An Tĩnh đặt bút xuống, thông báo cho Trần Khiêm bấm thời gian.
Trần Khiêm bấm đồng hồ thì mới được 45 phút, còn tận 1 tiếng 15 phút để làm bài. Nhìn vào vào thời gian làm bài của An Tĩnh, ông rất là ngạc nhiên, trong lòng đoán rằng sẽ có sai sót hay là bỏ qua câu nào đó.
Trần Khiêm nhanh chóng lấy bài của An Tĩnh đi chấm ngay lập tức, để xem cô gái nhỏ này là thiên tài hay là làm qua loa, không nghiêm túc.
Khi nghe An Tĩnh thông báo nộp bài, Lạc Trần bên cạnh có cảm xúc rất phức tạp. Cậu thấy cô làm bài không hề dùng giấy nháp hay dụng cụ tính toán nào khác, cô ghi trực tiếp đáp án mà không mấy nghĩ ngợi. Trong vòng 45 phút mà cô có thể làm xong đề kiểm tra này, cậu cảm thấy giữa cô có một khoảng chênh lệch rất lớn.
An Tĩnh nhàm chán, nằm gục lên bàn Nhìn ra bên ngoài.
Ánh trăng dịu dàng hắt vào ô cửa kính, được phản chiếu như có cảm giác nó rất huyền ảo. Những ngôi sao không ngừng mở mắt, lấp lánh như nghìn con mắt ở trời đêm rộng lớn.
Sau khi thử soi phiếu trắc nghiệm của An Tĩnh, Trần Khiêm kinh hỷ không thôi khi nhìn kết quả trả lại của máy soi điểm.
Đúng 100%? Cái tỉ lệ đáng sợ gì đây!!!
Tức là An Tĩnh đã làm đúng hết trắc nghiệm, cũng đồng nghĩa phần tự luận cô cũng sẽ gần điểm tuyệt đối.
Phải biết rằng, mặc dù đề ông ra dưới hình thức trắc nghiệm nhưng buộc học sinh phải làm tự luận để làm ra. Ông hăng hái lấy bút đỏ ra chấm phần tự luận của cô.
Xoẹt, câu này đúng, câu tiếp theo cũng đúng và… các câu tiếp theo nữa cũng đúng hết.
Tờ bài làm tự luận của An Tĩnh không ngừng lật giở liên tục xoành xoạch, phá vỡ sự yên tĩnh của phòng học.
Trong lúc chờ Trần Khiêm chấm bài, An Tĩnh nhàm chán lấy cuốn sổ ra tự thiết kế nên trang phục cho hội kịch tháng sau. Những nét phác họa từ từ hiện ra phát ra tiếng, những dòng chữ chi chít trên giấy của Lạc Trần đang làm cho đêm tĩnh càng thêm tĩnh lặng hơn.
Xong, cuối cùng cậu cũng đã làm xong! Lạc Trần định thông báo cho Trần Khiêm thì thấy ông đang khí thế hừng hực, không giấu được vẻ vui mừng, giống như nhặt bảo bối vậy. Cậu khẽ nhìn qua thì thấy An Tĩnh đang tập trung phác họa bộ thiết kế của mình, không biết rằng Lạc Trần cũng đang nhìn cô.
Cộp, Trần Khiêm bỏ viết xuống, mặt không giấu nổi vẻ vui sướng. Phải biết rằng trong sự nghiệp dạy học của mình, ông đã gặp nhiều học sinh rất xuất sắc. Nhưng mà ông chưa có gặp trường hợp nào còn biến Thái như vậy. Trắc nghiệm đúng hết, tự luận tuy đáp án đúng nhưng có vài chỗ thiếu sót. Nếu như mấy học sinh khác thì ông đã ngó lơ cho điểm, nhưng bài của tiểu học bá này bắt buộc ông phải khắt khe!
Thấy Trần Khiêm đã chấm xong bài của An Tĩnh, Lạc Trần thông báo bài làm đã xong và tổng thời gian làm bài của mình.
Trần Khiêm khi không cười thì rất là đáng sợ nghiêm khắc, nhưng khi cười lên ông ấy rất gần gửi thân thiện. Ông đi xuống chỗ của An Tĩnh không giấu nổi nụ cười, điểm số 980 đỏ chót trên nền bài thì đưa cho An Tĩnh và nhìn trên bàn học của cô không có tờ giấy nháp nào, ông không tiếc lời khích lệ.
"Không ngờ rằng em lại làm tốt như vậy. Đề thầy ra dễ quá phải không?"
Thấy tính tình của Trần Khiêm khá dễ gần, An Tĩnh ăn ngay nói thật khiến cho ai mà nghe cô nói liền muốn tẩn cho con nhóc này một trận.
"Vâng, đề này không quá khó. Có điều phần tự luận thầy chấm gắt quá cơ, mấy chỗ được có quyền được bỏ mà?"
Lạc Trần như rơi vào mù sương giữa cuộc đối thoại của hai người, dường như cậu trở nên vô hình trước hai con người này.
Trần Khiêm khẽ cười nghe lời ai oán của An Tĩnh, giải thích.
