Anh thong thả đi tới bên cạnh Từ Độ Dao, ngồi đối diện với cô.
Lúc này Từ Độ Dao mới gật đầu với người nhân viên phục vụ đứng một bên, ý bảo có thể dọn thức ăn lên.
“Mấy ngày nay đều bận rộn đúng không?” Cô nhẹ nhàng hỏi, cô biết anh không phải là người dễ dàng để người khác gần gũi mình. Nếu ở cùng anh sẽ hiểu rõ quy tắc của anh, hơn nữa phải chấp nhận những quy tắc ấy mới có thể tiếp xúc với anh ở những phương diện khác.
“Tạm ổn.” Anh hời hợt nói.
Anh không thích nói về công việc, đây là một trong những thói quen mà cô biết, chỉ là cô muốn mượn chủ đề này để phá vỡ bầu không khí yên lặng mà thôi.
Lúc đồ ăn được mang đến, tất cả đều đậm hương vị dân giã của các món hằng ngày trong gia đình. Ở phương diện nào đó, hai người vẫn có điểm giống nhau, ví dụ như khi ăn cơm yêu cầu đầu tiên là phải chất lượng, đặc biệt có thể đi ra ngoài một chuyến chỉ vì chuyện ăn uống.
Cô dùng đũa gắp một ít đồ ăn cho anh: “Nếm thử cái này đi, nghe nói là hôm nay có món mới đó.”
“Nếu vậy nhất định anh phải nếm thử một chút.”
Lúc ăn cơm anh rất nghiêm túc, tất nhiên là không đến mức yêu cầu khi ăn thì không được nói chuyện: “Em cũng đừng nhìn anh nữa, lo ăn đi.”
Từ Độ Dao cẩn thận mở miệng: “Gần đây không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Em nghe anh trai của em nói, hình như gần đây anh đắc tội với ai đó.”
Lộ Thừa Hữu thản nhiên cười: “Không có gì đâu, đừng lo lắng.”
“Cho dù xảy ra việc gì thì anh cũng đâu muốn nói ra.”
“Là bởi vì thật ra không có việc gì.”
Giọng nói của anh rất lạnh nhạt, điều này khiến cô không biết nên nói gì nữa: “Vậy anh nên cẩn thận với chú ý một chút.”
“Biết rồi.”
Ăn cơm xong, bọn họ cùng nhau đi ra khỏi quán ăn, Từ Độ Dao ngồi vào trong xe của Lộ Thừa Hữu, anh liếc nhìn cô: “Muốn đi đâu không?”
“Anh muốn đi nơi nào?”
Lộ Thừa Hữu cười, nhanh chóng khởi động xe.
Khi bọn họ đến chỗ vòng xoay ngựa gỗ, Từ Độ Dao không thể kìm nén được, hỏi: “Trước đây không phải anh nói đây là trò chơi trẻ nít hay sao?”
“Nhưng em cũng nói, em thích trò này nhất.”
Anh vẫn nhớ rất kỹ, cô đã từng cười ngọt ngào. Đúng vậy, cô rất thích, năm đó từ khi cô nghe câu chuyện về một vị Vương Phi của Toàn Mộc thì bắt đầu thích vòng xoay ngựa gỗ, vĩnh viễn có thể nhìn thấy được người ở gần mình, nhưng sẽ mãi mãi không đuổi kịp, đó là một loại vẻ đẹp hoàn hảo của sự nuối tiếc.
“Vậy là anh đồng ý ngồi với em?”
Lộ Thừa Hữu cúi đầu suy nghĩ một chút: “Nếu điều đó khiến em vui.”
Thật may là hôm nay họ không mặc đồ đi làm, nếu không nhìn vào sẽ rất kỳ quái.
Thì ra cảm giác được ngồi lên ngựa, không phải nhìn người khác lại vui như vậy. Ít nhất anh là người cho rằng mấy trò chơi này là dành cho mấy đứa nhỏ, hoàn toàn không phù hợp với anh. Nhắm mắt lại giậm chân tại chỗ, nhưng thật ra không khác nhau chút nào. Một vòng lại một vòng, giống như mình đang di chuyển.
Mà Từ Độ Dao cũng đang tận hưởng cảm giác này.
Cô cũng biết thật ra anh không được tự nhiên, cho nên lúc đang chơi, cô nhìn anh: “Cảm ơn anh đã đồng ý theo em.”
Anh chỉ mỉm cười, không nói gì.
Cô tự mình đi mua một ly kem thật dài, nhấm nháp từng miếng từng miếng, cô thích cảm giác như vậy.
Ở phía trước đang có cuộc thi thổi bong bóng, ai thổi được nhiều nhất sẽ đạt được danh hiệu đệ nhất. Phần thường chính là một chiếc vòng tay thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp. Cô kéo tay anh chạy tới: “Anh cũng tham gia đi!”
Lộ Thừa Hữu gật đầu.
Chắc chắn anh không biết, vào giây phút đó, tay cô khẽ run lên.
Từ Độ Dao nhìn anh thổi bong bóng, thổi từng cái từng cái, động tác có chút lúng túng. Đương nhiên anh không đạt được danh hiệu đệ nhất nên đành dùng bong bóng làm thành một hình trái tim, xem như là tặng vì tham dự hữu nghị.
Từ Độ Dao nhìn bong bóng, cảm thấy rất ngớ ngẩn.
Sau đó cô còn chơi câu cá, loại trò chơi dành cho mấy đứa trẻ nhỏ. Lúc chơi còn hỏi anh: “Có phải em quá ngây thơ hay không?”
“Em thích là được rồi.”
Từ Độ Dao lại cười đến vui sướng, cô kéo anh đi chơi những trò trước đây cô chưa được chơi bao giờ và làm những chuyện cô muốn làm, Lộ Thừa Hữu vẫn luôn đồng ý.
Anh lái xe đến cạnh bờ biển. Cô thích nhất là gió biển thổi, vì cô nghĩ trong gió có mùi vị của biển.
Từ Độ Dao xuống xe, không nhìn anh lấy một cái liền chạy trên bờ biển. Lộ Thừa Hữu nhìn bóng dáng của cô bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì bây giờ Từ Độ Dao đang đứng ở nơi nào đó. Anh chạy tới đứng bên cạnh cô: “Làm sao vậy?”
Cô không trả lời anh, vẫn cứ cúi đầu không chịu ngẩng lên.