• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lời này nên để tôi hỏi mới đúng."

Tô Thiển Oanh đứng lên: "Tôi tới tham gia họp mặt, mọi người cùng nhau chơi, cùng nhau nghịch một chút, anh cho là cái gì?"

"Bạn bè sẽ đến những chỗ như vậy?"

Tô Thiển Oanh đột nhiên cười: "Đó là thói quen ăn chơi của những người từng học diện nghệ thuật như chúng ta rồi, chỉ có điều người tự dựa vào sức mình thi đỗ đại học, sinh viên ưu tú như anh thế nào cũng ở đây?"

"Tôi tới đây bàn chuyện làm ăn."

Tô Thiển Oanh châm chọc: "Cho nên anh có thể tới chỗ này trêu ong ghẹo bướm, còn tôi thì không được?"

"Em nhìn em như vậy, còn ra cái dạng gì?"

"Tôi phải kéo dài đuôi mắt, xem tôi ra cái dạng gì mới được. Bạn bè tôi vẫn ở bên trong, tôi vào trước đây."

Lộ Thừa Hữu tiến lên hai bước kéo cô: "Em bị cái gì kích thích? Một cô gái lại tới những chỗ này, xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Em không biết nơi này là chỗ nam nữ quan hệ hỗn loạn nhất ở đây sao?"

Tô Thiển Oanh chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng đau, giống như rượu đã bắt đầu có tác dụng.

Lộ Thừa Hữu đã nhận ra cô có điểm không đúng, nhưng không hề nghĩ sẽ tiến lên giúp cô.

"Tôi bây giờ không phải rất tốt sao?"

Lộ Thừa Hữu chỉ nhìn cô: "Em xác định hiện tại rất tốt?"

Tô Thiển Oanh phát giác có gì đó không đúng, nhưng chỉ nhìn anh.

Lúc vừa nãy khiêu vũ cô đã thấy anh, nhưng không nghĩ anh lại thấy cô. Cô chỉ uống một ly rượu là do người khác đưa cho, chẳng lẽ rượu kia có vấn đề?"

"Anh biết rõ ly rượu kia có vấn đề, cũng không nói cho tôi biết?"

"Em không thử một lần, làm sao biết được mình đã làm gì sai?"

Lộ Thừa Hữu không mở miệng giải thích, lúc anh vừa mới phát hiện ra đang định đi tới thì cô đã không do dự uống hết.

"Anh chính là như vậy, luôn luôn nghĩ người khác đều sai, toàn bộ thế giới chỉ có mình anh là đúng." Cô đứng lên hung hăng đẩy anh một cái: "Người đúng thì nên đứng cách xa người sai ra một chút."

"Vĩnh viễn không nhận mình sai."

"Bởi vì tôi không sai." Cô nói xong lại đi vào trong Hảo Viên.

Lộ Thừa Hữu ngăn cô lại: "Đầu óc em có vấn đề phải không?"

"Anh không phải là một người được nuôi dạy tử tế sao? Chẳng lẽ không cảm thấy việc không chào hỏi một tiếng liền bỏ đi là không biết điều?"

"Tôi là một người được nuôi dạy tử tế, nhưng chưa bao giờ cảm thấy em là..." Anh kéo cô lại: "Đi, trở về."

Tô Thiển Oanh đá vào bắp chân anh, tức chết cô. Lộ Thừa Hữu nhận của cô một cước này sau đó lôi cô nhét vào trong xe, cô hung tợn nhìn anh. Lộ Thừa Hữu không thèm để ý, vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho đối tác, nói anh có việc gấp cần rời đi, vô cùng áy náy vì không kịp chào hỏi.

Anh vừa để điện thoại xuống, tay của cô liền kéo tay anh: "Dừng xe, tôi muốn xuống."

Lộ Thừa Hữu còn chưa thèm để ý đến cô, trực tiếp lái xe, dọc đường mặc cho cô co kéo thế nào, anh cũng vẫn duy trì tư thế lái xe bình thường. Nghiêm trọng nhất là có một lần, cô kéo anh khiến tay lái của anh bị lệch, thiếu chút nữa đâm vào dải phân cách, tâm tình bình thường trầm ổn của anh cũng phải toát mồ hôi lạnh.