"Nếu như học sinh khác thì thầy cũng không khắt khe như vậy. Nhưng bài em lại khác, thầy yêu cầu bài làm của phải hoàn hảo, không thể bị bắt bẻ ở đâu được."
An Tĩnh buồn bực, gãi gãi đầu. Lạc Trần nhìn bộ dạng của cô khá là buồn cười. Không ngờ cô gái lạnh lùng này cũng có lúc đáng yêu đến vậy.
Trần Khiêm khẽ họ một tiếng, lấy ra danh sách chức vụ trong lớp học, nhìn Lạc Trần và An Tĩnh nghiêm nghị.
"Trong hai em, em nào muốn làm lớp trưởng của lớp đặc huấn này? Nếu dựa vào thành tích thì thầy thấy An Tĩnh nhỉnh hơn, còn năng lực quản lý thì thầy không rành hai đứa."
An Tĩnh vội tiếp lời, sợ mình mất cơ hội vậy.
"Thưa thầy, thầy để Lạc Trần làm đi thầy. Cái việc chức vụ gì đó em không làm được đâu."
Cả hai người đều kẻ hò người xướng, Lạc Trần bất đắc dĩ nhận cái chức vụ này. Cậu không biết nói gì hơn luôn.
"À, mấy đứa có dùng Wesley không? Nếu có thì tạo nhóm đi cho tiện liên lạc. "
Lạc Trần nhanh chóng thành lập một nhóm, cậu đưa máy quét mã QR kết bạn với Trần Khiêm xong, nhìn qua An Tĩnh.
"Cậu cho mình kết bạn với."
An Tĩnh hồn phách bây giờ như trên mây, khi nghe Lạc Trần hỏi Wesley thì mới bừng tỉnh.
"Hả? À được, đây là mã của mình!"
Kết bạn xong, Lạc Trần không quên sửa lại biệt danh của An Tĩnh thành Tư Tĩnh ( có nghĩa là một niềm tương tư với An Tĩnh) và đưa cô vào nhóm vừa được lập.
Trần Khiêm thấy bây giờ cũng đã muộn rồi, không muốn giữ học trò mình lại nữa, thông báo vài chuyện trước khi ra về.
"Sắp tới đây chúng ta sẽ có thêm 28 bạn nữa được chọn lựa khắt khe, hì vọng các em có thể hòa đồng, thân thiện với nhau."
…
9 giờ rưỡi tối.
Trời lúc đã về đêm dần khiến cho mọi vật xung quanh chìm vào cơn buồn ngủ,An Tĩnh ngáp ngắn ngáp dài lết cặp chi ngắn mình đi. Lạc Trần thấy trời đã gần khuya rồi, đêm tối như vậy để con gái như An Tĩnh một mình về rất nguy hiểm, cậu không an tâm cho lắm.
"Trời cũng gần 10 giờ đêm rồi, cậu đi một mình cũng nguy hiểm. Cậu đợi người nhà tới đón hay là có cần mình đi cùng cậu không?"
An Tĩnh dụi dụi đôi mắt còn tìm nhẹm, chưa kịp trả lời thì một giọng lạnh lùng xé toạc màn đêm.
"Không cần, tôi đưa cô ấy về được rồi! Không có phiền cậu!"
Lạc Trần ngẩn ngơ nhìn Mục Chấp tới đắt tay An Tĩnh đi, càng sững sờ hơn là cô ấy lại ngoan ngoãn gật gù đi theo sau.
Đột nhiên, một lực kéo đằng sau níu lại, Mục Chấp quay đầu lại không khỏi nhíu mày.
"Anh là gì của cô ấy?"
Mục Chấp trả lời một cách bá đạo, mắt lại hiện lên tia dịu dàng nhìn cô gái nhỏ đang ngủ gật nên rất ngoan ngoãn.
"Tôi là vị hôn phu của cô ấy… Tương lai sẽ là chồng."
…
Vừa đánh đuổi được một tình địch đang ngấp nghé nàng đâu của mình, Mục Chấp vừa vui lại vừa bực.
Vui vì mình có thành tựu khiến cho kẻ chán sống bị đánh bay không còn mạnh giáp.
Bực vì cô gái nhỏ này quá ưu tú, thu hút một đống hoa đào nát khiến cho anh phải nâng cao độ cảnh giác của mình, nếu sơ sẩy thì cô bị dụ đi mất. Thật muốn giấu cô một nơi khiến cho mọi người không nhìn thấy mà.
Khi nghe mẹ mình đang nói chuyện điện thoại với mẹ An Tĩnh, bà cố ý mở loa lớn cho Mục Chấp ngồi gần đó nghe và không ngừng nháy mắt ra hiệu với cậu.
"Không thì để A Chấp nhà tớ tới đêm con bé về đi. Dù sao nó cũng đang rất nhàn rỗi đây."
Nhận được đồng ý của mẹ An Tĩnh, Mục Chấp nhanh chóng thay áo biến mất dạng, không khỏi khiến Lạc Anh tức cười.
"Mẹ đã mở đường như vậy! Nhớ nắm bắt cơ hội đêm con bé về nhà mình nha con!"