Khi tối không ăn được gì khiến cho bụng của An Tĩnh có chút khó chịu, cô nhăn nhó mặt mày đi tới trường. Trên đường đến trường, cô tạt ngang qua tiệm thuốc tây, mua cho mình vài gói thuốc dạ dày. Đây là hệ lụy của việc ăn bụng tức no khiến cho dạ dày có chút âm ỉ.
Bực bội mang thuốc bỏ vào cặp, An Tĩnh cũng quên ghé ngang tiệm Vương Bảo ở đầu đường, mua tạm vài cái bánh bao ăn lót dạ.
Mục Chấp bây giờ còn đeo bám đằng xa nữa mà quang minh chính đại đi ngang với cô. Khi thấy cô vào tiệm bánh, Mục Chấp nhanh chóng theo sau và giành trả tiền của An Tĩnh luôn, khiến cho cô không khỏi ngẩn tò te.
Kể từ khi cô biết Mục Chấp là hàng xóm mình thì cậu nhóc choai choai này lại đi theo cô sáng đi chiều về cũng kè kè bên cô. Cô khá là bực mình nhưng mà không gây ảnh hưởng gì thì cô cũng kệ.
Vào lớp học.
Tống Nghiên hôm nay vào lớp sớm nên hù dọa rất nhiều học sinh của mình, trong đó có An Tĩnh.
Khi đi ở bên ngoài lớp, cô không nghe một tiếng động nào làm cô tưởng rằng mọi người đi trễ. Ai mà ngờ được là mới bước vào lớp thì thấy Tống Nghiên đã ngồi trên bàn giáo viên, hù dọa trái tim nhỏ bé của cô một trận.
Có thể nói rằng bạn học nhỏ An Tĩnh là học sinh ngoan ngoan ngoãn ba tốt, chấp hành nghiêm chỉnh mọi nội quy trên lớp học.
An Tĩnh rụt rè mất tự nhiên đi chậm chạp vào trong khi bạn học Mục Chấp thì điềm nhiên như ở nhà bước vào, tiện tay kéo An Tĩnh đang đứng trì độn ở cửa. Không quên quay đầu lại chào Tống Nghiên.
Tống Nghiên ngờ rằng việc mình đi sớm lại gây hoảng loạn cho học sinh như vậy khiến cho bà không khỏi họ khụ khụ.
Tiếng chuông bắt đầu tiết học cũng đã vang lên, lần đầu tiên tiết học mà Tống Nghiên lại dành một chút thời gian để phổ biến kế hoạch vừa được thông báo.
"Còn thêm hơn một tháng nữa, trường tổ chức lại buổi kịch hội nhưng bây giờ có chút thay đổi là sẽ tổ chức hội trại, lồng ghép vào đó là hội kịch luôn. Ngoài có một tiết mục là kịch ra thì các lớp khuyến khích nên có thêm một vài tiết mục đóng góp vào. Khoản mục này có cộng vào điểm thành tích của các lớp. Mong các em tham gia đầy đủ và tích cực."
Cả lớp đều ồ lên một tiếng, ai nấy đều mong muốn ngày đó sẽ diễn ra nhanh chóng.
Nếu hội kịch diễn ra với đồng nghĩa là An Tĩnh và Mục Chấp phải diễn cảnh cuối của Công Chúa Ngủ Trong Rừng!!!
Cả lớp ai nấy đều có tâm tư riêng của mình nhưng mà họ lại sẽ rất vui vì cặp đôi nhan sắc thần tiên này sẽ mang đến những điều bất ngờ đến với họ.
Những ánh mắt chòng chọc hết nhìn An Tĩnh lại nhìn Mục Chấp, khiến cho Lục Ngạn không khỏi tò mò. Nhưng điều tò mò này nhanh chóng được Chu Tần giải đáp.
"Trước kia, do thần tiên độ trì cho A Chấp bốc một phát trúng tiểu tiên nữ đóng vai công chúa, khiến cho nữ sinh trong lớp này không khỏi tiếc hận. Mà chắc bây giờ họ không còn như trước nữa. Bởi vì.. bởi vì…"
"Bởi vì sao?"
Lục Ngạn mất kiên nhẫn, ngắt lời úp a úp úng của Chu Tần.
"Bởi vì An Tĩnh quá xinh đẹp mà! Đẹp đến mù mắt chó của lão tử luôn đó!"
An Tĩnh ngồi đằng trước, đang uống nước thì nghe câu giải thích của Chu Tần không khỏi sặc nước, ho sặc sụa ra cả nước mắt.
Thấy An Tĩnh ho do sặc nước, Mục Chấp nằm úp ở bàn đột nhiên ngồi dậy, đạp cho Chu Tần một phát, khiến cho cậu nhóc ngã sõng soài ra nền đất.
"Bớt nhảm nhí đi!"
Rồi lại nằm xuống tiếp.
Chu Tần khóc không ra nước mắt, xoa cái mông vừa có một in vết lên đất mẹ thiên nhiên, bực tức ngồi lại trên ghế.