Cô lúc này cũng sợ đến mức choáng váng, thần trí cũng trở về. Vốn vừa rồi còn mông lung men say, bây giờ cũng phải tỉnh, mặt của cô vẫn còn rất đỏ, nhưng không lôi kéo anh nữa.

Lộ Thừa Hữu cũng không đưa cô về biệt thự mà đem cô về nhà anh ở bên ngoài. Lúc lái xe đến tầng hầm, cô sống chết không chịu xuống xe, Lộ Thừa Hữu cũng không kéo cô ra được, hai người lại dây dưa ở chung một chỗ, Lộ Thừa Hữu giờ phút này bị cô hành cho toàn thân đều toát mồ hôi, nhưng lại rất bình tĩnh nhìn cô.

"Em rốt cuộc có xuống xe không?"

Cô gắt gao bám vào ghế xe: "Không xuống."

Lộ Thừa Hữu trầm mặc một hồi: "Xuống xe."

"Không."

"Thật sự không xuống?"

"Tôi cũng có nhà riêng ở bên ngoài, việc gì phải vào nhà rách của anh. Không xuống, kiên quyết không xuống."

Lộ Thừa Hữu im lặng nhìn cô, ánh mắt thâm trầm khiến cô bị dọa sợ đến co rụt người lại lui về phía sau.

"Anh muốn làm gì?"

Lộ Thừa Hữu mạnh mẽ bóc tác mấy ngón tay đang bám vào ghế của cô ra, ôm lấy cô ra khỏi xe. Tô Thiển Oanh thấy anh không sợ đánh, không sợ chửi, liền cắn một phát trên vai anh, nhưng ngay cả lông mày anh cũng không thèm nhíu lấy một cái. Cô há miệng thở hổn hển, chẳng lẽ gặp phải người sắt.

Lộ Thừa Hữu lấy chìa khóa cửa ra, cứ muốn mở cửa lại bị cô phá, anh bực mình khạc ra một câu: "Em còn cử động nữa, có tin tôi trực tiếp ném em ra ngoài?"

"Không tin."

Lộ Thừa Hữu nhẹ buông tay, cô sợ đến mức sửng sốt cứng người lại, sau đó anh lại nhanh tay bắt được cô: "Còn không tin?"

Lần này cô biết điều, không nói lời nào, cũng không động đậy.

Lộ Thừa Hữu ôm cô đi vào trong, đặt cô trên ghế salon, sau đó đi tìm một chiếc áo sơ mi của anh đưa cho cô.

"Đi tắm."

"Không đi."

Lộ Thừa Hữu kéo cô đến phòng tắm: "Em hôm nay nhất định phải làm trái lại lời tôi?"

Cô không nói lời nào.

Lộ Thừa Hữu tính thời gian, biết nhất định là ly rượu kia có vấn đề, chắc chắn bây giờ cô đang rất khó chịu. Anh kéo cô đến dưới vòi hoa sen, nước làm ướt toàn bộ váy áo trên người khiến cô tỉnh táo không ít, nhìn anh: "Anh còn muốn ở lại thưởng thức sao?"

Lộ Thừa Hữu nhìn cô nhưng không nói lời nào, đổi sang nước lạnh.

Tô Thiển Oanh tức giận, đi tới cắn xé anh, chân không ngừng đá: "Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?"

Lộ Thừa Hữu vẫn không nói gì, chỉ nhìn cô, vẻ mặt của cô giống hệt như một đứa trẻ đang cáu kỉnh. Tô Thiển Oanh lại thấy mình rất thất bại: "Anh rốt cuộc có cút không?"

Cô trực tiếp đẩy anh, lúc đẩy tới cửa phòng tắm, chợt kéo cửa đóng lại. Không có âm thanh cửa đóng lại, nhưng cửa kéo ra lại mạnh mẽ đập vào người anh. Lộ Thừa Hữu nhíu mày một cái, nhưng cũng không động đậy. Cô lại tiếp tục giằng co, vung tay kéo cửa ra, cửa cứ thế liên tiếp đập vào người anh.

