao lưu với hội chị em trong giới, đột nhiên không biết vị phu nhân đã lôi chuyện con cái ra bàn tán và không quên tâng bốc con mình lên tận trời xanh. Cô con gái của vị phu nhân nọ mặc dù tỏ ra thái độ ngượng ngùng xấu hổ nhưng trong thâm tâm đã vui sướng như điên, cứ thích tỏ vẻ thanh cao.
Trần Uyển không thích lối ba hoa chích choè của mấy vị phu nhân nhàn rỗi lắm. Định là làm lơ nhưng mà vị phu nhân nhà nọ vẫn cứ thích đâm đầu vào chỗ chết cứ thích day dưa soi mói cục cưng nhà bà làm gì. Bà nhanh chóng đi tìm An Tĩnh để cho vị phu nhân nọ bớt gáy đi.
Thấy Trần Uyển kéo An Tĩnh về, Lạc phu nhân (mẹ của Lạc Trần) nhướng mày nhìn vị phu nhân nọ đang khoe khoan con nhà bà ta. Lạc phu nhân nói như có như không.
“Con của vị đây thì tôi không biết tài giỏi hơn người thế nào nhưng mà con của An phu nhân thì tôi hiểu rõ lắm đấy. Con bé nếu theo tuổi tác thì nhỏ hơn A Trần nhà tôi 2 tuổi thế nhưng lại nhảy lớp bằng nó. Đã vậy mới 3 năm đã tốt nghiệp Harvard nữa. Đôi lúc tôi hâm mộ nhà chị An lắm nha.”
Trong hội phu nhân thì Lạc phu nhân có thể nói rằng bộc trực ngay thẳng sau An phu nhân thôi, với gia thế của bà thì ai chẳng muốn trèo cao chứ. Thế mà bà ấy lại khen lấy khen để An tiểu thư, bọn họ dám chắc rằng Lạc phu nhân thật sự có ý định móc nối với An gia rồi.
Lời nói này của Trần phu nhân đã khiến vị phu nhân nọ tái xanh cả mặt mày, xấu hổ không dám ở lại đó mà dắt con gái mình vừa khoe khoang nãy giờ. Trần Uyển vừa mới tới nơi thì liền thấy hội chợ đã tan, bà không khỏi ngẩn to he khi nghe thấy lời khen lấy khen để của mọi người.
Trên mặt của bà bây giờ thiếu điều hiện lên ba chấm thang to đùng. Cái quỷ gì vừa mới xảy ra vậy trời?
Ánh sáng của cả buổi tiệc đột nhiên tắt phụt đi, một ánh đèn pha của các góc chụm lại một chỗ trên khán đài. MC niềm nở bước lên giới thiệu sự có mặt đặc biệt của một vị khách.
“Kính chào quý vị, tôi thay mặt ban tổ chức rất vinh dự mà cảm ơn với sự góp mặt nhiệt tình của mọi người. Và đặc biệt là hôm nay có sự góp mặt của thân vương của nước láng giềng của chúng ta, thân vương William.”
Một người đàn ông mặc một bộ quốc phục trang trọng bước lên sân khấu, khuôn mặt cấm dục không góc chết thu hút mọi ánh nhìn hướng lên sân khấu. Anh ta không nói gì chỉ lên cúi người chào hỏi rồi bước đi xuống trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
MC khó xử đối với hành động của William, người nọ ho khụ khụ để thu hút chú ý của mọi người.
‘’khụ, khụ. Và sau đây xin chúc các vị tận hưởng một bữa tối tuyệt vời ở đây. Xin cảm ơn.”