Tiết văn tra tấn cũng đã đến lúc kết thúc khiến cho lớp A7 không khỏi vui mừng. Lớp phó văn thì mĩ ồm ồm đứng dậy, dùng hết bình sinh gào thét thông báo.
"Alo alo, cả lớp trật tự! Im lặng cái coi! Cậu kia đừng có làm ồn. Chiều nay lớp mình được nghỉ nên là chúng ta sẽ tập kịch nha! Tên nào vắng mặt là bắn bỏ nhá!"
Tiếng than trời hỡi đất lại vang lên, mọi người ai nấy không khỏi ỉu xìu xuống. Tuy rằng họ không ngại tập kịch nhưng sao lại bốc ngay cái kịch mà nội dung cũ mèm như vậy trời!!!
Mọi người đang than thân trách phận thì không ai phát hiện ra một người đang lóe lên lòng đố kỵ ngùn ngụt, không biết đang suy tính làm hại người kiểu gì nữa.
Bạch Nhược tuy rằng ngày đó được An Tĩnh giữ lại thể điện, không thì không còn mặt mũi nào đến trường học cả. Cô ả từ ngày đó có thể coi là yên phận, không cố tình gây sự nhưng mà khi nghe buổi hội kịch đã bị hoãn kia, bây giờ lại tổ chức.
Tại sao lại tổ chức chứ? Tại sao?
Đúng là u mê quá cũng là cái tội mà!
Bạch Nhược khẽ nhắm mắt lại, tay đang ghì chặt cây bút, kiềm chế để không bộc phát tính tiểu thư của mình.
An Tĩnh hơi buồn bực, hết người hay sao lại bốc trúng phải cô vậy? Cái hội kịch kia hoãn rồi cho hoãn luôn đi, tự dưng tổ chức lại làm gì?
Trong lúc lòng ai đều phiền muộn nhưng Mục Chấp lại khác. Anh đang vui sướng run người, hận không thể hét lớn lên. Nếu trước đây nói anh đi diễn cái kịch này, anh không nói hai lời liền không diễn rồi bỏ đi. Đâu giống lần này, anh phải dùng chút thủ đoạn mới có thể bốc trúng An Tĩnh đó! Không vui sao được chứ?!
Ở nhà họ Mục.
Mục Niệm đang sắp xếp lại chút giấy tờ để chuẩn bị xin chuyển trường. Nếu theo đúng số tuổi này anh là sinh viên năm nhất nhưng do lúc còn nhỏ, anh bị tại nạn nên ba mẹ Mục đã cho anh đi học trễ một năm. Tức là anh sẽ học 12.
Lạc Anh thấy Mục Niệm sắp xếp giấy tờ, bà thuận tiện hỏi.
"Con định học trường nào? Sao không học chung trường em con và An Tĩnh cho tiện luôn?!"
Mục Niệm quay đầu lùi nhìn mẹ mình, hỏi xác minh lại.
"A Chấp và An Tĩnh học chung trường sao?"
Lạc Anh nhâm nhi tách hồng trà, không nhanh không chậm trả lời "ừ" một tiếng.
"Vậy thì mẹ chuyển con học ở đó cũng được."
Lạc Anh tưởng rằng con trai cả của bà muốn học chung trường với em trái, liền vui vẻ gật đầu đồng ý.
Nhưng bà không ngờ rằng lý do đó là do ở đó có An Tĩnh, chứ không phải anh em gì gì đó.
…
Buổi chiều hôm đó.
An Tĩnh mặc một chiếc váy màu be, sọc ca rô dài ngang đầu gối, tóc dài được tết thành con sam, trông rất xinh đẹp. Cô đi tới đâu thì mọi ánh mắt đều không hẹn mà cùng nhau hướng về một phía. Cảm giác bức bách này được giải trừ khi có Mục Chấp đi bên cạnh cô.
An Tĩnh thầm thở phào, nếu không nhờ đại ma đầu này thì cô không chịu nổi nữa rồi. Nếu như ánh mắt có thể là lưỡi dao thì không biết thịt trên người cô đều bay đâu hết rồi.
Nếu nhìn kĩ thì hôm này Mục Chấp không giống mọi hôm là vác một cây đen xì ra khỏi nhà, mà hiện tại cậu mặc một cái quần tây sọc ca rô đen trắng, cái áo không hẹn mà trùng với màu be của váy An Tĩnh đang mặc.
Khi hai người cùng sóng bước tới cùng nhau, trong ý thức của mọi người không hẹn lên một ý tưởng kinh khung. Đó là hai người là tình nhân của nhau!
Ngoài giá trị nhan sắc ra thì hôm nay trang phục của hai người không khác gì đồ đôi của hai người yêu nhau cả. Nữ thì thành thuần đáng yêu, nam thì lạnh lùng, yêu dã. Cái tổ hợp này kết hợp lại thật là đáng sợ quá đi mà!