Cho đến khi cô mệt mà dừng lại động tác, anh mới mở miệng: "Hết giận chưa?"

Cô bây giờ chỉ muốn khóc, cái gì cũng không muốn nữa: "Cút!"

Lần này anh lui về phía sau một bước cho cô đóng cửa lại.

Cô để mặc chính mình dưới vòi hoa sen, nước lạnh từ trên đầu chảy xuống, cô lại không có bất cứ một cảm giác nào, cô cứ đứng như vậy, nói không rõ được tâm trạng lúc này. Những thứ đến từ xa xôi kia lại ủy khuất đánh vào tim cô, cô chỉ muốn khóc, hung hăng khóc một trận.

Cũng đã nhận ra phản ứng của cơ thể mình, chẳng qua là lúc này cô chưa có ý định gì. Cô vô cùng muốn chịu đựng một chút để thuốc làm cho cô điên cuồng, sau đó hung hăng ra ngoài hành hạ người kia, vừa nghĩ như thế, cô liền thăng bằng lại cảm xúc không ít.

Cô đã suy nghĩ rất nhiều, tại sao lại biến thành cái dạng này. Rõ ràng trước kia rất ghét anh, phải khinh bỉ anh mới đúng, tại sao mỗi lần nhìn thấy anh, cô luôn ở thế yếu hơn, tại sao cô lại biến thành cái dạng này?

Cô suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, lại hồi tưởng lại một lần cuộc sống mà mình đã trải qua.

Cũng không biết qua bao lâu, Lộ Thừa Hữu đột nhiên đạp cửa ra, đi vào lại thấy cô đang mở mắt nhìn mình, liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa sờ vào nước kia, vẻ mặt anh lại trầm xuống, ngay cả nói cũng không muốn, trực tiếp ôm lấy cô về phòng ngủ, ném cho cô một chiếc áo sơ mi: "Nhanh thay đồ đi."

Cô không nói gì, sau khi anh rời khỏi liền lập tức thay ra.

Lộ Thừa Hữu cầm máy sấy đi vào khiến cô trầm mặt.

Đột nhiên, cô nói, như kiểu điếc không sợ súng: "Lúc này vẫn còn ở chung một chỗ với tôi, không sợ tôi sẽ làm gì anh sao?"

Lộ Thừa Hữu tiếp tục động tác, hoàn toàn sao lãng lời cô.

"Hoặc là, anh chính là Liễu Hạ Huệ?"

Lộ Thừa Hữu vẫn không nói chuyện.

Tô Thiển Oanh cắn cắn môi, đột nhiên vươn tay sờ lấy eo của anh, Lộ Thừa Hữu lập tức ngăn cô lại: "Muốn làm gì?"

Tô Thiển Oanh đứng trên giường, hơi có chút ngạo nghễ nhìn anh: "Anh nói tôi uống rượu bị bỏ thuốc thì nên làm gì?"

Lộ Thừa Hữu không để ý đến cô, để máy sấy xuống. Anh tức giận cô không nhẹ, cô lại chạy đến ôm anh: "Anh không có chút cảm giác nào sao?''

Lộ Thừa Hữu kéo tay cô ra: "Em uống say."

"Anh biết rõ tôi không say."

Anh dùng sức kéo tay cô: "Đủ rồi, đừng nghịch ngợm nữa!"

Tô Thiển Oanh cười: "Say? Anh cứ coi như tôi say đi, như vậy có thể lý giải rồi, dù sao cũng giống như anh vậy, say rượu rồi thì làm loạn cũng được..."

Cô còn chưa nói hết, sắc mặt anh đã lạnh lẽo.

Cô nhìn anh một lúc lâu, lấy tay ra khỏi tay anh: "Cho nên, anh coi như tôi say là được."

Tay của cô tiếp tục hoạt động ở ngang hông anh, dần dần đi xuống: "Tôi cũng không tin, một chút cảm giác anh cũng không có!"

Lộ Thừa Hữu trợn mắt nhìn cô, nhưng không có bất kỳ chút năng lực uy hiếp nào, cô vẫn tiếp tục, đưa tay kéo khóa quần anh xuống. Anh dùng tay ngăn cô lại: "Em biết mình đang làm gì không?"

"Khẳng định là anh đã biết!" Cô nhìn thẳng vào mắt anh: "Tôi chỉ muốn kiểm tra một chút mà thôi, anh không dám sao?"

Lộ Thừa Hữu hất tay cô ra: "Nhàm chán."

Tô Thiển Oanh thấy anh nhanh chóng đi ra ngoài, chỉ sửng sốt một giây, lại đuổi theo. Cô sáp lại gần anh trên ghế salon: "Chỉ kiểm tra một chút, rốt cuộc anh có cảm giác gì không?"

"Cảm giác tức giận."

Cô thả người nằm trên người anh: "Chỉ kiểm tra một chút."

Tay cô lại kéo khóa quần anh, khiến anh cắn răng nghiến lợi: "Em nhàm chán quá rồi đấy."

Anh đẩy cô một cái, cô không để ý, cả người ngã xuống, anh lại lập tức kéo cô lên. Trong chớp nhoáng này, tay của cô liền đưa vào bên trong quần của anh, thất bại mở miệng: "Anh thật sự không có cảm giác? ... Nghe nói lúc có hứng thú, cái đó sẽ trở nên rất cứng."

"Bỏ tay em ra."

"Không muốn." Cô ngồi trên người anh: "Vậy để tôi làm cho anh có hứng thú."

Tay của cô ở nơi nào đó xoa bóp một cái, thấy có biến hóa một chút, lúc này mới cười nói: "Hiện tại anh thấy thế nào?"

Lộ Thừa Hữu gắt gao mím chặt môi không nói lời nào.

Cô đến bên tai anh nói nhỏ: "Anh thử nghĩ xem, hiện tại tôi chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi, bên trong không hề có gì cả."

Cô vừa dứt lời, anh liền ôm cô cô, nghiêng người đè cô ở phía dưới, cắn răng nghiến lợi: "Em không nên khiêu khích một người đàn ông như vậy."

Cô thật chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi của anh, tay anh nhẹ nhàng vén lên, cả người cô đã hiện ra trước mắt. Hai tay của anh lại đặt xuống hai bên người cô, vùi đầu vào cổ cô rồi hôn cô. Tô Thiển Oanh đưa tay ôm lấy anh, như vậy đã có thể kích thích dục vọng của anh, cô rất hài lòng.

Hai chân cô kẹp chặt vào hông của anh, ánh mắt mê luyến.

Lộ Thừa Hữu há miệng thở hổn hển, sau đó nhìn cô: "Về phòng?"

Tùy anh."

Anh ôm lấy cô trở về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sau đó cầm chăn đắp lên người cô, lại hôn lên trán cô một cái, sau đó mới thu thập quần áo bị ướt của cô, xoay người chuẩn bị rời đi.

Tô Thiển Oanh không rõ ràng tình hình hiện tại, hai mắt mở to nhìn anh: "Anh đi đâu vậy?"

"Vừa rồi mới phối hợp với em, chẳng nhẽ em còn chưa hài lòng."

Tô Thiển Oanh cầm lấy gối bên cạnh trực tiếp ném vào người anh: "Con mẹ nó anh khốn khiếp."

Lộ Thừa Hữu không xoay người lại: "Nghỉ ngơi cho tốt."

Tô Thiển Oanh ngồi dậy, tức giận không nhẹ, rất thương cảm cho tôn nghiêm của mình.

Lúc Lộ Thừa Hữu đóng cửa lại còn mở miệng: "Đi ngủ sớm một chút." Cuối cùng lại thêm một câu: "Đừng nghĩ nhiều."

Cô cầm bừa bãi một thứ gì đó ném tới cửa, là gạt tàn thuốc, giờ phút này bị rơi vỡ tan tành trên mặt đất.

Cô nặng nề nằm xuống, tay nắm chặt, càng nghĩ càng buồn bực: "Mẹ kiếp, đúng là không sống được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK